Lãng Tích Hương Đô

Chương 478: Chương 478: Phong ba bão táp ở Kim gia!






Kết cục của sáu người Kim Duệ ra sao thì e rằng chẳng ai biết được cả. Chỉ biết là từ hôm đó trở đi thì trong bệnh viện của Nam Thành đã có thêm sáu người bệnh. hơn nữa còn là những bệnh nhân có thương tích thuộc vào hàng nghiêm trọng, chỉ sợ phải ở trong viện dài dài khoảng chừng ba, bốn năm. Sự kiện này làm kinh động đến tận Kim gia ở Hồng Kông, sau khi Kim Phong nhận được tin này thì tức muốn hộc máu mồm.

Người khác không biết Nam Thành là nơi như thế nào. nhưng chẳng lẽ ông ta lại không biết hay sao? Khi trước Kim Bưu bị hai tên sát tinh ở Nam Thành hành hạ một trận. nhưng sáu tên tiểu tử này lại không biết trời cao đất dày là gì, lại dám chạy đến Nam Thành, thậm chí là vì một người phụ nữ mà đánh lộn gây chuyện, điều này không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa cho Kim gia đang ở trong tình trạng phong ba bão táp. khiến cho ông giận quá thiếu chút nữa thì tống cổ sáu tên khốn không có chí tiến thủ này ra khỏi Kim gia, để cho bọn chúng sống chết tự lo.

"Đại ca, anh nói xem lần này chúng ta nên làm thế nào? Lần này bọn chúng rõ ràng là muốn tiêu diệt Kim gia chúng ta, nếu chúng ta cứ ngồi không đợi chết thì e là Kim gia chúng ta sẽ bị chính phủ đại lục xử lý mất thôi."

Kim Tinh sa sầm nét mặt. có phần tức giận nói- Những thay đổi mấy ngày gần đây của Kim gia đủ để làm cho ông ta phải sụp đồ hoàn toàn. cũng khiến cho ông lần đầu tiên cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của người khác khi nhìn ông ta. đây là điều từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra cả.

"Cậu còn có mặt mũi nào mà nói nữa hả? Nếu không phải cậu thuê đám sát thủ kia thì làm gì có chuyện như ngày hôm nay?"

Kim Phong nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ông ta. Nếu người đứng trước mắt đây mà không phải là em trai mình, thì e rằng ông đã cho người lôi ra ngoài dùng gậy đánh chết từ lâu rồi

Kim Tinh nhất thời bị câu nói này của anh trai mình làm cho không nói được gì hơn.

Lúc đầu ông ta đúng là muốn báo thù cho Kim Bưu. nhưng lại quên rằng trong đám người đó lại có mấy người mà gia tộc mình không dám đắc tội với họ, hơn nữa người ta lại còn có quan hệ mật thiết với chính phủ trung ương, ông vẫn tưởng rằng Hồng Kông vẫn là Hồng Kông của trước năm 97. thời mà người Anh thống trị, chi cần có tiền thôi thì tất cả mọi việc đều có thể làm được. việc lớn thì hóa bé. bé thì hóa không có gì. và cũng quên mất một điều. đó là giờ đây Trung Quốc cũng đã dần dần có tư thái của một nước mạnh, không còn là con bệnh Đông Á của một trăm năm về trước nữa rồi Đừng nói là một nước Anh nhỏ bé, mà cho dù đó có là Mỹ đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt Trung Quốc. Thế là những vụ làm ăn của Kim gia ở Hồng Kông đều là những cuộc đấu tranh của gia tộc và các công ty khác. làm cho bọn họ tổn thất nặng nề. Vậy mà giờ đây sáu đứa con cháu trong nhà lại bị người ta đánh đập một cách tàn nhẫn. thương tích đầy mình như vậy, thì đó chẳng khác nào sét đánh ngang tai, thiếu chút nữa làm cho ông ta suy sụp nó cũng đủ làm cho ông ta phát điên lên.

Chính phủ Trung Quốc không phải là một chính phủ mặc kệ cho cho bất kỳ gia tộc nào thích ức hiếp gì thì ức hiếp. có thể là vào năm 97 khi Hồng Kông vừa mới quay về với Trung Quốc thì bề ngoài chính phủ Trung Quốc còn tỏ ra thân thiện với những gia tộc này. nhưng giờ đây thế cục đã dần ổn định lại rồi đối với những gia tộc kiêu ngạo, ương ngạnh, coi trời bằng vung như bọn họ Thì đã bắt đầu có những biện pháp xử lý.

Chính sách của chính phủ Trung Quốc từ trước đến nay đều là ngươi không phạm ta thì ta không phạm ngươi, còn nếu ngươi mà phạm ta thì ta nhất định phải phạm lại. đây cùng là một chính sách lâu dài của Trung Quốc. Năm xưa Hán Vũ Đại Đế đã từng nói một câu: "Phạm ngà Trung Hoa thiên uy giả tụy viền tất tru" (có nghĩa là ai phạm vào uy trời của nước Trung Hoa thì đều phải chết), hơn nữa người đặt nền móng vĩ đại cho đất nước Trung Quốc chúng ta. Nguyên soái Bành Đức Hoài đã từng nói: "Cái thời đại chủ nghĩa thực dân

tây phương cắm pháo ở cửa ngõ bờ biển đông phương, biến dân tộc chúng ta thành nô lệ đã trở thành quá khứ rồi!" Từ những lời nói này có thể thấy được. Trung Quốc đang dần thoát khỏi cái nghèo, từng bước hướng về nơi phồn vinh, hùng mạnh. không còn là quốc gia bị chèn ép như ngày trước nữa. không nhưng thế. Trung Quốc còn thể hiện đúng kiểu một quốc gia lớn về mọi mặt. trước giờ chưa bao giờ chủ động xâm phạm đến các quốc gia khác. còn khi bị những nước khác xâm phạm thì Trung Quốc cũng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi.

Kim Tinh mặc dù bản thân là một người chủ thứ hai trong gia tộc họ Kim. nhưng ông ta lại không nhìn rõ tình thế. không nhìn rõ được những phát triển vượt bậc của Trung Quốc những năm gần đây. vẫn tường rằng Trung Quốc là một quốc gia để mặc cho các quốc gia khác ức hiếp, nhưng tường rằng chỉ cần dựa vào địa vị và thanh thế của Kim gia ở Hồng Kông, thì chính phủ Trung Quốc không dám làm gì họ. nhưng đáng tiếc là ông ta đã sai- sai một cách thái quá và ngu ngốc.

Chính phủ Trung Quốc vì lo về vấn đề thế cục của Hồng Kông nên mới không động đến những gia tộc lớn như thế này ở Hồng Kông, đa số là thực hành chính sách lôi kéo và bồi dưỡng, giúp đỡ. hy vọng bọn họ có thể hòa nhập được vào đại gia đình của dân tộc Trung Hoa. Cho dù có muốn động đến bọn họ thì cũng phải đợi mấy chục năm nữa, nhưng lần hành động tùy tiện này của Kim Tinh. đã khiến cho chính phủ Trung Quốc thấy được sức mạnh kinh hoàng được tiềm ẩn bên trong những đại gia tộc này, đó là một loại uy hiếp đến chính quyền Trung Quốc. và cũng là một uy hiếp cho thế cục ổn định của Hồng Kông. vì vậy mà đối với những đại gia tộc mà trong đó Kim gia là gia tộc dẫn đầu này, thì liên tục triển khai những hình thức xử phạt ở một loạt lĩnh vực kinh tế, cũng coi như để họ biết thế nào là lễ độ, để bọn họ về sau bỏ cái thói coi thường chính phủ đi. Không những Thế. Những năm gần đây. kinh tế đại lục phát triển nhanh chóng, trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ xu thế phát triển của Hồng Kông, làm cho Kim gia phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất trong mấy chục năm nay.

