Thoạt nhìn đối phương chẳng khác gì một người bình thường, chẳng hề có khí thế của một Thần Bài. Thậm chí còn hút một loại thuốc lá rẻ tiền. Cho người ta đổ xúc sắc hộ mình. Người như thế mà là cao thủ hay sao?
Trong suy nghĩ của gã, đối phương quả thực là người làm từ thiện thì đúng hơn. Hắn giúp mình kiếm được một đống tiền, lại còn giúp tát vào mặt đám người Trung Quốc. Nếu như đối phương mà là con gái thì gã chắc chắn sẽ lao tới mà hôn hai cái mới được.
Kiyoko Ito và Carole cũng nghe thấy chuyện xảy ra trong tổng hội giải trí Hoàng Gia nên từ trong phòng đi ra. Khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và Kim Nhật Quang đánh cuộc với nhau, cả hai hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng một bên quan sát xem đối phương có thực sự lợi hại như vậy không.
Trong suy nghĩ của Kiyoko Ito và Carole thì Lâm Bắc Phàm chỉ là một người đàn ông bình thường. Ngay cả trong đại hội thần bài ở Las Vegas, hắn cố ý làm ra vẻ hoa hòe hoa sói, thực ra chỉ là ảo thuật lừa người. Nhưng cuối cùng đúng là hắn giành được thắng lợi cao nhất. Ngay cả một cao thủ như Kiyoko Ito cũng bị hắn đánh thắng thì đây là chuyện hết sức nghi ngờ.
Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?
Trong đầu hai cô gái đều xuất hiện một lớp sương mù, không thể hiểu được chuyện này như thế nào.
- A! Carole! Cô cũng tới xem trận đấu của tôi à?
Lâm Bắc Phàm đang ngồi cảm thấy chán ngắt, quay phải quay trái ngắm đám mỹ nữ của sòng bạc liền thấy Carole đứng lẫn trong đó, tò mò nhìn mình. Hắn cảm thấy giật mình nhưng trong lòng vui vẻ, lên tiếng.
Hôm nay, Carole mặc một bộ trang phục màu hồng, để lộ vóc người thon thả với những đường cong tuyệt đẹp, lồi lõm đầy sức hút. Hơn nữa, khuôn mặt mang nét đẹp phương Tây của cô xuất hiện ở đây làm cho người ta có cảm giác khác lạ. Khiến cho một số khách tới chơi bạc cũng không kìm được phải quay sang ngắm cô liên tục. Ánh mắt bọn họ tỏa sáng, nước bọt chảy ra đầy mép, chỉ chực sán đến. Nhưng lúc này, tất cả đang để ý vào trận đánh cuộc kia nên không có người nào đủ can đảm tới gần.
Kiyoko Ito cũng mặc một bộ kimono màu trắng, rất hợp với khuôn mặt xinh xắn của cô, cùng với vóc người yểu điệu, làm cho người ta cảm thấy ngây ngất. Đối với những người thích nét đẹp phương Đông mà nói thì cô còn xinh hơn Carole rất nhiều.
Sự xuất hiện của hai cô gái khiến cho không khí có chút rối loạn. Những đôi mắt ngây ngất nhìn chằm chằm về phía các cô, như muốn sờ nắn cả ba vòng của cả hai.
Trong tổng hội giải trí Hoàng Gia từ lúc nào mà lại có hai con bé như thế này hả?
Chẳng trách người ta nói bây giờ ai cũng thích cái mới.
Một cô gái phương Tây, một con bé ăn mặc theo trang phục Nhật Bản.
Hai cô gái xinh xắn xuất hiện làm cho bầu không khí sáng sủa hẳn lên.
Kiyoko Ito thấy tên khốn Trung Quốc quay sang chào hỏi mình liền chu cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu sang một bên, không thèm để ý tới đối phương, nhưng trong lòng vẫn muốn nhìn xem hắn làm thế nào mà thắng được đối thủ. Cho nên được một lúc cô lại quay đầu, vẫn thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm liền đỏ mặt, trừng mắt nhìn.
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng nghĩ gì, mỉm cười với Kiyoko Ito, nói:
- Chẳng phải tiểu thư Kiyoko Ito cảm thấy không được khỏe hay sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây thế này?
Kiyoko Ito nhún vai, nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của hắn có chút khó chịu đối với mình liền dùng tiếng Hán lưu loát, nói:
- Đúng là tôi không cảm thấy thoải mái, nhưng muốn xem anh thua tiền như thế nào nên xuống đây.
"Con bé Nhật Bản này rõ ràng là đến để cười nhạo mình. Có lẽ mình nên cho cô ta biết một chút để cho hiểu thế nào là một người đàn ông Trung Quốc mạnh mẽ. Không biết lúc đó cô ta có thấy thích vận động xyz một chút hay không?"
Ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu Lâm Bắc Phàm, nhưng hắn vẫn khoanh tay trước ngực, miệng ngậm điếu thuốc lá. Ánh mắt thản nhiên chẳng thèm quan tâm đến trận đánh cuộc trước mặt. Hắn lắc đầu, nói:
- Đánh bài với cây gậy Cao Ly này thực sự là hạ thấp thân phận của tôi. Chỉ có người như tiểu thư Kiyoko Ito mới có thể có tư cách làm đối thủ của tôi mà thôi.
Dù sao bây giờ hắn cũng đang cảm thấy chán nên chẳng ngại mà không kiêu ngạo thêm một chút, để cho mấy thằng Cao Ly này biết sự lợi hại của mình.
Kim Nhật Quang nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên trán toát đầy mồ hôi. Tay phải của gã có chút run run, hận không thể đạp vào cái miệng thối của đối phương một cái. Dám nói đánh bài với mình là hạ thấp hắn? Hắn nghĩ mình là ai? Nghĩ tới đây, gã cười lạnh một tiếng:
- Cuối cùng thì ai thắng ai thua để lúc nữa sẽ biết.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, khó chịu nói:
- Nếu vậy thì chúng ta chơi đùa một chút. Mỗi lần mười triệu USD có được không? Cho tới khi bên nào không chịu được nữa thì thôi.
- Mười triệu USD?
Kim Nhật Quang suýt chút nữa thì bật dậy.
Cái tên này bị điên rồi phải không? Hay là đầu hắn có vấn đề.
Kim Nhật Quang nhìn ánh mắt kiêu ngạo và điên cuồng của Lâm Bắc Phàm. Một ván bạc mất mười triệu USD đối với gã mà nói là một con số trên trời. Làm sao mà gã có thể đồng ý?
Sắc mặt những người xung quanh đều giật mình, tim đập thình thịch.
Mười triệu USD cho một lần, ở Nam Thành mà nói là chuyện rất ít. Dù sao thì đó cũng là sáu mươi triệu nhân dân tệ. Có ai có thể cầm sáu mươi triệu nhân dân tệ đi đánh bạc? Tất cả đều nhìn Lâm Bắc Phàm:
- Đại ca! Một lần mười triệu USD? Vẫn còn quá ít. Tốt hơn hết là tới khu đại hội thần bài chơi đi, dễ dàng kiếm mấy chục triệu USD, đỡ phí công sức của em.
Tiểu Kim cảm thấy khó chịu truyền âm.
Lâm Bắc Phàm tủm tỉm nhìn Kim Nhật Quang nói:
- Thế nào? Nếu ngươi ngại ít thì chúng ta có thể tăng thêm.
- Tăng thêm?
Khóe miệng Kim Nhật Quang hơi run run. Mười triệu USD mình còn cảm thấy nhiều làm sao dám tăng thêm. Nhưng cho dù xấu hổ thì gã cũng phải làm cho đối phương bớt lên mặt một chút. Dù sao thì người Hàn Quốc bọn họ cũng chú trọng tới thể diện của đất nước. Gã cắn răng, gật đầu nói:
- Mười triệu USD thì mười triệu USD. Nhưng ta không tin ngươi có nhiều tiền như vậy. Ngươi có gì làm bằng chứng?
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách vui vẻ.
Đối phương muốn mình đem mười triệu USD ra đặt trước mặt hắn nhưng chẳng lẽ mình phải là theo hay sao?
Hắn quay mặt gật đầu với Trương Kế Bằng một cái, gã vội vàng gật đầu, bước tới nói:
- Ông chủ của tổng hội giải trí Hoàng Gia chính là ngài Lâm Bắc Phàm. Chúng ta đầu tư tại tổng hội giải trí Hoàng Gia khoảng chừng hai mươi triệu USD. Nếu như ngươi có thể thắng hai ván vậy thì toàn bộ tổng hội giải trí Hoàng Gia sẽ thuộc về ngươi.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc mà thốt lên kinh ngạc.
Bọn họ cứ tưởng rằng ông chủ của tổng hội giải trí Hoàng Gia chính là Trương Kế Bằng, không ai ngờ được đó lại chính là người thanh niên trước mặt.
Kim Nhật Quang cũng cảm thấy kinh ngạc. Ông chủ phía sau của nơi đây không ngờ lại là người thanh niên này? Tin tức này đúng là khiến cho người khác giật mình. Gã liếc mắt nhìn Trương Kế Bằng một cái thấy nét mặt khẳng định của đối phương mới biết chuyện này không phải giả.
