Lãng Tích Hương Đô

Chương 192: Chương 192: Đẩy...ngã....






Lâm Bắc Phàm và Chu Tĩnh Hàm ở trong phòng bệnh cao cấp nói chuyện một lúc với mẹ Chu Tĩnh Hàm sau đó lấy cớ có công việc bận rộn mà rời khỏi bệnh viện.

Bây giờ, mẹ của Chu Tĩnh Hàm đã được chuyển tới phòng bệnh cao cấp. Bất kể ngày hay đêm đều có hai y tá thay phiên nhau chăm sóc, bưng trà pha nước, giặt quần áo... Thậm chí còn hầu hạ bà đi vệ sinh. Không cần Chu Tĩnh Hàm ngày nào cũng phải đến bệnh viện. Cô cũng không cần phải dùng mì ăn liền tra tấn dạ dầy thường xuyên nữa. Sự thay đổi quá lớn khiến cho mỗi người có thời gian chăm sóc cho bản thân, không bị điệu kiện hoàn cảnh tác động.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm thấy Lâm Bắc Phàm, con rể tương lai lo chuyện tiền nong cho mình thì trong đầu đã có ấn tượng rất tốt với hắn. Bà cảm thấy con gái mình tìm được một người con rể tốt, có tiền. Còn trẻ như vậy mà có thể tỉ mỉ như thế đúng là người hoàn mỹ. Điều đó khiến cho bà thấy con rể càng lúc càng thuận mắt, hận không thể để cho hai người dính lấy nhau ngay lập tức.

Chu Tĩnh Hàm thấy Lâm Bắc Phàm lo lắng cho mẹ mình tất cả, trong lòng vô cùng cảm kích và ngọt ngào.

Lâm Bắc Phàm ra khỏi bệnh viện liền hít thật sâu hai hơi, để cho làn không khí mát mẻ tràn vào phổi. Hai cánh tay bắt chéo đặt sau gáy, nhàn nhã đi về phía Kim Sắc Hải Ngạn. Bây giờ, thời gian vẫn còn rất sớm, chưa cần phải đi xe.

Chu Tĩnh Hàm ngượng ngùng đi bên cạnh hắn không nói một câu nào.

Đối phương đã làm trò trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ hai người, lại còn vì mẹ mình mà lo lắng như vậy, cô đã coi như hắn chính là cả cuộc sống của mình.

Tên mập Trương Minh Thắng cũng biết lúc nào mình nên xuất hiện, lúc nào nên biến mất. Vì vậy sau khi giải quyết xong việc ở bệnh viện hắn liền mất tích, chẳng biết đang đi lừa con gái nhà lành ở đâu.

Lâm Bắc Phàm nhìn nét mặt thẹn thùng của Chu Tĩnh Hàm, không nhịn được trêu chọc:

- Em đừng cúi đầu nữa. Cúi đầu xuống nữa sẽ chạm đất đấy.

- A?

Chu Tĩnh Hàm giật mình rồi hai gò má lập tức ửng hồng, ngượng ngùng nhìn hắn.

Lâm Bắc Phàm đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào đôi mắt của Chu Tĩnh Hàm.

Chu Tĩnh Hàm phát hiện đối phương đột nhiên ngừng lại mà sửng sốt. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn như muốn thiêu cháy mình, trống ngực cô lại đập nhanh hơn rất nhiều, toàn thân nóng ran.

"Anh ấy không định hôn mình ở đây chứ?"

"Mặc dù lúc giữa trưa mình đã bị anh ấy ôm lấy, nhưng đó là do mình chủ động." Còn bây giờ do hoàn toàn bị động nên trống ngực của cô đập thình thịch, có chút luống cuống, thậm chí ngượng ngùng và chờ đợi.

Trong lúc đang luống cuống không biết phải làm như thế nào, tay phải của Lâm Bắc Phàm đã nâng chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Ánh mắt của hắn dịu dàng âu yếm khiến cho Chu Tĩnh Hàm càng thêm bối rối:

- Anh Lâm! Anh...anh....

Nét mặt Lâm Bắc Phàm mỉm cười:

- Cô em! Một tối bao nhiêu tiền? Hay bây giờ chúng ta đi nhé?

Nhất thời, Chu Tĩnh Hàm đỏ mặt, nhẹ nhàng vuốt bàn tay to của hắn, gắt lên:

- Anh là đồ xấu xa, nói bậy cái gì đấy? Người ta...người ta...có...có phải là thứ phụ nữ dễ dãi như vậy đâu.

Lâm Bắc Phàm thấy cô trở lại giống như lần đầu tiên nói chuyện với mình liền không nhịn được cười ha hả:

- Thế mới giống Chu Tĩnh Hàm của anh chứ. Đừng có làm như cô vợ bé nhỏ như vậy. Để cho người ta thấy, người ta lại tưởng anh bắt nạt em. Cười lên... Cười lên cho anh xem nào.

