Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 12: Q.5 - Chương 12: Tinh phong tương khởi






Khuôn mặt xinh xắn của Thủy Thiên Nhu đột nhiên đỏ bừng rồi lại chuyển thành trắng. Tâm thần kích động vô cùng, nếu không phải cố kỵ Thủy Thiên Huyễn ở ngay bên cạnh thì nàng đã hét lớn: \"Ta cũng muốn có một người như vậy! Muốn có một người để ta toàn tâm toàn lực hỗ trợ. Ta làm sao không phải là một nữ tử si tình? Rõ ràng trong lòng ta muốn có hạnh phúc mà. Nhưng mà ai có thể cho ta cơ hội này? Các ngươi có biết là một đệ tử của ngàn năm thế gia khổ sở như thế nào không? Nếu là các ngươi từ nhỏ bị quán thâu loại tư tưởng luôn trung thành với gia tộc? Bây giờ ngươi còn muốn so sánh với ta?

\"Lăng cô nương. Ta và cô đều là người giống nhau!\" Thủy Thiên Nhu cố gắng kìm nén sự đau xót trong lòng xuống mà chậm rãi nói: \"Cô từ nhỏ đã được Lăng công tử thu lưu, thuở nhỏ tư tưởng với Lăng Thiên công tử sớm đã thâm căn cố đế, sanh tử tương tùy theo tình cảm ta chưa chắc đã không hiểu. Mà thuở nhỏ của ta đã tiếp nhận ý niệm của gia tộc nên cũng thâm căn cố đế không thể rung chuyển. Chỉ có một điều khác nhau duy nhất chính là vận khí của cô nương tốt hơn ta rất nhiều. Cô thuần phục công tử nên trong lòng cô lớn lên đã đưa hình bóng của Lăng Thiên trở thành thượng nhân cho nên vì thượng nhân trong lòng nên cô phải luôn vì người ấy để nổ lực, cam tâm tình nguyện, tình cảm lại càng thêm chân thành. Bởi vì người trong lòng cô cũng là người cô muốn thuần thục, cả hai là một người không có bất kỳ xung đột nào cả. Đây là may mắn của cô. Còn ta thì sao...\"

Nước mắt của Thủy Thiên Nhu đột nhiên rơi xuống: \"Ta có loại may mắn này ư? Ta có lựa chọn sao?\"

Lăng Thần im lặng một lúc lâu rồi mới áy náy nói: \"Thủy cô nương chớ trách, là ta không đứng lập trường của Thủy cô nương nên không hiểu. Mong thứ lỗi...\"

Từ nhỏ Thủy Thiên Nhu đã có tính cách kiên cường nên rất ít khi khóc nhưng khi nghe những lời này của Lăng Thần nàng không nhịn được khóc thành tiếng, hai tay che mặt khóc run cả người.

Tại sao ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình nhưng chỉ có mình là không thể? Ta thật vất vả mới tìm được một người mình đáng coi trọng thì tại sao nhiệm vụ hàng đầu của gia tộc giao cho lại là hủy diệt hắn? Trong lòng mâu thuẫn không thôi, một mặt muốn giết hắn nhưng mặt kia lại không đành. Nhiệm vụ của gia tộc không hoàn thành thì ta mất mác nhiều hơn. Khó mới gặp được hắn ấy vậy mà lại bị hắn nghiêm hình tra hỏi, vô tình châm chọc, thậm chí còn cho ta ăn độc dược...

Tình là vậy sao?

Ta cũng vậy, cũng là một người phụ nữ, một phụ nữ có khát vọng yêu đương thì tại sao không có quyền như mọi người phụ nữ khác chứ? Vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ thì được gì? Vì sao ông trời lại bất công với ta như vậy chứ?

Dưới sự ủy khuất mãnh liệt nên nội tâm của Thủy Thiên Nhu muốn hỏng mất, nàng khóc đến nỗi muốn ngất đi. Nhớ lại hôm nay sinh tử của người kia không biết rõ ràng lại khiến cho trái tim của nàng càng nhói đau. Tâm tư này của nàng không thể thổ lộ với ai được nên chỉ có thể dựa vào tiếng khóc để phát tiết thôi.

Lăng Thần thở dài một tiếng buồn bã đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Thủy Thiên Nhu đang khóc vào lòng rồi dùng tay vỗ nhẹ lên lưng nàng. Trong giờ phút này không có địch ta, không có ích lợi mà chỉ có hai tâm hồn thiếu nữ thôi.

Một lúc lâu sau tiếng khóc của Thủy Thiên Nhu dần dần ngừng lại, nàng cúi đầu ngồi qua một bên hai tay vân vê góc áo có chút xấu hổ.