Kim Tinh biết rằng lần khủng hoảng này có quan hệ mật thiết với việc mình mướn sát thủ, nhưng ông ta vẫn lầm bà lầm bầm nói: "Đại ca, em...em làm sao biết được trong đám người hại Bưu Nhi đó lại có những nhân vật lai lịch không tầm thường chứ? Em lại cứ tưởng bọn chúng chỉ là những công tử bột bình thường mà thôi lúc đó cũng chi là muốn cho chúng một bài học để bọn chúng khói khinh thường Kim gia của chúng ta, ai mà biết trong bọn chúng còn có cả con cháu của mấy người trong chính phủ đại lục chứ? Cái này....cái này thì em vẫn chưa ngờ tới!"

"Chưa ngờ tới? Nếu không phải có quan hệ với mấy ông lớn trong chính phủ thì liệu họ có đích thân đưa thư đến cho chúng ta thế này không?"

Kim Phong tức giận đùng đùng. Chỉ thẳng tay vào mặt em trai mình. mắng: Tôi thấy cậu ngày thường thông minh như vậy, sao đến thời điểm mấu chốt thì lại hồ đồ thế chứ? Cậu...cậu...cậu làm tôi tức chết đi được!"

Kim Tinh mặc dù thấy rằng sự việc mình làm lần này có phần hơi quá. nhưng nói gì thì nói mình cũng là muốn tốt cho Kim Bưu. ai mà biết lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, vì vậy mà ông ta nói với vẻ oan ức: "Đại ca. em lúc đầu cũng là muốn tốt cho Bưu Nhi nên

mới..."

"Muốn tốt cho Bưu Nhi. muốn tốt cho Bưu Nhi. đây là cái tốt của cậu đó sao?"

Kim Phong thở phì phì nói: "Ngày thường tôi còn quản giáo Bưu Nhi một chút. còn cậu thì sao chứ? Lúc nào mà cậu chẳng nói câu trẻ con đứa nào chẳng thế. lớn lên một chút là sẽ tốt cả thôi thế giờ thì sao đây? Để nó đi đến Thủ Đô (Kinh Thành) làm chút việc cũng xảy ra bao nhiêu là chuyện thiếu chút nữa thì hủy cả cái Kim gia này, còn cậu thì sao. Vẫn đứng đây đổ thêm dầu vào lửa. có phải là vẫn chưa thấy Kim gia chúng ta chưa đủ đen đủi hay sao?"

Kim Tinh thấy mặt mình nóng rát lên như cái lò vậy.

Ông ta biết mình lần này sai. nhưng khi bị anh trai trách cứ như vậy thì trong người vẫn khó chịu vô cùng. mặc dù trong hai việc này mình có phần sai. nhưng không có công thì cũng đã bò sức ra. vậy mà lại bị anh trai vơ đũa cả nắm chửi mắng thậm tệ như vậy thì không nói ra hết được nỗi ức chế. ông ta chỉ có thề cúi gầm đầu xuống, trong lòng khẽ hư lên một tiếng.

Kim Phong sau khi phát tiết nửa ngày thì cũng dần khống chế được tâm trạng, liền vẫy vẫy tay với người em trai mình. nét mặt trong phút chốc già nua đi rất nhiều, thở dài nói: "Cậu lui ra đi. nhiệm vụ mấy ngày tới của cậu vẫn là tìm mấy người có tiếng nói trong trung ương. hy vọng bọn họ có thể tìm thêm quan hệ cho Kim gia chủng ta. khói bị đợt phong ba này cuốn trôi vào bên trong." Kim Tinh gật gật đầu. sau đó quay người rời đi.

