Lãng Tích Hương Đô

Chương 402: Chương 402: Hậu quả hãm hại người khác






Lúc này trong phòng thẩm vấn vô cùng hỗn loạn. Nửa người bên dưới của Lục Linh Phân đã bị Mộc Hải Phong ấn xuống mặt đất, cô ả không ngừng phát ra những âm thanh không biết là tiếng rên rỉ vui sướng hay là đau đớn. Khó khọc lắm Vạn Kiếm Sơn mới lấy lại tinh thần. Hắn chỉ cảm thấy 'thằng cu" của mình không còn cảm giác gì hết, giống như nó không còn tồn tại. Quả thật hắn không ngờ lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng này nhưng ngay lúc đó hắn phát hiện màn kịch trong phòng còn kinh khủng hơn, trong khi đó tiếng rên rỉ cùng với nửa thân trần của Lục Linh Phần làm hắn sợ hãi tái nhợt mặt, hai chân run run không tự chủ được nữa, suýt chút nữa hắn són đái ra quần.

Mặc dù bình thường hắn thích dùng tay chọc vào "chỗ kín" của phụ nữ nhưng chính mắt hắn nhìn thấy cảnh của hai người đó thì lại hoàn toàn khác. Hắn đã bao giờ thấy một cảnh bạo lực như thế này chưa? Trong con mắt hắn mặc dù Mộc Hải Phong rất ngang ngược, rất thủ đoạn nhưng chỉ là ở trong lĩnh vực kinh tế cùng thương trường mà thôi.

Tại sao Mộc Hải Phong lại có hành động bạo lực tới nhường này? Hắn cảm thấy Mộc Hải Phong trước mặt vô cùng xa lạ. Một cơn ớn lạnh khó có thể miêu tả được từ chân hắn tiến thẳng lên não khiến hắn suýt chút nữa ngất xỉu.

Thời gian hai năm nằm trong nhà tù của một người cũng đủ để làm cho người đó thoát thai hoán cốt, biến thành một người hoàn toàn khác. Ở nơi này không có bất kỳ cái gì gọi là lương tri, thiện lương cùng lý trí. Để có thể sinh tồn ở nơi này chỉ có thể dựa vào duy nhất một thứ: đó chính là nắm tay của mình. Chỉ có vũ lực mới có thể giải quyết hết thảy mọi việc. Nếu như bạn không có chút sức mạnh nào thì khi đó bạn vẫn chỉ bị người khác dẫm bẹp dưới chân, vĩnh viễn như vậy.

Đơn giản Mộc Hải Phong chỉ cần sinh tồn trong hoàn cảnh này. Trong đầu hắn cũng ghi tạc hai người. Một người chính là Vạn Kiếp Sơn, người còn lại chính là Lục Linh Phân. Cho tới chết hắn cũng không thể quên hai người này.

Thù hận có thể biến một người yếu đuối trở nên mạnh mẽ, lại càng có thể biến một người tốt hoàn toàn trở thành một ác ma.

Sau bốn, năm phút, Vạn Kiếm Sơn mới lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng sợ. Hắn vội vàng tiến tới chỗ Mộc Hải Phong để cứu Lục Linh Phân nhưng với chút sức lực của mình hắn sao có thể là đối thủ của Mộc Hải Phong đây? Ngược lại hắn còn bị Mộc Hải Phong vung tay đánh văng ra hai mét, nặng nề đập vào tường làm hắn suýt chút nữa thổ máu.

Trong tình thế cấp bách này Vạn Kiếm Sơn bất chấp tất cả, hắn cầm một cái ghế nhắm gáy của Mộc Hải Phong tàn nhẫn đánh tới.

"Anh đang làm gì vậy? Mau bỏ cái ghế xuống. Nếu không bỏ xuống chúng tôi sẽ nổ súng".

