Lâm Bắc Phàm tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng, đêm qua không có cô bé Long Yên Nguyệt kia quấy rầy để cho hắn và Liễu Vi rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội thích hợp, tận tình phóng túng một phen, mãi cho đến tận hai giờ sáng hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hắn liếc nhìn sang bên cạnh, trống không, Liễu Vi đã không còn ở đó nữa, không biết là đã đi đâu.
Lâm Bắc Phàm mặc lại quần áo, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó đi ra thì mới phát hiện Liễu Vi đang ngồi trong phòng khách, rất chăm chú lật xem sổ sách doanh thu tháng này của Kim Sắc Hải Ngạn, ngay cả hắn đi ra cũng không chú ý tới.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm cảm thấy hổ thẹn, mặc dù bản thân là bảo vệ của Kim Sắc Hải Ngạn nhưng quả thật là bản thân chẳng có cống hiến to lớn gì lắm đối với quán karaoke Kim Sắc Hải Ngạn, hình như chỉ giúp uống rượu một lần đó rồi thôi. Hắn bước về phía trước hai bước, ôm lấy Liễu Vi vào lòng, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng nói:
- Vi nhi, em không nên hao phí nhiều tinh thần như vậy, anh sẽ đau lòng!
- Anh dậy rồi!
Liễu Vi trải qua cơn mưa xuân đêm qua, trên dưới toàn thân toát ra một mị lực đặc thù của người phụ nữ thành thục, da thịt càng thêm láng mịn, càng thêm mềm mại so với bình thường. Cô chỉ vào đồ ăn sáng trên bàn nói:
- Bữa sáng em đã chuẩn bị xong rồi!
Ài, phụ nữ như thế này mới là phụ nữ hoàn mỹ nhất.
Lâm Bắc Phàm trong lòng rên rỉ không thôi, lúc này mới ngồi xuống một bên nhìn bữa ăn sáng, mười cái bánh bao và một bát cháo nóng còn bốc khói, làm cho hắn cảm thấy đói ngấu nghiến, vội vàng cầm lấy cái bánh bao một ngụm nuốt vào bụng.
Liễu Vi thấy bộ dạng của hắn ăn như hổ như sói, nhịn không được khẽ mỉm cười, lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Lâm Bắc Phàm đang hưởng thụ bữa sáng thì đột nhiên chuông điện thoại di động của hắn vang lên, hắn vội vàng lấy ra nhìn hóa ra là Trương Minh Thắng gọi điện cho hắn. Hắn vội nhét nốt chiếc bánh bao còn lại vào trong miệng, bắt máy, ậm ờ nói không rõ tiếng:
- Ừm, a Thắng à, anh lập tức sẽ đến!
Hắn không đợi đối phương nói câu nào đã trực tiếp cắt điện thoại, nói với Liễu Vi một câu:
- Anh ra ngoài có chút chuyện, một lát nữa sẽ trở về, à không, buổi triều trực tiếp đến quán karaoke!
Sau đó liền chạy ra ngoài.
Liễu Vi ngẩn người, không khỏi lắc đầu thở dài nói:
- Vừa mới ăn xong đã chạy nhanh như vậy, không sợ đau dạ dày sao?
Chẳng qua trong mắt cô tràn ngập tình yêu say đắm, cũng không hề hỏi đối phương đi làm cái gì, bởi vì cô biết mỗi người đều có bí mật nhỏ của riêng mình, mặc dù đối phương là nam nhân mình yêu nhưng bản thân cũng nên tạo cho hắn tự do nhất định. Cô suy nghĩ một hồi, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
..........
Lâm Bắc Phàm vội vã chạy ra khỏi tiểu khu liền nhìn thấy tên mập Trương Minh Thắng đang đợi ở bên !ngoài, nhìn thấy hắn đi ra vội vàng đi đến nghênh đón, vẻ mặt đắc ý nói:
-Em đánh, lão đại quả nhiên là lão đại, tán gái cũng dùng thủ đoạn cao minh như vậy, em đánh!
Lâm Bắc Phàm rất không thích nói:
- Trực tiếp nói vào trọng điểm, thời gian của anh rất gấp!
Trương Minh Thắng vội vàng nói:
- Lão đại, hóa ra mẹ của cô em Chu Tĩnh Hàm kia bị bệnh máu trắng đang nằm ở trong bệnh viện, phải cần một khoản tiền lớn mà cha của cô đã hình như đã chết rồi, cho nên cô ta nghĩ ra biện pháp này để trị bệnh cho mẹ. Em đánh, không ngờ trong xã hội bây giờ còn có một cô bé thuần khiết đến như vậy. Chẳng qua cô ta hình như đã học xong năm thứ tư, mỗi ngày không cần lên lớp cũng được, hiện tại hình như làm trợ giảng cho đại học Thanh Nguyên ở Nam Thành này.
