Lãng Tích Hương Đô

Chương 186: Chương 186: Mắng chửi.






Trên thế giới này có rất nhiều người tự nhận là kẻ kiêu ngạo, bọn họ thường thích giả vờ trước mặt những người khác, dùng thứ này để hấp dẫn sự chú ý của người khác. Đáng tiếc thường có rất nhiều người bởi vì giả vờ thế này mà trở nên ngu vcl.

Hứa Tuấn chính là loại người như vậy.

Hứa Tuấn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tự nhân có có một người cha không tệ và gia đình thuộc loại trâu bò, vì vậy mà chẳng thèm để ai vào mắt. Nhưng sự thật đúng là như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp qua rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng những tên này lại thấp hơn rất nhiều làm hắn tự nhận chính mình là người kiêu ngạo nhất thiên hạ.

Hứa Tuấn rất đắc ý, hắn muốn xem ba tên trước mặt phải quỳ rạp xuống, phải dùng vẻ mặt đau khổ và cầu xin. Khi một người tự nhận là rất kiêu ngạo, hơn nữa lại tự nhận là người kiêu ngạo nhất thiên hạ thì hắn sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp để thỏa mãn những hư vinh trong lòng mình, để chà đạp người khác, để những khoái cảm của mình được xây dựng trên sự đau khổ của kẻ khác, đây chính là những chuyện hắn cảm thấy vui vẻ nhất.

Nhưng rất nhanh, chính Hứa Tuấn cũng phát hiện ra chuyện xảy ra có chút không đúng.

Hai tên nam sinh trước mặt thoạt nhìn cũng có chút cố chấp hình như chẳng có chút sợ hãi, ngược lại bọn họ lại dùng vẻ mặt hèn mọn nhìn chăm chăm vào mình, điều này làm Hứa Tuấn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

Mình là ai chứ? Là người kiêu ngạo nhất Bắc Đại, bọn này dám dùng ánh mắt đó nhìn mình sao?

Hứa Tuấn cắn chặt răng, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén, hắn cười lạnh một tiếng:

- Tao xem chúng mày có gì để ngang bướng!

Hứa Tuấn vung tay phải lên hạ lệnh tấn công cho sáu tên đàn ông áo đen phía sau.

Sáu tên đàn ông phía sau khẽ quát một tiếng, tất cả đều nghiêng người phóng thẳng về phía Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng. Động tác của đám người này rất nhanh nhẹn, giống như báo đang chạy trong cuộc săn trên thảo nguyên, cặp mắt kẻ nào cũng bùng ra những luồng sáng ác liệt.

Sáu người này chắc chắn đều là những bộ đội được rèn luyện, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.

Trong đầu Lâm Bắc Phàm hiện lên suy nghĩ này, sau đó khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn lách người tránh khỏi đòn tấn công của người đầu tiên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hắn lắc đầu thở dài nói:

- Tốc độ cũng được nhưng tiếc là sức mạnh lại không đủ, nếu chỉ cần gặp đối thủ lợi hại, chỉ cần một chiêu thì mày sẽ thất bại thảm hại.

Hai tay Lâm Bắc Phàm khẽ đặt sau lưng, bộ dạng rất kiêu ngạo.

Vẻ mặt tên đàn ông kia chợt đỏ bừng, công phu của mình có thể nói là hạng nhất, không ngờ lại bị thằng ranh trước mặt khinh miệt, sao hắn lại không điên tiết lên được? Hắn cắn chặt răng rồi hét lớn:

- Để xem mày có bản lĩnh gì!

Hắn vung tay, liên tục tấn công Lâm Bắc Phàm hơn mười quyền, hàng loạt bóng quyền vây chặt toàn thân đối phương lại.

Lâm Bắc Phàm lay động thân thể, vẻ mặt thoải mái tránh né đòn tấn công của đối phương giống như đang nhàn nhã tản bộ vậy. Hắn đút hai tay vào túi quần, cũng không thèm rút ra.