Cánh cửa phòng thẩm vấn bị mấy nhân viên cảnh sát đá tung ra, vừa vặn cảnh đó loạt vào mắt họ. Tất cả nổi giận đùng đùng nhìn Vạn Kiếm Sơn, biến hắn thành tội phạm đang hành hung, tất cả đều rút súng lục đeo bên hông ra, cảnh giác nhìn hắn.

Gần như Vạn Kiếm Sơn nổi điên. Tại sao lúc trước khi hắn bị Mộc Hải Phong đánh thì bọn họ không xuất hiện cứu mình? Bây giờ khi mình vừa mới giơ ghế lên thì bọn họ lại lập tức xuất hiện. Chẳng lẽ họ chỉ muốn bắt chính mình sao? Vạn Kiếm Sơn vội vàng bỏ chiếc ghế trong tay xuống, hằn cười làm lành nói: "Các vị cảnh sát. Tôi, tôi không làm gì. Chẳng qua là thấy anh ta, anh ta lại phát bệnh nên tôi muốn ngăn cản anh ta vì vậy, vì vậy tôi mới bất đắc dĩ làm như vậy…".

Vạn Kiếm Sơn như muốn khóc.

Mấy nhân viên cảnh sát "hừ" nhạt một tiếng, nhìn lướt qua Mộc Hải Phong đang nổi điên nói: "Anh ta nổi điên hay không nổi điên đều do cảnh sát chúng tôi xử lý, không phải chuyện của anh. Anh ta là người điên, anh ta đánh người sẽ không bị xử phạt. Anh là người bình thường, nếu như anh làm bậy, anh sẽ bị xử phạt".

Gần như Vạn Kiếm Sơn hộc máu tươi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tên khốn Mộc Hải Phong lúc trước đánh mình như giã giò, làm "cậu em" của mình tới bây giờ vẫn còn mệt mỏi rã rời, không biết sau này có còn 'dùng" được nữa hay không.

Bây giờ cảnh sát lại tráo trở cho rằng Mộc Hải Phong không phạm pháp, chính bản thân mình mới chạm vào hắn lại phạm pháp. Còn có luật pháp nữa hay không? Vạn Kiếm Sơn càng nghĩ càng bực mình. Chuyện chó má gì đây? Nhưng bản thân mình còn trách ai được đây? Ai bảo hắn và Lục Linh Phân vu oan cho Mộc Hải Phong bị bệnh thần kinh?

Hắn chỉ còn cách đứng dạt ra bên nhìn cảnh sát xử trí Mộc Hải Phong.

Mấy nhân viên cảnh sát vội vàng xông lên túm lấy Mộc Hải Phong, giật lấy chai bia ướt sũng còn mang theo mùi vị khác thường từ tay hắn rồi mới ấn hắn ngồi xuống ghế. Ngay khi thấy còng tay của hắn đã mở ra, mấy người cảnh sát không khỏi liếc mắt nghi ngờ nhìn Vạn Kiếm Sơn và nói: "Ai đã mở còng chân và tay anh ta? Lá gan của hai người cũng to thật".

"Hả? Cái gì? Còng tay? Chúng tôi vẫn chưa động tới anh ta, đột nhiên anh ta nổi điên. Ôi, không, đột nhiên giống như một người khác. Anh ta chỉ hận không thể giết chết chúng tôi. Liệu có phải còng tay có vấn đề không?"

Vạn Kiếm Sơn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy người cảnh sát mà chỉ muốn đâm đầu chết quách cho xong. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Chính bản thân mình bị người khác đánh, cuối cùng lại mắc phải tội danh thả phạm nhân sao?

Mặc dù Lục Linh Phân không còn trẻ thế nhưng cặp mông của cô ả này lại rất trắng, hơn nữa còn rất đầy đặn làm cho người khác có một cảm giác chỉ muốn đánh sâu vào trong. Bây giờ cả người cô ả vô lực, các khớp xương như muốn rời ra. Cô ả đang quỳ trên mặt đất giống như một con chó, hai gò má ửng đỏ, giống như quả đào mật đã chín, lầm bầm nói: "Anh ta là kẻ điên, anh ta là kẻ điên" Cô ả cảm giác như bản thân mình giống như đại dương mênh mông, không ngừng tuân ra chất lỏng, mấy lần liên tiếp như vậy đã làm cô ả cơ hồ hạnh phúc muốn chết nhưng nửa thân trần truồng của mình bị nhiều người đàn ông ngó thấy làm cô ả cực kỳ xấu hổ, chỉ hận không có một lỗ nẻ để chui vào.

