Lãng Tích Hương Đô

Chương 104: Chương 104: Nhà hàng từ chối phục vụ cô.






Khi Lâm Bắc Phàm thấy Liễu Vi, hắn không thể không sợ hãi. Hơn một nửa xe tải đồ dùng cá nhân. Mà trong đó chẳng có vật dụng gia đình nào cả, về cơ bản đều là những túi quần áo, giày dép.

- Anh ngây ngốc nhìn gì vậy? Còn không mở cửa lầu đi? Em chờ anh gần tiếng rồi đấy?

Giọng Liễu Vi có chút không hài lòng, chẳng qua trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc. Cô cảm thấy bắt đầu từ hôm nay mình không còn cô đơn nữa.

- Đều là của em ư?

Lâm Bắc Phàm chỉ chỉ vào xe rồi đi tới cầu thang.

- Vâng, em chỉ mang một ít quần áo mặc bình thường thôi.

Mẹ nó chứ, bình thường cần mặc nhiều quần áo như vậy sao? Người ta vẫn nói phụ nữ có tiền có thể mở cửa hàng bán quần áo đúng là không giả. Lâm Bắc Phàm đi lên tầng bốn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi mở cửa ra thì vẫn cảm thấy rung động.

Một ngôi nhà ba phòng ngủ, hai phòng khách, trang trí không thể không nói sang trọng. Những dụng cụ, đồ điện gia đình cần đều có, hơn nữa đều không phải đồ bình thường. Chỉ riêng sô pha trong phòng khách cũng là của hãng Feng nhập khẩu từ Pháp. Feng là một công ty làm sô pha được kết hợp hoàn mỹ giữa thanh lịch và thoải mái, những đường cong mềm mại thể hiện rõ không khí hài hòa, mà kim loại lạnh tạo thành chút xung đột của hiện đại, nhưng sô pha được vận dụng chất liệu và tỷ lệ đường cong phù hợp khiến nó hiện rõ sự đặc sắc. Mà phần đệm lại làm rất cẩn thận tăng thêm vẻ cổ kính. Đệm dựa và đệm ngồi với màu sắc khác nhau tạo ra sự đặc biệt của chiếc sô pha này.

Giá bộ sô pha này ít nhất 200 ngàn tệ, có lẽ Trương Minh Thắng cũng không bỏ ra mà mua được. Nhất định là do ông chủ câu lạc bộ nào đó vì lừa dối quan trên trong việc phòng cháy nên đã tặng bộ sô pha này cho bố Trương Minh Thắng.

Các đồ khác trong phòng bao gồm cả dép đều là hàng hiệu. Căn nhà nhà Trương Minh Thắng dùng để nuôi chim hoàng yến. Nuôi chim hoàng yến làm gì? Còn không phải là vì ra vẻ sao. Xem ra Trương Minh Thắng rất chú trọng chất lượng cuộc sống. Thằng béo này và mình đúng là có vài điểm hợp với mình.

- Ha ha ha.

Trong phòng vang vọng tiếng cười đáng khinh bỉ của Lâm Bắc Phàm .

Ba phòng gồm một nhà vệ sinh, một thư phòng, một phòng ngủ chính, ngoài ra còn hai phòng khách cũng có thể làm thành văn phòng tại nhà. Quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi đã được thực chất hóa, hai người tự nhiên không phải ngủ riêng. Tuy rằng hai người đều không mở miệng nhưng vẫn rất ăn ý đưa đồ vật cá nhân vào trong phòng ngủ chính.

Chẳng qua buồn cười chính là Lâm Bắc Phàm phí sức mang Tv đến đây lại không có chỗ mà để, ngay cả máy tính cũng là đồ thừa. Trương Minh Thắng có tiền nên không riêng gì phòng ngủ mà ngay cả hai phòng khách đều có máy tính xách tay.

- Coi như đã ổn định xong.

Liễu Vi đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm , mắt đầy tình cảm mà nói:

- Cũng đã một giờ rồi, trưa nay không kịp nấu cơm rồi. Chúng ta ra đâu đó ăn đi anh?

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi nói

- Cửa tiểu khu có một quán há cảo, chúng ta ra ăn một chút. Tối nay anh mời em ăn cơm.

Khi hai người xuống lầu thì không biết có phải trùng hợp hay không mà thấy cô bé Long Yên Nguyệt đang đi đi lại lại ở bãi cỏ.

- Tiểu Nguyệt, em ăn cơm chưa?

Liễu Vi đã sớm đến nhà Long Yên Nguyệt nên biết nhà Long Yên Nguyệt ngay trước nhà mình, nên cô không hề ngạc nhiên khi thấy Long Yên Nguyệt ở bãi cỏ dưới lầu.

- Ồ, Vi Vi tỷ.