Kim Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Kim Tinh này, cậu đợi một chút "

"Sao ạ? Anh còn chuyện gì muốn nói với em nữa sao?" Kim Tinh ngừng bước. nhìn anh mình với vẻ mặt kinh ngạc hỏi

Kim Phong khẽ càu mày lại. nói: ''Chúng ta vốn định để mấy đứa Kim Duệ trốn ở đại lục. học thêm chút gì đó còn trở thành trợ lý đắc lực cho gia tộc họ Kim chúng ta, nhưng không ngờ chúng nó lại gây ra chuyện như vậy, từ bây giờ trở đi. tiền tiêu vặt mà gia tộc cho bọn chúng sẽ cắt giảm chín mươi phần trăm. nếu bọn chúng không đủ tiêu thì tự mình đi mà kiếm tiền, trong gia tộc không cần phải cho thêm bọn chúng một đồng nào nữa!"

"Cái gì? Đại ca. định cắt của bọn chúng chín mươi phần trăm?"

Kim Tinh kinh hãi hỏi lại. Điều này sẽ làm cho sáu tên quỷ nhỏ đó phải kêu gào khóc lóc mấy tháng liền, thế này chẳng khác gì lột hết cả da trên người chúng đi. đừng nói là sáu người bọn chúng, mà cho dù là các trưởng bối khác thì cũng sẽ không đồng ý đâu, vì dù gì thì tiền tiêu vặt của con cháu nhà họ Kim trước giờ đều rất nhiều, đột nhiên lại cắt giảm đi nhiều như vậy thì khác gì những người bình thường khác đâu? Vì nói cho cùng thì từ cần kiệm chuyển sang xa xỉ thì dễ. còn từ xa xỉ trờ thành cần kiệm thì vô cùng khó.

"Sao? Cắt giảm nhiều quá sao? Bây giờ tiền tiêu vặt của bọn chúng nó là một trăm vạn một tháng, giảm đi chín mươi phần trăm thì vẫn còn mười vạn cơ mà. nếu là một người bình thường thì đừng nói là sống trong một tháng, mà sống trong một năm cũng thừa sức. Tất nhiên, nếu bọn chúng muốn tiêu xài như trước kia. thì tuyệt đối là không được, Tinh này, cậu đừng có quên rằng, chúng ta đều là từng bước từng bước bước ra khỏi hoàn cảnh này, chỉ có ở trong hoàn cảnh như vậy mới có thể không làm cho bọn chúng lún sâu xuống hơn. lội ngược dòng nước. nếu không tiến lên được thì sẽ bị tụt lùi. tôi không hy vọng người được nuôi dưỡng dạy bảo trong Kim gia đều là một đám ký sinh trùng như nhau!"

Kim Phong sau khi liên tiếp gặp phải những việc này. thì cũng thầm quyết định phải chỉnh đốn lại toàn bộ cái Kim gia này, không thể nhìn Kim gia tiếp tục bại hoại được.

Kim Tinh liền một lúc bị anh trai mình răn dạy trong thời gian dài như vậy, thì cũng không muốn phản đối cái gì nữa, chỉ gật gật đầu nói: "Vâng thưa đại ca!"

Ông ta sau khi thấy anh trai mình không còn lời nào muốn nói nữa liền quay người lui ra ngoài.

Kim Phong khẽ thở dài một tiếng, sau đó bước đến bên cửa sổ. nhìn ra ánh sáng chói chang bên ngoài nói: "Kim gia đã đạt được đỉnh cao nhất của sự nghiệp, chẳng lẽ rồi lại bại hoại dần sao? Mình không thể giương mắt nhìn Kim gia trắng tay trong tay mình được. mình phải cố gắng hết sức mình để cho Kim gia được tiếp tục phát triển hơn nữa!"

Sáu người Kim Duệ có nằm mơ thì cũng không thể ngờ được chỉ vì lần biến cố này của

bọn họ. khiến cho Kim Phong quyết tâm muốn chỉnh đốn lại Kim gia. vì vậy mà những ngày

tháng vui vẻ của bọn họ cũng chẳng còn là bao nữa, tối thiểu là phải sống một cuộc sống như

những ngươi bình thường khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.