Kỳ thực với tính tình của Lăng Thiên, đã sớm đánh chết tên hỗn đãn này. Cho dù đây chính là phạm vi của Đông Triệu đi chăng nữa. Khiến Lăng Thiên thật sự buồn bực không phải là phiền phức lần này. Chuyện như vậy với một loại hàng hóa như Đông Phương Tinh Thần. Lăng Thiên căn bản không để ở trong lòng. Cũng không cho rằng hắn có thể mang đến phiền phức gì cho mình nhưng vấn đề nằm ở chỗ là đối mặt với sự quấy rầy của Đông Phương Tinh Thần. Lăng Thiên chỉ sợ vạn nhất mình không áp chế được sát khí xuống, nhấc tay là muốn lấy mạng hắn. Thì những an bài trước đây của mình quả thật là uổng phí. Mà từ tình huống hiện tại xem ra, thời gian Đông Phương Tinh Thần khiến cho sát khí của Lăng Thiên bùng lên sợ rằng không còn quá xa.
Tiểu tử này, thật sự cũng không biết sống chết là gì sao?!
Lẽ nào ngày hôm nay Hoàng Tuyền Lộ đặc biệt dễ đi?!
Lăng Thiên cố gắng kiềm chế bản thân, ngàn vạn lần không nên vì một loại hàng hóa mà bùng lên sát khí. Bằng không một phen an bài trong rừng của mình sẽ hoàn toàn vô dụng. Dù sao mình còn đang trông chờ Đông Phương Tinh Thần có thể trở lại gây xích mích ly gián. Như vậy, Hoàng Gia và Đông Phương Lỗi tại Đông Phương thế gia sẽ tranh đấu một phen. Nếu bây giờ diệt vị thái tử gia này ở đây chẳng phải là kiếm củi ba niêm thiêu một giờ sao? Cho dù vẫn còn đám người Đông Phương Hận nhưng hiệu quả cũng sẽ giảm đi!
Lăng Thiên nhìn Đông Phương Tinh Thần càng lúc càng kiêu ngạo thực sự rất muốn hỏi hắn một câu: "Tiểu tử, ngươi có chắc là ta không giết ngươi chăng? Cho nên mới dám kiêu ngạo như thế?"
Cuối cùng, Đông Phương Tinh Thần đột nhiên "A" thảm một tiếng. Tiếp đó dùng tay phải ôm chặt lấy cánh tay trái. Trên mặt không có nửa điểm thống khổ nhưng lại kêu to: "Quân khốn nạn. Dám ám sát bản thái tử! Làm cho bản thái tử bị trọng thương như vậy. Ngươi đâu. Bắt kẻ liều mạng kia lại cho ta! Bất kể nó sống hay chết!" Dừng một chút, lại sợ bọn thị vệ mạnh chân khỏe tay đụng hỏng tiểu mỹ nhân của mình , vội vàng nói thêm câu nữa: "Nhớ là bắt nam nhân kia đấy."
Trên mặt đám thị vệ hiện ra chút quái dị: người ta đứng trước mặt người, động cũng chưa từng động, mà lão nhân gia người lại có thể bị thương một cách khó hiểu! Cho dù làm bộ bị thương cũng phiền ngươi giả bộ cho giống như bị thương mới được chứ. Lại còn thập phần cao hứng bừng bừng khí thế trực tiếp nói là không cần biết sống hay chết, rõ ràng là muốn lấy mạng của thư sinh kia mà...
Ngay khi bọn thị vệ còn đang do dự xem có nên theo lời thái tử phân phó lao lên hay không thì Lăng Thiên và Tiêu Nhạn Tuyết lại đang như khẩn cấp thương lượng cái gì đó.
"Xem ra vị thái tử gia này thật sự định giữa thanh thiên bạch nhật giết người diệt khẩu. Vì sao gọi hồng nhan là kẻ gây tai họa. Chính là bởi vì thế này mà người ta gọi như thế đó." Lăng Thiên cười trào phúng, làm trò nói.
