Lãng Tích Hương Đô

Chương 337: Chương 337: Cũng không phải thứ tốt lành gì






Lâm Bắc Phàm cảm thấy Bạch Minh Phong có ý khác trong lời nói, hơn nữa nụ cười của đối phương vô cùng âm hiểm, giống như cáo già vậy, sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy, bọn họ liền có một cảm giác là đang bị đâm lén vậy.

"Ôi, đầu của tôi đau quá... đám sát thủ vừa rồi thật lợi hại, nếu tôi không nhanh mắt, sợ rằng đã bỏ mạng rồi, bây giờ cả người bủn rủn, tứ chi vô lực, đầu óc choáng váng, cần phải nghỉ ngơi mười ngày tám ngày, mười năm tám năm mới được!"

Lâm Bắc Phàm bình thường đi cùng với Trương Minh Thắng nhiều, cho nên bản lĩnh diễn trò cũng học được ít nhiều, tay phải ôm lấy đầu, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đi đến giường, tựa hồ sắp ngã xuống vậy.

Trương Minh Thắng càng kinh ngạc kêu lên : "Lão đại, anh không sao chứ? Đều tại bọn em... không nên để anh chơi xí ngầu làm gì, làm cho anh bị tổn thương nguyên khí... hu hu... tôi biết sai rồi, tôi sau này sẽ không làm vậy nữa!"

Nước mắt nước mũi của hắn ào ạt chảy ra, làm cho người ta tưởng như thật.

Những người khác chớp mắt một cái, cũng nức nở nói : "Lão đại, tôi biết sai rồi!"

Lâm Bắc Phàm hùng hồ, chính nghĩa nói : "Không sao cả, việc này không liên quan đến mọi người, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ hồi phục!"

Hắn đi đến giường của mình, nằm lên, nhắm mắt lại, lập tức tiến vào giấc mộng, tiếng ngáy dần dần vang lên, làm cho người nhìn trừng to mắt, bội phục không ngớt.

Bạch Minh Phong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa ngất đi.

Mấy tên này cũng quá cao tay rồi sao? Ngay cả chuyện như vậy cũng làm được.

Anh ta hơi ngẩng đầu, thở dài một tiếng : "Haizzz, trước đó tôi còn tính về nhà nói chuyện với cha về việc của em gái, bây giờ thấy cậu bệnh như vậy, chỉ sợ rằng em gái của tôi gả cho cậu, ngày sau sẽ không được hạnh phúc, haizzz, vậy chuyện này chờ khi nào cậu khỏe lại, nhìn xem tình hình rồi nói tiếp"

Anh ta nói xong câu này, quay sang ngoắc hai cô gái, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Khụ khụ, tuy rằng em tổn thương nguyên khí, nhưng nói thế nào cũng là thanh niên hai mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần cường tráng, chỉ cần nghỉ ngơi vài giây là khỏe ngay ấy mà, đúng rồi, Bạch đại ca, anh vừa nói gì vậy?"

Lâm Bắc Phàm vô sỉ vọt đến trước mặt Bạch Minh Phong, cười một cách ngọt ngào, vẻ mặt không khác gì thằng cháu trai cả.

Cả đám Trương Minh Thắng nhìn thấy vậy, trên trán liền xuất hiện mồ hôi, muốn nôn ngay tại chổ.

Trên mặt Bạch Minh Phong liền xuất hiện nụ cười đắc ý, trong lòng âm thầm hừ một tiếng, chuyện vặt, tôi còn không trị được cậu sao? Có em gái của tôi làm con át chủ bài trong tay, cậu còn không chịu trói sao? Anh ta ho khan hai tiếng, nói : "Thật ra cũng không có chuyện gì nhiều, mấy ngày nữa, tôi và mấy người chiến hữu sẽ gặp mặt trong một khách sạn ở kinh thành, lúc đó cũng có chơi vài trò cờ bạc, cho nên mong rằng cậu sẽ giúp tôi một chút thôi!"

"Ơ, các anh không phải là quân đội sao?"

Trương Minh Thắng chớp đôi mắt nhỏ, kinh ngạc hỏi.

"Quân đội thì sao?"

Bạch Minh Phong hỏi lại một câu.

"Quân đội cũng được bài bạc?"

Trên mặt của Trương Minh Thắng càng xuất hiện nghi hoặc nhiều hơn, trong mắt hắn, quân đội là sứ giả của chính nghĩa, là đàn ông trong đàn ông, là cực phẩm trong đàn ông, sẽ không uống rượu, không chơi gái, không cờ bạc chút nào.

Bạch Minh Phong choáng váng, hỏi cái gì vậy? Lẽ nào quân đội thì không được cờ bạc? Xem ra đầu óc của bọn họ quả thật có vấn đề, không biết là được cấu tạo từ cái gì. Anh ta tức giận nói : "Quân đội cũng là người, sao không thể cờ bạc được? Hơn nữa, bây giờ không ở trong quân ngũ, tùy tiện chơi một chút cũng không sao!"

