Gương mặt kiều diễm của Ngọc Băng Nhan lập tức sưng phù lên, tóc cũng bị đánh cho bay toán loạn, nhưng nàng ta vẫn quật cường nhìn Ngọc Băng
Nhan, không hề có ý lùi bước.
"Lão nhị! Xem ngươi sinh ra một nữ nhi giỏi chưa kìa! Thành cái dạng gì rồi hả? Không ngờ lại nói ra những lời đại nghịch bối tổ vong tông như vậy!" Ngọc Mãn Lâu rít lên một
tiếng, mặt lộ gân xanh, rất là tức giận.
Ngọc Mãn Đường và Ngọc
Mãn Thiên nhìn nhau, suy nghĩa của hai người tựa hồ như lúc này mới xoay chuyển kịp. Đúng vậy, Ngọc Băng Nhan hiện tại đã là con dâu của Lăng
gia, không còn đơn thuần là nữ nhi của Ngọc gia nữa rồi. Vì sao trong
lòng ba người vẫn giống như là an bài cho tiểu bối của mình, coi Ngọc
Băng Nhan là một tiểu nha đầu không hiểu gì cả?
Từ sâu trong thâm tâm, ba người của Ngọc gia chưa hề nhìn nhận rõ sự thực rằng Ngọc Băng
Nhan hiện tại đã được gả ra ngoài, thành con dâu nhà người khác.
Hôn sự lúc đó, thực ra là mang lòng vụ lợi quá nhiều, nào có nửa điểm hỷ ý? Mà cho tới hiện tại, ba người vẫn nghĩ theo lối cũ.
Nhưng, sự thực chính là sự thực!
Ngọc Băng Nhan coi Ngọc Băng Nhan thành công cụ quyền mưu, tất nhiên là
không để trong lòng. Lúc này là cần dùng đến Ngọc Băng Nhan, nếu không
chưa chắc đã nhớ ra cô cháu gái này! Ngọc Mãn Đường thì một lòng yêu
thương con gái, bất kể là nhi nữ Ngọc gia hay là con dâu Lăng gia thì
chung quy vẫn là nữ nhi của mình. Còn Ngọc Mãn Thiên thì là dạng vô tâm
vô não thuần túy, căn bản không nghĩ qua gì cả. Hơn nữa, hắn vốn thích
cháu gái của mình kết đôi với Lăng Thiên, đối với thân sự của hai người
thì vô cùng hài lòng, căn bản không có cảm giác ra được sự khác biệt
trong đó, cháu gái thì vẫn là cháu gái.
"Đại ca chớ tức giận,
chuyện này... vẫn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn." Ngọc Mãn Đương khuyên
Ngọc Mãn Lâu rồi ôm nữ nhi vào lòng. Thấy trên khuôn mặt trắng bóc của
nữ nhi nổi lên năm vết tay đỏ chói, rất là đau lòng.
Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng, nói: "Còn bàn bạc kỹ lưỡng cái gì? Nữ nhi đại nghịch bất
đạo như vậy, có cũng như không! Thân là nhi nữ của Ngọc gia, không ngờ
lại một lòng chỉ hướng về người ngoài. Mở miệng ra là xưng là người nhà
khác, quả thực là đại nghịch bất đạo, không biết xấu hổ!"
Ngọc
Mãn Thiên không nhịn được mà bật cười bất mãn: "Đại ca, những gì mà Băng Nhan nói nào có phải là không có lý. Lúc đó chẳng phải là đại ca tự
mình hạ mệnh lệnh, hứa gả Băng Nhan cho Lăng Thiên. Từ lúc đó Băng Nhan
đã là người của Lăng gia, cách nói của Băng Nhan có gì là không thỏa
đáng đâu? Lần ước chiến của chúng ta lần này, kỳ thực căn bản không nên
gọi Băng Nhan về. Trận chiến một giáp, người xuất chiến phải là hệ tử
tôn trong nhà. Băng Nhan chỉ sợ là không có tư cách xuất chiến. Chuyện
này đệ cho rằng những gì mà đại ca làm thật sự là không thỏa đáng."
"Hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu đại nộ, nói: "Lúc đó vì sao lại vậy ta chẳng lẽ
chưa nói rõ với ngươi à? Nguyên do trong đó ngươi không hiểu sao? Cái
hôn sự này sao có thể coi là thật, đúng là sai lầm mà!"
"Vì sao
lại không thể coi là thật?" Ngọc Mãn Thiên lập tức mặt đỏ bừng, thở dốc
nói: "Lúc đó đại ca tự mình truyền lệnh, Ngọc lão tam ta thì tự mình đi
mai mối cho cháu gái của mình. Lệnh của phụ mẫu, lời mai mối đều có,
thiên hạ ai cũng biết! Giờ đại ca nói không thể coi là thật thì biết nói sao đây? Loại chuyện nói lời mà không giữ lấy lời như vậy lão tam ta
nói không được!"
Ngọc Mãn Thiên rất tức giận, nước bọt văng tung tóe: "Chiến đấu giữa Ngọc gia chúng ta và Thủy gia mà con dâu của Lăng
gia lại tham gia ư? Ngọc gia ta không có người à? Nếu thực sự không có
nhân tuyển thì đại khái là đi chịu chết thôi, không bằng để tiểu thiếp
mới cưới của đại ca đi chết là hợp nhất. Nếu thực sự để con dâu của Lăng gia người ta đi chịu chết thì chẳng phải là bị người đời mắng cho sao?"
Hắn nói đến đây thì không không nói được nữa, Ngọc Mãn Lâu đã liên tục tát
hai cái, khiến những lời nói về sau của hắn chui tuột lại vào cổ họng.
Bốp bốp hai tiếng, Ngọc Mãn Thiên lảo đảo lui ra sau, khóe miệng ứa máu, đột nhiên lau miệng, tựa hồ như không dám tin: "Huynh đánh ta ư?"
Ngọc Mãn Thiên nổi trận lôi đình, ôm mặt nhảy cẫng lên: "Ta làm sai thì
huynh đánh ta cũng được. Nhưng ta hiện tại làm sai cái gì chứ? Hả? Chẳng lẽ không phải vậy sao? Chẳng lẽ những gì ta nói không phải là thật?
Băng Nhan đúng là nữ nhi của Ngọc gia. Nhưng hiện tại là con dâu được
mai mối đàng hoàng của Lăng gia! Huynh bảo nữ nhân nhà người khác đi
chết mà được ư, huynh bằng vào gì mà bảo con dâu của Lăng gia đi chết?"
"Bằng vào gì ư? Bằng vào việc ta là gia chủ của Ngọc gia! Chính vì ta là Ngọc Mãn Lâu!" Ngọc Mãn Lâu mặt đầy sát khí nhìn tam đệ của mình, tay run
run: "Ta làm vậy là vì gia tộc! Ta là vì cơ nghiệp ngàn năm của gia tộc! Ngươi thì hiểu cái gì chứ? Hả?"
Ngọc Mãn Thiên không lùi bước,
vẫn giận ầm ầm như sấm, đầu tóc dựng đứng: "Vì gia tộc? Nói dễ nghe nhỉ, vì gia tộc thì có thể ti bỉ vô sỉ ư? Vì gia tộc là có thể thấp hèn bỉ
ổi ư? Vậy thì dạng gia tộc như vậy tồn tại còn ý nghĩa gì nữa? Mọi người cùng nhau giải tán đi cho rồi! Con mẹ nó!" Ngọc tam gia mắng rất hứng
khởi, rất thuận miệng, nhưng lập tức mặt đờ đẫn, tay phải giơ lên che
miệng, nhưng đã không kịp. Lập tức ngây người, trong lòng hối hận vô
hạn, cái miệng này của ta, đúng là đáng đánh mà.
"Ngươi chửi gì
vậy hả?" Ngọc Mãn Lâu như thùng thuốc nổ được châm ngòi, lập tức lao
lên, đánh cho Ngọc Mãn Thiên tối tăm mặt mũi: "Ta cho ngươi chửi! Ta cho ngươi chửi... Ta cho ngươi chửi... ta cho... ta.."
Tiếng bốp bốp bốp vang lên không ngừng, thân hình của Ngọc Mãn Thiên giống như một
quả bóng da bay đi bay lại trong không trung. Hắn tự biết mình đuối lý
cho nên không dám hoàn thủ, co rút người lại, tay ôm dầu, để mặc cho
huynh trưởng đánh cho tới tấp. Dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu
tiên, cũng không phát ra một tiếng xin tha nào, rõ ràng trong lòng vẫn
tức giận.
"Đại ca!" Ngọc Mãn Đường lắc đầy thở dài. Đại ca nổi
giận như vậy là lần đầu tiên trong mười năm nay, xem ra lão tam lần này
chịu khổ rồi. Hắn kỳ thực cũng rất tán đồng với những lời mà Ngọc Mãn
Thiên nói và cũng bài xích đối với âm mưu quỷ kế của đại ca, nhưng hắn
thì không ngu ngốc mà nói ra miệng như tam đệ. Dẫu sao thì có một số
chuyện phải tiến hành âm thầm, mà nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Hắn tự nhiên cũng biết Ngọc Mãn Thiên sở dĩ bị đánh, hoàn toàn là bởi vì
chuyện của Ngọc Băng Nhan, còn kiểu nói năng linh tinh của Ngọc Mãn
Thiên thì ba huynh đệ đều biết rồi, tuyệt đối không khiến cho đại ca tức giận như vậy được.
Rầm một tiếng, thân hình khôi ngô của Ngọc
Mãn Thiên nặng nề rơi xuống đất, sớm đã biến thành một cái đầu lợn. Dẫu
sao thì huynh đệ tình thâm, Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối sẽ không đánh vào
những chỗ yếu mệnh, nhưng một số chỗ da thô thịt dày thì e rằng là trong vòng một hai ngày thì khó mà hồi phục được.
"Chuyện của Băng
Nhan, cứ thế mà định! Không được thay đổi! Ai có dị nghị thì luận tội
phản loạn để xử!" Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng hạ lệnh.
"Ta không
phục!" Ngọc Mãn Thiên mặt sưng phù, tập tễnh đứng dậy: "Ta không phục!
Đây rõ ràng là việc không có đạo lý, đánh chết ta cũng không phục!"
"Người đâu, nhốt tam gia vào địa lao. Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai
cũng không được thả ra!" Ngọc Mãn Lâu lại tung một cước đá cho Ngọc Mãn
Thiên ngã xuống đất rồi quát to.
"Đại bá!" Ngọc Băng Nhan tiến
lên một bước, lạnh lùng nói: "Ngài không cần phải uống phí tâm cơ, tự lộ cái xấu của mình làm gì. Đại bá chỉ là muốn ta tham gia trận chiến một
giáp thôi chứ gì, ta đáp ứng ngài." Ngọc Băng Nhan gân cổ lên, có chút
khinh thường nói: "Coi như là ta đây làm một chuyện cuối cùng cho gia
tộc đi."
"Băng Nhan!"
"Băng Nhan!"
Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên cùng vội vàng hô to.
"Con có được tuyệt học vô thượng mà Thiên Lý tiền bối truyền cho, tự có sức
chiến một trận, chưa chắc đã phải chết, cho dù thật sự phải chết thì sao chứ!" Ngọc Băng Nhan cố nhịn không để nước mắt chảy ra, quật cường nói.
Mắt Ngọc Mãn Lâu sáng lên, cười ha ha: "Đây mới là nhi nữ của Ngọc gia ta chứ! Băng Nhan, con..."
"Ta nhắc lại một lần nữa, ta không còn là tử tôn của Ngọc gia, chất nữ Lăng Ngọc Băng Nhan xin cáo lui." Ngọc Băng Nhan lại cho thêm họ Lăng ở
trước họ Ngọc, lạnh lùng cúi người rồi kéo tay áo cha ra khỏi cửa.
"Khụ khụ... Đại ca, vậy ta thối lui trước, ta sẽ quản giáo thật tốt nha đầu
này." Ngọc Mãn Đường vội vàng hành lễ, đuổi theo nữ nhi, lờ mờ nghe thấy tiếng trách móc.