"Thật đáng ghét! Thiên ca. Huynh định xử trí hắn thế nào? Giết hắn?! " Trên mặt Tiêu Nhạn Tuyết tràn ngập vẻ phiền chán.
"Cái này. Sẽ nghe theo thê tử ngài. Nếu như ngài cảm thấy hắn làm trò không hợp nhãn ta sẽ giết chết hắn. Sự tại nhân vi. Cùng lắm thì bày lại cục diện từ đầu!" Lăng Thiên cười hắc hắc. Cho dù đối mặt với hơn mười tên thị vệ kẻ nắm quyền kẻ vung chưởng hắn cũng không chút để ý.
"Muội biết huynh muốn giết hắn. Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của huynh, tốn nhiều thời gian như vậy giờ thay đổi như nước chảy đi sao? Nhưng loại khốn nạn như hắn, không biết sẽ còn bao nhiêu tỷ muội bị hắn hãm hại. Cho nên..." Tiêu Nhạn Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn Đông Phương Tinh Thần, miệng nói tay chỉ.
Trong lòng Lăng Thiên run lên. Nha đầu này thật là độc ác. Những lời này đương nhiên Lăng Thiên nghe xong liền hiểu ra. Đó chính là muốn vị thái tử gia này từ nay về sau không được đi hãm hại mỹ nữ nữa. Làm sao để hắn không thể gây ra tai họa? Phương pháp giải quyết vấn đề này đương nhiên rất đơn giản. Tỷ như chỉ cần hắn không còn công cụ để có thể hại người. Ở thời của Lăng Thiên có một cao thủ đệ nhất thiên hạ vô cùng nổi tiếng chính là vì không có công cụ kia mới nổi tiếng. Cao thủ đệ nhất thiên hạ đó có tên là - Đông Phương Bất Bại!
"Xem ra ta đành phải tạo ra một Đông Phương Bất Bại rồi. Thực sự vừa khéo hắn lại cùng họ Đông Phương. Chỉ tiếc thế giới này không có Hoa Bảo Điển. Không thì người này hoàn toàn có khả năng sẽ là thiên hạ vô địch." Lăng Thiên có chút tiếc rẻ nhìn thoáng qua hạ thể của Đông Phương Tinh Thần lắc lắc đầu nói.
"Ách. Ý huynh là nên bắt đầu động tay động chân thôi." Lăng Thiên nói. Xong câu đó hắn liền lắc mình nghênh ngang đi lên phía trước. Tiêu Nhạn Tuyết vừa nhìn qua thì phát hiện đối phương có bảy tám tên thị vệ rút kiếm ra xông tới.
Lăng Thiên bước lên hai bước. Hai tay khoanh trước ngực. Giọng nói trở lên lạnh lẽo: "Các ngươi thực sự muốn giúp người làm việc ác sao? Để thái tử gia của các ngươi cướp đi lão bà của ta?"
Bọn thị vệ không khỏi nghẹn lời. Một tên mắng : "Không cần nhiều lời vô ích! Các huynh đệ, mau xông lên băm vằm tên hủ nho không biết trời cao đất dày dám ám sát thái tử này cho xong việc đi." Nói xong nâng đao nhào tới. Vài tên khác cũng quát lên lao theo. Mắt thấy vị thư sinh nho nhã yếu đuối này sắp bị loạn kiếm phân thây, Đông Phương Hận thở dài một tiếng.( Ách. Nếu là nói Lăng Thiên thì chưa chắc đã phải là một thư sinh nho nhã yếu đuối.) Tuy rằng hắn với loại chuyện này vô cùng không hợp nhãn nhưng là thuộc hạ của người ta há lại phá hỏng chuyện của chủ nhân? Hơn nữa kia bất quá chỉ là một thư sinh nghèo túng. Lời nói cử chỉ ban nãy cho thấy trong nhà hắn chắc hẳn không có thế lực nào chống lưng. Giết cũng sẽ giết rồi, thực sự cũng chẳng có gì là to tát ả. Loại sự tình này cũng không phải là lần đầu tiên.
