Lãng Tích Hương Đô

Chương 190: Chương 190: Đi thăm bệnh.






-Ha ha ha... ....

Trương Minh Thắng ngồi trong xe taxi nở nụ cười sảng khoái với giọng điệu sởn cả tóc gáy, giống như một bệnh nhân tâm thần, làm tài xế taxi ngồi phía trước phải cảm thấy sống lưng ớn lạnh từng cơn.

Trương Minh Thắng dùng hai tay nắm chặt lấy tấm chi phiếu rồi liên tục hôn vài cái, hắn cười hì hì nói:

-Mười triệu, ôi mười triệu, không ngờ kiếm được tiền lại sung sướng như vậy. Nếu nói cho cha mình biết chuyện này thì chắc chắc ông sẽ cực kỳ vui vẻ, ha ha... ....

Trương Minh Thắng vừa rồi đã lừa của người ta được mười triệu nhân dân tệ, sau khi đưa cho đám người kia ba triệu để "tẩm bổ" thì bảy triệu còn lại đều là của chính mình.

Tuy bình thường Trương Minh Thắng chỉ biết ăn uống, vui đùa, tán gái và bida lỗ, nhưng tên này vẫn biết dùng cách nào để thu phục nhân tâm.

Dù cha mình là loại người tai to mặt lớn nhưng dù sao người của những ngành khác cũng không phải đều là ngu, cho nên nếu muốn lần sau người ta tiếp tục quan tâm đến mình, muốn tính toán chuyện trước mặt thì phải ném ra ngoài vài triệu. Số tiền này không nhiều không ít nhưng cũng có thể để lại cho bọn họ chút an ủi.

Chu Tĩnh Hàm nhìn thấy bộ dạng cười muốn điên cuồng của Trương Minh Thắng thì nhịn không được mà trở nên sửng sờ:

-Ông chủ, ông chủ Trương ....

-Ờ...Cái gì?

Trương Minh Thắng nghiêng đầu, vẻ mặt hắn rất tò mò.

Chu Tĩnh Hàm nhìn thấy khí thế vừa rồi của Trương Minh Thắng thì biết được hắn là một người cực kỳ khủng bố, hèn gì đối phương ném cho Lâm Bắc Phàm ba triệu mà mặt không đổi sắc. Chu Tĩnh Hàm dùng giọng tò mò hỏi:

-Em nghe nói xe hơi thể thao Porsche rất đắt tiền, rất xa hoa, lúc này anh chỉ có bảy triệu hình như cũng không lời được bao nhiêu đâu!

Chu Tĩnh Hàm cũng không hiểu vì sao Trương Minh Thắng lại vì "một chút tiền" đó mà vui sướng đến mức như vậy.

Trương Minh Thắng biết rõ Chu Tĩnh Hàm là nữ nhân của lão đại mình, tất nhiên cũng không thể so sánh với loại người khác. Hắn chỉ cười ha hả nói:

-Mấy triệu sao? Ha ha...Tuy chiếc Porsche thể thao đó nhìn qua thì rất mới nhưng hàng đó là do cha tôi mang tới, nghe nói nó là hàng buôn lậu. Tôi chẳng qua chỉ muốn mang nó ra ngoài làm mới lại một chút, trước sau gì cũng mất vài vạn đồng, không ngờ lại bắt chẹt được thằng ranh kia vài triệu, nhìn thấy bộ dạng tên khốn kia giống như mẹ sắp chết đến nơi, đúng là buồn cười chết người.

Chu Tĩnh Hàm thấy bộ dạng vui vẻ của Trương Minh Thắng, cô cũng không nhịn được phải nhoẻn miệng cười.

Trong lòng Chu Tĩnh Hàm cũng cực kỳ chán ghét loại người cậy đồng tiền đi ra ngoài hống hách như Hứa Tuấn, hơn nữa cô cũng từ trong lời nói của đám bảo vệ kia mà biết được tên này đã làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm, coi trời bằng vung. Lúc này cô nhìn thấy đối phương tổn thất hơn mười triệu, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Chu Tĩnh Hàm nhìn qua Lâm Bắc Phàm đang ôm chặt lấy mình, trên mặt hiện lên một áng mây hồng.

