Trái tim của mỗi người đều đã kéo lên tận cuống họng, tên Lâm Bắc Phàm này nói chuyện với Đường Thiết Sơn bằng thái độ và giọng điệu gì vậy? Chẳng lẽ tên này từ trung ương tới sao? Không người nào dám mở miệng, mỗi người đều cố gắng há miệng ra mà hít thở.
Kể cả Đường Thiết Sơn, vẻ mặt lão cũng dần trở nên nghiêm túc. Lão biết rõ điều kiện của Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không đơn giản.
-Nói!
Đường Thiết Sơn khẽ ngồi thẳng người lên, khí thế ngạo nghễ khắp thiên hạ đột nhiên bùng lên.
-Lâm lão đệ, đừng nói là ba điều kiện, cứ coi như có ba mươi điều kiện, chỉ cần Đường Thiết Sơn ta làm được thì sẽ không từ chối.
Đường Thiết Sơn này đã đạt đến mức độ cực hạn mà tâm lý của những tên thiếu niên Hồ Điệp bang có thể thừa nhận được.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, ánh mắt hắn tự nhiên chuyển lên người địa chủ, lúc này những luồng sáng lạnh lẽo mới bùng lên.
Vẻ mặt địa chủ trở nên trắng bệch, toàn thân phải run lên nhè nhẹ, hắn đã dự cảm được có điềm chẳng lành.
-Địa chủ, mày quả thật là thủ hạ của Cửu ca, nhưng lần cuối tao muốn nói cho mày biết, tao có thể giẫm đạp lên mày lần thứ nhất thì chắc chắn có thể giẫm lên mày cả đời!
Lông mày Lâm Bắc Phàm khẽ nhíu lại, hắn quát:
-Điều kiện thứ nhất, tôi muốn cái mạng của địa chủ.
Khoảnh khắc này phần lớn đám người ngồi trong phòng họp đều cảm thấy chấn động.
Đường Thiết Sơn cũng không nói gì, trên mặt rõ ràng không thể nhìn ra biểu cảm nào khác lạ.
Liêu Thiên Cửu đập bàn, hé miệng vừa muốn nói gì đó thì sau gáy đã xuất hiện một nòng súng lạnh như băng.
Khoảnh khắc này Liêu Thiên Cửu đổ mồ hôi lạnh như mưa rơi, khoảnh khắc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Đường Thiết Sơn căn bản không phải một tồn tại ngang bằng với mình. Đường Thiết Sơn Nam thành, người đã cưỡi mây đạp gió ở Nam thành hơn ba mươi năm, tuyệt đối không phải hư danh.
Vẻ mặt địa chủ trở nên trắng bệch, trong đầu đã không còn khả năng tư duy nữa.
-Làm càn!
Long Yên Nguyệt đứng thẳng người lên, vẻ mặt chợt đỏ ửng:
-Dám mang súng để hành hung người khác, trong mắt các ngươi còn có pháp luật không?
-Cháu Long!
Đường Thiết Sơn quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, lão dùng giọng bình tĩnh làm người khác phải cực kỳ phẫn nộ:
-Đây là lần đầu tiên ta nể mặt cha cháu, lời nói của ta đã cực kỳ rõ ràng, tối hôm nay Lâm lão đệ là diễn viên.
-Đường bá phụ, ngài... ....
Đường Thiết Sơn hừ nhẹ một tiếng:
-Đừng nói là một địa chủ, cho dù Lâm lão đệ muốn mạng của Đường Thiết Sơn ta, thì có sao?
Dù Lâm Bắc Phàm hay Đường Thiết Sơn, lời nói của hai người đều làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kinh hoàng.
Thế giới này, con mẹ nó đã loạn hết rồi... ....
Lời nói của Đường Thiết Sơn chính là một ám hiệu. Lời của lão vừa được nói ra khỏi miệng, Lão Thất đã lập tức rút ra một khẩu súng lục giảm thanh giống như đang ảo thuật. Hắn hạ tay về phía địa chủ, một tiếng chíu vang lên.
Trên trán địa chủ xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu tươi từ bên trong liên tục chảy ra.
Địa chủ chết mà không nhắm mắt, hắn muốn xem Lâm Bắc Phàm là thần thánh phương nào.
-Hú!
Đám thiếu niên Hồ Điệp bang cuối cùng cũng không nhịn được phải phát ra một tiếng sói tru.
-Hú... ....
-Hú hú... ....
Tiếng sói tru vang lên liên tiếp.
Tất cả thiếu niên đều dùng ánh mắt như lửa nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, bọn họ rất muốn nói với hắn một tiếng:
-Lão đại, giờ khắc này dù người muốn tính mạng của huynh đệ chúng ta, thì có sao chứ?
Khoảnh khắc này tất cả đám thiếu niên Hồ Điệp bang đã trải qua lễ rửa tội hạn chế tinh thần lần thứ nhất.
Cuối cùng Liêu Thiên Cửu cũng chán nản ngồi xuống, hắn biết nếu mình còn làm càn thì kết cục của địa chủ là một ví dụ rất tốt.
Vẻ mặt Long Yên Nguyệt trở nên tái nhợt, nàng không dám giận lây sang Đường Thiết Sơn. Hai mắt nàng phóng ra lửa nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, khóe miệng đã xuất hiện vết máu.
Lâm Bắc Phàm cũng không nhìn Long Yên Nguyệt mà quay đầu nhìn Liêu Thiên Cửu.
Yên tĩnh, không gian lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều bắt buộc phải nghĩ, điều kiện thứ hai của Lâm Bắc Phàm là gì? Chẳng lẽ hắn muốn tính mạng của Liêu Thiên Cửu sao?
