Lãng Tích Hương Đô

Chương 476: Chương 476: Kiêu ngạo vô cùng.






Lâm Bắc Phàm và Tư Đồ Lượng ngồi trong chiếc xe thể thao mới tinh của Trương Minh Thắng, nhìn tư liệu chi tiết của bọn Nhị Thế Tổ.

Nguyên lại vài thập niên trước Kim gia ở Hương Cảng Hồng Kông, đã có được một cỗ thực lực mạnh mẽ. Cho nên ngoài Kim gia bọn họ ra, ở ngoài còn có mấy gia tộc phụ chúc. Có thể nói lúc đó là một thời gian hiển hách ở Hương Cảng Hồng Kông, thanh thế to lớn, nhưng lần này bởi vì lỗ mãng của Kim Bưu, hơn nữa sát thủ do Kim Tinh phái ra lại trực tiếp khiêu chiến trung ương. Làm cho trong một tháng ngắn ngủi, Kim gia phải chịu áp lực khiêu chiến trước nay chưa từng có, mà lúc gia tộc bọn họ gặp phải khó khăn, Kim Phong từ trong miệng Kim Tinh hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nhất thời bị chọc giận bất tỉnh tại chỗ, thiếu chút nữa hắn đã đem đệ đệ của mình đánh chết tại chỗ.

Đối kháng với trung ương? Đây là khái niệm gì? Đối kháng với trung ương, cũng chính là đối kháng với cơ quan quốc gia, từ xưa đến nay, còn chưa từng có gia tộc nào đối kháng với cả quốc gia.

Nhưng mà hắn hối hận cũng đã không kịp, lúc đó hắn đã mời nhân vật trọng yếu của trung ương đến, hy vọng song phương có thể giải quyết hòa bình chuyện này, không cần phải giao tranh, cùng lúc đó hắn cũng phái đệ tử vào người trong gia tộc rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông, hy vọng bọn họ có thể tìm địa phương an toàn, để tránh toàn quân bị diệt. Nhưng tiếc cho Kim Phong cũng được xem là nhất đại thiên tài, sao có thể nghĩ được những mầm mống trong gia tộc này đã trải qua thời gian an ổn thoải mái lâu rồi, bọn họ đã không còn tác phong cẩn thận xử sự, tối ngày chỉ lo sống phóng túng và tìm nữ nhân xinh đẹp, còn bày ra tư thế của đại gia tộc, khiêu khích bọn người Lâm Bắc Phàm, chỉ có thể nói tự gây nghiệp, thì không thể sống nữa.

Mấy người Nhị Thế Tổ này có bà con gần xa của Kim gia và con của Kim Duệ, còn có vài đệ tử của gia tộc chư hầu. Theo thứ tự là Duẫn Khang, Tả Tân Dân, Giang Hải Bằng, Nhan Trùng và Na Thành. Sáu người bọn hắn thường xuyên phóng túng ăn chơi cùng nhau, có thể nói ỷ vào danh hòa Kim gia, cũng thường xuyên làm một số chuyện tình khi nam lấn nữ ở Hương Cảng Hồng Kông, được mọi người gọi là “Lục phách” (sáu người bá đạo). Chúng bị rất nhiều người phẫn hẫn và bất mãn, nhưng bởi vì có chỗ dựa Kim gia, nên cũng chi căm giận trong lòng mà không dám nói gì, hơn nữa Kim Bưu và bọn họ có rất nhiều quan hệ, mà Kim Phong lại đem tương lại vận mệnh của gia tộc đặt trên người bọn họ, coi như là do hắn nhìn lầm.

“Mẹ kiếp, không ngờ con gái ở Nam Thành một chỗ như *** này lại khó cưa như vậy, ngay cả một đứa là ** điếm cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng ta, tức chết mà, lão tử tao sống đến tuổi này, còn chưa có chịu nhục như vậy.”

Một tên có sắc mặt tái chợt cùng một đám người ở trong khách sạn huơ nắm tay, tức giận kêu lên.

Hắn chính là Nhan Trùng, người thừa kế của Nhan gia, bình thường hắn thích nhất là chơi đùa phụ nữ, nhưng lại từng nói chuyện ngông cuồng, nói rằng trước 30 tuổi sẽ phá trinh hơn một ngàn phụ nữ, đây cũng là mục tiêu mà hắn phấn đấu.

Kim Duệ khó chịu kêu lên: “Chỉ là một đứa con gái thôi mà, đừng để chúng ta mất hứng. Cùng lắm ngày mai chúng ta đi kiếm vài đứa, mọi người hảo hảo chơi một chút.”

Hắn là người Kim gia duy nhất trong sáu người này, mặc dù khó có thể nói là người nối nghiệp của Kim Bưu, nhưng nói thế nào cũng là họ Kim, cho nên cũng có một cỗ ngạo khí trong người, mà lần này tán gái thất bại, cũng làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi. Giống như đã bị cô gái kia tát vào mặt vậy, làm hắn nghẹn khuất không nên lời.

Một tên khác có dáng người trẻ con, vẻ mặt lo lắng nói: “Mấy anh à, em thấy chuyện này không đơn giản, cô nàng ki là người của Kim Ngọc Thiên Đường, em đã nghe qua rồi, đằng sau Kim Ngọc Thiên Đường đó là lão đại của Nam Thành, có thể hô phong hoán vũ ở Nam Thành, không gì không làm được, chúng ta đả thương người của hắn, có khi nào hắn sẽ tìm chúng ta trả thù hay không?”

Hắn là Na Thành, mặc dù bình thường lêu lổng cùng bọn họ, nhưng mà lá gan lại nhỏ nhất, sợ gặp phải chuyện gì.

Mấy người khác đều khinh thường kêu lên: “Kim Ngọc Thiên Đường cái chó gì, chỉ là một cái thổ bá vương ở Nam Thành, chẳng lẽ có thể so sánh với chúng ta sao? Hơn nữa, chỉ là một người bán hàng, lão đại của bọn nó có thể vì một người bán hàng mà đắc tội với chúng ta sao? Mày thật là nhát gan, sợ con mẹ gì?”

“Nhưng mà, bây giờ Kim gia đang bị trả thù, lúc này mọi thứ đều rối loạn hết.”

Sắc mặt Na Thành rất khó coi nói.

Bọn người Kim Duệ nghe được mấy câu này, vẻ đắc ý trên mặt bọn chúng cũng biến mất trong nháy mắt.

Hắn nói không sai chút nào, nếu như đổi lại là trước kia, bọn chúng thật sự sẽ không để trong lòng, mặc kệ là người nào, gặp phải Kim gia của Hương Cảng, đều nhượng bộ ba phần, nhưng mà bay giờ Kim gia lọt vào công kích của người không rõ lai lịch, dấu hiệu suy bại đã xuất hiện, hơn nữa Kim Phong ba lần bảy lượt nói cho mấy người bọn chúng, không được tạo rắc rối ở bên goài, phải cúi thấp đầu mà sống, nhưng sau khi bọn chúng rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông xong, liền giống như chim sổ lồng, sớm đem những lời kia vứt qua một bên, chỉ lo chơi bời.

Trong đầu bọn chúng hồi tưởng lại một việc, đó chính là Kim Bưu bi người ta cắt đứt tứ chi. Tuy Kim gia đã đem tin tức này phong tỏa lại, nhưng bọn họ vẫn ngầm nghe trộm được, đó là lúc ở nội địa Kim Bưu đã khiêu khích một tiểu cô nương, kết quả đụng phải người không nên đắc tội, bị đánh thành bộ dạng đó, hơn nữa lần này biến có của Kim Gia cũng có quan hệ với Kim Bưu.

Bọn chúng mới nghĩ một chút, trán liền toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, môi cũng có chút trắng bệch lại.

Bọn chúng không có ngưu như Kim Bưu. Cũng không có kiêu ngạo như hắn, nhưng Kim Bưu cũng có thể thành như vậy, càng không cần nói đến những thứ như bọn chúng. Vạn nhất đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ sợ Kim gia sẽ dứt khoát vứt bỏ chúng, dùng chúng để đổi lại thân mật với đối phương, dù sao đối với Kim gia mà nói, sáu mạng bọn họ cũng không có ý nghĩa gì.

Kim Duệ dùng sức nuốt một ngụm nước miếng. Kim Ngọc Thiên Đường của người ta dám xưng vương xưng bá ở Nam Thành, tất nhiên là rất ngưu, mình kiêu ngạo ở chỗ đối phương, còn khi dễ người bán hàng, nếu như bọn họ không so đo, thì cũng xem như cho qua, nhưng nếu bọn họ so đo, thì mình nên làm cái gì bây giờ? Chỉ sợ người ta phái xã hội đen đến, chỉ sợ cũng đủ giết sáu người bọn hắn mấy vạn lần.

“Tụi mày….tụi mày là lũ hỗn đản, chỉ biết làm loạn thêm, tụi mày…tụi mày….”

Kim Duệ không thoải mái kêu lên.

“Kim ca, chuyện này, tựa hồ anh là người gây sự với cô gái đó trước tiên mà?”

Nhan Trung chớp mắt hỏi.

“Chuyện này…..”

Kim Duệ bị đối phương phản bác nhất thời một câu cũng không nói được.

Lúc mấy người bọn họ thấy Chu Tĩnh Hàm, đều lộ ra ánh mắt mê đắm, ngay cả tên mình còn không biết, giờ đây lại trốn tránh trách nhiệm, sợ đến lúc đó bị vạ lây, bọ họ đều ăn không nổi.

