Lãng Tích Hương Đô

Chương 74: Chương 74: Thích em thì lấy em đi.






Thấy tiểu Kim cố ý thừa nước đục thả câu, Lâm Bắc Phàm hơi cảm giác được sự việc nghiêm trọng. Hắn hít một hơi thật sâu, nói:

- Vậy bây giờ phải làm như thế nào?

- Cái của quý của anh mà cứ để chơi vậy, sau này cả đời đừng mong dùng đến. Dùng để đái thì có thể, nhưng chỉ làm hại đến khả năng của nó mà thôi.

Có tức giận cũng chẳng được ích gì, hơn nữa, tiểu Kim làm vậy cũng thực sự là bất đắc dĩ.

Mà Lâm Bắc Phàm cũng hình như không có ý trách cứ tiểu Kim, trái lại còn có chút mừng rỡ. Phụ nữ chỉ mơ ước có một chàng hoàng tử, nhưng bất cứ một thằng đàn ông nào cũng đều mơ ước có hàng nghìn người đẹp.

Lâm Bắc Phàm cũng là một thằng đàn ông. Hắn cũng có mơ ước trái ôm, phải ấp. Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cố lấy cái luân thường đạo lý ra để mà tự răn bản thân. Bây giờ, tiểu Kim đã cho hắn một cái lý do. Một cái lý do mà có thể đường hoàng vơ lấy chín người...cái lý do khốn nạn. "Ai dám nói Lâm Bắc Phàm ta không thể? Ta tán gái chỉ là để cứu vớt Long cốc, cũng chẳng khác gì cứu vớt toàn bộ loài người.”

Xem ra phát triển thực lực là không thể chậm trễ, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là tán gái.

Mặc dù trong lòng hắn đang vui sướng, nhưng không biểu hiển ra ngoài. Hắn quay cái khuôn mặt khốn nạn sang một bên, rồi thả lỏng người, sau đó quay đầu lại, làm ra vẻ nghiêm túc, nói:

- Làm càn! Muốn bằng thể xác và tinh thần chinh phục chín cô gái, mày cho là dễ lắm hay sao?

- Đại ca! Bây giờ đã có hai người. Một là Liễu Vi, một là Mộc Tiểu Yêu.

"Hoàng cung có ba chị em, phong tư xinh đẹp lại hiền dịu. Liễu Vi năm nay hai mười sáu tuổi coi như là một cô gái đang độ chín, hơn nữa lại có ý đối với mình. Một Tiểu Yêu còn nhỏ nhưng cũng thích mình. Có lẽ, trước hết là vơ lấy Liễu Vi trước." Lâm Bắc Phàm nhéo cằm, suy nghĩ. Bắt đầu từ hôm nay, mấy cái chuyện này, mình cần phải chủ động một chút.

- Còn thời gian tám ngày. Nếu trong tám ngày không có được chuyện đó thì anh đừng có trách là tôi không nhắc nhở anh.

Lâm Bắc Phàm trừng mắt nhìn tiểu Kim. Thấy thời gian còn sớm, suy nghĩ một chút, hắn quyết định tới Kim Sắc Hải Ngạn để đi làm.

Đại hội Thần Bài vẫn còn có thời gian một tháng. Trong lúc chuẩn bị tiền cho đại hội, mình nên xử Liễu Vi trước. Tục ngữ đã nói: Không có con là người bất hiếu. Huống chi, mình đường đường là đại hiệp Đồ Long, nếu như không có người nối nghiệp thì giao Đồ Long đao cho ai kế thừa? Nếu Đồ Long đao có vấn đề cũng chính là Long cốc có vấn đề. Mà Long cốc xảy ra chuyện thì cũng chính là loài người xảy ra chuyện.

Sau khi tìm được lý do, Lâm Bắc Phàm cười như bắt được vàng.

Lâm Bắc Phàm quyết định đi làm chẳng khác nào người say không có rượu...

Kim Sắc Hải Ngạn vẫn như cũ. Mặc dù trước đó có mấy người đến gây sự, nhưng bị Trương Minh Thắng đuổi đi. Trương Kế Bằng cũng vẫn ở đó, nhưng trong lòng vẫn lo lắng đề phòng.

- Này cậu! Có nghe nói tới chuyện gì không?

Trương Kế Bằng thấy Lâm Bắc Phàm, liền móc trong túi ra một điếu thuốc lá.

- Có chuyện gì?

- Sáng hôm nay chẳng biết là cái ngày khốn kiếp gì mà có tới một trăm chiếc xe sang trọng tới cục Công an khu Bản Kiều đón tiếp một cô gái. Bọn họ đi chẳng thèm để ý tới đèn xanh đèn đỏ. Nghe nói, tự tay Phong thiếu của thành Nam xuống mở cửa xe.

Trương Kế Bằng châm lửa cho Lâm Bắc Phàm sau đó chính mình cũng làm một điếu. Rít một hơi thật sâu, hắn cười hề hề, nói:

- Chờ coi. Tối nay thế nào cũng có trên TV.

