Dưới nhân kiếm hợp nhất của Lăng Thần, tốc độ của nàng đã vượt xa người áo xanh kia. Người áo xanh kia khẽ ‘Ồ’ nhẹ một tiếng, khí thế tiến tới bỗng dừng lại, mãnh mẽ dừng lại giữa không trung, sau đó xoay người, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm. Hắn cũng không làm thêm động tác nào, chỉ hướng một kiếm bổ xuống phía nhân kiếm hợp nhất của Lăng Thần đang mạnh mẽ ầm ầm đánh tới.
Một kiếm nhìn như vô cùng đơn giản đó, ở trong mắt của Diệp Khinh Trần và Ngọc Mãn Thiên không ngờ lại nổi lên cảm giác chia đôi cả đất trời, tuyệt đối không thể chống lại!
“Keng!” Song kiếm giao nhau, chỉ một lần Lăng Thần đã phải hự một tiếng nặng nề, nhưng nàng vẫn tàn nhẫn đánh tay trái ra. Người áo xanh mở miệng cười, đồng thời cũng đưa tay trái ra đón lấy. ‘Bịch’ một tiếng, vừa mới tiếp xúc hắn đã cảm giác tay trái như chạm vào một khối huyền băng ngàn vạn năm, trong nháy mắt có cảm giác như lạnh đến tận xương tủy! Trong lòng chấn động, hừ lạnh một tiếng rồi vội thúc đẩy nội lực, tăng thêm vài phần lực đạo!
Lăng Thiên vừa mới đứng dậy, đã thấy Lăng Thần liều mạng chiến cùng với người áo xanh, trong lòng kinh hãi vội hô to :”Thần nhi, không được liều mạng!” Cùng lúc thân thể hắn cực tốc lao nhanh tới.
Lăng Thần chỉ cảm giác thấy trên thân kiếm có một cỗ khí lực bài sơn đảo hải đánh tới, lập tức bao phủ lấy mình, còn chỗ bàn tay trái tiếp xúc giống như đánh vào một ngọn núi vững chắc vậy! Cổ tay đau như muốn gãy, nàng bi thảm ‘hự’ một tiếng, bên khóe miệng đã tràn máu tươi, nhưng đồng thời không lùi mà tiến! Huyền Thiết Kiếm trong tay thúc dục luồng nội lực sau cùng, cuồng mãnh đâm ra!
Một người trước giờ vẫn ôn nhu hiền dịu như Lăng Thần, giờ phút này trên mặt nàng lại là sát khí khốc lệ, quyết tâm liều chết không hối tiếc!
Dùng mạng của ta đổi lại một chút vết thương của ngươi! Công tử sau đó đối phó với ngươi sẽ đỡ hơn một phần, áp lực cũng giảm đi một chút. Chỉ cần có thể tăng phần thắng cho công tử, ta có chết cũng đã sao!
\"Ầm!\"
\"Ầm!\"
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Ngay lúc Lăng Thần phát động một kích cuối cùng, công kích của Lăng Thiên cũng đã tới. Người áo xanh nhất thời hai mặt thụ địch, giờ này mở mắt còn không nhìn rõ được năm ngón tay, ngay cả với khả năng của người áo xanh cũng không tình nguyện cùng hai người đấu một kích này!
Một luồng lực cực mạnh vượt quá tưởng tượng bỗng nhiên vọt tới, Lăng Thiên lảo đảo lùi lại hai bước. Chỉ cảm giác trong cổ họng có một ngụm máu chực trào ra, miễn cưỡng cố nuốt lại vào bụng, giữ cho nguyên khí không tổn thất. Nếu giờ phút này hộc máu ra, vậy sẽ không còn chút cơ hội nào phản kích nữa!
“Ưm” một tiếng bi thảm, thân thể mềm nhũn của Lăng Thần đã bay ngược lại, nhưng lại rơi vào vòng tay Diệp Khinh Trần đã chờ sẵn.