Chu Tĩnh Hàm ngượng ngùng, nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn mà không nhịn được đưa tay che miệng, cười duyên dáng. Lần đầu tiên cô gặp hắn đã nói hắn là cái loại vô công rồi nghề, không có việc làm đàng hoàng chỉ biết ăn chơi trác táng, làm nhục hắn một trận. Kết quả khiến cho mâu thuẫn giữa hai người càng sâu thêm, thiếu chút nữa chẳng khác gì nước với lửa. Nghĩ tới đây, cô hơi xấu hổ, cười nói:

- Anh Lâm! Xin lỗi! Khi đó, em cũng là do...

Lâm Bắc Phàm đã ôm lấy chiếc eo thon của cô, ra vẻ thất vọng:

- Anh biết em nghĩ gì. Anh cũng không có ý định vạch trần, chỉ muốn cho em được như trước kia, đừng có lúc nào cũng nhăn nhó có được không?

Dù sao thì Chu Tĩnh Hàm cũng là một nhân tài của Bắc Đại nên nhanh chóng hiểu được ý hắn, gật đầu nói:

- Anh Lâm! Em hiểu ý anh. Thực ra...thực ra em thực sự thích anh.

Lâm Bắc Phàm hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn vào mắt của đối phương. Nhất thời, hắn hiểu ý cô. Không phải do hắn giúp cô mà làm như vậy. Đó là do người ta thích hắn nên mới trở nên ngượng ngùng.

Chu Tĩnh Hàm kéo tay hắn để cho hắn ôm cô chặt hơn một chút. Cô cảm giác trống ngực mình đập nhanh hơn rất nhiều. Đôi mắt đẹp trở nên long lanh khiến cho người khác bị hút hồn, nói với giọng thỏ thẻ:

- Anh Lâm! Em có một lễ vật muốn tặng cho anh.

- Lễ vật?

Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân khô lưỡi, nóng người. Thằng đàn ông trong hắn bị kích thích nhanh chóng phình to.

Bây giờ, Chu Tĩnh Hàm chẳng khác gì tiểu yêu tinh, toàn thân tỏa ra một sự hấp dẫn. Đôi mắt cô chớp chớp nhìn chăm chú vào khuôn mặt của đối phương, hai gò má ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Một thứ lễ vật rất quý.

Lâm Bắc Phàm cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, như thằng ngu theo phản xạ mà gật đầu.

............

Trong căn phòng của một khách sạn...

Lâm Bắc Phàm đã cảm giác được lễ vật mà Chu Tĩnh Hàm nói là cái gì. Trong lòng hắn tràn ngập một sự chờ đợi và hồi hộp. Xem ra sự cố gắng hai ngày qua của hắn đã không uổng phí, cuối cùng cũng lấy được tâm hồn của thiếu nữ.

- Oa! Đại ca! Xem ra em Chu đã bị anh đánh gục rồi. Cố gắng lên. Em nhất định ở bên cạnh anh hò hét cổ vũ. Hay là để em cho anh hai miếng Long Diên hương? Cái này có thể giúp cho hai người càng thêm....càng thêm máu.

Chẳng biết tiểu Kim chui ra khỏi túi quần từ lúc nào, nói với giọng bỉ ổi.

Trán Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi. "Mình ở đây làm việc mà lại có một con dâm long đứng bên để xem? Chưa nói nó còn định đưa Long Diên hương cho mình... Định để cho mình gẫy lưng mà chết hay sao? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên của Chu Tĩnh Hàm, chẳng lẽ lại bắt cô bé nằm liệt giường cả tuần?" Khóe miệng hắn điểm một nụ cười tà ác, không quan tâm tới sự phản kháng của tiểu Kim mà túm lấy nó sau đó nhét vào trong tủ quần áo. Hắn còn cảnh cáo thêm:

- Không gây tiếng động thì có năm chai bia. Có tiếng động, trừ năm chai.

Sau khi tiểu Kim nghe thấy vậy liền im lặng. Nhưng nó lầm bầm trong đầu:

- Cái này có gì đẹp? Cũng lắm thì cũng giống ta ngày trước, làm xong muốn gãy cả lưng. Nhưng phụ nữ loài ngoài có được như vậy không?

Nó nghẹo cổ, nghĩ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Long Yên Nguyệt, thấy đối phương có chút bí ẩn, không giống như lúc mình nhìn lén mấy em rồng cái. Chẳng lẽ thẩm mỹ của mình với con người có sự khác nhau? Nó rơi vào suy nghĩ.

