Trong kiếm quang truyền ra âm thanh của Lăng Thiên: \"Thiên Lý, tư vị của chiêu này như thế nào? Xin mời chỉ giáo?\" Theo giọng nói truyền ra thì kiếm quang vốn đang đâm đến liền chuyển hướng chém lên trên, kiếm thế vẫn hùng hồn như cũ, không vì chuyển hướng kiếm mà uy thế giảm đi, ngược lại còn tăng lên ba phần nhắm thẳng vào thân hình của Thiên Lý mà truy kích.
Một kiếm thật đáng sợ, một kiếm thật khí phách. Nếu như Thiên Lý không ứng phó kịp thì giờ hắn đã không còn gọi là Tống Quân Thiên Lý nữa.
Đáng tiếc không có \'nếu như\'. Thiên Lý giống như là đã có phòng bị rồi, thân thể chưa vọt đến cao nhất đã thấy hắn hít vào một hơi rồi thở ra một ngụm khí, cười cười nói: \"Tư vị không tồi, đáng tiếc rằng thủ đoạn đánh lén này không mới mẻ chút nào cả. Một thủ đoạn thi triển nhiều lần cũng quá nhàm chán đi!\"
Cánh tay hắn khẽ giơ ra giữa không trung, tay phải đã xuất hiện một thanh trường kiếm. Bàn tay cầm kiếm của hắn di chuyển nhanh như tia chớp, chỉ trong chốc lát thôi đã có một quang cầu được tạo thành ánh sáng do kiếm phản xạ lại. Đột nhiên tất cả những bóng kiếm đó hợp lại thành một kiếm có uy lực vô cùng mang theo khí thế phá trời cao nhắm thẳng vào kiếm quang của Lăng Thiên chém xuống. Một kiếm này như có xu thế chẻ đôi ngọn núi ra.
Hai kiếm quang giao kích với nhau nhất thời tạo ra từng âm thanh \'ba ba\' liên tục giống như là bọt nước võ tan. Hai kiếm kinh thiên động địa vậy mà khi va chạm nhau chỉ phát ra âm thanh nhỏ xíu như hai đứa trẻ con chơi đùa với nhau.
Kiếm quang phản xạ lại ánh sáng mặt trời toát ra ánh sáng chói mắt, phía sau là Thiên Lý với bộ áo xanh bay phất phơ dưới làn gió đuổi theo Lăng Thiên không bỏ.
Lăng Thiên di chuyển đến một cây đại thụ nhanh như tia chớp, mũi kiếm khẽ điểm lên đó liền mượn lực xoay người lại công kích, kiếm quang của Lăng Thiên nở rộ ra ba trượng xung quanh đó giống như một đóa hoa rực rỡ nở rộ.
Thanh quang chợt lóe lên, trường kiếm của Thiên Lý đuổi đến giống như là lưu tinh cản nguyện mạnh mẽ xông vào thế kiếm của Lăng Thiên không chút cố kỵ nào cả.
\"Cheng cheng cheng cheng cheng...\" Âm thanh hai kiếm va chạm với nhau vang lên không ngừng. Đột nhiên \'bịch\' một tiếng thật lớn giống như là hai người đối chưởng với nhau vậy, tiếp theo là âm thanh đau đớn của cả hai vang lên. Kiếm quang dần tiêu tán đi để lộ ra hai thân ảnh bên trong đó.
Ngay lúc này hai thanh trường kiếm của cả hai vốn đang tương giao lẫn nhau liền phát ra âm thanh nổ vang thật lớn khiến cho cây cỏ xung quanh hỗn độn vô cùng. Thì ra hai người từ khi so kiếm đến giờ vẫn ngưng tụ nội lực lại không phát tán ra xung quanh, đến bây giờ mới bạo phát tạo ra cảnh tượng hoang tàn.
Lăng Thiên cầm trường kiếm trong tay thân thể không động đậy gì đứng lên cây đại thụ kia, gương mặt xám ngắt không còn giọt máu, khóe miệng còn một tia máu tươi đang chảy xuống dưới, thậm chí quần áo trắng như tuyết trên người cũng có vài chỗ rách nát. Dưới sự xâm lấn của nội lực Thiên Lý khiến cho Lăng Thiên cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng cho dù là như vậy thì ánh mắt của Lăng Thiên vẫn tỉnh táo và lạnh lùng vô cùng.
