Bản thân đường đường là một đại minh tinh vậy mà tên khốn này không có lấy một chút phong thái của đàn ông, đến loại nhà hàng bé tí này, ăn loại mỳ thịt bò bốn đồng một bát, hắn còn là đàn ông nữa hay không đây? Ngay cả một ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc cũng không có, hơn nữa trong bát tổng cổng ba miếng thịt bò thái mỏng còn hơn trang giấy, bát mỳ này có thể đủ cho người ta ăn no sao?
Anh bạn Lâm Bắc Phàm của chúng ta bây giờ đang rơi vào trạng thái buồn bực, cho nên không hề nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của đối phương, hơn nữa còn đang âm thầm suy tính xem làm thế nào từ chối lời mời của Tô Tình Nhi.
Ai bảo mình u mê đáp ứng yêu cầu của đối phương chứ? Quả thật là ông trời làm bậy còn có thể tha thứ, bản thân làm bậy thì không thể sống được, tham gia loại tiệc tùng từ thiện không có bất kỳ giá trị nào đó sao? Bản thân mình lại chẳng phải là cán bộ chính trị gì, cũng chẳng phải là ông trùm trong giới buôn bán, sao phải tụ cùng một chỗ với đám người nhàm chán đó đây? Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lời mời của đối phương.
Hiện tại là hai giờ chiều, còn khoảng năm giờ nữa là đến buổi tiệc từ thiện, chỉ là hắn có một loại cảm giác ngày tận thế đến rồi.
- Bộp!
Bạch Nhạc Huyền đại tiểu thư tức giận rồi, rất tức giận, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Người khác phải dùng hết mọi biện pháp để mời mình đi ăn cơm, thậm chí còn sử dụng một ít thủ đoạn đê tiện, nhưng tên đàn ông trước mắt này lại bày ra một bộ dạng đó là bà xã của ta. Hơn nữa lại còn là cái bộ dạng không thèm để ý đến nữa, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn mình lấy một cái. Chẳng lẽ mời mình ăn một bữa lại thiệt thòi cho hắn đến như vậy sao? Rốt cuộc hắn là loại người gì?
Tiếng vang do cô gái gây ra làm cho Lâm Bắc Phàm bừng tỉnh, thấy cô ta dằn mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, tức giận nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đẹp lóe lên từng đạo hàn quang, tức thì vẻ mặt hắn mang theo nghi ngờ nói:
- Có chuyện gì?
Bạch Nhạc Huyền không còn gì để nói nữa, đây là lần đầu tiên mình được nhìn thấy một tên đàn ông ngu ngốc như vậy. Cô hờn dỗi nói:
- Không có gì!
Cô rất trực tiếp chuyển lửa giận thành sức ăn, từng miếng từng miếng ăn ăn bát mỳ thịt bò mà mình từ trước đến nay chưa bao giờ được ăn, cuối cùng nuốt cả bát mỳ thịt bò vào trong bụng, ngay cả một chút nước dùng cũng không chừa lại.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cô gái này thật mạnh mẽ.
Đó là một bát mỳ thịt bò loại lớn, bản thân mình miễn cưỡng lắm mới có thể ăn hết một bát. Đối phương chỉ là một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại có thể ăn hết ngay cả nước dùng cũng không dư thừa, sức ăn cũng quá kinh người đi? Trong lòng hắn âm thầm chia buồn ba phút với ông xã tương lai của đối phương.
Một bà xã như vậy, nuôi không nổi đâu.
Bạch Nhạc Huyền ăn đến no căng cứng cả bụng, từ trước đến giờ chưa lần nào ăn no như vậy cả. Nếu đổi lại là trước kia, khẳng định cô sẽ không ăn no đến như vậy, có thể là bởi vì tức giận làm cho cô quên mất phải giữ gìn dáng người của mình, bây giờ hối hận thì đã không kịp nữa rồi. Cô ợ một cái, rất không vui nói:
- Tôi ăn no rồi, tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai cái, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Cô không cho là để tôi đi tìm chỗ nghỉ cho cô đấy chứ?
