Trong mắt nguồn thì nước không ngừng được đẩy lên, thuốc bột sẽ
nhanh chóng được phát tán khắp hồ. Theo như dự đoán của Lăng Thiên, quả
nhiên gây nên một vụ đại loạn lớn ở thành Minh Ngọc, một sự hỗn loạn
trước giờ chưa từng có!
Nhưng ngay đến người gây ra chuyện này
như Lăng Thiên cũng không biết được hiệu lực khủng khiếp của loại thuốc
này! Bởi vì loại thuốc này chỉ cần là người có nội lực cao thì sẽ có thể dựa vào công lực của mình để kìm hãm sự kích thích trong người lại,
không quá một ngày sau là dược tính sẽ hoàn toàn mất đi. Cho nên Lăng
Thiên cho rằng, chỗ thuốc bột này cũng chỉ có thể làm Ngọc Gia náo loạn
một trận để làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Nhưng thật không ngờ, chỉ có chỗ thuốc đó thôi mà đã gần như hủy hoại được cả Ngọc Gia quốc của
Ngọc Mãn Lâu!
Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu người có nội lực cao thâm?
Càng huống hồ, lúc Lăng Thiên thử nghiệm loại thuốc này, là chính bản thân
hắn đã thử một chút, sau đó lập tức vận công. Thế là có thể khống chế
được, cho nên hắn mới cho rằng loại thuốc này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng kể cả là chỉ tính công lực của Lăng Thiên năm đó, trên đời này có bao
nhiêu người có thể đạt đến được? Thế là trong lúc cố ý vô ý liền gây ra
trận đại loạn này cho Ngọc Gia. Điều này quả thật là nằm ngoài dự liệu
của Lăng Thiên, đành xem là đánh đại mà trúng.
Đáng tiếc, chỗ
thuốc bột này đã không còn nữa, nếu không lấy chỗ thuốc bột này làm tiên phong, thì còn có đối thủ nào là không thể chinh phục được!
Bầu trời hôm nay đúng là đẹp! Ánh nắng mùa xuân chói rọi, phong cảnh Đông Nam đẹp như trong tranh!
“Thùy liễu Bích Ba tam thiên lí, yểu điệu thanh ti cửu vạn điều; tọa quan thế gian phong vân động, vi ngã đông nam đệ nhất tiêu!”. (Nghĩa: liễu rủ ba nghìn dặm Bích Ba, 9 vạn nhành liễu yểu điệu trong gió, ngồi nhìn thế
gian xoay chuyển, Tiêu gia là đệ nhất ở Đông Nam, đại loại là vậy nha,
hề) Lăng Thiên cưỡi trên ngựa, mồm ngâm bài thơ về phong cảnh nghìn năm
của Tiêu Gia, nhìn 4 chữ lớn “Bích Ba tiên uyển”, bất giác trong lòng
hắn cảm thấy trong lòng phơi phới, vô cùng cảm khái.
Nếu như Tiêu Gia không phải là tuân theo cổ huấn (lời giáo huấn của cổ nhân), tuyệt
đối không tham gia vào chuyện tranh giành thiên hạ, thì chỉ sợ bản thân
mình có thống nhất được thiên hạ, cũng sẽ không thể làm gì được một gia
tộc lớn như thế này! Phía trước có đường sá hiểm trở, một người đóng lại vạn người không mở ra được. Phía sau có nguồn tài nguyên bất tận, tự
cung tự cấp, không bao giờ thiếu thứ gì. Kể cả bản thân mình không muốn, không cam tâm thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể lặng lẽ thừa nhận
sự tồn tại của Tiêu Gia.
Cần phải biết là Tiêu Gia ở Đông Nam từ
lâu đã thâm căn cố đế, những lời đánh giá của lòng dân là cực tốt! Không sai, Lăng Thiên có thể lợi dụng một thứ đồ vượt thời đại là thuốc nổ để giành lấy Thiên Hiểm quan, nhưng muốn gây nên cuộc đại chiến thì ít
nhất cũng phải có một lí do!
Sư xuất vô danh, vọng động Tiêu Gia, thì bắt buộc phải vén màn chiến tranh, nếu như có chiến tranh thì không thể tránh được việc sinh linh lầm than, hơn nữa, cho dù là chiến thắng, cho dù là sử sách sẽ được Lăng Thiên viết lên, nhưng trong thời gian
ngắn chắc chắn sẽ để lại một kết cục thê lương , đánh mất lòng dân.
Thế nhưng, đối diện với sự thay đổi của thế gian, trong tay nắm giữ lượng
tài phú cực lớn, có cả trăm nghìn vạn hùng quân như Tiêu Gia cuối cùng
thì cũng không thể chống lại được sự cám dỗ cực lớn của vị trí thiên hạ
chí tôn, câu kết với Thiên Thượng Thiên, muốn vấn đỉnh giang sơn, nhưng
không ngờ đến Đông Nam còn chưa bước ra được thì đã bị thảm bại, thảm
bại đến mức không thể ngóc đầu dậy được!!
Lăng Thiên dựa vào
khoảng ngàn khối thuốc nổ, một tiếng nổ lớn, long trời nở đất, giang sơn chảy ngược! Làm cho Thiên Hiểm Quan biến hành một rãnh trời, từ đó hủy
diệt đội quân xâm lược của Tiêu Gia, cũng đã phá tan một cách triệt để
giấc mộng bá chủ của Tiêu Gia!
Tiêu Phong Dương nhìn giang sơn
vẫn đẹp như trong tranh của Tiêu Gia mình, cảm khái vạn phần. “Biến địa
thùy liễu ánh xuân lục, phú quý Tiêu Gia nhất thiên niên”, câu nói này
chính là được tổ tiên Tiêu Gia lưu lại, nhưng cho đến tận hôm nay Tiêu
Phong Dương mới biết, Tiêu Gia giàu có hoàn toàn không phải là do liễu
rủ mặt đất, mà là do nhân tâm. Từ lúc Tiêu Gia trỗi dậy cho đến nay,
Tiêu Gia đã hùng cứ Đông Nam, vừa đúng tròn 1000 năm! Không nhiều hơn
một năm, cũng không ít hơn một năm! Đúng là rất trùng hợp, trùng hợp đến mức làm người ta phải kinh ngạc, chẳng nhẽ thật sự có số trời? Tất cả
đã được định sẵn?
Tiêu Phong Dương Tiêu nhị gia sau khi trải qua
sự trắc trở chấn động nhất trong cuộc đời lại một lần nữa về đến trước
cửa nhà, trong lòng hắn bất giác nhớ lại câu nói mà tổ tiên lưu lại đó,
không nén được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi.
Là hổ thẹn với tổ
tiên! Hắn còn có mặt mũi nào mà nhìn mặt tổ tiên dưới địa phủ! Hôm nay
và sau này Tiêu Gia có lẽ sẽ vẫn còn tồn tại, chỉ vì một đứa con gái của Tiêu Gia mới tồn tại được, sẽ không bao giờ còn có được sự huy hoàng
như ngày xưa, còn về những ngày tháng độc bá Đông Nam, thì đã là một đi
không trở lại!
Lăng Thiên đội một cái nón lá rộng vành, cùng với
đội ngũ sứ giả của Tiêu Gia, bước vào trong “Bích Ba tiên uyển ” trong
truyền thuyết.
Mặt trời nghiêng về hướng tây, dưới sự chiếu dọi
của ánh tàn dương, làm cho cả Bích Ba tiên uyển đều khoác lên một màu đỏ thẫm, rực rỡ vô cùng.
“Đại chưởng môn có lệnh, U Hàn sư muội đến Ẩn Long Cư một chuyến, nhanh nhất có thể, không được chậm trễ”. Một
người đàn ông mặc áo bào xanh tay cầm một lệnh bài bằng bạc, đột nhiên
xuất hiện trước mặt mọi người, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào người
Tiêu U Hàn, còn đối với vị Tiêu nhị gia Tiêu Phong Dương quyền cao chức
trọng thì cứ như là hoàn toàn không trông thấy.
Tiêu Phong Dương
trong lòng khẽ cười một cách lạnh lùng, chẳng nhẽ Thiên Thượng Thiên các người sau này sẽ vẫn là Thiên Thượng Thiên sao? Cho tiểu tử ngươi lên
mặt lần cuối cùng!
Tiêu U Hàn trên mặt toát ra nét không vui, miễn cưỡng nói: “Vâng”.