“Ngươi cái đồ đáng chết! Cũng không thèm mở mắt để ý xem còn ai ở đây không? Chẳng hề quản gì xuống tay hạ sát thủ, suýt chút nữa cũng làm bị thương cả đến lão phu” Diệp Khinh Trần vừa đỡ lấy Lăng Thần đã biết nàng bị thương không nhẹ, một luồng nội lực tinh thuần đến cực điểm cuồn cuộn chảy vào giúp nàng trị thương, đồng thời mở miệng mắng to.
Khói bụi tan đi, lúc này hiện rõ thân thể người áo xanh, chẳng qua lúc này nhìn hình tượng của hắn hơi có chút chật vật. Một nửa người hắn giống như vừa bị lửa đốt xong, ngay cả tóc cũng quăn lại, áo bào xanh trên người cũng giống như lá cây mùa đông vậy, khẽ động một cái là tơi tả! Lý do chính là vì bị Lăng Thiên đột nhiên chuyển Kinh Long Thần Công thành liệt hỏa! Thì ra Lăng Thiên thấy Lăng Thần liều mạng phát ra hàn băng thần công, bèn lập tức chuyển hóa Kinh Long Thần Công thành nội lực viêm dương để phối hợp đánh ra.
Mà một nửa người còn lại của người áo xanh lại trái ngược. Từ đầu đến chân ngay cả quần áo cũng bị một lớp sương mỏng bảo phủ, ngay cả trên mặt cũng có một lớp mờ mờ. Đột nhiên hắn vận chuyển nội lực một vòng, cả người băng lửa đều tiêu tan, không còn vẻ chật vật vừa nãy nữa! Người áo xanh kinh dị nhìn hướng Lăng Thần :”Nữ oa tử này, công pháp thực quỷ dị! Thuần âm công lực quả thực rất lợi hại!” Nói rồi hắn mới chuyển hướng qua Diệp Khinh Trần :”Lão Diệp? Ngươi sao lại ở chỗ này? Có quen với nha đầu này sao?!”
“Nếu không bởi vì ngươi, ta sao lại ở chỗ này?” Diệp Khinh Trần giọng hơi giận, đem Lăng Thần giao cho Lăng Thiên đỡ.
“Ngươi chính là chủ của Giang Sơn Lệnh? Thiên Lý?” Lăng Thiên kiểm tra qua thấy Lăng Thần cũng không có gì trở ngại, chỉ bị lực trùng kích mạnh nên ngất đi thôi. Nhất thời, trong lòng hắn bình tĩnh lại, tay phải đang đỡ Lăng Thần nhanh chóng đưa nội lực vào, ánh mắt như điện nhìn về hướng người áo xanh, lạnh giọng hỏi.
\"Sinh cũng Thiên Lý, tử cũng Thiên Lý, sinh tử Thiên Lý. Tống Quân Thiên Lý!\" Người áo xanh ngạo mạn cười ngâm :”Không sai, ta chính là Thiên Lý, hôm nay đặc biệt đến tống quân Thiên Lý!”
“Mẹ, ngươi đến cho Lão Tử Thiên Lý?” Ngọc Mãn Thiên sớm đã bò dậy, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu :”Ngươi là cái thá gì?”
Mặc dù người áo xanh Thiên Lý võ công hơn xa Ngọc Mãn Thiên. Nhưng Ngọc Tam gia vốn tính tình ương ngạnh, đừng nói là Thiên Lý, cho dù là ông Trời đến ngay trước mặt, hắn cũng dám mắng vài câu rồi tính sau! Đương nhiên là hắn không thể biết gia gia hắn là Ngọc Siêu Trần chính là chết trong tay Thiên Lý này, nếu không với tính cách của Ngọc Mãn Thiên, cho dù là bị người đánh chết, cũng tuyệt đối không chịu thua trận!
Người áo xanh Thiên Lý trong mắt bắn ra sát khí dày đặc! Biết rõ thực lực của hắn lại còn dám có dũng khí vô lễ mắng to như thế, Ngọc Mãn Thiên quả là một tên không biết trời cao đất dày!