Thiên Lý cách đó năm trượng với một bộ quần áo xanh đang đứng trên một nhánh cây nhỏ như ngón út. Nhánh cây bị gió thổi thì thân thể của hắn cũng phập phồng theo đó, thần sắc có chút tán thưởng nhưng cũng có chút không thể tin tưởng được.
Tiến cảnh võ công của Lăng Thiên khiến cho hắn cảm giác ngoài ý muốn vô cùng, chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà lần giao chiến này hắn đã có thể bức bản thân mình dùng ra tám thành công lực, ngay cả \'Càn Khôn Tam Tuyệt Kiếm\' gia truyền rất ít sử dụng cũng dùng ra một kiếm.
Nhưng hắn chỉ có thể bức lui Lăng Thiên mà thôi, mặc dù chiếm thượng phong, thậm chí còn dựa vào kiếm khí khiến cho Lăng Thiên bị thương nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh chết hắn được. Nhìn Lăng Thiên bị thương thế không nhẹ kia nhưng vẫn còn lực lượng để liều mạng.
Tiểu gia hỏa này thật sự không đơn giản chút nào à, không hổ là người có thể thực hiện được nguyện vọng của ta.
Thông qua lần giao thủ này Thiên Lý đã phát hiện ra một sự thật kinh người đó chính là kiếm pháp hay chưởng pháp, thậm chí là nội lực công pháp của Lăng Thiên đều đạt đến trình độ kinh thế hãi tục, có một không hai tại đương thời này. Nhất là công pháp có nội lực kỳ dị như vậy khiến cho hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Đây là một sự thật khó thể nào tin tưởng được. Phải biết rằng Vô Thượng Thiên trải qua ngàn năm truyền thừa đến nay, lần trước nghe Diệp Khinh Trần kể lại hắn còn cho rằng Diệp Khinh Trần quá mức đề cao kẻ hậu bối này. Bất ngờ rằng khi chính mình đối mặt mới biết được võ công này tinh diệu như thế nào. Đơn độc về sự tinh diệu của chiêu pháp thôi đã thắng sự truyền thừa ngàn năm của Vô Thượng Thiên. Đây là một sự thật không thể nào phủ nhận được.
Thiên Lý tin rằng thân pháp khinh công thần kỳ mà Lăng Thiên thi triển kia chính là lấy công pháp nội lực ấy làm cơ sở mới thi triển được. Mà chính mình với kinh nghiệm chiến đấu không biết bao nhiêu năm và nội lực thâm hậu hơn nhiều so với Lăng Thiên phối hợp với linh giác nhạy bén khi tiến vào cảnh giới võ đạo phối hợp với tuyệt đỉnh khinh công đương thời, tất cả những điều đó hợp lại một chỗ mình mới có khả năng truy tung Lăng Thiên. Nếu như thiếu đi một phần thì thì sợ rằng bây giờ mình không biết Lăng Thiên đã đi đâu rồi.
Mà để cho Thiên Lý cảm thấy thần kỳ chính là công pháp nội lực của Lăng Thiên không hề có trong ghi chép của Vô Thượng Thiên. Nên biết rằng Vô Thượng Thiên trải qua ngàn năm nghiên cứu võ công trên giang hồ nên cũng đã tập hợp được số lượng võ công kinh người. Không nói công pháp siêu diệu này của hắn, thậm chí ngay cả tính chất của nó Thiên Lý cũng chưa từng nghe qua.
Chỉ cần bộ công pháp này từng xuất hiện trên giang hồ thì trong điển tịch của Vô Thượng Thiên nhất định sẽ có. Cho dù là \'Cuồng Ma Đại Pháp\' của ma đầu huyết tẩy thương khung Nhâm Bình Sanh tại ngàn năm trước thì Vô Thượng Thiên cũng có ghi chép. Như vậy chỉ có một giải thích thôi: Công pháp này chưa từng xuất hiện trên giang hồ.
Trước đây hắn xem không kỹ điều này mà hôm nay nghĩ lại khiến cho Thiên Lý chấn kinh. Hắn vừa nghĩ đến một chưởng lạnh như băng kia như muốn đem máu toàn thân đông cứng có thể là từ công pháp thiên biến vạn hóa của Lăng Thiên tạo thành.
Kỳ công như vậy thì tại sao trước giờ không có xuất hiện trên giang hồ? Điều này nói lên cái gì? Còn có, nếu như chưa từng đi lại trên giang hồ thì chưởng pháp siêu tuyệt kia là sao? Một bộ thần công truyền thừa không xuất hiện trên giang hồ nhưng chiêu thức ấy không có mấy trăm năm ngưng luyện, ngàn năm cô đọng thì sao có thể đạt đến tình trạng này?