Một tên có vóc dáng cao to, đeo một bộ kính viền vàng vội vàng nói: “Đừng loại, không có gì gấp, bây giờ chúng ta chỉ đoán thôi, ai biết đươc cô gái kia có chỗ dựa hay không, chúng ta không nên hoảng hốt qua.”

Hắn là Giang Hải Bằng, cũng xem như là người biết suy nghĩ, không phải người chỉ biết ăn chơi trác táng.

Mấy người bọn Kim Duệ nghe được lời này, đều vội vàng gật đầu: “Mày nói không sai, còn chưa biết thế nào, chúng ta sốt ruột làm gì? Nói không chừng cô nàng kia sợ đắc tội với tụi mình, ngay cả ho cũng không dám nữa.”

Bọn họ nghĩ đến đây, lúc đầu còn lo sợ, bây giờ đã có chút lâng lâng lại.

“Bất quá chúng ta vẫn là nên điều tra một chút, để giảm bớt nguy hiểm.”

Giang Hải Bằng vội nói.

“Đúng vậy, chúng ta phải hảo hảo điều tra.”

Vài người trong bọn Kim Duệ vội vàng gật đầu.

“Tao thấy tụi mày không cần điều tra, bởi vì tất cả mọi chuyện đã rõ hết rồi.”

Cánh cửa gian phòng bọn chúng bị đá một cước văng ra. Một thanh âm băng lãnh vang lên.

“Mẹ nó, thằng nào? Không có lễ phép, chẳng lẽ mày tưởng đây là nhà của mày sao?” Kim Duệ quát lên, nhưng khi nhìn thấy rõ người đến, đã kêu lên một tiếng té lăn trên đất, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt kêu thảm thiết. Giống như heo bị chọc tiết vậy.

Vài khác người nhìn thấy những người ở cửa ra vào xong, liền bị hù đến hồn vía lên trên, sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run rẩy.

Người tới cửa là Lâm Bắc Phàm, Tư Đồ Lượng và Trương Minh Thắng mang theo mười lăm tên tinh anh trong Hồ Điệp bang, còn hoành tráng hơn nữa, ai biết được Đường Phong cũng nghe được chuyện này, trực tiếp sai bốn mươi tên bảo tiêu hắc ý, súng đạn giắt bên hông nổi lên rất rõ ràng, cho dù người ngu cũng có thể nhìn thấy dưới lớp quần áo là vật gì, người có thể kiêu ngạo như vậy, ở trong Nam Thành, trừ Đường Phong ra còn có ai nữa?

Nhiều người như vậy cũng không có chút dư thừa, trực tiếp xông vào khách sạn, lão bản và người bán hàng ở đằng sau nhìn thấy liền sợ hãi biểu lộ ra vẻ vô tội, vọt ra khỏi gian phòng của sáu người bọn họ, các khách nhân khác sợ tới mức chỉ dám hớ mở khe cửa ra nhìn, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra, tại sai lại có hội đồng “sát thần” này. Cũng có vài khách nhân hảo tâm, hy vọng có thể gọi cảnh sát tới, nhưng bọn họ gọi cho cảnh sát, cũng không thấy có bóng cảnh sát nào tới.

Long Yên Nguyệt đã gọi một cuộc điện thoại, để cho phụ thân nàng làm ra chuyện tình lạm dụng quyền lực duy nhất trong đời mình, đó chính là không cần quản chuyện tình khách sạn này, cho dù ở đây xảy ra động đất cấp mười hai, thì cảnh sát trong cục cũng chỉ uống trà nói chuyện phiếm, lên mạng xem phim mà thôi.

Lâm Bắc Phàm nhìn sáu người bọn chúng, trên mặt toát ra nụ cười sáng lạn: “Xem ra chúng ta đã tìm đúng người rồi.”

“Tụi mày..tụi mày là ai? Muốn làm gì?”

Kim Duệ nhìn thấy biểu hiện bất thiện của những người này, toàn thân run rẩy hỏi, thiếu chút nữa là đái ra quần.

“À, mấy thằng chó này là người đã đả thương đại tẩu sao? Thật là không có hổ ở nhà, thì hầu tử trở thanh đại vương mà. Để em đem bọn chó này đập nát xương cốt toàn thân, em muốn tụi nó có bao nhiêu khúc xương.”

Trương Minh Thắng ở một bên quát lên.

Ánh mặt của Đường Phong cũng có chút đỏ lên, căn bản không để bọn này vào mắt. Giống như chúng đã trở thành những thi thể vậy, nói rõ từng chữ: “Tụi mày làm tao tức rồi, hậu quả rất là nghiêm trọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.