Mấy tên áo đen còn lại vốn đang muốn đánh Trương Minh Thắng, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực khủng bố của Lâm Bắc Phàm thì tất cả đều dừng bước dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn đối phương phát uy.

Trương Minh Thắng đã sớm gặp qua Lâm Bắc Phàm phát uy, lần trước là thần xẻng, còn bây giờ thì sao? Trong cặp mắt ti hí của hắn lóe lên những luồng sáng sùng bái, bàn tay mập của hắn liên tục lau mồ hôi nóng trên trán, hắn liên tục kêu lên:

- Ta giết, ta giết, lão đại chính là lão đại, đây là loại võ công gì? Lăng Ba Vi Bộ sao? Hay Thần Hành Bách Biến? Ta giết... ....

Vẻ mặt Chu Tĩnh Hàm cũng trở nên khiếp sợ nhìn hình bóng của Lâm Bắc Phàm trước mặt, hình bóng cao lớn của đối phương trong mắt cô lại phóng lớn lên một chút. Đối phương đang thoải mái tránh né những đòn tấn công của kẻ kia, trên mặt vẫn hiện lên một nụ cười ưu nhã.

Làm gì có một cô thiếu nữ nào không muốn có một bạch mã vương tử từ trên trời giáng xuống giải cứu chính mình chứ?

Có người thiếu nữ nào không hy vọng người đàn ông của mình là một nam tử hán đội trời đạp đất đây?

Người thiếu nữ nào không thích một người đàn ông văn võ toàn tài?

Những rung động trong lòng Chu Tĩnh Hàm đã không thể nào dùng hành động để miêu tả được nữa, trong đầu cô chỉ lóe lên hình bóng và gương mặt với nụ cười mỉa mai nhân gian của Lâm Bắc Phàm, trên gương mặt trắng mịn hiện lên một nụ cười mê người.

Lâm Bắc Phàm sao có thể ngờ chỉ tùy tiện ra tay đã làm cảm tình của Chu Tĩnh Hàm đối với chính mình tăng lên rất nhiều? Nếu không hắn sẽ tạo dáng thêm một chút, kiêu ngạo thêm một chút, thậm chí sẽ còn kêu lên:

- Nhanh lên, nhanh lên. Tốc độ của mày vẫn còn chậm, như vậy sao tấn công người khác được? Đánh chó cũng không được.

Lâm Bắc Phàm tiện tay lấy từ trong túi ra một gói Marlboro giá năm đồng, nhàn nhã rút ra một điếu ngậm trong miệng. Hắn mồi lửa rồi nhả ra một chữ O, hắn cười nói:

- Sáu người các mày nên tiến lên cùng với nhau, như vậy mới có chút ý tứ.

Vẻ mặt sau người đàn ông áo đen lại càng trở nên ngưng trọng, bọn họ cắn chặt răng, vô cùng khuất nhục.

Hai người bên mình liên tục tấn công đối phương năm phút đồng hồ mà cũng không chạm vào được góc áo, nếu sáu người cùng tấn công thì có cơ hội không? Mức độ tự tin trước đây của bọn họ đã dần giảm xuống, đối phương chắc là một đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết.

Hai gã áo đen tấn công Lâm Bắc Phàm đã ngừng lại, cả hai đều đứng đực ngay tại chỗ dùng tay lau mồ hôi nóng trên trán, vẻ mặt cực kỳ bội phục.

- Chúng tôi vô cùng bội phục công phu của ngài, đám huynh đệ chúng tôi không phải là đối thủ của ngài, chúng tôi nhận thua.

Bọn họ đều đi đến trước mặt Hứa Tuấn rồi khẽ hạ giọng nói:

- Công tử, chúng tôi thua!

Hứa Tuấn vốn muốn nhìn bộ mặt xấu của đám người Lâm Bắc Phàm, nhưng không ngờ lại dẫn đến kết quả như vậy. Hắn kinh ngạc đến mức điếu thuốc đang hút trên miệng rơi hẳn xuống đất rồi hổn hển mắng:

- Mk, một đám phế vật, tao nuôi không chúng mày đã lâu như vậy.

Vẻ mặt sáu gã áo đen đều tỏ ra cực kỳ xấu hổ, tất cả đều cố gắng áp chế để chính mình không nổi giận. Trước mặt nhiều người như vậy mà bị sỉ nhục, nếu là người thường cũng sẽ không thể chịu đựng được. Hơn nữa bọn họ đều có xuất thân từ quân ngũ, tính tình vốn rất nóng, vẻ mặt cả đám đều đỏ bừng, chỉ vì bát cơm trên tay mà cố gắng áp chế cơn tức.

Hứa Tuấn lại cực kỳ phẫn nộ, cũng không có ý muốn ngừng chửi bới. Hơn nữa trước mặt những người khác hắn đem tổ tông mười tám đời của sáu tên kia ra chào hỏi một lần, đồng thời hắn còn chiếu cố cả đám phụ nữ trong nhà bọn họ.

Đám người vây quanh đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc nhìn đám người kia, những tiếng bàn luận lại vang lên.

- Mẹ, sáu người kia làm sao vậy? Chẳng lẽ không hoàn thành bài tập sao? Tại sao lại như vậy?... ....

- Ôi! Ai bảo bọn họ là vệ sĩ chứ? Vệ sĩ cũng giống như nô tài vậy, cứ phải để mặc người ta chửi bới.

- Vệ sĩ sao? Con thấy sáu chú đó cũng rất tốt, sao lại bị mắng?

- Ôi, những chuyện trên thế gian này không ai có thể nói cho rõ được.

... ....

Bên cạnh vang lên giọng nói của một cô bé với mẹ của mình, giọng nói hồn nhiên của cô cực kỳ chói tai.

Một tên vệ sĩ trong đám lập tức không thể chịu đựng nổi, hắn lớn tiếng mắng:

- Mk, ông đây mặc kệ, làm hộ vệ cho loại người cặn bã chuyên đi khắp nơi gây rối như mày, ông đây cảm thấy rất mất mặt. Sau này dù ông đây có đi ăn xin cũng sẽ không làm việc cho loại người cặn bã như mày, mỗi ngày cũng chỉ biết ức hiếp các cô gái trẻ, chỉ loay hoay trong những đồng tiền dơ bẩn trên tay mày. Loại người như mày sớm muộn gì cũng sẽ xuống địa ngục. Mày dám chửi mẹ tao, lúc này tao cũng dám chửi thẳng tổ tông mười tám đời nhà mày, tất cả các thế hệ tổ tông nhà mày đều là loại người cặn bã. Nói cách khác, loại người nào mới sinh ra loại cặn bã như mày được, ta khinh, thật không hiểu sao tinh trùng và trứng của nhân loại lại dung hợp với nhau tạo thành loại người thối tha như mày được. Đúng là để tiếng xấu cho muôn đời, loại chó làm bẩn bầu không khí con người.

Hứa Tuấn bị đối phương liên tục chửi mắng mà trợn mắt há mồn, trong lúc nhất thời lại không kịp phản ứng.

Chính mình lại bị một tên bảo vệ chửi sao?

Chẳng lẽ thế giới này loạn hết rồi à?

Hứa Tuấn ngơ người cả phút đồng hồ, sau đó mới hồi phục tinh thần trở lại, hắn há miệng mắng:

- Chết tiệt, loại bảo vệ hèn mọn mà cũng dám mắng tao, tao, tao....Tao chính thức đuổi mày.

Tên đàn ông áo đen kia cười lạnh một tiếng:

- Làm việc cho mày hai tháng, tao đã cảm giác được mùi hôi thối trên người chính mình. Nếu tao muốn loại bỏ cái mùi này chắc phải kỳ cọ bốn năm lần mới sạch được. Những chuyện đồi bại mày làm, người khác không biết chẳng lẽ chúng tao cũng không sao? Mày đánh thuốc mê những cô gái trẻ, xxx người ta, sau đó lại chụp hình để uy hiếp bắt các cô trở thành dụng cụ tình dục. Tao...Tao thấy rất sỉ nhục... ....

