Lâm Bắc Phàm hoàn toàn bị Kiyoko Ito đánh bại. Ai có thể ngờ được đối phương lại xảo trá như vậy? Nhưng cái cớ mà cô ta đưa ra làm cho hắn không có cách nào cãi lại, chỉ biết trừng mắt một cái rồi ngồi về vị trí của mình.
Kiyoko Ito thấy nét mặt kinh ngạc của hắn liền mỉm cười. Bản thân cô liên tục thua mấy lần trong tay hắn, lần này có thể làm cho hắn ngậm bồ hòn làm ngọt coi như lấy lại được chút mặt mũi.
Kim Nhật Quang thấy mình thua hai ván liên tiếp, mất hẳn sự tự nhiên, chẳng khác nào kẻ vừa bị điện giật, toàn thân run rẩy. Sự kiêu ngạo lúc đầu bị hai ván vừa rồi đánh cho tan nát chỉ còn một sự chán nản. Lúc này hắn chẳng khác gì con chuột chỉ muốn tìm một cái lỗ mà rúc vào.
Chắc lẽ cái tên Trung Quốc kiêu ngạo đang ngồi trước mặt mình lại may mắn đến thế hay sao?
Hắn không hề cử động mà có thể thắng mình dễ dàng. Tại sao?
Kim Nhật Quang nghĩ tới nát óc cũng không hiểu. Cho dù là Thần Bài cũng không thể nào không cần động tay mà có thể chiến thắng được đối phương. Gã thoáng cảm thấy một điều gì đó không hay. Lúc này trong lòng gã đang chửi Kim Thái Nhật tới tấp. Tại sao mà y lại nói mình tới Trung Quốc khiêu chiến với quán quân của đại hội Thần Bài ở Las Vegas? Đầu hắn có phải đầu lừa hay không? Khi trở về nhất định phải cho tên khốn đó biết mình như thế nào.
Kim Thái Nhật đúng là người Hàn Quốc khi gặp Lâm Bắc Phàm ở Las Vegas đã bị ngất xỉu. Sau lần nhục nhã đó, gã liền nảy ra ý định để cho anh mình tới Trung Quốc báo thù cho mình. Nhưng gã quên mất một điều....
Anh của gã có thể báo thù cho gã hay sao?
Mặc dù kỹ thuật đánh bài của người Hàn Quốc rất tốt nhưng cũng chỉ mới nổi lên gần đây thôi, chưa hề có tiếng tăm trong đại hội Thần Bài ở Las Vegas. Cho dù là anh của gã thì cũng không có được con mắt của một Thần Bài thực sự.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy khó chịu. Phải ngồi giữa ánh mắt chằm chằm của mọi người đang nhìn làm cho hắn không thoải mái. Lúc này, hắn lại vắt chân lên, rút một điếu thuốc là ngậm trong miệng, nói với Kim Nhật Quang:
- Đánh trận thứ ba nhanh lên. Một chút hứng thú cũng chẳng có. Không bằng về nhà chơi mấy trò chơi trên máy tính. Hôm trước có cái trò Bubble Bobble chơi khá hay. Lần trước ta thắng tổng cộng mấy trăm điểm khiến cho một cô bé suýt chút nữa lấy thân ra để báo đáp.
- Khụ!
Kim Nhật Quang suýt chút nữa thì hộc máu.
Đối phương một hơi rút của mình hai mươi triệu USD mà còn ngồi đó châm chọc. Chẳng lẽ đánh bạc với mình mà còn không bằng chơi cái trò Bubble Bobble đó hay sao? Nghĩ tới đây, gã không nhịn được trừng mắt nhìn đối phương:
- Lâm tiên sinh! Tôi có một đề nghị mới.
Lâm Bắc Phàm híp mắt, hứng thú nhìn đối phương, mở miệng nói:
- Ngươi nói đi! Người Trung Quốc chúng tôi rất tốt bụng, không có cái kiểu tính toán chi li, hẹp hòi. Có đề nghị gì thì cứ nói.
Hai con mắt của Kim Nhật Quang chực lồi ra ngoài. Đối phương quá vô sỉ, khốn nạn. Hắn chỉ cây dâu nhưng lại mắng cây hòe, kiếm cớ nói mình hẹp hòi.
Gã cắn răng, khuôn mặt tối sầm, một lúc sau mới thở hổn hển, nói:
- Ta quyết định hai chúng ta...đổi vị trí. Ngươi ngồi chỗ của ta. Ta ngồi chỗ của ngươi. Chúng ta...chúng ta....
Gã muốn nói ý định của mình nhưng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, liền cười ha hả, nói:
- Còn chuyện chúng ta so lớn hay nhỏ thì chờ đổi chỗ xong sẽ quyết định.