Một phụ nữ ở vào độ tuổi của cô ta, nhu cầu rất mạnh mẽ, trong khi một người nhỏ nhắn như Vạn Kiếm Sơn đương nhiên không thể thoả mãn cô ả. Lần này tốt hơn nhiều, một lần mà ba, bốn lần lên đỉnh làm cho cô ả cuối cùng đã trở thành một người phụ nữ khoái cảm, chỉ có điều phương pháp này hơi bạo lực một chút

"Chúng tôi biết anh ta là người điên. Các người không biết sao?"

Mấy người cảnh sát đều tỏ vẻ vô tội, bọn họn vừa bắt giữ Mộc Hải Phong vừa nói với hai người: "Bây giờ hai người còn nói cái gì là không có nữa không? Nếu như chỉ là vấn đề anh ta là người điên thì không cần phải nói gì nữa. Đối với những người bệnh bị mắc bệnh thần kinh, chúng tôi cũng không có cách nào cả. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là lại tống giam anh ta, để anh ta tiếp tục ở trong đó".

Bây giờ hai người Vạn Kiếm Sơn và Lục Linh Phân chỉ còn hối hận và hối hận. Ai bảo ban đầu hai người cấu kết với nhau hãm hại Mộc Hải Phong? Hơn nữa lại còn vu cho hắn mắc bệnh thần kinh để tới mức bây giờ hai người bị hắn doạ phát khiếp, bị giày vò mà cũng không có cách nào trả đũa lại.

Hai người chỉ còn biết tức giận trừng mắt nhìn Mộc Hải Phong, chỉ còn cách dìu nhau đứng dậy. Lục Linh Phân vội vã quay người lại, không quan tâm tới quần chíp của mình ướt sũng, mặc quần vào rồi cả hai đi ra bên ngoài.

"Ta, ta yêu hai người. Hy vọng sau này hai người thường xuyên tới thăm ta. Cả đời này ta cũng không quên hai người".

Mộc Hải phong ngồi trên ghế, thản nhiên khiêu khích hai người. Mộc Hải phong suýt chút nữa phá lên cười khi hắn nghĩ tới màn điên cuồng của mình lúc trước, hắn chỉ e đây chính là hành động sung sướng nhất của mình. Hắn cảm giác như chính mình mới đang ở độ tuổi hai mươi, thân thể tràn ngập sức sống.

"Mày…" Hai người Vạn Kiếm Sơn và Lục Linh Phân run bắn người, cả hai suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Trong thâm tâm bọn họ cực kỳ bức bối, oan ức, cực kỳ căm hận, cũng cực kỳ hối hận.

Liệu có phải đầu mình là đầu lừa đá không? Đến gặp cái gã thần kinh Mộc Hải Phong này làm gì vậy? Đây không phải là vô công rồi nghề mua việc vào mình sao? Cả hai liếc mắt nhìn nhau, không nói câu nào nhưng sắc mặt vô cùng khó chịu.

"Đi đường cẩn thận. Ta hy vọng sau này các người có thể sống vui vẻ, làm việc tốt, không nên tức giận, không nên đánh nhau".

Mộc Hải Phong cười một cách vô sỉ sau lưng hai người, quả thật hắn khá giống với người bị bệnh thần kinh.

"Ôi, người này thực sự mắc bệnh thần kinh. Ngay cả điều như vậy cũng nói ra, nhất định sẽ không bị phạt".

Mấy nhân viên cảnh sát lại làm bộ làm tịch thở dài, giống như Mộc Hải Phong đã trở thành một người bệnh thần kinh.