Lâm Bắc Phàm đang nằm trên giường, cánh cửa toilet chợt nhẹ nhàng mở ra. Chu Tĩnh Hàm mặc chiếc áo khoác màu trắng từ bên trong đi ra. Do vừa mới tắm xong nên da mặt cô hơi hồng nhìn như một trái táo chín, vừa trắng lại vừa hồng thật mê người. Mái tóc dài ướt sũng, buông xuống phía sau.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Sau lớp áo khoác là những đưỡng cong mê người như đang lộ ra trước mặt hắn. Hai bên ngực đầy đặn, rung rung nhè nhẹ theo bước chân. Đôi bắp đùi trắng muốt để lộ ra ngoài cùng với đôi chân trần nhỏ xinh xắn. Dưới ánh sáng đèn, Chu Tĩnh Hàm càng thêm xinh đẹp, tỏa ra một làn hơi thở thanh xuân.

"Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khử điêu sức."(1) (nước biếc hé hoa sen, thiên nhiên làm trang sức).

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc dù không cần nhìn nét mặt, chỉ cần động tác cũng đủ hấp dẫn đàn ông.

So với Liễu Vi, Chu Tĩnh Hàm thiếu đi một chút sức hút của sự thành thục nhưng lại nhiều hơn vài phần sức tươi trẻ.

Chu Tĩnh Hàm thấy ánh mắt trần trụi của hắn như muốn nuốt chửng lấy mình, khuôn mặt trắng như tuyết liền điểm một áng mây hồng. Cô cảm giác trống ngực mình đập nhanh hơn rất nhiều, toàn thân cảm giác nóng rực. Một chút cảm giác khó hiểu từ bụng dưới của cô lan ra, xông thẳng lên tận não. Chu Tĩnh Hàm đã quyết định trao thân thể của mình cho hắn. Tuy nhiên trong bầu không khí mập mờ này lại khiến cho cô có chút ngượng ngùng và bối rối. Chu Tĩnh Hàm bước tới trước mặt hắn, rung giọng nói:

- Lâm đại ca! Cô cảm giác được bản thân đang rất hồi hộp

Đôi tay của Lâm Bắc Phàm đã đặt nhẹ lên hai trái đào tiên trắng mịn mà vuốt ve. Mặc dù biết rõ nhưng hắn vẫn còn hỏi:

- Tĩnh Hàm! Lễ vật của em là...

Chu Tĩnh Hàm làm sao chịu được sự kích thích của hắn, rên nhẹ một tiếng rồi nhào vào ngực Lâm Bắc Phàm. Cô khẽ cắn vành tai của hắn, ngượng ngùng nói:

- Lễ vật của em chính là... Lần đầu tiên.

Mấy chữ cuối cùng của cô gần như là thì thào không thể nghe thấy.

Nghe được mấy chữ cuối cùng, bản năng nguyên thủy nhất của hắn cũng bùng nổ. Hắn đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt xinh xắn của đối phương, cảm nhận hơi ấm của Chu Tĩnh Hàm. Trái tim của hắn đang rất kích động. Hơi thở như hoa lan của con gái thổi vào gò má khiến cho hắn không nhịn được phải lấy môi mà bịt chặt đôi môi anh đào xinh xắn lại.

Bàn tay của hắn nhanh chóng xoa khắp người Chu Tĩnh Hàm, thoáng cái chiếc áo khoác trên người cô đã biến đâu mất. Thân hình tuyệt đẹp hiện ra trên giường thật hoàn mỹ không hề có một tỳ vết với những đường nét gợi cảm mê người. Khuôn mặt của Chu Tĩnh Hàm ửng đỏ, thốt lên những tiếng rên rỉ. Lướt nhẹ trên làn da trắng muốt từ hai ngọn núi cao vút kéo xuống bắp đùi căng tròn, thon dài có thể thấy được nơi mảnh đất hình tam giác như bị thấm ướt.

Lâm Bắc Phàm đã có kinh nghiệm từ trước cho nên làm việc rất dễ dàng. Thoáng cái hắn đã làm cho Chu Tĩnh Hàm bị chinh phục. Nhưng thân thể khỏe mạnh của hắn làm cho Chu Tĩnh Hàm vừa cảm nhận sự sung sướng, cũng biết được thế nào là đau đớn. Rồi sau đó cô nhanh chóng hòa nhịp, vừa rên rỉ vừa phối hợp hoạt động với hắn.

Cảm giác đau và sung sướng xen lẫn với nhau.

Không gian trong phòng nhanh chóng chìm vào sự yên tĩnh.

Khuôn mặt đỏ ửng của Chủ Tĩnh Hàm vẫn chưa trở lại bình thường. Cô như một con mèo trắng nhỏ cuộn tròn rúc vào trong lòng hắn, ôm lấy một cánh tay im lặng không nói gì, nhưng nét mặt thì tràn ngập một niềm hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.