- Anh nói sao?
Bạch Nhạc Huyền hỏi ngược lại một câu.
- Tôi và cô thân nhau vậy sao?
Lâm Bắc Phàm cảm thấy đầu óc của cô gái trước mặt này bị con lừa đá hỏng rồi, khó trách lại dễ dàng bị người ta hạ thuốc như vậy. Ngay cả mình, đàn ông mà cô ta mới gặp gỡ lần đầu, cũng đầy sự tin tưởng như vậy, để cho mình giúp cô ta mua quần áo lót, lại để cho mình mời cô ta ăn cơm, bây giờ còn để cho mình tìm chỗ cho cô ta nghỉ ngơi nữa, chẳng lẽ không sợ mình có ý đồ xấu với cô ta hay sao? Hoặc là nói, nhìn mình giống như là người tốt lắm sao?
Trên khuôn mặt của Bạch Nhạc Huyền hiện ra một nụ cười xiêu hồn lạc phách:
- Tôi nhớ là nhà của anh hình như có hai phòng ngủ!
- Đó là phòng của tôi và bà xã!
Lâm Bắc Phàm trực tiếp bóp nát hi vọng xa vời của đối phương.
- Anh có bà xa? Không phải chứ, loại đàn ông như anh mà cũng có bà xã sao?
Bạch Nhạc Huyền mắt trợn tròn giống như là nhìn thấy quỷ vậy, thật không biết cô gái nào mắt bị mù lại đi thích loại đàn ông keo kiệt, bủn xỉn, không nói đạo lý như thế này.
Lâm Bắc Phàm thật sự có một loại kích động muốn bước tới đè cô ta xuống đất, xử tử hình ngay tại chỗ.
Bản thân mình là loại đàn ông người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tại sao trong mắt cô ta lại trở nên tồi tệ đến như vậy chứ?
Hắn rất không thoải mái hừ hừ nói:
- Bà xã của tôi còn xinh đẹp hơn cô nhiều, hơn nữa tính tình của cô ấy ôn nhu hiền hậu, xinh đẹp hào phóng, hơn nữa ra phòng khách, vào nhà bếp, trên giường đều là một người khác, hừ hừ. . .
- Cắt, anh lại khoác lác đi!
Bạch Nhạc Huyền vẻ mặt không tin tưởng, chẳng qua cũng không thèm để ý đến đối phương tự biên tự diễn mà cười tủm tỉm, mở miệng nói:
- Vậy thì thế này đi, anh và bà xã anh ở chung một phòng, mình tôi một phòng, như vậy là được chứ gì?
Lâm Bắc Phàm thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của mỹ nữ trước mặt này, chẳng lẽ ngay cả ý tứ trong câu nói của mình mà cô ta cũng không hiểu sao? Hắn lập tức phản bác nói:
- Vậy không được, phòng ngủ chính là của tôi và bà xã, phòng ngủ phụ là của tình nhân, nếu như cô muốn ở lại vậy thì chỉ còn lại ghế sô pha trong phòng khách mà thôi!
- Anh , anh, anh. . .
Bạch Nhạc Huyền thực sự tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Tên khốn trước mặt này lại có thể để cho một vị mỹ nữ như mình ngủ ở sô pha, hắn cũng quá nhẫn tâm đi?
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, cười hi ha nói:
- Còn như tiền mà cô nợ tôi thì cứ coi như là tôi làm việc thiện tặng cô đấy. Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm không có thời gian lãng phí với cô, bởi vậy chúng ta chia tay nhau ở đây đi!
Hắn lấy ra bốn đồng tiền đặt ở trên bàn, xoay người đi ra khỏi cửa.