Hai người Vạn Kiếm Sơn quay đầu lại, dữ tợn trừng mắt nhìn Mộc Hải Phong một cái rồi vội vàng bỏ chạy trối chết.

"Ồ, cái quần lót phụ nữ sao lại ướt như thế này? Chẳng lẽ đi tiểu ra quần sao? Người này cũng thật là, lớn như vậy rồi mà vẫn đi tiểu ra quần. Chẳng phải như vậy là làm hư những người bạn nhỏ sao?"

Trương Minh Thắng đứng ở cửa, hắn nhìn thấy hai người đi ra liền trêu chọc một câu, giọng nói của hắn cực kỳ trào phúng.

Lục Linh Phân đỏ bừng mặt, cô ả chỉ muốn khóc. Ở đâu ra hạng người như vậy chứ?

Cô ả vội vàng hai tay bưng mặt, run run kêu lên: "Tôi, tôi, tôi không có, tôi chỉ là…".

Nhưng cô ả sao có thể nói khi trước ở bên trong mình đã 'xuất" ra mấy lần? Bây giờ trong lòng chỉ có một cảm giác như trái tim bị đông cứng lại.

"Ồ, không khí trong phòng tại sao lại có mùi kinh dị thế này?"

Lâm Bắc Phàm cũng làm ra vẻ kinh ngạc dò hỏi.

"Đúng vậy. Chính xác là có một mùi rất cổ quái. Hình như là mùi giống như em và mấy cô bé làm xong cái chuyện đó. Không khí khi đó cũng có cái mùi giống như này. Đây là mùi của không khí sau khi "mây mưa" xong".

Trương Minh Thắng làm vẻ vẻ bừng tỉnh giải thích.

Lập tức Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt, hắn lắp bắp nói: "Cái gì? Là, là là cái mùi đó sao? Nói vậy thì chẳng phải hai người bọn họ ở trong phòng với một người đàn ông khác đã làm ra cái chuyện đó sao? Bọn họ, bọn họ cũng quá đáng như vậy sao?"

Hắn nhìn Vạn Kiếm Sơn và Lục Linh Sơn giống như nhìn thấy yêu quái.

"Bọn họ thích làm chuyện" nam nữ" trước mặt người khác sao? Mạnh mẽ, cực kỳ manh mẽ" Trương Minh Thắng ngửa mặt than thở.

Cơ hồ Vạn Kiếm Sơn và Lục Linh Phân như muốn sụp đổ.

Hai người này là ai vậy? Tại sao lại khốn nạn như vậy? Ngay cả những lời như vậy cũng nói ra được.

Cả hai người không nhận ra Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng, thấy hai người này trong cục công an nên cũng tưởng rằng Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng cũng là cảnh sát vì vậy không dám đắc tội, chỉ còn biết vâng vâng dạ dạ nói mấy câu rồi vội vã bỏ đi.

"Hai người cũng rất quá đáng. Điều như vậy mà cũng nói được".

Khổng Băng Nhi từ khúc quẹo đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trương Minh Thắng, giống như Lâm Bắc Phàm đã bị hắn làm hư hỏng vậy.

"A, chị dâu. Điều nay không có quan hệ gì với tôi. Đây tất cả chỉ là chủ ý của lão đại".

Trương Minh Thắng là ra cẻ bị oan uổng, hắn sổ một tràng, hai mắt nhấp nháy, trông rất thuần khiết, thành thật.

"Chết đi. Cái gì là tiểu đại tẩu? Chán ngắt".

Khổng Băng Nhi ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn.

Long Yên Nguyệt nhìn dáng vẻ trêu chọc nhau của ba người thầm thấy ê ẩm trong lòng. Chính bản thân mình cũng là phụ nữ, tại sao tên khốn Lâm Bắc Phàm này lại không cư xử với mình như vậy? Nàng đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, giận dỗi nói: "Các người giày vò người ta xong chưa? Bây giờ chúng ta lại tiến hành theo trình tự bình thường, tống hắn vào nhà giam".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.