Lăng Thiên nhíu mày trầm giọng nói lại một lần nữa.
Vẫn không hề có chút phản ứng nào!
Lăng Thiên có chút không nhịn được: “Nếu ta đã phát hiện ra ngươi thì mặc kệ ta có phải hay không là ngươi bắt ngươi nhưng có thể khẳng định rằng hiện tại ngươi không thể nào rời khỏi được. Đã như vậy còn không thống khoái đi ra. Làm con rùa đen rút đầu trong đó có thể an toàn sao?”
Lăng Thiên đi về phía trước từng bước, đá một cước lên đóng cỏ khô kia.
\'Ầm\' một tiếng, đống cỏ đó mang theo tuyết đọng ở phía trên bay ra xa. Phía dưới hiện ra một bóng người nhỏ bé đang cuộn mình. Đúng là tiểu khất cái bỏ chạy mà Lăng Thiên nhìn thấy.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày, động tĩnh lớn như vậy mà tiểu khất cái này vẫn không hề nhúc nhích? Lăng Thiên đến gần quan sát liền không khỏi cười tự giễu. Tiểu gia hỏa này đã hôn mê bất tỉnh. Trách không được mình lại nghe được âm thanh hô hấp yếu như thế. Thì ra là hắn đã hôn mê, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng ngủ đến \"chết\".
Vươn tay phải ra đặt lên trán của tiểu khất cái. Ân, nóng đến dọa người! Tình huống có chút phiền toái. Lăng Thiên muốn dùng phương pháp trị liệu kiếp trước giúp hạ nhiệt nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền cảm thấy không có phương pháp nào có thể vận dụng trong hoàn cảnh này.
Lăng Thiên vỗ vỗ đầu, đã như vậy chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan đem ngươi tỉnh lại . Nghĩ vậy hắn liền từ trên mặt đất xung quanh cuốn lấy một nắm tuyết, sau đó vo thành một khối lau lên mặt tiểu khất cái. Dưới sự kích thích lạnh như băng khiến cho tiểu khất cái không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Lăng Thiên cầm khối tuyết trong tay lau rất nhanh trên khuôn mặt tiểu khất cái. Lòng bàn tay của hắn cũng cảm giác được khối tuyết càng ngày càng nóng.
Đây là một phương pháp phổ thông vô cùng nhưng cũng là phương pháp hữu dụng nhất. Đống thương (Tổn thương do lạnh) thì dùng tuyết để trị liệu là phương pháp tốt nhất. Tiểu khất cái này mặc dù không phải bị đống thương nhưng dù sao cũng vì trời rét lạnh mà sốt nên dùng phuong pháp này khẳng định sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, trong yết hầu tiểu khất cái sau khi phát ra tiếng rên rỉ liền chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy Lăng Thiên trước mặt nên sửng sốt vô cùng. Tình huống này cho dù là nằm mơ hắn cũng không ngờ được sẽ gặp phải một tiểu nam hài có da dẻ hồng hào lớn cở mình. Trong lúc nhất thời khiến cho hắn cảm thấy mình đang nằm mộng.
Lăng Thiên nhìn thấy hắn tỉnh lại thiền thở dài ra một hơi nỏi: \"Tỉnh lại rồi sao? Cảm giác thế nào?\"
Tiểu khất cái ngẩn người hỏi lại: \"Là ngươi cứu ta?\" Nói xong liền phát hiện chính mình vẫn còn nằm trên đất còn đống cỏ đang nằm ở xa xa. Ánh mắt thoáng cái lăng lệ lên, bộ dáng đề phòng.\"Ngươi là ai? Như thế nào lại ở chỗ này?\"
Lăng Thiên cười thản nhiên: \"Ta từ trong thành theo ngươi đi ra đến đây. Ngươi chạy trốn rất nhanh.\" Ngữ khí rất thản nhiên nhưng lại mang theo khí tức của người cao cao tại thượng.
Tiểu khất cái nghe vậy khủng hoảng vô cùng. Lắc lắc cái đầu vẫn còn mờ mịt cố hết sức hỏi: \"Ngươi vẫn đi theo ta? Ngươi có ý đồ gì?\"
Lăng Thiên hừ một tiếng, bàn chân đá nhẹ lên cỏ khô trên mặt đất nói: \"Nếu như không phải ta theo ngươi thì ngươi đã bị lạnh mà chết rồi.\"
Tiểu khất cái im lặng không lên tiếng. Lấy trí tuệ của hắn thì hắn rất rõ ràng: Nếu như không phải tiểu hài tử này đi theo mình sợ rằng mình sớm đã bỏ mạng. Mình vốn nghĩ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy đi những ai nghĩ đến sau khi tiến vào đây vì đói quá mà ngất đi.
Lăng Thiên không muốn nói dài dòng với hắn liền hỏi: \"Những người kia tại sao đuổi theo ngươi? Ngươi đã làm gì?\"
Nghe được câu hỏi của Lăng Thiên lập tức hiến cho đôi mắt của tiểu khất cái hiện ra sự cừu hận vô cùng, cả người như thanh tỉnh hơn không ít: \"Thù không đội trời chung!\" Những lời này được hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra. Hắn vốn không muốn nói ra nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm giác được tiểu nam hài trước mắt này có thể giúp được mình. Chính mình hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng lại còn đang bị đuổi giết. Nếu không có người nào trợ giúp thì cho dù sau này mình có thể chạy thoát được một ngày, hai ngày nhưng cuối cùng cũng bị bắt lại xử tử. Lại càng không thể báo được thù. Nam hài tử trước mắt này có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất của mình. Thân thể của mình đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Lăng Thiên \'Ồ\' một tiếng kinh ngạc. Từ trong lòng lấy ra một cái bánh bao trắng đưa cho hắn: \"Ta thấy ngưoi cũng đói bụng rồi, ngươi trước tiên ăn nó đi rồi hãy kể chuyện của ngươi cho ta nghe một chút.\"
Ánh mắt tiểu khất cái nhất thời sáng rực lên, tham lam nhìn bánh bao trong tay của Lăng Thiên, yết hầu nuốt nước miếng cái \'ực\'. Vừa cầm bánh bao vào trong tay đã ăn ngấu nghiến.