Long Yên Nguyệt vui mừng chào một câu, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm rồi mới chạy đến bên cạnh Long Yên Nguyệt, rút tay Liễu Vi đang trong tay Lâm Bắc Phàm, cô cầm chặt:

- Chị .. chị cũng ở đây?

- Ở ngay sau nhà em. Chị đang định có thời gian sẽ nói với em. Sáng nay bận cả buổi nên vẫn chưa ăn.

Cuối cùng đã có một ngôi nhà chân chính, Liễu Vi rất hạnh phúc và thỏa mãn.

- Em cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn thôi.

Long Yên Nguyệt cầm tay Liễu Vi, cô không thèm để ý đến Lâm Bắc Phàm. Cô vừa đi vừa nói:

- Đúng rồi Vi Vi tỷ, em định đi nhuộm tóc nhưng bởi vì nghề nghiệp nên không tiện. Chị nói nên làm như thế nào bây giờ?

- Nhuộm tóc bây giờ tuy là mốt, nhưng chất liệu lại là đồ hóa học như chất ô xy hóa khiến tóc có phản ứng, mà màu sẽ bám vào tóc. Nhuộm tóc rất có thể khiến cho chất sừng trên tóc bị tổn thương, ảnh hưởng đến chất lượng tóc. Chị không ủng hộ nhuộm tóc.

- Vậy ư? Bảo sao em không thấy chị nhuộm tóc bao giờ. Mặc dù em thấy mình cũng gần như hoàn mỹ nhưng em thấy không đủ. Chị nhìn giúp em xem trên người em có chỗ nào chưa hoàn mỹ không? Cần tiến hành che giấu như thế nào?

- Tiểu Nguyệt, nói khó nghe một chút đó là ngoài mỹ nữ nhân tạo ra thì trong thực tế đã rất khó tìm được cô gái như em.

- Dễ nghe quá, ai dám nói không dễ nghe em liền cho người đó biết tay.

Tuy rằng Lâm Bắc Phàm biết Long Yên Nguyệt làm như vậy là để khống chế câu chuyện trong tay, nhưng Lâm Bắc Phàm không có biện pháp. Vấn đề của phụ nữ thì hắn không hiểu mấy. Hắn đi sau hai cô gái mãi cho đến khi đến quán há cảo mà không nói xen vào một câu.

Quán há cảo buôn bán khá được, có không ít thành phần tri thức nhận tiền lương cũng thường xuyên đến đây ăn. Một là món há cảo ở đây rất ngon, hai là quán này có vệ sinh sạch sẽ làm cho người ta vừa vào đã thấy yên tâm. Có mấy cô gái trẻ tuổi trông khá đẹp mặc quần áo trang nhã, bây giờ tuy là cuối mùa thu nhưng da thịt như ẩn như hiện khiến Lâm Bắc Phàm không nhịn nổi nhìn vài lần. Đây thuần túy là do bản năng đàn ông chứ không phải hắn háo sắc.

- Đồ háo sắc, ăn bát lại nhìn nồi.

Long Yên Nguyệt hung hăng nhìn Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng mắng.

- Bà tám, tôi có dê với cô không?

Lâm Bắc Phàm đã quyết định bất cứ lúc nào, bất cứ đâu chỉ cần Long Yên Nguyệt dám khiêu khích mình, mình nhất định phải mạnh hơn cô ta. Hắn hừ lạnh một tiếng tìm chỗ ngồi xuống rồi nói:

- Chủ quán, năm bát há cảo, bát to đó.

- Một mình ăn ba bát ư? Bảo sao anh lại vô sỉ hạ lưu như vậy, hóa ra bụng toàn phân.

- Tôi ăn há cảo sau đó biến thành một bụng phân, còn tốt hơn so với cô ăn phân sau đó biến thành một bụng há cảo.

- Anh ... anh quá ghê tởm.

Long Yên Nguyệt ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, trừng mắt nhìn hắn.

- Tôi đến đây ăn há cảo có gì mà ghê tởm. Nhưng có cô đó, đến đây ăn phân mới là ghê tởm.

- Vi Vi tỷ, chị xem hắn đó.

Long Yên Nguyệt nũng nịu với Liễu Vi. Cô cũng thấy nếu mình không biết xấu hổ mà so sánh với tên đàn ông vô sỉ này thì mình cũng mất mặt. Nếu muốn thắng hắn chỉ có thể đứng chung một chiến hào với Liễu Vi.

Một là chị em tốt của mình, một là người đàn ông của mình, Liễu Vi đúng là không có biện pháp. Cô chỉ có thể dùng cách cũ là oán trách nhìn Lâm Bắc Phàm mà nói:

- Anh là người đàn ông thì không nên hẹp hòi như vậy chứ? Anh có thể ăn hết ba bát há cảo ư?