Lâm Bắc Phàm sửa sang lại quần áo của mình, rất rõ ràng nói:
- Anh không thể để cho một cô gái thuần khiết như vậy tiếp tục sa đọa, anh phải cứu vớt cô ấy, mang đến cho cô ấy một sinh mạng mới!
- Khục khục, lão đại, anh quá giả nai rồi, muốn cưa đổ người ta thì cứ nói thẳng ra đi!
Tiểu Kim sau một ngày nghỉ ngơi đã dần dần khôi phục trở lại, đáng tiếc vừa vặn gặp một màn giả nai của lão đại hình như lại hôn mê đi.
Trương Minh Thắng cũng chớp chớp đối mắt nhỏ, chậc chậc tán dương:
- Lão đại đúng là lão đại, ngay cả tán gái cũng chính khí lẫm liệt như vậy!
Hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng ngồi trong con xe thể thao Porche mới mua của Trương Minh Thắng, rất nhanh đã chạy đến trước cửa đại học Thanh Nguyên, lững thững bước vào, lại vừa khéo đúng vào lúc hết giờ, có rất nhiều nam sinh và nữ sinh vừa nói cười vừa đi ra khỏi giảng đường, khiến cho cả sân trường thoạt nhìn náo nhiệt vô cùng, tràn ngập tinh thần học tập.
Đôi mắt ti hí của Trương Minh Thắng một mực tập trung trên người mấy nữ sinh ăn mặc vô cùng hở hang, chảy nước miếng nói:
- Ta đánh, trong Kim Ngọc Thiên Đường sao không có mấy cô em như vậy nhỉ? Em nhất định phải dẫn vài cô em trở về mới được!
Lâm Bắc Phàm nhưng lại hỏi một câu:
- Chu Tĩnh Hàm ở trong giảng đường này.
- À, là giảng đường 3C, nó ở bên kia, í, bên đó cũng đi ra rất nhiều người, không biết có cô bé Chu Tĩnh Hàm hay không!
Trương Minh Thắng đảo mắt khắp xung quanh, sau đó chỉ vào giảng đường bên phải.
Kỳ thật có rất nhiều sinh viên nhìn về phía hai người bọn họ, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm mặc một bộ đồ bình thường, mà Trương Minh Thắng mặc dù có chút mập mạp nhưng một thân hàng hiệu, làm cho đám nữ sinh ham hư danh ánh mắt sáng ngời, hận không thể tiến tới ân cần một phen, dùng thân thể của mình đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Về phần Lâm Bắc Phàm, trực tiếp bị đá qua một bên làm người hầu.
- Vị ca ca xinh đẹp này, hình như anh không phải là sinh viên trường chúng tôi, có chỗ nào tôi có thể giúp đỡ anh không?
Một nữ sinh tướng mạo tạm được dùng giọng nói dễ thương ngăn cản đường đi của hai người bọn họ, một đôi mắt xinh đẹp ra sức nhấp nháy, liên tục bắn ra hơn mười đạo hào quang, hàng mi dài khe khẽ run rẩy.
- Thật ra bọn anh tới tìm người!
Lâm Bắc Phàm rất tự tin nói.
- Ai nói chuyện với ngươi chứ? Người hầu phải có ý thức của người hầu!
Nữ sinh kia hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt quay đầu sang, tươi cười nhìn chằm chằm vào Trương Minh Thắng, cơ thịt trên mặt gần như co rúm lại một chỗ.
Lâm Bắc Phàm há hốc mồm, phỏng chừng đủ để nhét vào một quả trứng gà, bản thân mình mặc dù tướng mạo không phải rất tuấn tú nhưng so với tên mập Trương Minh Thắng này thì vẫn hơn đi? Chẳng lẽ hiện tại đã trở lại thời nhà Đường, thích mập chút mới đẹp?
Lâm Bắc Phàm rất đau lòng, rất thất vọng, cụp đầu xuống như gà trống bại trận.
Trương Minh Thắng rất đắc ý, rất ngông cuồng, rốt cuộc cũng có một em xinh đẹp chủ động gọi mình là anh đẹp trai. Mặc dù cô em này so với hai chị em sinh đôi trên giường mình còn kém hơn một chút nhưng làm cho lòng hắn rất thoải mái, nhếch miệng cười nói:
- À, mỹ nữ, anh đúng là tới tìm người, em có biết một cô bé của trường các em, gọi, gọi là Chu Tĩnh Hàm hay sao đó, cô ta hình như là trợ giảng?
- Chu Tĩnh Hàm?
Vẻ mặt của cô em này rất khó coi, rất không thích, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Tìm cô ta làm gì?
Trong lòng cô ta đang âm thầm tính toán, tiểu yêu tinh kia so với mình mạnh hơn ở điểm nào? Công phu trên giường của mình đã học được mấy tháng, so với đám diễn viên nữ chính trong phim AV của đảo quốc còn phải tốt hơn, tại sao lại không có nam nhân chủ động tìm mình chứ?
- Bảo cô nói thì cô nói đi, nhiều lời như vậy làm gì!
Trương Minh Thắng híp con mắt rất không thoải mái nói.
- Ai da, tên mập chết bầm nhà mày, dám nói với tao thế à, tao phải để cho mày biết sự lợi hại của bà đây!
Nữ sinh kia tức giận thở phì phò, hai tay chống nạnh, bộ dạng của một bà cô đanh đá.
Trương Minh Thắng tức giận hai mắt trợn trừng, bản thân hắn ghét nhất là bị người khác gọi là mập, con điếm thối này lại dám gọi mình như vậy, hắn giơ tay phải lên, bốp bốp, hai cái bạt tai vang dội, đồng thời hung ác nói:
- Tôi khinh, loại người đê tiện như cô cũng dám khoe khoang trước mặt tôi, tìm chết!
- Á, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày, tao đánh chết thằng béo khốn kiếp này!
Cô nữ sinh này hét lên ầm ầm, giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Minh Thắng.
Trương Minh Thắng càng thêm tức giận, nâng chân phải lên đạp cho cô nữ sinh kia một đạp, phẫn nộ hét lên:
- Cô còn dám gọi tôi là thằng béo, tôi không thể không đá chết loại đê tiện như cô, tôi đá. . .
Đôi mắt Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên sáng rực, một tay túm lấy Trương Minh Thắng đang phẫn nộ, không để ý đến sự phản kháng của đối phương bước nhanh về phía trước, thấp giọng nói:
- Cô ấy đến rồi!
Trương Minh Thắng còn chuẩn bị đá cho nữ nhân đê tiện kia vài cái, nghe được câu này nhất thời con mắt nhỏ bắn ra ánh sáng dâm đãng, vội nhìn về phía trước, liên tục gật đầu nói:
- Lão đại, xem ra hôm nay anh nhất định thu hoạch được đại toàn thắng.
Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc không nói.
Cách bọn họ khoảng hai, ba trăm thước, Chu Tĩnh Hàm cùng với mấy em nữ sinh đang chậm rãi đi ra khỏi giảng đường. Cô không có gì khác biệt so với nữ sinh bình thường, cũng không có phong thái của trợ giảng viên một chút nào, mà xen lẫn trong đám người chỉ có thể xem như là một sinh viên bình thường. Khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên nụ cười bình tĩnh, trên người mặc một bộ áo váy màu trắng tôn lên vẻ đẹp lung linh đầy đặn của thân thể, trước ngực tòa núi đôi cao ngất sừng sững, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng mịn lộ ra ngoài, một đôi giày trắng ôm lấy đôi bàn chân bé nhỏ, đôi bàn chân nhỏ nhắn hồng hồng xinh đẹp nhìn vào cực kỳ mê người.
Tay phải cô ôm hai cuốn sách giáo khoa, không biết là đang nói chuyện gì với mấy nữ sinh kia.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng ngời.
Hạnh phúc tương lai của mình phải nhìn vào sự cố gắng của ngày hôm nay.
Lâm Bắc Phàm cắn chặt răng, nhẹ nhàng vuốt ngực, bước nhanh đi về phía Chu Tĩnh Hàm.
Rầm!!!
Đúng vào lúc hai người bọn hắn chỉ còn cách Chu Tĩnh Hàm một đoạn ngắn thì thấy một tên nam sinh chạy vụt qua người bọn hắn, va mạnh vào bọn hắn. Tên nam sinh này ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, đi thẳng đến trước mặt Chu Tĩnh Hàm, hai tay đang cầm một bó hoa hồng, đôi mắt ẩn chứa thâm tình nói:
- Tĩnh Hàm, em là nữ thần trong lòng anh, em là người mà anh yêu nhất, anh muốn tặng đem bó hồng đẹp nhất này, mong ước em xinh đẹp, kiều diễm như bó hồng này!
Mấy sinh viên khác đang đứng gần đó bị thanh âm của hắn hấp dẫn, đồng loạt đi về phía này.
Tên nam sinh này khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, mặc một bộ tây phục Pierre Cardin (thời trang cao cấp Pháp), còn thắt một chiếc ca vát màu lam nhạt, cũng không biết là có thể làm được trò trống gì hay không, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ưu nhã, bộ dạng trông rất bảnh bao.
Lâm Bắc Phàm miệng há hốc, một câu cũng nói không nên lời.
Chẳng lẽ đây là 'đào góc tường' trong truyền thuyết?
- Lão đại, thằng ranh này từ đâu chui ra vậy? Cũng dám làm kỳ đà cản mũi anh, để em kêu người tóm lấy hắn, trước tiên mượn tạm hai cái đùi rồi nói sau!
Hắn đã móc ra điện thoại, chuẩn bị gọi điện.
Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ lên bả vai hắn, âm hiểm cười nói:
- Đánh người mà làm gì? Anh có một cái biện pháp rất hay!