Lăng Thiên có lai lịch gì? Tất cả đều rất quỷ dị, rất thần bí không thể nào giải thích được.
Chẳng lẽ trên thiên hạ này còn có một môn phái thần bí đang ẩn tàng sao? Đôi mắt của Thiên Lý nhìn Lăng Thiên có chút biến đổi.
Mặc kệ như thế nào đi nữa thì đánh chết Lăng Thiên chính là sứ mạng cao nhất của Giang Sơn Lệnh. Cho dù có đưa đến sự trả thù điên cuồng của thế lực kia thì cũng tốt thôi.
Huống chi có địch nhân cường đại đến cũng là một chuyện không tồi chút nào.
Hiển nhiên Lăng Thiên không biết chỉ trong nháy mắt này mà trong lòng Thiên Lý lại có suy nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng xoa xoa máu tươi trên miệng. Khi vừa khẽ vận khí thì hắn cảm thấy trong kinh mạch không chút trở ngại nào cả nên mừng rỡ vô cùng. Đến bây giờ hắn cũng tin tưởng rằng võ công của mình đã tiến triển rất nhanh. chỉ ba ngày trước thôi mình tốn hết thiên thời địa lợi mới mai phục Thiên Lý nhưng bây giờ cùng quấn chiến với Thiên Lý lâu như vậy mặc dù cũng rơi xuống hạ phong, mặc dù bị hộc máu với nội thương nhưng đây là đánh nhau trực diện.
Vốn hắn cho rằng Thiên Lý có thực lực giết mình nhưng bây giờ hắn đã có thể cùng đánh một trận với Thiên Lý rồi.
Lăng Thiên cảm giác được công pháp nội lực của mình không có đột phá tầng thứ mười nhưng cảnh giới võ công đã đột phát một loại cảnh giới thần bí. Giống như là giác ngộ vậy, một loại cảm giác vi diệu vô cùng.
Loại cảnh giới này ở kiếp trước hắn chưa từng cảm thụ qua lần nào.
Hai người đối diện nhau mà đứng, trong lòng đều có suy nghĩ riêng nhưng không một ai phát hiện một bóng người màu xanh với khinh công tuyệt đỉnh đang ẩn thân phía sau một gốc cây đại thụ. Đôi mắt nhìn về phía Lăng Thiên tràn đầy sự phức tạp, ánh mắt đó như nhìn xuyên hồng trần ngàn năm, nhìn thấy triệt để luân hồi cửu thế.
Ánh mắt của Lăng Thiên giống như hai tia điện lạnh lùng nhìn Thiên Lý mỉm cười: \"Thiên Lý, hình như ta phát hiện ra chuyện thỏa mãn nguyện vọng của ngươi đã không còn khó khăn lắm!\"
\"Ta cũng đồng ý, đáng tiếc ta muốn nói cho ngươi rằng vẫn chưa được đâu!\" Thiên Lý cười lạnh nói: \"Công pháp của ngươi kỳ dị, thân pháp kì dị, kiếm pháp kỳ dị. Tất cả những điều đó chính là ưu điểm của ngươi và cũng là điều mấu chốt để ngươi có thể bảo vệ tánh mạng. Nhưng mà đó cũng là khuyết điểm của ngươi. Vạn vật trên thế gian này đều có điểm tệ hại kèm theo. Công pháp thần dị như vậy nếu như dần dần tiến vào thì có thể đạt bước vào nhóm tuyệt đỉnh cao thủ đương thời nhưng kể từ đó cũng đã hạn chế bản tính của chính ngươi. Công pháp mặc dù tốt nhưng không phải của ngươi. Kiếm pháp mặc dù tinh diệu nhưng cũng như vậy. Cho dù ngươi lĩnh ngộ sâu hơn nữa cũng là do tiền bối làm ra mà thôi, không phải do ngươi. Ngươi chỉ kế thừa trí tuệ của tiền nhân mà không có sự sáng tạo của chính mình.\"
\"Mà ta đã có thể dung hợp tất cả võ công của Vô Thượng Thiên để tạo thành một công pháp của riêng mình. Với công pháp ta nghĩ ra thì cho dù ngươi có cố như thế nào đi nữa thì ngươi cũng thua, không có bất kỳ điều may mắn nào cả!\" Thiên Lý hãnh diện vô cùng: \"Ta muốn giết ngươi vẫn dễ dàng như cũ!\"