- Chẳng lẽ em ăn hết hai bát?

Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu:

- Ý anh là em ăn một bát, bốn bát còn lại là của anh.

- Vậy thì tôi?

Long Yên Nguyệt rất giận, người đàn ông này không ngờ không chịu mời mình một bát há cảo có năm tệ. Nói một câu không hề khiêm tốn, chỉ cần mình vẫy tay thì không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho mình.

- Cô là người ăn phân.

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.

Long Yên Nguyệt không nhịn được nữa, cô hoắc mắc đứng lên, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm mà hét lớn:

- Anh mới ăn phân. Lâm Bắc Phàm anh ăn phân, anh ăn phân, anh đi ăn phân đi. Cả nhà anh đều ăn phân.

Mọi người trong quán há cảo đều ngây ra như đá.

Mọi người đều sợ hãi nhìn Long Yên Nguyệt. Người phụ nữ này bề ngoài thanh cao như vậy, phong độ như vậy, xinh đẹp như vậy nhưng không ngờ tố chất lại kém đến như vậy.

- Quý khách, chỗ tôi là quán há cảo, không chào đón các người đến đây cãi nhau. Còn có, cho dù là cãi nhau tôi hy vọng cô có thể chú ý cách dùng từ của mình.

Chủ quán cầm lấy que cán bột lao ra, mặt mày xanh mét nhìn Long Yên Nguyệt.

Cũng không biết ở đây có ai nhận ra mình không? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Long Yên Nguyệt sau khi tỉnh táo lại.

Lâm Bắc Phàm ra vẻ tiểu nhân và phụ nữ khó chơi, hắn lắc đầu rồi tránh sang một bên để giữ khoảng cách với Long Yên Nguyệt. Người phụ nữ này đúng là mất mặt đến tận cả nhà.

- Tiểu Nguyệt, ngồi xuống đi.

Liễu Vi cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô vội vàng kéo tay Long Yên Nguyệt rồi nhỏ giọng quát.

- Vi Vi tỷ, chị nhìn vào mắt em đi.

- Chuyện gì?

Liễu Vi lo lắng nhìn Long Yên Nguyệt.

Mặt Long Yên Nguyệt đanh lại, cả người run lên nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Hôm nay Long Yên Nguyệt em thề đời này không đội trời chung với Lâm Bắc Phàm. Còn nữa, chúng ta về sau không bao giờ đến quán há cảo này nữa.

- Tiểu Nguyệt, em lại kích động rồi. Chị thật không rõ giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không cần như vậy mà.

- Em không kích động, chị cũng không cần hiểu. Em coi chị là chị nên em nhất định phải nói một câu với chị. Lâm Bắc Phàm là người xấu hay không thì khó nói, nhưng người này tuyệt đối vô sỉ, hạ lưu, dê xồm, hơn nữa người đàn ông này không đơn giản.

Long Yên Nguyệt quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói tiếp:

- Hai người tuyệt đối không thể ở với nhau, nếu không nói gì cũng muộn. Lần này hai người đã chuyển đến nhà mới thì em đề nghị chị ngủ phòng ngủ chính, Lâm Bắc Phàm ngủ phòng khách, tuyệt đối không được vượt quá một bước.

- Cái gì cơ chứ?

Long Yên Nguyệt xấu hổ cười nói:

- Hai anh chị dự định sống cùng nhau mà.

- Cái gì?

Long Yên Nguyệt đúng là gấp muốn chết:

- Vi Vi tỷ, em biết em nói gì chị cũng không tin. Nhưng em không cần chị tin, vì tình chị em nhiều năm của hai ta, chị cho em một tháng đi. Trong vòng một tháng em sẽ tìm ra chứng cứ.

- Chứng cứ gì?

Thấy Long Yên Nguyệt như vậy, Liễu Vi không đành lòng làm Long Yên Nguyệt mất hứng. Tuy cô 100% tin tưởng Lâm Bắc Phàm sẽ không phụ mình, nhưng Long Yên Nguyệt cũng là có ý tốt. Để cô bé này phục cũng tốt, dù sao cũng chỉ có một tháng mà.

- Trong vòng một tháng em sẽ lấy được chứng cứ Lâm Bắc Phàm có người phụ nữ khác. Hai người chia tay, nếu không em sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người.

Thấy há cảo của Liễu Vi đã được mang lên, Long Yên Nguyệt có chút xấu hổ cười nói với bà chủ quán:

- Một bát há cảo, cảm ơn.

- Rất xin lỗi, cô nghiêm trọng ảnh hưởng đến hình ảnh của quán, cũng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán, quán tôi từ chối phục vụ cô.

Chủ quán nghiêm mặt thầm nghĩ da mặt người phụ nữ này làm bằng gì? Đã như vậy còn không biết xấu hổ không đi ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.