Những người đứng xung quanh, không nhịn được mắng to:
- Thằng Cao Ly này đúng là vô sỉ. Không ngờ lại dùng cách này để tiến hành trận đấu. Anh em! Cho nó mấy bãi nước bọt cho nó chết.
- Mấy cái thằng ngậm rễ tưởng trường sinh này quá vô sỉ. Chúng ta phải kính nể sự vô sỉ vô bờ bến của họ mới đúng.
- Người anh em! Đừng có để ý tới thằng cặn bã đó mà ảnh hưởng tới trận đấu. Nó cố ý gây khó dễ với cậu...
.............
Nếu như đây không phải là tổng hội giải trí Hoàng Gia thì sợ rằng đám khách đánh bạc đã lao vào mà đánh cho mấy gã Hàn Quốc một trận để cho bọn họ biết thế nào là sự lợi hại của Trung Quốc, thế nào là Triệt Quyền đạo.
Lâm Bắc Phàm phất phất đối với đám khách đánh bạc, cười nói:
- Mọi người không nên ầm ĩ. Nghe tôi nói một câu có được hay không?
Đám khách đánh bài thấy Lâm Bắc Phàm thắng gã Hàn Quốc hai ván liên tiếp nên trong lòng đã coi hắn là cao thủ số một trong giới đánh bạc. Thậm chí cũng coi hắn trở thành nhân vật sùng bái trong lòng, hận không thể tới xin chữ ký và nhờ hắn dậy cho một hai chiêu. Bây giờ, thấy hắn lên tiếng nên không có người nào phải đối. Tất cả đều gật đầu nói: - Tiên sinh đã nói, chúng tôi xin nghe.
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng rồi gật đầu nói:
- Mọi người nói đúng. Mấy tên Cao Ly này đúng là vô sỉ, hạ tiện. Nhưng...
Nói tới đây, giọng nói của hắn chợt thay đổi, cười nói:
- Chúng ta là người Trung Quốc. Nói thế nào thì đường đường là người Trung Quốc làm sao lại phải để ý tới một nước nhỏ như vậy? Chúng ta cứ đường đường chính chính, mặc cho bọn họ có quấy rối như thế nào thì chúng ta cũng đón tiếp hết. Cha ông chúng ta đã thắng bọn họ trên chiến trường. Bây giờ, chúng ta lại thắng bọn họ trong sòng bạc để cho cái đám man di mọi rợ cứ khinh thường coi rẻ chúng ta biết Trung Quốc lợi hại như thế nào.
- Tiên sinh nói đúng.
Gã mập chẳng biết tỉnh dậy lúc nào mà hét lên.
- Nói đúng! Đây chính là ý chí của người Trung Quốc chúng ta.
Một gã đàn ông trung niên cũng kêu lên.
- Đúng! Người Trung Quốc chúng ta không giống đám người Cao Ly này. Bọn chúng đi đứng ẻo lả, nói năng thì eo éo chẳng giống đàn ông chút nào.
Một người phụ nữ cũng lên tiếng, đồng thời thì thoảng lại đá lông nheo với Lâm Bắc Phàm vài cái, chẳng khác nào đói khát lâu ngày vớ được đồ ngon làm cho Lâm Bắc Phàm lạnh người, suýt chút nữa thì nôn ra bằng hết.
Lâm Bắc Phàm vung mạnh tay, hét lớn:
- Dân Trung Quốc vạn tuế....
- Dân Trung Quốc vạn tuế...
Những người đứng xung quanh cũng đều hét lên.
- Dân Trung Quốc hạnh phúc nhất.
- Dân Trung Quốc hạnh phúc nhất.
- Đàn ông Trung Quốc lợi hại nhất!
- Đàn ông Trung Quốc lợi hại nhất!
- Đàn ông Trung Quốc....trâu bò nhất!
.....
Kim Nhật Quang tối mặt, cắn răng nhìn chằm chằm về phía đối phương đang cổ vũ lòng người, vỗ bàn một cái rồi kêu lên:
- Cuối cùng thì ngươi có đấu hay không? Nếu như ngươi muốn nhận thua ta sẽ thành toàn cho. Nhân dân Hàn Quốc chúng ta rất thân thiện, gần gũi.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một khác nham hiểm, nói:
- Ông bạn đầu trọc (câu này là LBP chơi chữ, Quang quang vừa có nghĩa là trống trơn, trọc đầu, trắng tay, vừa là tên của Kim Nhật Quang)! Ta vừa mới nói, lòng dạ người Trung Quốc chúng ta bao la như biển rộng, làm sao lại đi tính toán với các ngươi? Ta sẽ đánh cuộc với ngươi một lần. Nhưng lần này nếu chỉ có mười triệu USD thì quá ít. Ta nghĩ tăng thêm một chút.
- Cái gì? Tăng thêm?
Kim Nhật Quang toát mồ hôi. Trong tay gã không còn bao nhiêu tiền, nếu như đối phương tăng thêm mười triệu USD nữa thì khác gì mình trắng tay? Gã lấy gì ra mà đấu với họ? Nhưng nếu như không phản bác thì còn gì là thể diện nữa?
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nham hiểm:
- Nếu như anh bạn đầu trọc thua, không chỉ mất mười triệu USD mà còn phải cởi hết quần áo, sau lưng viết bốn chữ to... Ta là con lợn. Rồi chạy quanh Nam Thành ba vòng có được không?
- Ngươi...ngươi mới là con lợn.
Kim Nhật Quang tức giận nói.
- Nếu như ta thua. Ta cũng giống ngươi cũng phải viết bốn chữ đó. Nhưng ta sẽ chạy nhiều hơn ngươi một vòng được không?
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy nham hiểm như đang nhìn thấy đối phương trần truồng mà chạy quanh Nam Thành.
Tiểu Kim cũng nở nụ cười bỉ ổi:
- Đại ca! Anh quá nham hiểm. Tiểu Kim vốn là con rồng thuần khiết thế mà bị anh làm ô uế rồi.
Lâm Bắc Phàm chẳng để ý tới tiểu Kim, tay phải chống cằm đặt trên mặt bàn nhìn đối phương, cười nói:
- Nếu như anh bạn trọc không đồng ý thì không sao. Dù sao thì người Hàn Quốc các ngươi rất coi trọng thể diện. Ta cũng không muốn để cho ngươi trần truồng chạy loạn trên đường cái, mất mặt xấu hổ lắm. Nhỡ để cho người ta hiểu nhầm ngươi bị làm sao thì không được.
Kim Nhật Quang tức giận kêu lên:
- Tên ta là Kim Nhật Quang, đừng có gọi ta là anh bạn đầu trọc.
"Mình với hắn có gì liên quan đến nhau? Anh bạn đầu trọc? Nghe chẳng tự nhiên gì cả? Thế nào mà nghe như mình là hòa thượng vậy?"
- Ừ! Biết rồi! Anh bạn đầu trọc.
Lâm Bắc Phàm tủm tỉm cười, đáp trả.
- Ngươi....
Kim Nhật Quang suýt chút nữa thì hộc máu.
Gã nhận ra ngôn từ của Hàn Quốc rất ít, hơn nữa bản thân cũng không được linh hoạt như đối phương. Xem ra sau này phải học thêm tiếng Hán một chút mới được.
Kim Nhật Quang nhìn anh bạn Lâm Bắc Phàm mà thấy ánh mắt của hắn đầy sự nham hiểm. Trong lòng gã cảm thấy hồi hộp. Chẳng lẽ ngay cả đánh cuộc như vậy, đối phương cũng có khả năng chiến thắng hay sao? Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy sau lưng lạnh toát, có cảm giác không ổn. Nhưng có nhiều người nhìn mình như vậy thì làm sao mà từ chối? Thể diện của Hàn Quốc có còn được nữa hay không?
Trong lúc gã còn đang do dự, tên mập kia lại tưới thêm mỡ vào lửa:
- Ha ha! Cái thằng Cao Ly này không dám đấu trận này, chắc sợ sự lợi hại của người Trung Quốc chúng ta. Đá cho bọn chúng lăn khỏi Trung Quốc đi.
- Lăn khỏi Trung Quốc đi.
Đám khách chơi bạc khác cũng phá lên cười ha hả.
Kim Nhật Quang vỗ mạnh xuống bàn một cái, cắn răng kêu lên:
- Ta đấu với ngươi ván này. Ta không tin ngươi lại có thể may mắn tới mức lần nào cũng có thể thắng ta.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được bật cười ha hả.
Đám khách tới chơi cũng phá lên cười. Mặc dù bọn họ không biết Lâm Bắc Phàm làm thế nào để chiến thắng nhưng từ kết quả của hai lần trước bọn họ thấy hắn quả thực quá trâu bò. Cho nên lần này họ hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
Kim Nhật Quang mỉm cười tàn nhẫn, nói:
- Ta muốn thấy ngươi trần truồng chạy quanh thành phố sẽ như thế nào.
Lâm Bắc Phàm vô sỉ huýt sáo một tiếng:
- Ta biết cái củ của đàn ông nước các ngươi rất nhỏ. Chẳng biết tới lúc người phải chạy có thấy xấu hổ vì nó quá nhỏ hay không?
Đám đàn ông tới đây chơi bài đều phá lên cười ha hả. Mà ánh mắt của đám khách nữ cũng nhìn về phía hông của Kim Nhật Quang, ánh mắt có chút thương hại.