Lãng Tích Hương Đô

Chương 545: Chương 545: Sát Thần






Trung Xuyên Xuân Cát đích xác không có chết.

Lâm Bắc Phàm nói được làm được, điều này làm cho Tùng Tỉnh Vũ âm thầm bội phục hàm dưỡng của đối phương, nam nhân Trung Quốc này quả thật là không giận thì thôi đã giận là kinh người. Bất quá khi bọn họ nhìn thấy Trung Xuyên Xuân Cát té ngã xuống đều hít một hơi lạnh.

Cái đó và người chết có cái gì khác nhau đâu?

Hiện tại hai chân của Trung Xuyên Xuân Cát đã bị chấn nát bấy, không có bất cứ cơ hội gì để khôi phục lại, hơn nữa năm đầu ngón tay cũng bị nổ tung không tìm thấy bóng dáng đâu, chỉ sợ đã biến thành bột rồi, bộ vị hông đối phương huyết nhục cũng mơ hồ, không biết công năng của cái kia có bị gì không, các vết thương khác trên người mặc dù không phải là vết thương trí mệnh, nhưng đều là trái một vết thương phải một vết sẹo, thoạt nhìn cả người đầy máu, đã không còn ra cái hình dáng gì, nằm ở đó run rẩy co quắp, làm cho mọi người nhìn thấy mà nhíu mày.

Trung Xuyên Xuân Cát mặc dù là còn sống, nhưng chỉ sợ sẽ trở thành một phế nhân.

Nhưng mặc kệ như thế nào Trung Xuyên Xuân Cát vẫn còn sống, nhưng hắn vì lần hành động lỗ mãng này mà trả một cái giá thật lớn. Trung Xuyên Hữu bộ trưởng cho dù có biết thì có thể làm gì? Tùng Tỉnh Vũ đã nói qua với hắn, người nam nhân Trung Quốc này là một sát thần, hơn nữa còn không sợ trời không sợ đất, nếu như muốn Trung Xuyên Xuân Cát sống tốt, thì tốt nhất là không đụng chạm tới nam nhân Trung Quốc này. Nhưng đối phương lại không nghe, muốn chết thì không còn cách nào khác? Cho dù Trung Xuyên Hữu tức giận cũng không thể làm gì được bọn họ, bởi vì địa vị của Tùng Tỉnh Vũ tại Nhật Chi Lưu cũng không nhỏ, còn một chuyện chính là hiện tại cuộc thi đỗ thần sắp diễn ra, không ai dám làm ra chuyện gì quá phận với cao thủ đỗ giới như Lâm Bắc Phàm này.

Trung Xuyên Xuân Cát rốt cuộc cũng được đưa đến bệnh viện, mạng vẫn còn giữ được, nhưng mà mỗi người đều biết, tánh mạng của hắn đã được bảo vệ, nhưng linh kiện cả người bị phá hủy rất nhiều, kể cả cái kia của nam nhân, chuyện này làm sao hắn sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa ngay cả thái giám còn không bằng, loại cảm giác này, đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Cái tên Lâm Bắc Phàm này, hoàn toàn vang vọng trong Nhật Chi Lưu, mỗi người lúc nhắc tới cái tên này, đều cảm thấy được nội tâm lành lạnh, phảng phất như cuồng phòng trời mùa thu vậy, làm cho người ta có một loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm linh.

Một chiểu giết trăm người, giết người chỉ là nhấc tay.

Chỉ điểm này thôi, cũng đủ làm cho mỗi người không thể không sùng bái nam nhân để từ Trung Quốc này đến cực điểm.

Ân oán giữa đảo quốc cùng Trung Quốc đã có từ xưa nay, người Trung Quốc xem người đảo quốc không vừa mắt, người đảo quốc cũng xem người Trung Quốc không vừa mắt, nhưng mà người đảo quốc có một ưu điểm, đó chính là cam tâm tình nguyện hướng người mạnh thần phục, sùng bái người mạnh, đây có lẽ là điều tốt duy nhất trong tinh thần võ sĩ đạo. Cơ hồ tất cả mọi người đều âm thầm cân nhắc, làm như thế nào để có thể từ trong tay nam nhân Trung Quốc đó học được một ít công phu, có thể ở trước mặt người khác thể hiện một phen. Thậm chí không tiếc đem vợ con mình đưa cho đối phương, càng có người âm thầm đoán, nếu như có thể làm cho người Trung Quốc trâu bò này ở lại Nhật Chi Lưu, cho dù để cho đối phương làm vị bộ trưởng thứ 5 cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng có người cao hứng, cũng có người mất hứng.

Trung Xuyên Hữu tuổi không lớn, mới vừa tròn 50, vẫn còn trong thời kỳ trung niên, là thời điểm mấu chốt của nhân sinh, hắn mặc một thân tây phục màu đen, tóc đen bóng loáng, ngay cả con kiến cũng không có cách nào bò lên trên được. Hắn cùng những nam tử đảo quốc bình thường giống nhau, vóc dáng không cao, đầu lại rất to, thoạt nhìn giống như một quả bom vậy, rất là buồn cười. Hiện tại sắc mặt hắn âm trầm, hàn quang bao phủ khắp khuôn mặt hắn, làm cho hắn nhìn giống như ác quỷ đến từ địa ngục vậy. Hắn ngồi trên ghế, nhìn hơn mười thuộc hạ đang ngồi xổm trước mặt mình, đùng ngôn ngữ đảo quốc hung tợn nói:" Mẹ kiếp, bọn mày đều là một đám ăn hại, ngay cả thiếu gia cũng không bảo vệ được, tao còn giữ chúng mày làm gì? Nói..." Hắn giơ chân phải lên, đem một hắc y võ sĩ một cước đã ngã trên mặt đất, rồi lại giơ chân phải lên, chỉ là vẫn khắc chế phẫn nộ trong lòng, một lần nữa hạ xuống.

Tên hắc y võ sĩ kia vừa bị đá ngã, lập tức quỳ ngối xuống trước mặt hắn, run giọng nói:" Bộ trưởng, người Trung Quốc kia rất lợi hại, hắn...hắn quả không phải người, hắn là ma quỷ, hắn chỉ một chiêu liền đem hơn 100 người chúng tôi giết chết, hắn...hắn chỉ nói một câu, chúng tôi liền cảm thấy cả người giống như muốn nổ tung vậy, ngay cả động cũng không thể động đậy, nên mới để cho hắn..."

Những lời này của hắn còn chưa có nói xong, liền bị Trung Xuyên Hữu cho hai mươi mấy cái bạt tai trên mặt, cho đến khi hai tay hắn có chút tê dại, mới dừng lại. Hắn tức giận đùng đùng kêu lên:" Mẹ kiếp, trên thế giới này có người như vậy sao? Đây là bọn mày gạt tao, bọn mày bảo vệ thiếu gia không chu toàn, còn dùng thủ đoạn này để lừa gạt tao, mẹ kiếp, tội không thể tha thứ, tao hôm nay phải đem mấy trăm người bọn mày toàn bộ giết chết!" Hắn tức giận không ngừng thở phì phò, phảng phất như nồi nước sôi vậy.

Mấy tên võ sĩ quỷ ở đó, cũng cúi đầu xuống, một câu cũng không dám nói.

Trung Xuyên Hữu hiển nhiên biết chuyện xảy ra từ trong miệng những người này, trong lòng hắn cũng âm thầm căm hận con mình không ít, ngay cả lời mình nói cũng không nghe, còn gây ra hỗn loạn lớn như vậy, kết quả bị người ta biến thành phế vật, nhưng nói thế nào đi nữa, con mình vẫn là con mình, há có thể so sánh với người khác? Cho dù Lâm Bắc Phàm một hơi giết chết mấy ngàn thành viên khác trong Nhật Chi Lưu, hắn khẳng định cũng không cau mày nhăn mặt, nhưng Trung Xuyên Xuân Cát là con trai của hắn, là huyết mạch của hắn, trên người chảy dòng máu của hắn. Bị người ta đánh ra nông nỗi này, làm sao hắn có thể không tức giận cho được? Cái gì mà đối phương một chiêu có thể giết hơn trăm người, cái gì mà uy lực đối phương thi triển ra giống như đạn nguyên tử, trong mắt hắn, đều vô cùng buồn cười.

Con người làm sao có thể có được ưy lực cường đại như vậy? Bản thân từng nhìn thấy võ sĩ cường đại nhất trong Nhật Chi Lưu, một hơi có thể đánh chết bốn năm mươi người, nhưng đối phương cũng không có khả năng một hơi giết chết hơn trăm người.

Cái này là bọn họ lừa gạt mình, đúng là đáng chết.

Trung Xuyên Hữu mặc dù cảm giác được nội tâm mình có chút hoảng hốt, đối với ý nghĩ này có chút không dám khẳng định, nhưng mà vì con mình, hắn làm cho bản thân tin tưởng công phu của người Trung Quốc này đơn giản đi một chút, cũng không có bãn lĩnh kinh thế hãi tục quá mức

"Còn ba ngày nữa là ngày thi đấu đổ thần, đợi khi trận đấu chấm dứt, ta sẽ cho người này chết tại đảo quốc!"

Tay phải của Trung Xuyên Hữu còn đang cầm một thiếu xì gà còn đang cháy, trong ánh mắt lóe ra một đạo quang mang tàn nhẫn, lập tức không để ý tới đau đớn, đem xì gà còn đang cháy bóp nát.

............

Lâm Bắc Phàm hiển nhiên không biết bản thân vừa ra tay, chẳng nhưng mang đến cho đảo quốc phiền toái rất lớn, còn làm cho rất nhiều quốc gia trên thế giới nổi sóng, rất nhiều quốc gia cũng đều phái gián điệp lẻn vào đảo quốc, muốn điều tra rõ ràng cái quả bom nguyên tử nổ mạnh kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại có công nghệ cao đến như vậy, còn có nhiều vệ tinh như vậy, cũng không phát hiện ra?

Trong thời gian ba ngày kế tiếp, ban ngày Lâm Bắc Phàm cùng Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử, cùng với Võ Điền Mỹ Tử đi dạo Tokyo, thưởng thức phong cảnh vô cùng phồn hoa tại đảo quốc, buổi tối tự nhiên là ở trong lòng làm một chút chuyện nóng bỏng. Bất quá sau khi Lâm Bắc Phàm tu luyện"long tu bảo điển" đến tầng thứ 8, bản lãnh đích xác được đề cao lên rất nhiều, mỗi đêm đều làm cho tam nữ liên tục bại trận, ngay cả buổi sáng cũng không xuống giường được, điều này rốt cuộc cũng làm cho cô nàng Võ Điền Mỹ Tử thần phục Lâm Bắc Phàm, càng nhu thuận hơn.

Về phần tiểu mập mạp Trương Minh Thắng, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể càng thêm khinh bỉ.

Đối phương từ sau ngày đầu tiên đến biệt thự, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng, sau khi hỏi Tùng Tỉnh Vũ một chút, mới biết được đối phương dẫn theo một gã võ sĩ, đi tới các con đường ở kinh thần, chuyên môn xuống tay với các mỹ nữ ở đảo quốc này, lại còn đặt một cái tên rất hay, gì mà vì chấn hưng kinh tế đảo quốc, không tiếc vứt tiền mặt cùng máu huyết, thật không biết với xương cốt của thân thể hắn, có thể kiên trì được mấy ngày.

Cuộc thi đấu đổ thần tại đảo quốc rốt cuộc cũng bắt đầu.

Hôm nay Lâm Bắc Phàm dưới trang phục tỉ mỉ của tam nữ, thoạt nhìn có thêm một đạo hào quang quanh người, anh tuấn bất phàm, hơn nữa lời ăn tiếng nói ưu nhã cùng khí chất không tầm thường, làm cho người ta có một loại phong phạm đại hiệp. Vốn các nàng muốn Lâm Bắc Phàm thay một thân trang phục đảo quốc tiêu chuẩn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, cuối cùng vẫn chỉ có thể mặc vào một thân tây phục màu đen, thoạt nhìn đặc biệt có khí phái, mặc dù còn lâu mới có phong cách như trong phim "đổ thần", nhưng so với nam nhân đảo quốc có vóc dáng thấp bé thì đúng là mạnh mẽ hơn nhiều lần.

Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy thành viên tham giải đấu này của Nhật Chi Lưu trừ mình ra, Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người còn lại đều là nam tử trẻ tuổi đảo quốc, một người gọi là Nguyên Điền Cương, một người gọi là Hoành Sơn Tùng, hai người đều khoảng 22 tuổi, thoạt nhìn rất thư sinh, phảng phất như sinh viên vậy, làm cho người ta có một loại khí chất ưu nhã. Bất quá hai người bọn họ sau khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, sắc mặt đều biến đổi, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống dưới đất.

Nghĩ đến bản thân cùng sát thần này cùng nhau tham gia thi đấu, nội tâm có chút hoảng sợ.

Ai biết được sau khi đối phương thua cuộc, có phát cuồng lên hay không, đem tất cả mọi người trong giải thi đấu đổ thần giết chết thì sao?

Bọn họ mấy ngày nay không ngừng nghe thấy lời đồn về nam nhân Trung Quốc này, giết người như ma, rất là cường đại, mỗi ngày làm những chuyện như vậy với nữ nhân cùng giết người, làm cho cả Nhật Chi Lưu náo động, mỗi người đều cảm thấy bất an, thậm chí có một số thành viên, con đem vợ con của mình ra nước ngoài, không phải sợ ác ma này chơi, mà là sợ bị ác ma này chơi chết, cái này cũng rất khó nói.

Hai người đều gian nan nuốt một ngụm nước miếng, dù hán ngữ không thuần thục nói:" Lâm tiên sinh, xin chào!"

Lâm Bắc Phàm có chút sững sốt, hai người này làm sao vậy? Sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, đây mà cũng là cao thủ đổ thuật sao? Rõ ràng là hai tên miệt mài quá độ, có cùng đức hạnh với cái tên Trung Xuyên Xuân Cát kia, chẳng lẽ nam nhân đảo quốc đều có bộ dạng này? Buổi tối phấn đấu không ngừng, ban ngày uể oải không ngừng? Cái này cũng quá khác thường đi? Không có cái bản lãnh kia, thì buối tối cũng đừng đùa quá mức, cần gì phải biến thành cái bộ dạng đó? Cần phải cấp thể diện cho nam nhân chúng ta. Bên trong Nhật Chi Lưu ngoại trừ Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử ra, rốt cuộc còn có cao thủ hay không? Tại sao lại đem một điểu nhân như thế này gọi tới? Khẳng định là Tùng Tỉnh Vũ kia nhận hồng bao của người ta, cho đi cửa sau. Hắn vỗ vỗ vai hai người bọn họ, ôn hòa cười nói:" Hai cậu không sao chứ? Buổi tối phải nghỉ ngơi có thật tốt, đừng quá miệt mài mà chết đó."

"A..." Nguyên Điền Cương cùng Hoành Sơn Tùng hai người tưởng rằng đối phương muốn đánh chết mình, khi bàn tay của đối phương mới vừa chạm vào bả vai mình, lập tức cảm giác được một cổ "sát khí" ập tới, nhất thời sợ hãi hét lên một tiếng, trực tiếp té trên mặt đấ, hai chân không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.