Bạch Nhạc Huyền tức giận suýt ói máu, đứng bật dậy, đôi mặt trợn trừng dán chặt vào bóng lưng đối phương, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, thất thanh kêu lên:
- Ông xã, chẳng lẽ anh thật không muốn em nữa sao?! Em biết em sai rồi, em cam đoan với anh sau này sẽ không trút giận lên người anh nữa, xin anh không nên rời xa em.
Giọng điệu của cô có chút nghẹn ngào, thê lương.
Lâm Bắc Phàm thân người run lên dữ dội, thiếu chút nữa là ngã ngửa trên đất.
Cô em này muốn chơi chết mình có phải hay không đây?
Trong quán ăn có tốp năm tốp ba khách nhân đang ngồi ăn cơm, nghe được câu nói kia của Bạch Nhạc Huyền,lại nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt ghen tị không ngừng phóng thích ra, hận không thể đánh chết tên đàn ông không biết tốt xấu này.
- Tên đàn ông này rất tinh tướng, cô em ngon như vậy mà lại không muốn, nếu như tôi là hắn, đánh chết tôi cũng không bỏ.
- Ai dà, đó chính là ăn trong bát lại còn nhìn nồi, không biết đủ!
- Bây giờ đi đâu mà tìm được cô em xinh đẹp như vậy chứ? Tôi thấy tên đàn ông kia khẳng định là bị liệt dương, không có năng lực về phương diện kia!
.....
Lâm Bắc Phàm nghe mấy lời đối thoại của đám ác nhân nhịn không được rùng mình một cái.
Trước đây bản thân cho rằng chỉ có đàn bà mới có thể ghen tuông, không ngờ rằng đám đàn ông cũng có lòng ghen tị, lại còn trắng trợn như thế này nữa. Hắn nhíu mày quay người lại, tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Nếu như có thể, bản thân muốn PP với cô ta một ngàn lần, thật đúng là đàn ông không phát uy cô còn cho rằng ta là thái giám!?
- Ông xã, sau này em sẽ không quản anh nữa, anh đi tìm đàn bà khác em cũng mặc kệ, em chỉ xin anh đừng vứt bỏ em thôi!
Bạch Nhạc Huyền nước mắt rưng rưng, trong giọng nói ngọt ngào tràn ngập u oán và sợ hãi, giống như là một mỹ phụ bị ông xã ruồng bỏ vậy, đang dùng điểm lực lượng mỏng manh cuối cùng lưu giữ lại ông xã chuẩn bị rời bỏ mình mà đi.
Lâm Bắc Phàm khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa ngã lăn bất tỉnh ra đất.
Cô em này đóng kịch cũng quá giỏi đi!? Chiêu thức như thế này mà cũng dùng ra được!?
Đám khách ăn xung quanh vẻ mặt sửng sốt tiếp đó lại thì thầm bàn tán, chỉ là thanh âm lại nghe rất to rõ ràng là đang nói cho Lâm Bắc Phàm nghe.
- Tên khốn nạn kia, có được bà xã xinh đẹp như vậy còn ra ngoài tìm đàn bà, con mẹ nó, thật đúng là cặn bã mà!
- Đúng đó, quả nhiên là ăn trong bát còn nhìn vào nồi, chẳng lẽ đàn bà khác còn xinh đẹp hơn so với cô em này sao?!
- Ài, đàn ông như vậy, con mẹ nó, rác rưởi mà. Thật không biết cô ả nào mắt mù lại đi theo một đàn ông như vậy? Còn không bằng đi theo tôi đây, tôi nhất định sẽ không để cho cô ấy phải khổ!
......
Lâm Bắc Phàm rất tức giận, rất căm tức.
Bản thân mình đường đường là lão đại của Nam Thành thế nhưng lại bị cô em này đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, làm sao nuốt trôi cơn tức này chứ? Hắn đảo mắt một vòng, lập tức nghĩ ra một kế, khóe mệnh hơi nhếch lên hiện ra một nụ cười quỷ dị.