Tiểu khất cái vừa ăn vừa nói đứt quảng thì Lăng Thiên cũng biết được tiểu khất cái trước mặt này tên là Đỗ Phi. Là con của thương nhân Đỗ Viễn. Trong nhà mở ra hai cái đương phô (Tiệm cầm đồ) Cuộc sống xem như ổn định. Tháng trước có người mang đến đương phô một kiện châu báu. Đó là một cây ‘Vạn Toản Châu Lan’ với toàn thân được chế tạo bằng bạch ngọc, ở trên đó được đính các bảo thạch đầy màu sắc. Vừa nhìn liền biết nó có giá trị liên thành.
Với tài lực của Đỗ Gia đương nhiên không thể thực hiện cuộc giao dịch này. Chỉ là người muốn giao dịch là hậu nhân phá sản của Vương Công Gia. Những vật đáng giá trong nhà đều theo sự ăn chơi của hắn mà đi ra đường hết. Chỉ còn lại cây Vạn Toản Châu Lan là truyền thừa gia bảo này thôi. Hơn nữa người này cũng biết được Đỗ Gia ăn không được vật này nên chỉ cầm một vạn lượng bạc mà thôi. Lấy nửa năm làm ước định. Đến lúc đó sẽ lấy một vạn hai ngàn lượng bạc đến chuộc lại.
Bởi vì trước đó những đồ vật khác của người này đều do Đỗ Gia cầm giúp. Đỗ Gia vì nể mặt nên mới thu lấy nhưng không hề biết được một tiểu đầu mục đứng dưới tuyết bên đường nhìn thấy tất cả. Tiểu đầu mục này sau khi trở về trình báo lập tức khiến cho Huyết Hoa Đường Đường Chủ Bạch Siêu Nhiên nhất thời nỗi lên lòng tham lam. Hắn liền phái người đến Đỗ Gia muốn lấy năm nghìn lượng bạc mua cây Vạn Toản Châu Lan kia. Đỗ Gia đương nhiên sẽ không đồng ý. Trên thực tế thì tên hậu nhân của Vương Công Gia chỉ là gởi cây Vạn Toản Châu Lan lấy ít tiền tạm dùng mà thôi. Giữa hai nhà đều biết rất rõ, hơn nữa giá trị chính thức của cây Vạn Toản Châu Lan này chỉ có năm nghìn lượng thôi sao? Sợ rằng là năm vạn lượng bạc cũng không đủ để mua.
Đương nhiên khi đó Đỗ Viễn sẽ cự tuyệt! Nhưng hắn thật không biết vì câu nói cự tuyệt của hắn mà gây ra đại họa sát thân diệt môn! Cả nhà Đỗ Gia trên dưới trăm người đều bị chết trong một đêm. Cây Vạn Toản Châu Lan kia không biết đã biến mất đi đâu. Đêm Đỗ Gia gặp đại nạn thì Đỗ Phi dựa vào thân thể gầy yếu, mục tiêu nhỏ nên có thể tự cứu một mạng. Nhưng Huyết Hoa Đường lại đuổi theo không buông tha, bọn chúng muốn trảm thảo trừ căn (Diệt cỏ tận gốc - Phòng ngừa hậu hoạn) Cho đến hôm nay thì Đỗ Phi đã qua ba ngày không có cơm ăn.
Gần nữa tháng nay, Đỗ Phi trốn đông trốn tây, chịu đựng rất nhiều đau khổ. Mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết.
Đỗ Phi sau khi nói xong cảnh ngộ hiện tại của mình liền nhìn chăm chú vào Lăng Thiên. Ánh mắt tràn đầy mong muốn và hi vọng. Từ trên gương mặt Lăng Thiên hắn nhìn thấy được đây không phải là một nhân vật bình thường. Chỉ cần hắn về nhà kể lại câyVạn Toản Châu Lan kia thôi rất có khả năng sẽ khiến cho gia tộc dấy lên lòng tham. Đỗ Phi hắn muốn dùng Vạn Toản Châu Lan làm mồi dụ để đạt được mục đích mượn đao giết người!
Lăng Thiên cười: \"Ngươi muốn làm như thế nào?\"
Trong lòng Đỗ Phi nóng lên, ưỡn ngực nói: \"Chỉ cần Thiếu Gia có thể giúp tiểu nhân báo được đại cừu, tiểu nhân nguyện đem cây Vạn Toản Châu Lan hiến cho Thiếu Gia.\"
Lăng Thiên cười lạnh một trận nói: \"Ta diệt Huyết Hoa Đường thì cây Vạn Toản Châu Lan kia sẽ là của ta. Ngươi còn nói hiến tặng sao? Là một nam nhân đối mặt đến kẻ thù diệt tộc chỉ có nhiêu đó chi khí thôi sao?\"