Thủy Thiên Huyễn nhìn muội muội mình mà thương tiếc rồi nhìn sang Lăng Thần: \"Lăng cô nương. Nhu nhi đã nói như vậy rồi thì không biết trong lòng Lăng cô nương đã có an bài gì?\"

Đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thần nhìn về Thủy Thiên Huyễn: \"Đã như vậy thì Thủy công tử, người ngay không nói lời mập mờ. Ta cũng không muốn dối gạt các ngươi làm gì, trên thực tế chúng ta không muốn Thủy Gia các ngươi cho chúng ta chỗ tốt gì nhưng có một chút để cho Lăng Gia chúng ta có thể đảm bảo được sự an toàn. Mà Thủy Gia các ngươi tranh đấu với Ngọc Gia chỉ cần rời khỏi Thừa Thiên thì đây là chuyện của hai gia tộc không chút quan hệ với Lăng Gia ta. Nhưng tranh đấu trong Thừa Thiên thì kế hoạch đối phó với Ngọc Gia sẽ do Lăng Gia ta chế định. Hơn nữa Thủy Gia các ngươi phải làm chủ lực cho mọi hành động!\"

\"Cho nên, nhân mã Thủy Gia các ngươi đưa đến đây lần này ngoại trừ những người phải ra ngoài làm nhiệm vụ ra thì tất cả đều phải ở trên mặt trận. Nếu như có một vài người đến cho có lệ thì chúng ta sẽ không đi chịu chết cùng các ngươi đâu. Tất cả các kế hoạch chờ khi người của Thủy Gia các ngươi đến rồi lại nói tiếp!\"

Sau khi lạnh lùng nói những lời này xong thì Lăng Thần có vẻ hơi lo lắng rồi tiếp tục nói: \"Lăng Gia chúng ta hiện tại không thể đối mặt trực tiếp được. Ta đã bỏ ra số lượng lớn trọng kim để mời Đệ Nhất Lâu, đến lúc đó Đệ Nhất Lâu sẽ phái ra mấy sát thủ cao nhất phối hợp hành động với các ngươi. Mà Lăng Gia chúng ta phụ trách tất cả các phương diện tình báo tại Thừa Thiên. Đề nghị này Thủy công tử cảm thấy ra sao?\"

Thủy Thiên Huyễn ngẩn mặt nhìn trời, điều kiện của Lăng Thần chậm rãi xuất hiện trong lòng hắn, mỗi một điều kiện hắn phải cân nhắc rất lâu mà không có tranh cãi gì. Một lúc sau mới thận trọng mở miệng nói: \"Chỉ có một chút. Chính là kế hoạch đối phó Ngọc Gia do Lăng Gia đưa ra bổn công tử thấy không ổn. Những vấn đề khác đều không sao?\"

Khóe miệng của Lăng Thần lộ ra nụ cười mỉm chợt biến mất, nghiêm túc nói: \"Điều này có thể thương lượng được. Khi nào chúng ta bắt đầu hợp tác thì sẽ do Lăng Gia chúng ta thu thập tình báo. Đến lúc đó hai bên sẽ cùng lập mưu?\"

Thủy Thiên Huyễn cảm thấy yên lòng hơn: \"Như vậy mới là tốt nhất!\" Trong lòng thầm nghĩ nếu như vậy thì có thể điều chỉnh được khi phát hiện có gì không thích hợp, tránh khỏi bị người khác tính kế. Trong lòng đã quyết định rồi nên nhất thời ánh mắt không thể khống chế nhìn lên mặt Lăng Thần mà ánh mắt tràn đầy si mê.

Sắc mặt Lăng Thần lập tức lạnh lùng, đôi mắt toát ra thần quang lạnh như băng: \"Thủy công tử. Có một điều ngươi cần phải biết...\"

Trong lòng Thủy Thiên Huyễn khẽ động, đồng thời lên tiếng hỏi: \"Xin Thần cô nương chỉ giáo?\"

Sát khí chợt lóe trên đôi mắt của Lăng Thần: \"Chỉ có một việc rất nhỏ thôi. Hi vọng từ nay về sau Thủy công tử cần phải tự trọng! Lăng Thần bây giờ là người đã có phu quân. Nếu Thủy công tử không quản được hai mắt của mình thì ta cũng không ngại lấy nó ra đâu. Chuyện này đối với Lăng Thần không chút khó khăn gì cả!\"

Lời của Lăng Thần vừa dứt lập tức sát khí từ bốn phương tám hướng như hóa thành thực chất đè áp đến Thủy Thiên Huyễn. Trong vô hình vô ảnh nhưng đã lấp đầy thiên địa.

Thủy Thiên Huyễn đứng giữa trung tâm nên cảm giác được xung quanh có ít nhất ba tuyệt đỉnh cao thủ đang phóng uy áp đến hắn. Bất kỳ một người nào cũng có được võ công mạnh hơn hắn, còn Lăng Trì đứng ở sau lưng hắn giống như một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ rồi vậy.

Trong nháy mắt Thủy Thiên Huyễn đã đề cao công lực đến đỉnh, muốn lấy tự lực để bảo vệ mình nhưng không thể ngăn cản bất kỳ một khí thế nào trong đó cả. Chỉ một thoáng thôi toàn thân hắn đã hư thoát, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay muốn ngã xuống.