"Hừ!" Ngọc Mãn Thiên từ trên mạt đất bò dậy,
nhổ ra một cục đờm và máu, nỗ lực mở đôi mắt đã sưng húp lên, gân cổ
nói: "Lão tử vẫn không phục!"
"Ngươi!" Ngọc Mãn Lâu giơ tay lên rồi đột nhiên vô lực hạ xuống, trên mặt hiện lên vẻ cô tịch, xua xua tay: "Ngươi đi đi!"
Thấy Ngọc Mãn Thiên vẫn đứng bất động, Ngọc Băng Nhan đột nhiên quát lớn: "Cút!"
Ngọc Mã Thiên phẫn nộ đi ra ngoài, bước chân xiêu vẹo, trên đường đi vẫn
không ngừng chửi, lờ mờ có thể nghe thấy là:.. không phục là không phục, đánh chết ta thì ta cũng không phục! Con bà no...
Ngọc Mãn Lâu
vỗ mạnh một trưởng lên cửa sổ, một cước đã bày chiếc ghế làm bằng gỗ tử
đàn mà vừa rồi Ngọc Mãn Thiên đã ngồi, rồi đột nhiên thở dài một tiếng,
trở nên bình tĩnh...
"Băng Nhan, con đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến
này, ngay cả cơ hội cửu tử nhất sinh cũng e rằng là rất xa vời! Nghe nói Thủy Thiên Nhu đó là kỳ tài tập võ, chưa tới hai mươi tuổi đã bước vào
tiên thiên chi cảnh, con cho dù có được kỳ thư thần công của Vô Thượng
Thiên, nhưng thời gian tập luyện lại ngắn, e rằng..." Trong hậu hoa
viên, Ngọc Mãn Đường nhìn nữ nhi của mình, trong mắt không giấu được vẻ
yêu thương, chậm rãi nói tiếp: "Tràng chiến ước này, con tuy sớm đã nằm
trên danh sách, nhưng trước khác nay khác, con hiện tại đã là thiếu phu
nhân của Lăng gia, con hoàn toàn có thể cự tuyệt. Chỉ cần con nói không
muốn, vậy thì bất kể là ai bức con như thế nào, con đều có thể không
đi."
Ngọc Băng Nhan cúi đầu, lặng lẽ bước trên con đường nhỏ quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng xa lạ. Nghe thấy lời của
phụ thân, Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu lên cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu
nói: "Cha à, Băng Nhan từ nhỏ tới lớn bị mắc căn bệnh quái ác, sớm đã
khiến cha phí không ít tâm tư. Trận chiến một giáp giữa Ngọc gia và Thủy gia lần này, con chính là vì cha mà tham gia, chứ không phải là vì Ngọc gia. Nếu con đề xuất không đi, e rằng cha ở trong gia tộc sẽ bị trách
móc, cha dưỡng dục con mười tám năm, nữ nhi không báo đáp được gì, điều
duy nhất có thể làm chính là không khiến cha phải khó xử vì cha."
Ngọc Băng Nhan nhìn thân thể của phụ thân, đột nhiên cười hi hi, nói: "Ở
trong sảnh con nói những lời như vậy là cố ý chọc giận đại bá thôi, kỳ
thực trước khi về con đã quyết định xong chuyện này rồi."
Ngọc
Mãn Đường trong lòng run lên, đột nhiên có chút kích động, nói: "Nhưng
Nhan nhi, con chính là phải dùng chính tính mạng của mình để đánh cá một trận gần như phải thua chắc đó. Không được phép có nửa điểm sơ xuất,
cho dù con có kỳ ngộ gì thì cũng vị tất có thể ứng phó được. Con vẫn
phải suy nghĩ thật kỹ." Dừng lại một chút, Ngọc Mãn Đường cố hạ thấp
giọng, dứt khoát nói: "Nhan nhi, vẫn là ý kiến vừa rồi, chỉ cần con nói
một câu, cha cho dù phải liều cái mạng này cũng sẽ lập tức an bài cho
con về Thừa Thiên!"