Xông thẳng vào giữa đám người như hồ điệp xuyên hoa tạo ra một trận hoảng loạn. Đột nhiên cả tám người cùng kêu lên thảm thiết, thê lương vô cùng.
Với trực giác nhạy bén của cao thủ, Đông Phương Hận trong nháy mắt liền cảm thấy có điểm không bình thường, cả kinh, lập tức mở mắt ra. Một màn ở trước mắt khiến cho hai tròng mắt của hắn như lòi ra ngoài.
Phía sau. Bảy tám mươi tên thị vệ mang theo ánh mắt có chút hả hê tươi cười chuẩn bị xem kịch vui khiếp cùng lúc la thất thanh. Nhìn một màn trước mặt. Ai cũng đều không tin vào mắt mình. Này, đây rốt cục là có chuyện gì?
Tiếp đó. Liền có người cảm thấy trong dạ dày mình bắt đầu co giật. Sau đó từng người một khom lưng nôn mửa... Hầu như cả nước vàng cũng nôn ra.
Tám người cầm đao kiếm xông lên, đều còn vững vàng đứng đó. Nhưng đã mất đi sinh mệnh. Kiếm của người này đâm vào yết hầu người kia. Cả tám thanh trường kiếm đều cắm thật sâu vào chỗ chí mạng của đồng bạn chủ nhân. Đồng thời lại có thể tạo ra một trạng thái cân bằng chống đỡ tám cỗ thi thể đứng vững như Thái Sơn thẳng trên mặt đất...
Máu tươi. Không ngừng từ các vết thương chảy ra. Lưu lại trên thân thể. Trên mặt đất hình thành tám vũng máu lớn. Mỗi một vũng đều liên tục to thêm. Mạnh mẽ bao phủ từng mảnh bùn đất màu vàng. Cuối cùng từ từ tạo thành một dòng sông thật lớn, đang chậm rãi tràn lên, chậm dãi lan ra...
Lăng Thiên trong nháy mắt vừa rồi lợi dụng thân pháp khinh công nhanh đến cực điểm như thiểm điện chui vào giữa đám người. Vận dụng thủ pháp cực kỳ khéo léo của mình cực nhanh đẩy lên trên khửu tay mỗi người một cái. Trong mắt người khác độc ác thay đều như là bọn họ tự đưa bảo kiếm đâm thẳng về phía trước. Kết quả là. Tám người tạo ra một màn thảm kịch đẹp mắt tự giết lẫn nhau!
Lúc này Lăng Thiên cười dài đứng tại chỗ. Vỗ vỗ tay nói: "Thực sự là nghĩa khí nha. Vì không đành lòng nhìn phu thê chúng ta bị chia rẽ một cách tàn nhẫn. Mấy tráng sĩ này dĩ nhiên lựa chọn thà rằng tự sát chứ không nguyện ý giúp kẻ tàn ác! Vậy mới thật là anh phong hiệp khí. Thật sự là tấm gương quân nhân hiện na đó! Tại hạ xin khắc sâu tận đáy lòng!"
Nhìn vị "Văn nhược thư"này vốn sẽ bị loạn đao phân thây nhưng hiện tại vẻ mặt lại tươi cười vừa đứng vừa nói mát. Mọi người đều giật mình toàn thân run rẩy vì sợ hãi!
Một khắc trước vẫn còn là một con dê núi ngơ ngẩn chờ bị làm thịt, lúc này lại có thể biến thành thành chủ thành TU La! Sự tương phản quá lớn khiến cho đầu óc mọi người tức thì không thể xoay chuyển kịp. Ngây ngô nhìn Lăng Thiên. Trong lúc nhất thời không ai nói gì!
Rốt cuộc hắn là ai đây?!
