Lâm Bắc Phàm vô sỉ đánh Từ Khánh, lại lấy cớ quang minh chính đại, giống như làm việc này để giúp mọi người ở đây, nhưng trên thực tế hắn đã lấy làm việc công làm việc tư, công báo thù riêng, ai bảo Từ Khánh uy hiếp bạn gái của mình trước mặt nhiều người như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết con gái chính là cái vảy ngược của nam nhân sao?
“Mày dám uy hiếp tiền bối à? Bọn họ là người có cống hiến kiệt xuất cho quốc gia. Bọn họ là công thần, là anh hùng, là hào kiệt. Tên hỗn đản như mày dựa vào cái gì mà mắng họ? Mày không có một chút cống hiến cho quốc gia, bất quá cha mày có chút năng lực nên mày mới có bổn sự đứng ở đây, nói cách khác, mày chỉ là một cái rắm mà thôi.” Khẩu khí Lâm Bắc Phàm rất hùng hồn và xúc động, giống như đang tức giận chuyện bất bình.
“Mày, mày….có bản lãnh thì đấu với tao môt lần, đừng ở đó nói nhảm, mày đang ghen ghét tao thì có, tao có một người cha có tiền, một người cha có thể cho tao tất cả mọi thứ, mày đang ghen ghét phải không? Ha ha….” Từ Khánh nhổ ra một cái răng, hổn hển kêu lên. Tại sao mình không mang theo vài người? Nếu không, bằng vào mấy hảo thủ dưới tay ình thì tên hỗn đản này đã bị mình đánh thành đầu heo rồi, mọi người ở đây đều ghen ghét mình, không có ý tốt với mình, căn bản cũng không có trợ giúp, điều này làm cho hắn gần đây luôn tự đại chưa bao giờ biết ủy khuất nhất thời chịu không được. Vì vậy hắn chỉ biết lăng nhục đối phương.
Dưới mắt của hắn, hắn chưa từng thấy thanh niên nào giống Lâm Bắc Phàm, khẳng định không phải là người có tiền có chức, sao có thể so sánh với công tử của công ty Nhạc Khải?
Lâm Bắc Phàm lập tức ngẩn người ra, miệng hé ra, một câu cũng không nói được.
“Sao? Mày không dám nữa à? Vừa rồi không phải mày rất kiêu ngạo sao? Tại sao bây giờ một câu cũng không nói?” Từ Khánh thấy đối phương không nói lời nào còn tưởng rằng đối phương sợ hãi nhất thời lại trở nên kiêu ngạo. Chuyện hắn thích nhất là giẫm lên đầu người ta, chà đạp tất cả mọi người dưới chân mình, loại cảm giác này làm cho hắn vui sướng vô cùng.
Lâm Bắc Phàm không nhịn cười được, nhìn bộ dáng ngu đần của đối phương, sự khó chịu trong lòng cũng tiêu tán đi rất nhiều. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, lắc đầu nói: “Mày tên là Từ Khánh?”
“Đúng vậy, tao chính là Từ Khánh, cha tao chính là tổng giám đốc công ty Nhạc Khải đỉnh đỉnh đại danh, sao nào? Nhóc con, sợ rồi hả?” Nụ cười trên khuôn mặt Từ Khánh càng nồng hậu. Thấy đối phương quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt cầu xin, cảm giác này, thật sự chỉ có thể dùng từ sướng để hình dung.
Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Tao biết mày rất ngưu, nhưng mà đừng có lộ ra vẻ ở chỗ này. Bởi vì còn có khối người ngưu hơn mày, mày không thấy mình rất đần độn sao?”
“Mày….mày nói cái gì?” Từ Khánh bị chọc giận cơ hồ muốn ói máu, hắn giận dữ hét lên.
Lâm Bắc Phàm lấy bao thuốc lá giá năm đồng tiền trong túi của mình ra, rút ra một điếu, đưa cho đối phương, cười nói: “Nè, hút một điếu cho tỉnh táo đi, buông lỏng người ra, đừng có choáng váng, trên thế giới này có rất nhiều người hơn mày, mày làm như vậy chỉ trở thành trò cười cho người khác, không chỉ làm mất mặt của mày mà còn làm mất mặt của cha mày nữa.” Hắn nói rất thành khẩn và thân mật, giống như một thánh nhân chuyển thế vậy, chỉ kém là không có kim quang lòe loẹt gì gì đó.
Tiểu Kim âm hiểm truyền âm nói: “Lão đại, anh đổi tính khi nào vậy? Bình thường anh đâu có hảo tâm như vậy?”
“Sao nói vậy được? Tao là một người tốt, khuyên bảo mọi người bỏ ác theo thiện, đó là bản chức của tao mà.” Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói, nhưng trong lòng của hắn lại nghĩ “Ở đây đều là một đám tai to mặt lớn, sao mình không hảo hảo thể hiện một chút? Cũng để biểu hiện bản chất thiện lương của mình trước mắt Tình nhi, nói không chừng nàng còn yêu thích mình nữa, hế hế….”
Từ nhỏ đến lớn Từ Khánh rất tự đại, tự đại đến nỗi cho rằng không ai mạnh hơn mình, sao có thể nghe những lời này được chứ? Càng không phải nói bao thuốc lá trong tay đối phương giá thị trường chỉ có năm đồng tiền, so với những điếu thuốc là cực phẩm mấy trăm đồng tiền của mình, quả thực giống như rác rưởi trong số rác rưởi.
Hắn lập tức khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, cười lạnh nói: “Mày là cái chó gì mà có tư cách nói với tao? Đừng tưởng mày mặc đồ tốt một chút là có thể trở thành quý tộc chân chính. Tao không biết tại sao mày có thể đến đây, nhưng mà tao nói cho mày biết, nơi này chỉ dành cho người có tiền, người nghèo kiết xác như mày căn bản không có tư cách ở đây.” Hắn cố chịu đau đớn trên người, giãy dụa đứng lên, trong lòng rất đắc ý.
Nếu đã nhìn ra đối phương chỉ là môt người nghèo, thì cần gì cấp mặt mũi cho hắn? Tên quỷ nghèo này dám làm ra vẻ ngưu trước mặt mình, hôm nay mình không đùa chết hắn thì mình đâm đầu chết cho rồi.
Lâm Bắc Phàm nháy mắt một chút, chậm rãi đứng lên, nói: “Mày…mày nói cái gì?”
“Tao nói mày là thằng nghèo kiết xác!” Từ Khánh đừa bỡn cười ha hả, hắn chỉ vào mặt đối phương: “Mày đừng làm ra bộ dáng như vậy trước mặt tao, nơi này là nơi xem trọng tiền mặt, không phải là nơi xem trọng mồm mép, có bản lĩnh thì mày quyên tiền đi, để tao xem mày là “kẻ có tiền”. Hắn cố ý xoa xoa hay đầu ngón tay, nhìn thế nào cũng thấy được bộ mặt gian trá.
“Chuyện này, chuyện này, hay là quên đi.” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt, trên trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, ngay cả nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng.
“Sao vậy? Vị tiên sinh này, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ lại lo lắng như vậy? Nơi này là yến hội từ thiện rất dân chủ, sẽ không bắt buộc ai, nhưng mà mày muốn đến đây để ăn không uống phí a? Nhiều ít gì cũng trả ra một chút tiền cơm đi chứ. Đừng để cho người tổ chức lỗ lả, mày thấy tao nói có đúng hay không?” Từ Khánh hưng phấn cơ hồ muốn nhảy lên, hận không thể ôm lấy đối phương, hung hăng thân một ngụm.
Tuy vừa rồi thằng nhóc này cho mình mấy cước, nhưng mà hắn lại cho mình cảm giác vui sướng, cảm giác này, làm hắn như muốn phiêu du trên trời, giống như đang ở trên giường với bốn năm mỹ nữ, thiếu chút nữa là muốn bay lên, mặc dù Tô Tình Nhi có chút tức giận Lâm Bắc Phàm đã quản chuyện của người khác, nhưng nói thế nào cũng là nàng mang hắn đến, nếu hắn bị mất mặt, thì mặt mũi của mình cũng xấu đi vài phần, cho nên nàng bước vài bước đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, hừ lạnh một tiếng với Từ Khánh: “Anh là người chủ trì yến hội từ thiện lần này hả? Anh có tư cách gì ra lệnh này lệnh kia? Nếu như anh có chủ tâm muốn gây rối thì mời anh đi ra ngoài, nơi này không chào đón anh.”
Từ Khánh thấy bộ dáng tức giận của Tô Tình Nhi còn tăng thêm vài phần mị lực, làm nước miếng của hắn chảy ròng ròng, nhìn không được xoa xoa hai tay, cười hắc hắc nói: “Mỹ nữ, anh cảm thấy anh tốt hơn rất nhiều tên nghèo kiết xác này, em ở chung với hắn làm gì? Không bằng chúng ta đi ra ngoài tùy tiện ngồi một chút, sao nào? Từ Khánh anh cái khác không có nhưng tiền thì có rất nhiều, anh tin rằng chúng ta sẽ có một buổi tối sung sướng.”
Hoàng Trường Thanh trợn trắng mắt, đối với tính cách và tính tình của Tô Tình Nhi hắn từ nhiên là nhất thanh nhị sở (một nghe hai thấy). Vậy mà cái tên Từ Khánh này lại dùng tiền tài hấp dẫn lực chú ý của nàng, chỉ sợ kết quá của hắn rất thảm. Nhưng mà chuyện này đâu có quan hệ với mình? Ai bảo thằng ngu Từ Khánh này không cho mình mặt mũi, để hắn chịu chút thiệt thòi cũng không quá, cho nên Hoàng Trường Thanh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tựa hồ đang thưởng thức kết cấu trang hoàng của đại sảnh, nhìn đến nỗi nhập thần.
Sắc mặt Tô Tình Nhi nhất thời nổi lên một cái lúm đồng tiền mê người: “Anh nói thật chứ?”
Từ Khánh thấy nụ cười mê hoặc của đối phương lập tức vui mừng cười hắc hắc, hạ thể cũng từ từ chống lên, liên tục gật đầu nói: “Tại sao anh lại lừa em? Anh là một người rất tốt đó.”
“Mày đi chết đi.” Đùi phải của Tô Tình Nhi như thiểm điện đá ra, mục tiêu ngay háng của đối phương.
“A….mày…mày..đau chết mất….” Từ Khánh đâu ngờ được một cô gái đẹp như hoa lại có động tác nhanh như vậy? Hai tay hắn lập tức bụm lấy hạ bộ, nhảy về phía trước.
Những người nam nhân ở đây đều hít vào một ngụm lãnh khí, không tự chủ được cũng thoáng che lấy phần dưới của mình.
Nàng ta mang giày cao gót đó, một cước này uy lực cỡ nào?
Trong nội tâm họ đều bi ai nhìn Từ Khánh, hy vọng sau này vật kia của đối phương vẫn còn sử dụng được.
Tô Tình Nhi thấy mình một cước đắc thắng, cũng không khách khí, liên tục đá Từ Khánh mấy cước nữa, hung dữ kêu lên: “Bộ dáng của mày của muốn cưa bà sao? Bà đá chết tên hỗn đản như mày….” Mỗi cước của nàng đều nhắm vào háng của đối phương, có thể thấy thủ đoạn của nàng rất âm hiểm, rõ ràng muốn đối phương tuyệt tử tuyện tôn.
“A…a…đau quá! Cứu mạng….” Từ Khánh cắn chặt hàm răng, thét lên từng tiếng thê lương, xoay người chạy ra ngoài đại sảnh, không trì hoãn một giây đồng hồ nào.
Nữ nhân này đúng là người điên, sao mình có thể làm đối thủ của nàng?
Lúc này Tô Tình Nhi vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ, mỉm cười với Lâm Bắc Phàm: “Anh yên tâm đi, vừa rồi anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh, chúng ta không ai nợ ai.”
Trán Lâm Bắc Phàm nhăn lại, mình cần nàng hỗ trợ sao? Chỉ số thông minh của nữ nhân này khẳng định có chút vấn đề.
Hoàng Trường Thanh thấy sự tình bị hai người bọn họ dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết, nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói: “Bây giờ không còn việc gì nữa, chúng ta tiếp tục tiến hành, thành Nam của chúng ta….” Hắn bắt đầu nói nhảm một đoạn dài, sau đó mọi người bắt đầu quyên tiền, đâu lại vào đấy, mà Phong lão là nhân vật cấp lãnh đạo trong thương giới, tự nhiên là người đầu tiên quyên tiền, vừa rồi vì bị Từ Khánh chọc giận, cho nên mới nói quyên ra một ngàn vạn, bây giờ cũng không có khả năng đổi ý, cho nên cũng chỉ có thể xuất ra một ngàn vạn nhân dân tệ, đồng thời trong lòng cũng chửi Từ Khánh mấy trăm lần.
Số tiền những người khác quyên không nhiều lắm, cũng không ít quá, nhưng mà đều vào tầm hai ba trăm vạn, bất quá cộng tổng số mà nói, cũng là một khoản tiền khả quan.
Tô Tình Nhi chớp đôi mắt to mỹ lệ của mình, nhìn Lâm Bắc Phàm cười nói: “Anh quyên bao nhiêu?”
“Tôi cũng phải quyên tiền sao?” Lâm Bắc Phàm cố ý kinh ngạc nói.
“Chẳng lẽ anh không biết sao? Mỗi người tới đây hôm nay đều phải quyên tiền, mẹ tôi chỉ là một cá nhân đại biểu cho nhân dân, cũng không thuộc về thương giới, cho nên không có bao nhiêu tiền. Vì vậy lần này chỉ quyên có mười vạn thôi.” Tô Tình Nhi có chút mất mác nói.
“Tôi quyên bao nhiêu mới thích hợp đây?” Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.
“Nếu như anh quyên ba trăm vạn, tôi sẽ cho anh một lễ vật nhỏ” Tô Tình Nhi đột nhiên nói giỡn rồi cười khanh khách.