Lúc này Tên đầu láng Liêu Thiên Cửu chấn động Nam thành cũng cảm thấy da đầu tê dại. Khoảnh khắc này hắn cũng không dám nhìn vào ánh mắt Lâm Bắc Phàm, khoảnh khắc này hắn mới tỉnh ngộ lời nói của người từng trải, thiên hạ mãi mãi là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhất đại còn có nhất đại mạnh hơn.
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm khẽ cong lên, hắn dùng giọng không nhanh không chậm nói:
-Điều kiện thứ hai, ta muốn nửa giang sơn hắc đạo trong Nam thành.
Khi nghe thấy lời này, khóe mắt Đường Thiết Sơn co rút lại thật mạnh, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như thường.
-Đường tiên sinh, Đường lão đại, suy nghĩ lại đi!
Liêu Thiên Cửu cảm thấy miệng trở nên đắng chát, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những yêu cầu Lâm Bắc Phàm nói ra quả thật cũng hơi quá đáng. Phải biết rằng dù Đường Thiết Sơn là đại ca Nam thành, nhưng thế lực của lão đều là ngầm, những chuyện bên ngoài sáng đều là một mình Liêu Thiên Cửu lật tay thành mây, ngửa tay thành mưa! Tên Lâm Bắc Phàm này vừa mở miệng đã muốn một nửa giang sơn hắc đạo ở Nam thành, điều này rõ ràng muốn để cho Đường Thiết Sơn và Liêu Thiên Cửu trở mặt với nhau.
Địa chủ chết cũng không có vấn đề gì, Đường Thiết Sơn mày là Nam thành nhất ca, tao cho mày không được sao? Nhưng nếu muốn địa bàn của tao, điều này rõ ràng muốn ép Liêu Thiên Cửu tao vào chỗ chết. Lúc này Liêu Thiên Cửu há miệng thở dốc, hắn hy vọng Đường Thiết Sơn ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính.
Không gian yên tĩnh kéo dài thật lâu, Đường Thiết Sơn cuối cùng cũng mở miệng rồi chậm rãi nói:
-Liêu tiên sinh, Đường mỗ tôi cũng không muốn đánh đánh giết giết mà chỉ mong muốn được chí thú làm ăn. Hơn nữa Đường mỗ tôi cũng kính trọng tiên sinh là một đại nhân vật, đã nhiều năm trôi qua mà giữa hai bên không có bất kỳ chuyện gì xích mích.
-Đường lão đại anh minh!
Khí thế của Liêu Thiên Cửu đã sớm bị ép đến mức thảm bại.
-Nhưng Lâm lão đệ đã nói!
Đường Thiết Sơn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Liêu Thiên Cửu:
-Tôi cho tiên sinh thời gian ba ngày, nếu không đưa ra một nửa địa bàn hắc đạo trong Nam thành, tất nhiên Liêu tiên sinh cũng có thể nghi ngờ cái uy của tôi. Dù sao Nam thành lúc này cũng không phải là thiên hạ của Đường mỗ.
Vẻ mặt Liêu Thiên Cửu đã xám như tro tàn, hắn yên lặng không nói câu nào nhưng mồ hôi lạnh đã sớm nhỏ tí tách xuống mặt bàn trước mặt.
Một đám thiếu niên Hồ Điệp bang ngây ra như tượng, nửa giang sơn hắc đạo trong Nam thành, chẳng lẽ...Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao?
Long Yên Nguyệt cũng không muốn nói nhiều, nàng chỉ cắn chặt hàm răng ngà rồi lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ rằng Lâm Bắc Phàm đã chết một ngàn lần rồi.
Trong lòng Đường Thiết Sơn cũng cảm thấy bất ổn, điều kiện thứ hai của Lâm Bắc Phàm đã hết sức đau đầu, vậy thì điều kiện thứ ba sẽ là gì? Nhưng Đường Thiết Sơn cũng không chút do dự thỏa mãn Lâm Bắc Phàm, vì trong lòng lão vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tác phong của Lâm lão đệ quả thật giống hệt như mình hồi còn trẻ.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, lúc này Long Yên Nguyệt cũng giương cặp mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Bắc Phàm.
Tất cả mọi người đều đang đợi, ai ai cũng phải đợi Lâm Bắc Phàm mở miệng một lần nữa.
Trong mắt những thiếu niên Hồ Điệp bang đã tràn đầy vẻ chờ mong. Bọn họ cho rằng lần này lão đại nhất định sẽ đưa ra yêu cầu cứu thoát Tiểu Yêu tỷ.
Tất nhiên Đường Phong cũng không phải hạng người bất tài, ngày hôm qua hắn đã điều tra kỹ lưỡng về những chuyện giữa Mộc Tiểu Yêu và Hồ Điệp Bang. Hắn cũng cho rằng yêu cầu thứ ba của Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ có liên quan đến chuyện giải cứu Mộc Tiểu Yêu. Nhưng hắn cũng biết chuyện giải cứu Mộc Tiểu Yêu sẽ không phải đơn giản.
Lâm Bắc Phàm ho nhẹ một tiếng, mỗi hành động của hắn đều làm đám người sợ hãi, đều làm cho tất cả mọi người phải hít vào một hơi thật sâu.
Mỗi một hành động của Lâm Bắc Phàm đều vang lên trong tâm thần tất cả mọi người. Lúc này tất cả đều khẩn trương chờ đợi, chờ Lâm Bắc Phàm mở miệng một lần nữa. Nói một câu khó nghe thì tối hôm nay Lâm Bắc Phàm đang cầm trong tay quyền sinh sát toàn bộ Nam thành.