Mọi người mặc dù không biết đến cùng thì chuyện gì đã xảy ra. Những người này sao lại tự giết lẫn nhau? Duy nhất có thể khẳng định chính là. Một màn kinh người trước mắt này tất nhiên không thể nghi ngờ là do cái tên gia hỏa vẻ mặt tươi cười kia làm ra. Có điều động tác vừa rồi của hắn thật sự quá nhanh. Mà tình huống trước mắt cũng đến một cách bất ngờ. Rất ngoài ý muốn. Bọn thị vệ tựa hồ chỉ nhìn thấy thân thể Lăng Thiên dường như thoáng lay động. Lại tựa hồ vẫn đứng tại chỗ chưa hề di chuyển. Dĩ nhiên không có ai có thể thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vỗn dĩ chỉ có một người có thể miễn cưỡng thấy rõ nhất, là Đông Phương Hận. Nhưng tại thời khắc cuối cùng của kẻ yếu mệnh kia hắn lại ra vẻ tự thị thân phận mà nhắm mắt lại...
Nhưng có một thứ mà tất cả mọi người đều rõ ràng là: thái tử gia lần này thực sự đã đụng phải đại bản rồi! Tà pháp cũng tốt. Võ công cũng được. Tà pháp mà đến mức độ này thì mọi người tuyệt đối không thể chống lại. Nhưng nếu là võ công đến mức này. Vậy càng đáng sợ. Thái tử gia của chúng ta không có lí do gì để trêu chọc vào một vị tuyệt đại cao thủ như vậy. Mọi người cũng chỉ có thể đưa cổ ra chờ bị chặt mà thôi!
Một người như vậy. Thái tử gia lại dám cướp đoạt lão bà của người ta về vui đùa? Nhìn cũng biết là muốn bị người ta chém rớt đầu mình trước rồi...
"Xảy ra chuyện gì? Hả? Một đám phế vật! Cho dù không muốn thay lão tử làm việc cũng đừng tìm đến việc tự sát ở đây chứ? Muốn bản thái tử ói chết sao?" Thái tử gia gào rít giận dữ. Đã nhìn được chút nội tình, Đông Phương Tinh Thần trợn trừng con mắt, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình. Chỉ cảm thấy trái tim mình muốn từ vọt từ trong miệng ra ngoài. Trong giọng mang theo sự sợ hãi: "Lên đi! Ta nuôi các ngươi để làm gì? Một đám phế vật! Ngay cả một tên hủ nho cũng không giải quyết được sao? Toàn bộ lên cho ta!"
Nghe thấy thái tử gia thúc giục, hơn mười tên thị vệ đã không lên thì chớ, trái lại rất ăn ý đồng loạt lui về phía sau một bước. Lên? Lên con mẹ ngươi à? Mạng bọn lão tử không phải mạng sao? Lão tử còn chưa sống đủ. Sẽ không nguyện ý xong lên để tự sát đâu!
Lăng Thiên tươi cười. Cười rất ôn nhu. Nhìn sắc mặt Đông Phương Tinh Thần có phần biến thành tái xanh Lăng Thiên suy nghĩ sau đó cực kỳ ôn hòa nói: "Thái tử gia. Muốn chơi đùa nữ nhân của người khác thì nên tự mình động thủ chứ. Bọn họ há có thể làm thay thái tử gia ngài sao? Có khi ngài vừa lên. Cọp beo cũng chấn động. À không đúng. Ngài là thái tử. Rồng cũng chấn động mới phải. Nói không chừng ta cũng sẽ bị hù dọa đến bại liệt. Đến đây đi. Tới a. Đừng khách khí. Tới a. Đại cực phẩm nữ nhân phong hoa tuyệt đại như thế. Đời này ngươi cũng chưa từng gặp qua phải không? Mau tới đi. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp nha. Bỏ qua là không còn cơ hội khác nữa đâu. Đó là chuyện tiếc nuối cả đời nha!"
Môi Đông Phương Tinh Thần run run. Nghiêng mắt nhìn những thị vệ ở phía sau dường như cầu xin bọn chúng. Toàn thân lập tức run lên kịch liệt. Hầu như đã không thể vững trên yên ngựa.