Gã suy nghĩ một chút. Trong tay mình còn có ba mươi triệu USD, đó là toàn bộ gia sản của mình. Với số tiền đó có thể cố gắng đánh được ba ván. Nhưng chẳng lẽ mình không thể trong ba ván đánh bại được đối phương tới một lần hay sao? Nghĩ tới đây, gã gật đầu nói:
- Nếu vậy, chúng ta bắt đầu. Mỗi ván mười triệu USD.
Lâm Bắc Phàm chợt lên tiếng:
- Khoan đã.
Kim Nhật Quang hơi sửng sốt, hỏi:
- Có chuyện gì?
Lâm Bắc Phàm xấu hổ sờ sờ mũi mình, hói:
- Ta làm sao biết được ngươi có khả năng đánh cuộc với ta? Chẳng may ta thắng, ngươi lại không có nhiều tiền như vậy thì ta biết đòi ai?
Kim Nhật Quang tái mặt, nói với giọng lạnh lùng:
- Người Hàn Quốc chúng ta là cái loại tiểu nhân như vậy hay sao?
Lâm Bắc Phàm vươn cổ lên không thèm nhìn đối phương. Ánh mắt của hắn tỏ rõ sự không tin.
Kim Nhật Quang tức giận, rút ra một cái thẻ ngân hàng, đặt trước mặt gã, nói:
- Đây là thẻ của ngân hàng Thụy Sĩ, trong đó có tổng cộng ba mươi triệu USD. Nếu như các ngươi không tin có thể kiểm tra.
Trương Kế Bằng nhanh chóng gọi một nhân viên chuyên nghiệp tới kiểm tra chiếc thẻ, sau đó hoàn toàn xác định.
Lúc này, Kim Nhật Quang mới cầm lấy cái cốc lắc nhẹ, nụ cười của gã càng lúc càng rõ. Trong mắt hắn như nhìn thấy từng cọc tiền cứ xuất hiện trước mặt. Hơn nữa, nếu thắng trận này, uy danh của hắn cũng sẽ tăng lên tới một mức độ mới.
Nét mặt gã Hàn Quốc giúp Lâm Bắc Phàm lắc xúc sắc cũng tỏ rõ sự khinh thường. Tên Trung Quốc này rõ ràng đầu có vấn đề mới để cho một người như mình lắc xúc sắc. Chẳng lẽ hắn nghĩ mình tốt tới mức giúp hắn kiếm tiền hay sao? Gã cười một cách nham hiểm.
Bản thân mình đã lăn lộn trong các sòng bài bao nhiêu năm, cho hắn bốn con một để xem hắn còn to mồm thế nào.
"Chát!" "Chát!"
Sau hai tiếng động vang lên, hai cái cốc đều đặt trên mặt bàn.
Kim Nhật Quang mỉm cười đắc ý:
- Lần này ta chắc chắn thắng. Ngươi không phải đối thủ của ta. Cảm ơn ngươi đã cho ta mười triệu USD.
Hắn nói đến đây đồng thời nghiêng đầu từ từ cầm lấy cái cốc.
Dĩ nhiên là ba con sáu cũng với một con năm, tổng cộng là hai mươi ba điểm.
Đối với bốn con xúc sắc thì điểm số của hắn là rất lớn. Nói quá ra thì ngoại trừ hai mươi bốn điểm ra thì không còn bất cứ cửa nào có thể thắng được hắn.
Tất cả những người đứng xung quanh đều hít một hơi nhìn bốn con xúc sắc mà tái mặt.
Mấy gã Hàn Quốc nở nụ cười đắc thắng.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu:
- Cảm ơn ngươi đưa cho ta mười triệu USD? Những lời này hình như phải là ta nói với ngươi. Ôi! Mấy hôm nay ta không biết kiếm tiền thế nào, ai ngờ ngươi lại ngoan ngoãn cầm tiền đến cho ta.
- Ngươi nói cái gì?
Kim Nhật Quang biến sắc, hét lên giận dữ.
Gã Hàn Quốc giúp Lâm Bắc Phàm đổ xúc sắc cười lạnh một tiếng. Chẳng lẽ mình có thể giúp đối phương đổ được hai mươi bốn điểm hay sao? Đầu óc của đối phương đúng là có vấn đề. Hắn nhấc cái cốc lên, chẳng thèm để ý, cười lạnh:
- Ngươi thấy được không? Ngươi thua. Lần này chúng ta...
Tất cả mọi người đứng quanh đều sững sờ, suýt chút nữa thì hét lên.
Cái cốc được nhất lên rõ ràng là bốn con sáu, tổng cộng là hai mươi bốn điểm.
Hai mắt của gã Hàn Quốc kia mở to như muốn rớt xuống bàn.