"Vậy các anh có chơi gái không?"

Trương Minh Thắng xấu xa hỏi, quay đầu lại nhìn hai cô gái sau lưng anh ta vài lần, ánh mắt này có một sự mờ ám không nói nên lời.

"Khụ khụ, nói nhảm với cậu thật tốn sức!"

Bạch Minh Phong hung hăng liếc hắn một cái, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Những người khác thấy anh ấy như vậy, cũng cười trộm cả lên, xem ra Bạch Minh Phong này cũng không phải thứ tốt lành gì, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Bạch Minh Phong, cũng "tốt bụng" thay đổi đề tài : "Bạch đại ca, không phải lần nào anh cũng thua tiền những người bạn này chứ? Cho nên lần này mới gọi em đến?"

"Ai... ai nói?"

Mặt mũi của Bạch Minh Phong không nhịn được, kêu lên : "Nếu không phải mấy tên tiểu tử ấy ăn gian, thì sao tôi có thể thua? Nhưng mà lần này có cậu, cho dù bọn họ có ăn gian, tôi cũng không thua!"

Anh ta vừa nói vừa làm ra vẻ kích động, trên mặt cười điên cuồng, giống như nhìn thấy mấy người bạn của mình thua cuộc vậy, cười rất sảng khoái.

"?"

Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt.

Bạch Minh Phong nhẹ nhàng cúi lưng xuống, nhặt ba hột xí ngầu lên, cố ý lắc lắc chúng trước mặt hắn, đắc ý nói : "Lẽ nào cậu không nhìn ra? Ba hột xí ngầu này đã bị tôi đụng tay đụng chân vào, bên trong có thủy ngân, năng hơn xí ngầu thông thường một chút, thật không ngờ với hột xí ngầu như vậy mà cậu vẫn có thể làm được, thật sự là bội phục cậu!"

Lâm Bắc Phàm choáng váng, cái tay Bạch Minh Phong này quá âm hiểm rồi sao? Ngay cả cái trò này cũng xài được. Nhưng mà vừa rồi hắn chỉ tùy tiện ném mà thôi, cho Tiểu Kim khống chế một chút, chứ làm sao biết rằng trọng lượng của ba hột xí ngầu này đã bị thay đổi?

Bạch Minh Phong cười tà ác vỗ vai hắn, thấp giọng nói : "Thật ra thì, cha tôi rất là tôn trọng ý kiến của tôi, cho nên chỉ cần cậu vượt qua cửa của tôi, tôi về nói tốt với cha vài câu, làm ông ta đáp ứng chuyện của em gái và cậu, hơn nữa tôi cũng nguyện ý có một em rể như cậu, dù sao thì cậu cũng có tình cảm nhất định, còn có thân mật tiếp xúc!"

"Khụ khụ, Bạch đại ca, thật ra em và Nhạc Huyên rất thuần khiết!"

Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười nói.

"Rất thuần khiết?" Bạch Minh Phong chớp mắt nói : "Nếu như thuần khiết, tại sao cậu lại nhân cơ hội lúc em gái của tôi lạc đến Nam Thành mà cướp đi nụ hôn đầu tiên của nó? Còn ôm nó ở kinh thành nữa, và hôn ngay tại chổ luôn!"

"Cái này... anh cũng biết?"

Mặc dù da mặt của Lâm Bắc Phàm khá dày, nhưng mà cũng có một cảm giác xấu hổ.

Bạch Minh Phong nhún vai, nói : "Ngay cả chuyện cậu ở Nam Thành có bao nhiêu người phụ nữ tôi cũng biết, cái này có gì mà ngạc nhiên? Nếu như tôi muốn điều tra, thì ngay cả mười tám đời tổ tông của cậu cũng tra được, cậu đánh rắm thế nào tôi cũng biết!"

"Không phải chứ? Anh ghê gớm vậy sao? Vậy tổ gia gia cũa tôi là ai? Tôi thật sự không biết? Chẳng lẽ là Trương Sĩ Quý thời đường truyền?"

Trương Minh Thắng cười hỏi.

"Đi chết đi!"

Bạch Minh Phong cũng không biết nên nói sao nữa.

Lâm Bắc Phàm cũng nhìn ra Bạch Minh Phong tựa hồ không đơn giản như trong truyền thuyết, hình như là biết dùng thủ đoạn, chẳng lẽ người bên trong quân đội đều cao tay như vậy? Hắn nghĩ đến đây, cũng muốn hỏi một chút, những mà lại sợ đụng chạm đến những thứ cơ mật gì đó, cho nên không hỏi luôn, dù sao thì đối phương cũng là anh trai của Bạch Nhạc Huyên, hẳn là sẽ không gây chuyện bất lợi với mình.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của hắn vang lên, móc ra nhìn, là Bạch Nhạc Huyên gọi đến, điều này làm cho hắn dở khóc dở cười, vội vàng bắt máy nói : "Alo!"

"Lâm... Lâm đại ca, nghe nói anh bị sát thủ ám sát, có... có đúng không?" Giọng nói bên kia của Bạch Nhạc Huyên run lên, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng, nghe rối loạn vô cùng.

"Đúng là vậy, nhưng mà không sao, chỉ là trúng bốn năm viên đạn thôi, bị thương ở ngực, ngực, cũng không sao, không nguy hiểm tính mạng cho lắm, anh chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười năm tám năm là khỏi hẳn!"

Lâm Bắc Phàm bắt đầu giở trò, bày ra vẻ vô lực và tình trạng hấp hối, làm cho những người khác đều giơ ngón giữa với hắn.

"Cái gì? Ngực bị trúng đạn? Vậy có nguy hiểm không? Anh đang ở bệnh viện sao? Có bị thương nặng không?"

Bạch Nhạc Huyên làm sao mà biết đối phương đang nói bậy, nhất thời giật mình chết khiếp, hoang mang lo sợ, thiếu chút nữa đã rớt luôn điện thoại xuống đất.

"Anh... anh đang ở khách sạn!"

Lâm Bắc Phàm nói.

"Anh... tại sao anh không đi bệnh viện? Anh... người gì mà...."

Bạch Nhạc Huyên tức giận kêu lên.

"Anh... anh không có tiền, bệnh viện nói, muốn phẫu thuật thì phải có ba trăm ngàn, anh chỉ có ba ngàn đồng mà thôi, nhưng mà, nhưng mà không sao, thân thể anh rắn chắc lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, sẽ không sao đâu, khụ khụ..."

Lâm Bắc Phàm cố ý ho khan vài tiếng, nếu như chỉ nghe thấy tiếng ho thôi, còn tưởng hắn bị lao phổi nữa.

"Anh... anh... tức chết đi được, lớn như vậy rồi, sao lại không biết chăm sóc bản thân vậy? Anh không có tiền, em có tiền, em lập tức đến ngay!"

Bạch Nhạc Huyên vội vàng cúp điện thoại.

Tốc độ của Bạch Nhạc Huyên không chậm hơn Khổng Băng Nhi bao nhiêu, khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ nàng ta đã nóng lòng lao đến, phía sau còn có bác sĩ và người đại diện của nàng, mà nàng vừa vào cửa, những người khác cũng không thèm nhìn, trực tiếp chạy đến giường, vẻ mặt thân thiết hỏi : "Lâm đại ca, anh.. anh không sao chứ? Em mang bác sĩ đến rồi, bọn họ.. y thuật của bọn họ cũng không tệ, có thể làm cho anh nhanh chóng khỏi bệnh!"

Nàng nghĩ đến việc đối phương nói bị trúng bốn năm viên đạn, sinh mạng bị đe dọa, vành mắt nhất thời đỏ lên, bây giờ ngay cả tâm chết nàng cũng đã có.

Nếu như đối phương không sống được, nàng ta cũng không muốn sống nữa.

"Nhạc Huyên... em.. đã đến?"

Lâm Bắc Phàm nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vất vả mở mắt ra nói.

"Dạ, Lâm đãi ca, em.. em tới rồi... anh nhất định phải không sao... hu hu..."

Bạch Nhạc Huyên rốt cục đã không khống chế được tâm lý của mình, gục lên ngực của đối phương, khóc nức nở thành tiếng, tất cả sự thương nhớ mấy ngày nay đều hóa thành nước mắt, chảy ra ngoài liên tục, làm cho ngực của Lâm Bắc Phàm ướt nhem.

Bạch Minh Phong nhìn thấy trong mắt em gái của mình chỉ có Lâm Bắc Phàm, những người khác cũng không thèm nhìn, trong lòng có chút đau xót, không nhịn được thở dài một hơi, nhỏ giọng nói : "Thật là em gái lấy chồng rồi quên mất anh trai luôn, anh trai đứng một đống ở đây cũng không lại chào hỏi một tiếng, haizzz, tiểu tử này thật là hạnh phúc, em gái như hoa như ngọc cũng kua vào tay!"

"Khụ khụ, Bạch đại ca, hút thuốc đi, em không phải đang nói chuyện với anh sao!"

Trương Minh Thắng móc gói thuốc năm đồng một gói của Lâm Bắc Phàm ra, rút lấy một điếu, ân cần đưa cho Bạch Minh Phong.

"A? Đây là thuốc gì? Loại năm đồng một gói? Mẹ kiếp, tôi chỉ thuốc loại Trung Hoa thôi!"

Bạch Minh Phong thấy được nhãn hiệu của điếu thuốc, tức đến trợn trắng mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.