Tư thế hiện tại giữa Lâm Bắc Phàm và Chu Tĩnh Hàm rất mập mờ, cũng rất thân mật.

Hai tay Lâm Bắc Phàm đang giang rộng ôm lấy vòng eo của Chu Tĩnh Hàm, Lâm Bắc Phàm ngồi ở phía sau mà Chu Tĩnh Hàm lại ngồi trong lồng ngực của hắn.

Ngay từ đầu Chu Tĩnh Hàm cũng không muốn nhưng sau đó lại để mặc cho đối phương ôm lấy chính mình. Nhưng vẻ mặt của cô lại đỏ bừng giống như một trái đào chín làm người ta hận không thể cắn lên một miếng.

Lâm Bắc Phàm cũng nhìn thấy Chu Tĩnh Hàm có rất nhiều hảo cảm với mình, hiện tại điều mình nên làm chính là thừa thắng mà tấn công, bắt tâm hồn thiếu nữ của người ta làm tù binh. Hắn nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nóng lên mang tai Chu Tĩnh Hàm:

-Mẹ em ở trong bệnh viện Na Gia có tốt không? Nếu không tốt thì chúng ta chuyển sang nơi khác, nhất định phải xem trọng bệnh tình của lão nhân gia mới được.

Chu Tĩnh Hàm bị Lâm Bắc Phàm ôm chặt như vậy vốn tâm hồn thiếu nữ đã đại loạn, tim đập như hươu chạy. Lúc này cảm thấy bờ môi của đối phương dán lên tai mình thì cực kỳ ngượng ngùng, nghe thấy lời nói của đối phương giống như toàn thân bị điện giật, thân thể cô mềm nhũn trong lồng ngực Lâm Bắc Phàm, cô khẽ gật đầu nói:

-Thiết bị y tế ở bệnh viện Na Gia rất tốt, rất thích hợp để mẹ em dưỡng bệnh.

Lâm Bắc Phàm cầm tờ chi phiếu đã lừa gạt từ chỗ Hứa Tuấn nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của Chu Tĩnh Hàm, hắn dùng giọng dịu dàng nói:

-Số tiền này em hãy cầm lấy mua cho mẹ một vài đồ ăn tẩm bổ, phải là loại bổ dưỡng nhất. Lão nhân gia đã lớn tuổi, quan trọng nhất là chăm sóc thân thể.

Chu Tĩnh Hàm vốn định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của đối phương thì chỉ có thể gật đầu.

Chính mình đã xem đối phương là bạn trai, mẹ của mình cũng chính là của anh ấy, nếu dùng tiền của bạn trai thì có gì đáng nói chứ?

-Lâm đại ca, cám ơn anh!

Chu Tĩnh Hàm hôn khẽ lên má đối phương rồi ngượng ngùng nói.

Hai bàn tay Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của đối phương, hắn mỉm cười nói:

-Em là người của anh, điều này là đương nhiên!

Hai gò má Chu Tĩnh Hàm trở nên đỏ ửng, cô cảm giác được hai bàn tay đối phương đang tác quái trên người mình. Hơn nữa bàn tay kia lại giống như có ma lực làm cho toàn thân mình trở nên nóng rực, từ tận đáy lòng tự nhiên sinh ra một loại khát vọng trước nay chưa từng có. Nhưng lúc này cô cũng không phản kháng mà chỉ nhắm mắt lại tựa người vào lồng ngực đối phương, tùy ý để đối phương vuốt ve. Cô khẽ cắn chặt răng, cố gắng để chính mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào cảm thấy khó xử.

... ....

Lâm Bắc Phàm dừng lại mua một vài đồ tẩm bổ ở trước cổng bệnh viện, sau đó hắn nắm tay Chu Tĩnh Hàm cùng nhau đi vào.

Cặp mắt ti hí của Trương Minh Thắng lại liên tục đảo về phía những cô y tá, trong mắt bùng ra hào quang, hắn thầm tán thưởng:

-Y tá trong bệnh viện này sao lại xinh đẹp vậy? Hai chân nhỏ nhắn và thẳng tắp còn chưa bằng cánh tay của mình, sau này mình phải thường xuyên đến nơi này dạo một vòng mới được.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm đang nằm trong một phòng bệnh ở lầu hai, khi ba người bọn họ đi đến thì bà đang cố gắng ăn một tô mì tôm, sau đó bà dốc ngược lên húp nước mì không còn một giọt.