Hắn vừa nói ra những lời này thì vẻ mặt tất cả những người đang đứng xung quanh, bao gồm cả những nam nữ sinh viên trường đại học Thanh Nguyên đang đi ra cũng lộ ra ánh mắt phẫn nộ, hận không thể giết chết tên Hứa Tuấn này.

Hứa Tuấn nhìn thấy xung quanh có hơn trăm cặp mắt độc ác nhìn chằm chằm vào mình, hắn cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng cơn rồi lớn tiếng giải thích:

- Mày là tên khốn khiếp, mày dám vu oan cho tao, tao...Tao, tao... ....

Tên đàn ông áo đen kia đảo mắt nhìn qua năm vị khác rồi khẽ nói:

- Năm vị đại ca, tôi tính tình không tốt, tôi thật sự không muốn tiếp tục làm việc cho loại người cặn bã này. Cho nên, xin lỗi mọi người, từ nay về sau nếu có cơ hội sẽ tiếp tục gặp lại.

Nói xong, hắn xoay người muốn rời khỏi nơi thị phi này.

Năm người còn lại cùng kêu lớn:

- Lục đệ, chú đi đâu vậy?

Tên áo đen kia cười lạnh một tiếng nói:

- Tôi không tin thiên địa không còn chỗ nào khác cho chính mình dung thân, dù tôi đi rửa chén cũng không muốn làm bảo vệ cho loại người cặn bã này. Người có thể không tiền nhưng bắt buộc phải có thể diện, không thể làm ra những chuyện táng tận lương tâm được.

Hắn quay đầu nhìn ra chỗ khác, ánh mắt quét qua người Hứa Tuấn, bên trong mắt tràn đầy cái nhìn khinh thường trắng trợn.

Hứa Tuấn nhìn thấy ánh mắt đối phương thì vẻ mặt trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa hắn đã xông lên nhưng đáng tiếc hắn không có lá gan như vậy.

Năm người còn lại cũng cười lên ha hả:

- Chú phải đi, sao có thể vứt bỏ chúng ta ở lại được? Làm việc cho loại người cặn bã này chúng ta cũng cảm thấy bẽ mặt, cùng lắm thì sáu người chúng ta cùng đi rửa chén.

Bọn họ tiến lên vỗ vai người đàn ông kia, vẻ mặt ai cũng cực kỳ thoải mái.

Trương Minh Thắng nhịn không được phải sợ hãi than một tiếng:

- Cha mẹ nó, đúng là nhân tài.

Lâm Bắc Phàm nhất thời mở miệng rồi cười tủm tỉm nói:

- Không sai, không sai, có thể gặp được sáu vị anh hùng ở đây, đúng là không uổng cuộc đời này. Nếu như không tìm được công việc phù hợp thì có thể đi đến chỗ này làm, công tử tôi sẽ bảo đảm ưu đãi.

Hắn lấy ra một trang giấy rồi viết lên xoẹt xoẹt vài chữ “trung tâm giải trí Hoàng Gia” rồi đưa cho đám người kia.

Sáu người đàn ông kia đều sửng sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Anh là... ....

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên nụ cười hào sảng:

- Tôi sẽ lên tiếng với nơi đó, tuy chỉ là bảo vệ nhưng tôi có thể cam đoan với các anh, không thể ít hơn một đồng so với tiền công mọi người bảo vệ tên khốn kia. Tất nhiên tôi cũng không bắt buộc.

Sáu người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi đã rất bội phục đối phương, hiện nay thấy đối phương ra tay trợ giúp thì càng thêm cảm kích. Tất cả đều gật đầu nói:

- Cảm ơn công tử đã hỗ trợ, rất cảm ơn.

Hứa Tuấn thấy đối phương móc tường nhà mình thì tức giận há miệng chửi bới ầm ĩ:

- Dm, thằng khốn nạn muốn chơi tao à... ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.