Hắn hôm nay mới đuổi đến Thừa Thiên liền nghe được tiếng trường khiếu cuồng ngạo kia của Lăng Thiên! Thân là tuyệt đỉnh võ giả, Thiên Lý đương nhiên nhìn ra được trong tiếng trường khiếu kia ít nhiều có chiến ý cường liệt. Hắn chỉ theo âm thanh mà đến chỗ này, nào ngờ vừa đến đã đụng phải ba cao thủ. Mặc dù hắn cũng không bị thương, nhưng bề ngoài đúng là chật vật không chịu nổi! Thậm chí ngay cả quần áo lẫn đầu tóc cũng bị tổn hại, đây là chuyện mà 10 năm hắn lăn lộn chưa bao giờ xảy ra!
Cuộc chiến vừa rồi, Ngọc Mãn Thiên đích thực bị trọng thương, còn Lăng Thần cầm kiếm chỉ bị chấn thương. Nếu như không phải nàng không thèm để ý đến bản thân, có lẽ ngay cả bị thương nhẹ cũng chưa chắc đã bị. Còn mục tiêu quan trọng của mình lần này – Lăng Thiên, mặc dù nhìn cũng có vẻ chật vật nhưng trong lòng Thiên Lý lại rất rõ, gia hỏa này cực kỳ trơn trượt, thực tế ngay cả một chút thương tích cũng chưa chịu! Hết thảy hắn đều lùi về sau để tán lực, hóa giải toàn bộ lực công kích của mình!
Hai lần giao chiến, lần đối chưởng đầu tiên Lăng Thiên đã mượn thế lui va vào hai bức tường, đem lực công kích dời đến trên vách tường. Lần thứ hai đối chưởng, hắn lại bằng tự thân công lực ngang nhiên hóa giải!
Mặc dù chính mình đồng thời đối mặt hai người, chính diện bị Lăng Thần tiêu hao đi hơn nửa công lực công kích, nhưng Lăng Thiên có thể hóa giải công kích của mình khiến cho Thiên Lý vô cùng kinh sợ.
Hắn thế nhưng không biết rằng bề ngoài Lăng Thiên nhìn như không có gì, thực tế trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ! Chính mình vừa rồi có thể nói đã ngưng tụ toàn thân công lực, thậm chí dùng cả sách lược để phát huy, vậy mà vẫn phải thụ thương chút nữa ộc máu! Võ công của gia hỏa này quả thực không phải bình thường. Thiên hạ đệ nhất, quả là danh bất hư truyền! Thấy mặt còn hơn cả nghe danh!
“Định làm gì? Lại muốn đùa chơi tiếp sao? Lão Tử không thèm sợ ngươi!” Ngọc Mãn Thiên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Thiên Lý đang hướng về phía mình, cố ưỡn ngực nộ rống một tiếng!
“Tam thúc….” Ngọc Băng Nhan không biết từ lúc nào đã vào trong sân, lo lắng cất tiếng gọi. Nhưng vừa đến nơi lại thấy Lăng Thần nằm mê man bất tỉnh trong vòng tay Lăng Thiên, thất kinh một tiếng bước nhanh lại :”Thần tỷ tỷ …tỷ làm sao vậy?”
“Nàng chịu một chút thương tích, không có gì đáng ngại đâu” Lăng Thiên nhẹ nhàng nói, sau đó đưa mắt liếc Diệp Khinh Trần một cái.
“Ngươi đã động sát khí đối với ta, vậy chiều theo ý ngươi!” Sát khí trong mắt Thiên Lý càng dày đặc, bước lại gần phía Ngọc Mãn Thiên.
“Chậm đã!” Diệp Khinh Trần bước lên một bước :”Thiên Lý, bình tĩnh, Lão phu có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi!”
“Chuyện gì vậy? Cứ nói!” Thiên Lý dừng bước, ánh mắt nhưng vẫn chăm chú nhìn Ngọc Mãn Thiên, giọng nói không vui không giận, bình tĩnh nói.