Cặp mắt Chu Tĩnh Hàm trở nên đỏ ửng, cô vội vàng tiến lên rồi cầm lấy cái tô trong tay mẹ mình, cô khẽ gắt giọng:

-Mẹ, lúc này mẹ cần chất dinh dưỡng, sao lại ăn vào những thứ này?

Tuổi tác của mẹ Chu Tĩnh Hàm đã không còn nhỏ nhưng trên người vẫn còn lộ ra vẻ quyến rũ như lúc còn thanh niên, chắc chắc khi còn trẻ cũng là một người tuyệt đẹp. Nói cách khác, nếu không xinh đẹp thì sao có thể sinh ra một Chu Tĩnh Hàm tuyệt vời như vậy được. Lúc này trên mặt bà lộ ra một nụ cười từ ái:

-Con bé ngốc, hương vị của loại mỳ này cũng rất ngon, ăn cũng no bụng, vì sao lại không ăn được?

Trong phòng bệnh cũng có một vài phụ nữ trung niên đang nằm, không biết vì nguyên nhân gì mà tất cả đều có thành kiến với mẹ Chu Tĩnh Hàm. Bọn họ thấy đối phương suốt ngày ăn mì tôm làm cho phòng bệnh mù mịt mùi mì, rất không thoải mái. Nhưng lúc này thấy đối phương lại khen mỳ tôm ăn ngon thì không khỏi cười lên chế nhạo:

-Người nghèo dù sao cũng là người nghèo, ngay cả mỳ tôm ăn vào cũng cảm thấy ngon, đúng là dân miền núi.

-Phải chịu thôi, không có tiền làm giải phẫu thì chỉ biết nằm đây chờ chết, đã ăn được mỳ thì cũng tốt lắm rồi.

-Ôi! Đáng tiếc thật, đúng là loại phụ nữ vô dụng, chỉ biết nằm chờ chết.

-Con bé kia dáng vóc cũng không tệ, chẳng biết có được công tử nào "bao" không, có lẽ tìm được ít tiền giải phẫu.

... ....

Chu Tĩnh Hàm nghe thấy những âm thanh châm chọc không chút kiêng nể của đám người thì gò má chợt đỏ bừng, cô hét lên:

-Các người, các người... ....

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm lên tiếng khuyên giải:

-Tĩnh Hàm, đừng tức giận, mẹ biết rõ con là một người con tốt, đáng tiếc là thân thể của mẹ lại ảnh hưởng đến con.

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm đã hơi nhếch lên, sau đó hắn đi đến trước giường bệnh của mẹ Chu Tĩnh Hàm rồi mỉm cười nói:

-Bác gái, cháu và Tĩnh Hàm tới thăm người, mấy ngày nay công việc bận rộn nên không có thời gian, thật sự là rất đáng tiếc.

Lâm Bắc Phàm tiện tay đem những thứ bồi bổ kia đặt trên mặt bàn.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm đã sớm nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và tên mập Trương Minh Thắng, nhưng con gái mình chẳng giới thiệu nên cũng không biết xấu hổ mà hỏi thăm. Lúc này thấy đối phương bắt chuyện thì vẻ mặt bà trở nên kinh ngạc nói:

-Tĩnh Hàm, cậu ấy là... ....

Bà nhìn qua những vật phẩm dinh dưỡng mà Lâm Bắc Phàm mang tới thì trong lòng thầm cảm thấy sợ hãi. Dù bà chưa từng được thử qua nhưng cũng biết được qua ti vi. Chỉ cần một thứ trong số đó cũng đủ cho bà mua hơn mười thùng mì ăn liền, đối phương là loại người nào đây?

Gương mặt Chu Tĩnh Hàm chợt đỏ ửng, cô xấu hổ nói:

-Mẹ, anh ấy...Anh ấy là Lâm Bắc Phàm, là bạn của con!

Tuy Chu Tĩnh Hàm nói như vậy nhưng lại dùng ánh mắt liếc sang Lâm Bắc Phàm, trong ánh mắt chứa chan tình cảm.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm là người từng trải, tất nhiên cũng hiểu ra những ý nghĩa trong lời nói của con gái. Bà khẽ đưa mắt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm rồi khẽ cau mày mà không nói gì.

Con gái mình vì sao lại đột nhiên có bạn trai? Sao trước đây chưa từng thấy nó nói đến điều này?

Chẳng lẽ con gái đã vì mình mà vào hộp đêm làm tiểu thư sao?

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm vừa nghĩ đến đây thì trong lòng nhịn không được phải cười lên đau đớn, vẻ mặt cũng lập tức trầm hẳn xuống.

Đám phụ nữ trung niên bên kia mới vừa rồi còn nói chuyện không ngừng nhưng khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm thì đồng loạt yên tĩnh trở lại. Đám người này đều nháy mắt với nhau, muốn xem tên thanh niên trước mặt có phải loại người lắm tiền nhiều của không. Nhưng đối phương ăn mặc rất bình thường, chỉ sợ một vài món bổ dưỡng mang đến cũng chỉ là hàng nhái mà thôi, ánh mắt đám người này đều bùng ra vẻ khinh bỉ.

Chu Tĩnh Hàm nhìn thấy vẻ mặt mẹ mình trở nên không tốt thì nhịn không được khẽ hỏi:

-Mẹ, mẹ làm sao vậy?

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm nhịn không được phải ho khan hai tiếng, bà khẽ nói:

-Tĩnh Hàm, con nói đi, cậu ấy rốt cuộc là ai?

Chu Tĩnh Hàm sửng cả người, cô đã biết được những nghi ngờ trong mắt mẹ mình, nhất thời cô chỉ biết cắn răng mà không nói ra được lời nào.

Lâm Bắc Phàm vội vàng đi qua, gương mặt lộ ra nụ cười rồi giải thích:

-Bác gái, chuyện là thế này, thật ra cháu và Tĩnh Hàm đã quen biết từ rất lâu nhưng vì bác sinh bệnh, sợ con sẽ vì điều này mà ghét bỏ cô nên vẫn không nói, đồng thời cũng không chịu làm bạn gái của con. Mãi đến hôm nay cháu gượng ép hỏi thăm thì cô mới nói chuyện bác đang nằm trong bệnh viện, cháu mới vội vàng chạy đến thăm bác, vì vậy mà ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm thấy Lâm Bắc Phàm nói chuyện nhã nhặn, không kiêu ngạo, hình như cũng không phải người xấu, nhưng bà vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi:

-Tĩnh Hàm, phải như vậy không?

Chu Tĩnh Hàm nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với vẻ biết ơn, cô khẽ nói:

-Mẹ, đúng là như vậy!

Tuy trong lòng mẹ của Chu Tĩnh Hàm vẫn còn chút nghi ngờ nhưng thấy con gái mình vẫn còn là xử nữ, điều này chứng tỏ bọn họ yêu nhau thật lòng, trên mặt bà lập tức lộ ra nụ cười:

-Chàng trai, quá phiền phức rồi, cậu tên gì? Bà già này lúc nãy đã quá đa nghi, đúng là xấu hổ.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói:

-Bác gái, cháu là Lâm Bắc Phàm, bác chỉ cần gọi cháu Tiểu Phàm là được.

Mẹ của Chu Tĩnh Hàm thấy Lâm Bắc Phàm rất lễ phép thì khẽ gật đầu:

-Tiểu Phàm, cậu đúng là một chàng trai tốt, thật sự làm cháu phải chê cười rồi.

-Tiểu Phàm sao? Sao nghe giống như tên một đứa bán hàng rong vậy? Đúng là loại nghèo kiết xác!

Một người phụ nữ trung niên cười lên khanh khách nói.

Vẻ mặt Trương Minh Thắng đột nhiên biến đổi lớn, hắn tiến vài bước đến trước mặt người phụ nữ trung niên. Hắn dùng tay chỉ thẳng vào mũi người này rồi chửi ầm lên:

-Câm mồm ngay mấy bà tám, miệng thúi của bà vừa nói gì đó? Dám vu khống lão đại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.