Trương Kế Bằng đúng là một thằng khốn khiến cho Lâm Bắc Phàm cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng hắn vẫn cười cười, nói:

- Thật không? Tối nay nhất định phải xem TV một chút.

Vừa nói Lâm Bắc Phàm vừa tiếp tục đi.

- Con mẹ nó! Cái lũ ngang ngược, ăn chơi trác táng. Con mẹ nó! Tốt nhất chớ chọc vào ông, nếu không ông cấu hai quả cà của mày, để mày không lại hại các cô gái...

Trương Kế Bằng lại bắt đầu lảm nhảm.

Dù sao thì cũng quyết định phải vồ cho được Liễu Vi. Sau khi giữ cho bản thân bình tĩnh, Lâm Bắc Phàm chẳng hề do dự đi thẳng tới cửa phòng làm việc của chủ tịch, tiện tay gõ cửa.

- Anh...

Thấy Lâm Bắc Phàm đi vào, Liễu Vi hơi kinh ngạc. Bởi vì lúc trước, Lâm Bắc Phàm xin nghỉ năm ngày, nhưng hôm nay mới được hai ngày. Cố chôn giấu sự vui sướng trong lòng, Liễu Vi cúi đầu, làm như rất bình thản, nói:

- Lâm tiên sinh! Mấy hôm nay hình như anh có nhiều việc. Giải quyết xong hết mọi chuyện rồi chứ? Không biết việc anh bận rộn làm gì?

"Không hay! Chắc chắn là Liễu Vi cảm nhận thấy mình vẫn thản nhiên nên cảm thấy khó chịu. Không thể để cho bầu không khí này tăng thêm. Mình phải nghĩ lấy cái gì đó mà chiếm lấy quyền chủ động mới được.” Hơi suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười.

Lâm Bắc Phàm rất tự tin vào nụ cười của mình, giữ nguyên nó trong một thời gian dài. Mãi cho đến khi Liễu Vi ngẩng đầu, hắn biết chính xác cô nhìn thấy mình mỉm cười, mới thở dài, nói:

- Vi nhi! Thực ra mấy ngày hôm nay, anh cứ suy nghĩ một vấn đề. Anh nghĩ, trong cuộc sống của anh đã gặp được một sự kiện lớn.

- A?

Nét mặt Liễu Vi có chút nôn nóng, nhưng nhanh chóng bình thường, cười cười:

- Sự kiện nào?

Lâm Bắc Phàm nghiêng người, dựa lưng vào cánh cửa rồi yên lặng nhìn Liễu Vi, nói:

- Anh không biết em có thích anh hay không? Mấy ngày nay, anh suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể làm cho em thích anh? Anh phải làm như thế nào mới có thể chiếm được trái tim của em?

- Ba hoa.

Liễu Vi đỏ mặt, cúi đầu, âm thanh êm ái hơn rất nhiều.

Trước kia, Lâm Bắc Phàm cũng không chú ý đến chuyện với Liễu Vi. Nhưng hôm nay, hắn chợt có cảm giác, nếu như bắt mình và Liễu Vi sống với nhau đến già, hắn sẽ đồng ý. Sau khi thấy sự thẹn thùng của Liễu Vi, Lâm Bắc Phàm thực sự cảm thấy động lòng.

Hắn biết người phụ nữ như Liễu Vi đáng để cho hắn quý trọng cả đời.

- Vi nhi!

Lâm Bắc Phàm đi tới, hay tay chống lên bàn làm việc, nhìn Liễu Vi. Nhưng chính vì thế, Lâm Bắc Phàm lại thấy được bộ ngực sữa đang phập phồng theo nhịp thở của cô. Cảnh tưởng đó khiến chiến Lâm Bắc Phàm muốn sôi máu.

Chẳng có gì phải nghi ngờ, Liễu Vi là một người phụ nữ có thể khiến cho đa số đàn ông đều phải ngây ngất. Mà Lâm Bắc Phàm chẳng những là một người đàn ông mà còn có được ông trời ưu ái. Vì vậy mà hắn không khỏi rung động vì sự xinh đẹp của Liễu Vi.

"Hoàng cung có ba chị em, phong tư xinh đẹp lại hiền dịu". Vào lúc này, Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu có ý tưởng chạy trốn.

- Thích em. Thì lấy em nhé.

Liễu Vi cố lấy can đảm, mặc dù đang cúi đầu, nhưng âm thanh rất rõ ràng.

Lâm Bắc Phàm có chút choáng váng, rung động tới tận đáy lòng. Về công hay về tư, Lâm Bắc Phàm cũng đều không có khả năng từ chối Liễu Vi. Hắn nuốt nước bọt, trầm giọng nói:

- Anh đồng ý.

- Muốn lấy em, phải vượt qua ba cửa.

Liễu Vi khẽ cắn răng. Cái tên khốn này, rõ ràng thích mình lại còn giả vờ như không chú ý. Nếu không làm khó, cái tên xấu xa này được lợi quá nhiều.

"Lại còn ba cửa?" Lâm Bắc Phàm cười, nói một cách dịu dàng:

- Ba cửa nào?

- Cửa thứ nhất, nói cho em biết anh yêu em thế nào? Có thể đả động em thì anh mới coi như vượt qua.

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu có một ngàn người đi qua trước mặt anh, cho dù anh nhắm mắt cũng có thể nhờ vào tiếng bước chân để nhận ra em. Bởi vì chín trăm chín mươi chín người là dẫm lên mặt đất, còn em....lại bước trong tim anh.

"A! Nghe động lòng quá. Nhưng không thể để cho tên xấu xa này được lời." Liễu vi vẫn cúi đầu, chỉ khẽ sẵng giọng:

- Vẫn chưa đủ.

- Mỗi cô gái đều là thiên sứ, bởi vì yêu mà chấp nhận gỡ bỏ đôi cánh. Anh sẽ dùng chính tính mạng của mình để yêu, bởi vì cô gái đó không thể trở lại bầu trời. Mà em... Vi nhi! Em chính là thiên sứ duy nhất trong lòng anh.

Con gái đang yêu đều là đứa ngốc. Những lời nói đó đều nói đó đều đã dốc hết sức, nếu không được thì chứng tỏ cô ta vẫn không đủ thích ngươi.

Liễu Vi rất thích Lâm Bắc Phàm. Vào lúc này, nghe xong vài câu ngon ngọt, tâm hồn càng loạn. Hơi thở của cô có chút dồn dập. Im lặng một chút, cô gái ngẩng đầu, cố lấy can đảm nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:

- Coi như anh vượt qua kiểm tra.

- Cách mạng còn chưa thành công, các đồng chí cần phải cố gắng. Cửa thứ hai là gì?

- Cho em một lý do để gả cho anh. Lý do đó phải đầy đủ, có đầy tính thuyết phục.

Lâm Bắc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói:

- Vi nhi! Anh thích em còn chưa đủ hay sao?

- Em cũng không ở trong bụng anh, ai biết được anh nói thật hay nói dối? Con trai các anh đều có tâm địa gian xảo. Ngoài miệng thì nói dễ nghe, nhưng trong bụng ai biết còn có ý gì?

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút, nghiêm nghị nhìn Liễu Vi, âm thanh thay đổi, trầm giọng nói:

- Nhất định phải cho em một cái lý do hay sao?

Liễu Vi ngẩng đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm một lúc. Thấy nét mặt Lâm Bắc Phàm như thật, cô thoáng chột dạ. Dù sao, Lâm Bắc Phàm thích mình cũng là một lý do đầy đủ. Một tình yêu thực sự làm sao có thể dung nhập cái gì khác? Liễu Vi cũng không phải là một cô gái thất thường. Cô đang suy nghĩ xem mình có phải làm quá hay không? Nhưng nếu Lâm Bắc Phàm vì tính tình của mình mà bỏ đi, người như thế có đáng để cho mình gửi thân hay không? Chỉ cần Lâm Bắc Phàm đưa ra mấy lý do, mình cũng xuống nước. Nếu như Lâm Bắc Phàm bỏ đi, coi như mình bị mù, nhìn nhầm người...

- Đúng vậy.

Sau khi nghĩ kỹ, Liễu Vi cũng trịnh trọng gật đầu.

Lâm Bắc Phàm cười với vẻ đau đớn, đưa tay châm điếu thuốc. Liễu Vi cảm thấy đau xót, suýt chút nữa thì không nhịn được.

- Được rồi. Nếu em cần, anh có thể cho em.

Lâm Bắc Phàm nhìn mặt bàn làm việc có một bộ bài poker, nói một cách buồn bã:

- Ở Ấn Độ có một truyền thuyết rằng, dùng một bộ bài poker có thể khảo nghiệm sự thật lòng của đàn ông. Vi nhi! Anh muốn hỏi em, bộ bài này có vấn đề gì hay không?

- Không! Nó vẫn còn mới.

Liễu Vi lắc đầu. Bộ bài này là do Trương Minh Thắng đặt đây, nói bộ bài này chất lượng rất tốt, giá cả hợp lý. Hắn muốn hỏi xem Kim Sắc Hải Ngạn có định mua loại bài này hay không?

Long Yên Nguyệt quay đầu dựa vào bàn công tác, rít một hơi thuốc thật sâu rồi trầm giọng nói:

- Mở ra, rút bất kỳ một lá nào. Nếu như anh thực sự yêu em, trong lòng chúng ta nhất định sẽ có một điểm chung. Anh có thể biết em vừa mở ra lá bài nào.

Một bộ bài poker có năm mươi bốn lá, mình chỉ mở bừa một cây rồi để cho Lâm Bắc Phàm đoán? Điều này làm sao được? Liễu Vi không tin vào truyền thuyết Ấn Độ, cô sợ chuyện trở nên căng thẳng liền cười cười nói:

- Thực sự không ngờ, anh cũng là người mê tín.

- Cái này không phải mê tín mà là tự tin. Anh tự tin anh yêu em đủ sâu.

Lâm Bắc Phàm quay đầu, nhìn Liễu Vi, ánh mắt hắn lộ rõ một sự cố chấp:

- Nếu như chúng ta thực sự có điểm chung?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.