\"Thần cô nương!\" Thủy Thiên Nhu hoảng sợ vô cùng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lăng Thần tràn đầy sự cầu khẩn: \"Tâm tư yêu cái đẹp mỗi người đều có, Thần cô nương chớ trách!\"

Lăng Thần vung tay lên, lập tức sát khí bốn phương tám hướng hoàn toàn biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nàng quay qua Thủy Thiên Nhu mỉm cười: \"Thủy cô nương chớ trách. Gương mặt của Lăng Thần chỉ có công tử mới được nhìn thôi. Nếu để cho công tử biết được có người nhìn chằm chằm ta thì công tử sẽ tức giận!\" Lăng Thần thản nhiên cười: \"Lăng Thần không thể khiến cho công tử tức giận được!\"

Thủy Thiên Nhu kinh ngạc nhìn Lăng Thần, cuối cùng thở dài một tiếng: \"Lăng cô nương. Thật sự ta rất hâm mộ ngươi!\"

Trên gương mặt của Lăng Thần hiện ra nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc: \"Đúng vậy. Ta có công tử, có người Lăng Thần yêu nhất trên đời này. Cho nên ta cảm giác được câu này là lời nói hâm mộ thật tình của Thủy cô nương!\"

Lăng Thần đi xa rồi nhưng Thủy Thiên Nhu vẫn đứng tại chỗ, bên tai đều vang vọng câu nói thỏa mãn và hạnh phúc của Lăng Thần: \"Đúng vậy. Ta có công tử, có người Lăng Thần yêu nhất cuộc đời này. Cho nên ta cảm giác được

\"Đúng vậy. Ta có công tử nên cuộc đời này đã không còn thiếu điều gì nữa. Cho nên ta cảm giác được câu này là lời nói hâm mộ thiệt tình của Thủy cô nương!\"

Ta? Ta có gì? Đối mặt với làn gió nhè nhẹ đang đu đưa những lá liễu mà nước mắt của Thủy Thiên Nhu chậm rãi rơi xuống...

Sau khi đàm phán lấy được thượng phong rồi mà Lăng Thần vẫn không chút đắc ý nào cả, sau khi trở về Lăng Phủ biệt viện nàng liền gọi Lăng Kiếm đến nói cho hắn tám chữ: \"Thời cơ đã đến. Tuyệt sát Bắc Ngụy!\"

Lăng Kiếm vốn đang cười hì hì nhưng nghe xong liền nghiêm túc hẳn lên, một cỗ sát khí từ trên người hắn phát tán ra xung quanh: \"Đến tình trạng nào?\"

Lăng Thần thản nhiên nói: \"Tới đâu thì do ngươi quyết định. Ta chỉ có thể hạn chế thời gian thôi. Cho ngươi tám ngày... Chỉ có tám ngày thôi, nhân thủ thì ngươi tự định đoạt. Ngoài ra ta còn có hai yêu cầu: Thứ nhất: Phải trong thời gian đó hoàn thành nhiệm vụ. Thứ hai: Đi bao nhiêu thì phải về bấy nhiêu!\"

Lăng Kiếm nở một nụ cười tràn ngập tự tin: \"Tốt. Ta đáp ứng. Ta chờ lời nói này của ngươi rất lâu rồi, lần này ta mang theo bốn người Phong Vân Lôi Điện, thêm Thập, Cửu và cả ta nữa là bảy người. Đi bảy người thì nhất định sẽ trở về bảy người. Lần này đi nhất định phải biến hoàng cung Bắc Ngụy trở thành biển máu. Hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của họ. Đệ Nhất Lâu đã lâu rồi không có hành động nên người trên thiên hạ muốn quên rồi!\"

Lời nói này của Lăng Kiếm lộ ra hận ý nồng đậm, nhất là mấy ngày gần đây, chỉ cần nói đến Bắc Ngụy thôi thì Lăng Kiếm đã toát ra sát khí lạnh như băng. Nếu như không phải Lăng Thần hứa hẹn rằng chỉ cần thời cơ đến thì lập tức bắt tay vào làm \'kế hoạch diệt tuyệt\' thì sợ rằng Lăng Kiếm đã sớm ra tay. Bây giờ cũng đã đến lúc để phát tiết.

Vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ, sát thủ chi vương này không biết sẽ khiến cho thiên hạ khiếp sợ như thế nào đây.

Lăng Thần gật đầu: \"Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành thì tuyệt đối không cho phép nhúng tay vào việc khác. Phải cấp tốc trở về, bất luận kẻ nào cũng không được đi quấy rầy công tử. Nếu không ngoại viện xóa tên, vĩnh viễn không được xưng huynh đệ với người đó nữa!\" Đột nhiên Lăng Thần xoay người lại, đôi mắt toát ra thần quang mạnh mẽ như muốn nhìn rõ những suy nghĩ trong lòng Lăng Kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.