“Thiên Lý, ngươi lần này đến để giết ta sao?” Lăng Thiên đột nhiên mở miệng cười, nhưng giọng nói lại tràn ngập ý châm chọc :”Ta đoán quả không sai, ngươi đúng là đã sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Trong mắt Thiên Lý xuất hiện ý cười :”Sơ ngươi trưởng thành vượt qua ta sao?”
“Không sai!” Lăng Thiên không hề khiêm nhường nói :”Chỉ cần cho ta 10 năm thời gian, ta liền có thể vĩnh viễn đạp ngươi dưới chân. Mà ngươi có vẻ không dám liều với chuyện nguy hiểm này!”
“Kế khích tướng của ngươi dùng rất hay!” Thiên Lý khép hờ mắt, giọng nói bình thản :”Đối với ta cũng có hiệu quả đấy, ta thực rất muốn cho ngươi 10 năm thời gian. Nhưng đáng tiếc! Ta giờ đây đang dùng thân phận lệnh chủ Giang Sơn Lệnh! Ngay lúc nhận được Giang Sơn Lệnh, đừng nói là 10 năm, cho dù là 10 ngày ngươi cũng đừng hòng kéo dài nổi”
“Ồ, xem ra các hạ có thể cấp cho ta 9 ngày thời gian, phải không?” Lăng Thiên gật gật đầu :”Cảm ơn nhé!”
“Ngươi dám đùa với ta sao?” Thiên Lý bỗng nhiên xoay người, hai mắt mở lớn, lệ mang giống như thực chất bắn ra, nhìn về hướng Lăng Thiên :”Bất kể mưu kế gì, đối với ta mà nói đều vô dụng cả! Ta không cho ngươi kéo dài thời gian, càng không cho ngươi dùng thủ đoạn để mà chơi đùa! Ta chỉ có một mục đích, đó là giết ngươi! Bất kể thế nào, ngươi chết là cái chắc!”
“Ừm, nếu đã như vậy, một người trước khi chết chung quy cần phải an bài hậu sự. Thiên Lý, ngươi tự nhận là Thiên Lý, chung quy ngay cả nói vài câu cũng không đồng ý sao?” Lăng Thiên cười nói.
Thiên Lý cười ha hả nói :”Đương nhiên cũng không đến mức cạn tình như thế, huống hồ ngươi cũng là bằng hữu của lão Diệp”
“Đã như vậy, cảm ơn nhiều!” Lăng Thiên trả lễ cười nói, rồi ra hiệu bảo Ngọc Băng Nhan đem Ngọc Mãn Thiên rời đi, sau đó quay đầu nói :”Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh chủ không lẽ lại so đo cùng một kẻ thô lỗ sao? Hắn thực sự không biết ngươi là ai, hắn đối với ngươi cũng chỉ khởi chiến ý chứ không có sát khí, ngươi không thấy sao?”
“Không sai, nếu như hắn thực sự có sát khí thì khi một kích đầu tiên hắn đã là người chết rồi!” Thiên Lý hãnh diện nói.
“Mẹ…ngươi mới là người…” Ngọc Mãn Thiên còn chưa kịp nói hết đã bị Lăng Thiên điểm huyệt rồi giao cho Ngọc Băng Nhan ôm lấy. Lăng Thiên căn dặn :”Trước hết đỡ tam thúc của muội vào trong phòng đi, đừng ra ngoài”
Ngọc Băng Nhan kinh hoảng mở to mắt nhìn Lăng Thiên, cầu xin :”Thiên ca, để muội ở lại cùng huynh!”
Sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống :”Muội nếu coi ta là phu quân thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta!” Hai người giờ này đã định thân sự, Lăng Thiên nói vậy cũng không phải không đúng.
Ngọc Băng Nhan giật mình nhìn hắn, trong mắt thần sắc phức tạp, tràn đầy thâm tình, chậm rãi nói :”Nhan nhi đương nhiên nghe lời phu quân nói. Nhưng nếu mà phu quân…Nhan nhi tuyệt đối sẽ không sống một mình!” Nói rồi nàng ôm lấy người Ngọc Mãn Thiên đi ra ngoài.