Bạch Nhạc Huyền nhìn thấy đối phương không ngờ lại nhìn mình mỉm cười, lập tức có một loại dự cảm rất không tốt. Cô đang muốn nói thì nhìn thấy đối phương đã chạy về phía mình, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta hé mở, choáng váng ngây ngốc.
Trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm hai dòng nước mắt trong suốt, vẻ mặt tràn ngập hối hận, hai tay ôm lấy Bạch Nhạc Huyền ghì chặt vào lòng, tự nhiên là thoải mái đặt trên bờ mông đẹp đầy đặn vươn cao của đối phương, nức nở nói:
- Bà xã, anh biết sai rồi, anh vốn nghĩ em căn bản là không yêu anh, thật không ngờ ở trong lòng em, anh lại có địa vị quan trọng đến như vậy. Anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ không đi tìm đàn bà khác nữa, bọn họ làm sao có thể so sánh với em được chứ? Anh sẽ một lòng một dạ yêu em, tuyệt đối không phản bội em!
Hai tay hắn nhẹ nhàng bóp hai cái vào bờ mông đẹp của đối phương.
Bạch Nhạc Huyền gần như sụp đổ, đối phương lại dám sờ vào mông mình lại còn bóp vài cái nữa. Bản thân mình đường đường là Bạch Nhạc Huyền, làm sao có thể để cho đàn ông tùy tiện sờ mó được chứ? Cô rất muốn tát cho đối phương một cái, chỉ là, ai bảo mới vừa rồi mình nói ra những lời kia chứ?! Cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hi vọng đối phương có thể nhìn thấy đôi mắt đang phun lửa giận của mình mà biết khó lui lại.
Đáng tiếc, Lâm Bắc Phàm là một tên đàn ông không biết điều.
Vẻ mặt hắn đau đớn hối hận nói:
- Bà xã, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ hết lòng yêu em, sẽ không để em phải tủi thân nữa. Em vì anh mà trả giá nhiều như vậy, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em. . .
Hắn cảm thấy hai đầu vú của đối phương ép chặt lên ngực mình, loại cảm giác này thật là sướng không thể nào tả siết, hơn nữa hai tay của mình còn có thể cảm nhận được sự mềm mại và tính đàn hồi của bờ mông của đối phương, chỉ có thể dùng một chữ sướng để hình dung bản thân lúc này.
-Lão đại, cô em này cảm giác tay cũng không tệ đi?!
Tiểu Kim rất tà ác truyền âm nói.
- Ừm, không tệ. Quy mô tòa núi đôi kia có thể so với Vi nhi được!
Lâm Bắc Phàm cũng rất tà ác truyền âm lại.
Đám đàn ông xung quanh mặc dù rất ghen tị, rất hâm mộ, nhưng người ta là vợ chồng son ở đây chàng chàng thiếp thiếp, bọn họ có thể có biện pháp gì chứ? Chỉ có thể gật đầu nói:
- Ừm, đây mới giống một người đàn ông, sau này nhất định phải đối xử tốt với bà xã.
Bạch Nhạc Huyền hai gò má đỏ bừng, trên người có một loại cảm giác khác thường khiến cho bản thân rất không thoải mái, giống như là trong lòng đang bốc lên một ngọn lửa vậy. Tên đàn ông này quá khốn nạn, ôm mình lâu như vậy còn không chịu buông tay ra? Cô chỉ có thể miễn cưỡng cười:
- Ông xã, em. . .
Cô ta chuẩn bị nói một câu: Em đã tha thứ cho anh rồi. Để cho đối phương thả mình ra.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhân cơ hội này hôn lên đôi môi cô ta, hơn nữa còn là nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt.
Bạch Nhạc Huyền choáng váng, nụ hôn đầu tiên của mình vẫn chưa có mà?!
Lâm Bắc Phàm vừa nhấm nháp đôi môi thơm của đối phương vừa thầm thì nói lời thâm tình: