Lãng Tích Hương Đô

Chương 53: Chương 53: Rìu cứu hỏa.






Nếu còn tiếp tục chơi nữa, hai ông lão kia chắc chắn sẽ phải nhờ tới xe cứu thương.

Trong ánh mắt hi hữu của mọi người, Lâm Bắc Phàm thắng tới hai ngàn đồng. Trở về Kim Sắc Hải Ngạn, tất nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không nghĩ rằng mình may mắn như vậy. Nghĩ tới chuyện buổi tối hôm nay, hắn biết nhất định là do tiểu Kim giở trò quỷ. Thậm chí bây giờ, hắn còn hoài nghi cái con vật nhỏ đó có phải là không gì không làm được hay không?

- Trả lời cho thật. Mấy ván thiên ù hôm nay có phải do ngươi giở trò quỷ hay không?

Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề.

- Đại ca. Đừng nói là đánh mạt trượt, cho dù là loại nào tôi cũng có thể đảm bảo chiến thắng.

Con vật nhỏ nhìn Lâm Bắc Phàm lấy lòng, cười nói:

- Với thực lực của chúng ta như vậy, có thể tham gia giải đấu Đổ Thần hay không?

- Mày làm thế nào?

- Mặc dù phần lớn lực lượng của tôi bị phong ấn nhưng cái loại thay đổi bài này quá nhỏ, không có gì khó.

Mặc kệ là đổi bài hay cái gì thì cũng đều có gian lận bên trong. Nhưng tới chín phần mười thì cho dù một người có là Thần Bài thì cũng không thể dựa vào may mắn mà có khả năng bách chiến bách thắng. Có thể nói mỗi người đều có sự gian lân. Có tư cách trở thành thần bài hay không thì chính là dựa vào cách thức gian lận có cao hay không. Cách thức gian lận tới tuyệt định sẽ không còn bị gọi là gian lận nữa mà trở thành kỹ thuật.

Chỉ có điều, dựa vào việc đánh bạc mà phát thì Lâm Bắc Phàm không cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, muốn để cho cái tên mang theo linh hồn của ác long Brake không tìm được mình thì chính mình phải cố gắng ẩn giấu tốt một chút.

Thấy Lâm Bắc Phàm không nói gì, tiểu Kim tưởng rằng mình quá giỏi nên nghiêng đầu sang một bên, bật thốt:

- Đừng có mê mẩn anh, anh chỉ là...

- Nếu mày muốn để cho ác long Brake tìm đến cửa thì cứ việc làm thế.

- Đại ca.

Tiểu Kim rụt cổ, nhìn Lâm Bắc Phàm với một cánh mắt đáng thương:

- Xin hãy bảo vệ ta, bảo vệ sự an nguy của Long cốc.

Đầu tiên tiểu Kim xâm nhập vào máy tính của người khác tìm được tài khoản và mật khẩu đăng nhập mới mò ra trang web kia. Hơn nữa, sau khi tìm hiểu vài ngày, khả năng đánh bài của nó đã đạt tới mức không tưởng.

"Cái con vật này dường như thực sự không gì không thể làm khó được..."

Nếu như không phải có sự xuất hiện của ác long Brake thì mình nhất định phải đưa tiểu Kim đi dạo quanh thế giới. Nhưng đáng tiếc, giá không có hai từ nếu như...

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi đi, tới hôm nay, Lâm Bắc Phàm phải trả lời địa chủ một câu thuyết phục. Nhưng có trời mới biết Địa Chủ ở đâu? Tuy nhiên, hắn cũng chẳng hề lo lắng. Bản thân mình không tìm Địa Chủ thì Địa Chủ cũng tới tìm mình. Chỉ cần Địa Chủ tới gặp mình, sau đó bản thân tỏ vẻ muốn gặp Liêu Thiên Cửu rồi giúp Liêu Thiên Cửu giải quyết rắc rối với vụ án động trời kia. Khặc...khặc...

Vừa đi trên đường, vừa nghĩ hắn vừa cảm thấy vui vẻ.

- Ngươi anh em. Thời gian ba ngày đến rồi.

Lâm Bắc Phàm vừa mới bước vào cái hẻm nhỏ gần nhà liền có năm người lực lưỡng chặn trước mặt hắn. Một người trong số đó lạnh lủng nói nhỏ.

Quả nhiên Địa Chủ cho người tới tìm mình. Có lẽ ở Kim Sắc Hải Ngạn bị gẫy hai cái răng nên hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không dám đi. Lâm Bắc Phàm chẳng hề sợ hãi, từ từ đi theo:

- Tôi đi với anh hay là theo anh Cửu.

- Theo anh. Chắn chắn anh sẽ không bạc đãi chú. Nhưng nếu anh Cửu thích chú thì chú giầu to rồi.

Địa Chủ nhíu mày.

- Nếu như vậy, tôi sẽ tìm thẳng anh Cửu để nói chuyện.

Lâm Bắc Phàm rút một điếu thuốc, châm xong rồi nói. Mấy tên thủ hạ bên cạnh Địa Chủ dường như không còn chịu được nữa. "Cái con chó nhật này quá kiêu ngạo. Không biết nó nghĩ nó là ai?"

- Chú em. Chú nghĩ anh đang đùa phải không?

Địa Chủ là người như thế nào? Hiển nhiên là hắn biết Lâm Bắc Phàm không thực lòng. Suy nghĩ một chút, hắn chẳng khách khí, phất tay:

- Chặt hai cánh tay và một chân của nó.

- Ái chà. Hai ngày hôm nay có phải anh Cửu bị người ta để ý...

Câu nói còn chưa xong, Lâm Bắc Phàm đã bị hai cái rìu cứu hỏa đẩy lùi. Một cái rìu màu đen và một cài rìu màu trắng lại còn có cán màu đỏ. "Mẹ nó! Dùng rìu cứu hỏa thật hả? Thằng Địa Chủ này không cho mình cơ hội nói hay sao?"

Mặc dù Lâm Bắc Phàm đã tu luyện Long Tu bảo điển tới tầng thứ nhất, nhưng đối phó với năm người lại còn có người cầm rìu cứu hỏa thì đâu phải đùa. Chưa nói, tên Địa Chủ chắc chắn có súng trong người.

"Đã không chắc chắn thì không nên đánh. Trừ khi không còn cách nào khác."

"Chạy trốn?"

Tất nhiên là phải chạy rồi.

Lâm Bắc Phàm quay đầu đang chuẩn bị chạy trốn nhưng hắn phải trợn mắt há mồm khi trước mặt có tới hai mươi bóng người. Trong tay những người đó là dao kéo sáng loáng, đang huỳnh huỵch chạy đến.

Khi Lâm Bắc Phàm nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, hắn liền cảm giác có cái gì đó không ổn.

Hai mươi người đang lao đến cơ bản đều là thiếu niên. Dẫn đầu chính là Mộc Tiểu Yêu. Mộc Tiểu Yêu vẫn chờ cơ hội để chém Địa Chủ. Bao nhiêu lâu mới chọn được thời cơ vào tối hôm nay, nhưng không ngờ lại giải vây cho Lâm Bắc Phàm.

Hai mươi gã thiếu niên vây đám người Địa Chủ vào giữa. Trống ngực mỗi người đều đập thình thịch, mặc dù rất hưng phấn nhưng phần lớn là sợ hãi. Phải biết rằng, bọn họ mới chỉ là thiếu niên, nhưng người trước mặt lại là Địa Chủ danh chấn thành Nam.

Yên tĩnh, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có những hơi thở nặng nề.

- Hừ, mấy thằng khốn này. Chúng mày biết tao là ai không?

Âm thanh của Địa Chủ trầm ổn, toát ra phong thái của kẻ bề trên. Trước mặt mấy người bang Hồ Điệp, Địa Chủ hoàn toàn có được điều đó.

Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau rồi lùi lại mấy bước. Bọn họ đã quên mất sự tồn tại của Lâm Bắc Phàm.

- Cút!

Địa Chủ bước lên từng bước, khí thế của hắn tăng mạnh.

Đám thiếu niên không tự chủ được mà rùng mình. Vào lúc này, bọn họ đã hoàn toàn sợ hãi. Mỗi tên đều thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi nhưng không có ai dám độc thủ.

Mỗi một tên đều có khát vọng chém được địa chủ sẽ nổi danh thành Nam, nhưng vào lúc này, cả đám mới biết niềm tin của mình yếu đến mức nào.

Chỉ duy nhất có Mộc Tiểu Yêu vẫn kiêu hãnh đứng tại chỗ. Cô giơ cao thanh đao trong tay, bước tới.

- Con điếm này!

Một tên thủ hạ của Địa Chủ chẳng thèm nhìn thanh đao trong tay Mộc Tiểu Yêu, giơ chiếc rìu bổ xuống.

Đám người phía sau nhìn chiếc rìu chữa cháy mà hoảng sợ lùi lại. Bọn họ hăng máu, khát vọng nổi danh thành Nam, nhưng trong lòng cũng có một sự sợ hãi.

Muốn mất dạy thì dễ, nhưng muốn nổi danh lại không phải chuyện dễ dàng.

Giúp bang Hồ Điệp thành hay bại chính là ở đây. Hơn nữa, giúp bang Hồ Điệp, sau này Lâm Bắc Phàm sẽ có một cánh tay đắc lực. Chẳng hề do dự, hắn tiến tới, nắm lấy cán rìu đang bổ xuống đầu Mộc Tiểu Yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.