“U Hàn sư muội, chúng ta đi luôn chứ”. Người đàn ông mặc áo bào xanh này
khoảng 2 mươi mấy tuổi, dáng vẻ anh tuấn, nhưng ánh mắt thì đảo liên
hồi, làm người khác có cảm giác khó chịu rất khó nói. Tiêu U Hàn bỗng
cảm thấy lành lạnh ở mặt, trong lòng lo lắng không yên, trong lòng nghĩ
thầm, người này vô lễ như vậy, mặt quan tài (cách gọi của Tiêu U Hàn đối với Lăng Kiếm) nhìn thấy liệu có tức giận không nhỉ? Nghĩ đến đây nàng
bỗng bất giác đỏ mặt, len lén liếc nhìn sang bên cạnh nàng mấy cái, đột
nhiên trong lòng nàng như bừng tỉnh, tại sao mình lại để ý đến cảm nhận
của hắn nhỉ? Chẳng nhẽ mình đã…
Cũng lạ, cả quãng đường Lăng Kiếm giống như một tảng băng bước theo sau Tiêu U Hàn, hai người giống như
là nam cực với bắc cực, toát ra hàn khí ghê người, làm cho những người
đi cạnh họ đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả người luyện hàn
băng thần công sắp đạt đến đẳng cấp thượng thừa như Lê Tuyết cũng cảm
thấy rùng mình. Chỉ có hai người này là không thấy làm sao cả, trên cả
quãng đường dường như đã quen với sự tồn tại của đối phương!
Nhưng khi vừa đến đây thì không thấy bóng dáng của Lăng Kiếm đâu nữa, chính
lúc nàng đang ngơ ngác thì bên tai đột nhiên một giọng nói: “Đừng nhìn
lung tung, ta sẽ luôn ở bên cạnh cô”.
Tiêu U Hàn gần như kinh
ngạc kêu lên thành tiếng! Tụ âm thành tuyến! Truyền âm mật nhập! Thật
không nhìn ra, càng không thể ngờ đến võ công của mặt quan tài lại đã
đạt đến mức độ cao như thế này! Đây là thuật truyền âm mà chỉ có các cao thủ nội công đạt đến cảnh giới thượng thừa mới có thể sử dụng được!.
Nghĩ vậy trong lòng nàng bỗng cảm thấy vui mừng, võ công của hắn cao cường
như vậy, xem ra chỉ cần có mình tương trợ, kể cả là việc không thành thì tháo chạy cũng không thành vấn đề.
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên
bên tai lại vang lên giọng nói: “Ánh mắt nhìn cô của thằng cha này làm
ta thấy ghét! Chốc nữa hắn chắc chắn là kẻ phải chết đầu tiên!”.
Tiêu U Hàn nhìn lên trời, tên mặt quan tài này, đúng là không biết chữ “tử”
viết như thế nào! Ngươi có thể giữ được cái mạng thì hãy cười, còn dám
ngông cuồng nói muốn giết kẻ này kẻ kia. Đúng là không biết bản thân
mình nặng được mấy cân mấy lạng! Xem ra đúng là nói phét nhiều thành
nghiện rồi, tự cho mình là lâu chủ Đệ Nhất Lâu sao?!
Bên tai lúc này tĩnh lặng không còn bất kì tiếng gì.
Tiêu U Hàn ngước mắt nhìn Tiêu Phong Dương một cái, Tiêu Phong Dương cười
haha, nói: “U Hàn, Mộng lão đã muốn cháu đến đó, vậy thì cháu nhanh
nhanh đi đi; thân là hậu bối, sao có thể để tiền bối đợi được?”.
Tiêu U Hàn ừm một tiếng, nhảy lên ngựa phóng về phía trước.
Người đàn ông mặc áo bào xanh đó hihi cười hai tiếng kì quái, chắp chắp tay nói: “Tiêu nhị gia, cáo từ”.
Chưa đợi Tiêu Phong Dương đáp lời hắn đã quất ngựa đuổi theo Tiêu U Hàn mà đi, quả thật là vô lễ đến cực điểm.
Dung nhan tuyệt thế bên dưới cái nón rộng vành của Lăng Thần xuất hiện nét
khinh thường, thấp giọng nói: “Chỉ cần từ hành vi của tên đệ tử này có
thể nhìn ra, Thiên Thượng Thiên so sánh với Vô Thượng Thiên đúng là khác một trời một vực, từ lâu đã không thể so sánh. Môn phái như này quả
thật cũng đã đến lúc hết thời rồi, làm sao có đủ tư cách cùng được vào
tam đại ẩn tông cùng với Vô Thượng Thiên chứ?!”.
Lê Tuyết cười
tán đồng, nói: “Ếch ngồi đáy giếng, không biết bầu trời lớn thế nào,
cuồng ngạo như vậy, chỉ có con đường chết mà thôi!”.
Lăng Thiên
khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu đã như vậy thì giết sạch một cách triệt để thôi! Truyền mệnh lệnh của ta, một người cũng không được để thoát!”.
Ống tay áo của Lăng Thần khẽ rung một cái, một sợi chỉ màu đen bay ra từ
trong tay áo nàng, bắn ra ngoài mười mấy trượng, một tiếng kêu của chim
ưng vang lên, ngậm lấy sợi chỉ, bay vọt lên trời, biến mất không nhìn
thấy nữa.
“Tống Quân Thiên Lí vẫn chưa đến, có nên đợi ông ta
không?” Lê Tuyết trau mày, thấp giọng nói: “Thiên Thượng Thiên tử sĩ 3
nghìn, đệ tử môn phái còn có khoảng 100 người, thực lực như vậy, nếu như đánh chính diện, chỉ sợ chúng ta cũng khó tránh khỏi thương vong”.
Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, nói: “Ông ta đã đến rồi”. Nói rồi hắn ngước
mắt lên, nhìn về phía một cây thùy dương cổ thụ ở phía xa, cười một cách đầy ẩn ý.
“Hừm! Tên tiểu tử Lăng Thiên, dám hô hào bản tọa đến
đây, gan ngươi cũng lớn lắm đấy!”. Một tiếng hừm lạnh lùng từ trên cây
thùy dương vang đến, Lăng Thiên vẫn chưa kịp đáp lời thì một bóng đen
vọt ra từ trên cây, chớp mắt cái đã không thấy đâu, hướng bay đi chính
là hướng Tiêu U Hàn vừa đi.
Lăng Thiên cười cười, sờ mũi tự lẩm
nhẩm nói: “Trợ thủ miễn phí như này, không dùng thì đúng là lãng phí mà. Tống Quân lão huynh, ta chỉ là không nhẫn tâm nhìn tài nguyên bị bỏ phí mà thôi”. Nói rồi hắn quay người lại, nhìn Tiêu Phong Dương, nói: “Tiêu nhị gia, sự việc đã đến nước này, đã không còn cách nào có thể lựa
chọn, đại biến sắp diễn ra. Lát nữa ông ra sức tụ tập người của Tiêu
Gia, tập trung ở chỗ ông, để kế sách được vẹn toàn, xin ông ra nghiêm
lệnh, không một người nào của Tiêu Gia được nhúng tay vào cuộc chiến sau đó. Như vậy thì Tiêu Gia các ông có lẽ còn có thể giữ được vài phần
nguyên khí”.
Tiêu Phong Dương trợn mắt há mồm không nói được lời
nào. Hắn biết cuộc tấn công này rất nhanh sẽ diễn ra, cũng biết là trận
đánh này chắc chắn sẽ nhanh như sấm sét, sống chết thắng bại chỉ trong
một trận! Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, Lăng Thiên không đợi người
của Tiêu Gia làm ra sự xắp xếp cụ thể, cũng không gặp mặt gia chủ Tiêu
Gia là Tiêu Phong Hàn, đã đơn phương phát động hành động!
Lăng
Thiên thở dài một hơi, nghĩ một lát rồi giải thích: “Tiêu nhị gia, hành
động này có lẽ là có chút gấp gáp. Nhưng Mộng Phiên Vân đã cho gọi Tiêu U Hàn tiểu thư về trước, chỉ cần biết được chuyện ở Thừa Thiên, bất luận
là hắn có phản ứng thế nào thì chắc chắc sẽ có hành động, chúng ta nếu
như lúc này không hành động, thì sẽ làm mất đi tiên cơ, điểm này Tiêu
nhị gia chắc là hiểu”.