Lãng Tích Hương Đô

Chương 146: Chương 146: Tôi ngu ngốc lắm sao?






Ai chẳng thích đẹp. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Tống Nhân Hóa là công tử nhà Thị trưởng, lúc này cũng vào thị ủy mò một chức vụ nhàn nhã, chờ lăn lộn thêm hai năm thì xuống nông thôn làm một năm lấy kinh nghiệm rồi thăng chức, nắm quyền. Hơn nữa, Tống Nhân Hóa còn có bằng tiến sĩ, hắn cảm thấy mình đúng là một quân tử tiêu chuẩn, hơn nữa còn tài hoa, đẹp trai.

Bất kể là từ bằng cấp hay là theo tiền đồ chính trị hoặc là gia thế, Tống Nhân Hóa cảm thấy mình không hề thua kém Long Yên Nguyệt. Bởi vậy, người này rất tự tin, bộ ngực ưỡn cao, trông cũng khá có phong độ. Chỉ có điều, khi nói chuyện, ánh mắt của gã này thỉnh thoảng lại liếc sang Liễu Vi.

Liễu Vi đã hai mươi sáu tuổi, hơn nữa còn được Tiểu Lâm Ca cày cấy, toàn thân phát ra sức hấp dẫn trí mạng. Hơn nữa Liễu Vi dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn không thua gì Long Yên Nguyệt, càng làm cho Tống Nhân Hóa nảy sinh lòng hươu dạ vượn. Đặc biệt, tuy Liễu Vi dáng người nhỏ nhắn nhưng bộ ngực lại cao ngất suýt nữa làm Tống Nhân Hóa phải nhỏ dãi. Hắn rất hy vọng có thể chơi 3P (tay ba) với Long Yên Nguyệt và Liễu Vi. Hơn nữa, hắn thực sự tính toán biến ý tưởng này thành sự thật.

- Mời, Liễu tiểu thư, cô là bạn của Yên Nguyệt, cũng là bạn của tôi. Tôi mời cô một ly.

Tống Nhân Hóa giơ chén rượu vang lên, nho nhã lễ độ đứng lên, nhẹ nhàng cụng ly với Liễu Vi, sau đó khẽ nhấp môi.

Liễu Vi cũng nâng ly, khẽ nhấp môi tuy nhiên trong lòng hơi không hài lòng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Tống Nhân Hóa gặp mặt Tiểu Nguyệt nhưng thái độ của hắn ra vẻ còn thân thiết với Tiểu Nguyệt hơn cả mình. Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cũng có chút khiến người ta ghê tởm. Nếu không phải đã được nghe Tiểu Nguyệt giới thiệu sơ về hắn, mình còn tưởng hắn chính là một tên lưu manh vô lại.

- Đúng rồi, Liễu tiểu thư là đang làm gì?

Tống Nhân Hóa bắt đầu tiếp cận Liễu Vi. Hắn cảm thấy Long Yên Nguyệt gần như sẽ chắc chắn trở thành vợ mình, vậy Liễu Vi hẳn là sẽ phát triển thành tình nhân. Tuy rằng hai người này tạm thời không thể cùng chơi một chỗ nhưng trước mắt như vậy đã là tốt rồi.

Liễu Vi chần chừ nói:

- Mở một quán karaoke ở Nam Thành.

- Thế à? Để hôm nào nhất định tới mới được. Không ngờ Liễu tiểu thư thoạt nhìn tao nhã, dịu dàng, không ngờ lại là một nữ cường nhân.

Tống Nhân Hóa cười thân mật, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói

- Đúng rồi, tôi hiện tại đang làm ở thị ủy, cũng quen biết vài bạn bè ở cục thuế, đại đội phòng cháy chữa cháy và một vài đơn vị. Nếu quán karaoke của Liễu tiểu thư có gì phiền toái, cứ thoải mái nói với tôi. Tuy rằng tôi không là gì nhưng mọi người đều là bạn bè, hẳn là sẽ nể mặt tôi một chút.

Bình thường người làm ăn, nếu có thể nịnh bợ một quý công tử như Tống Nhân Hóa, khẳng định là sẽ vui sướng muốn chết. Như đối với Kim Sắc Hải Ngạn của Liễu Vi, mỗi tháng đều phải chuẩn bị tiếp cục thuế, đại đội phòng cháy, cục văn hóa. Nếu có thể được Tống Nhân Hóa hỗ trợ, mỗi tháng rất dễ dàng tiết kiệm được một, hai vạn. Chỉ có điều, Liễu Vi cũng không tham, hơn nữa cô cũng không cần tiết kiệm một, hai vạn này, liền khéo léo từ chối Tống Nhân Hóa hỗ trợ:

- Ừ, về sau có vấn đề gì, nhất định tìm Tống tiên sinh hỗ trợ.

- Khách khí, nếu Liễu tiểu thư cần, hiện tại tôi có thể gọi điện thoại cho cục trưởng cục thuế. Hôm qua chúng tôi còn cùng ăn cơm với nhau.

Tống Nhân Hóa vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn không tin có người lại từ bỏ lợi ích trước mặt.

- Vi Vi tỷ đã nói sau này tìm anh hỗ trợ, tự nhiên sẽ tìm anh.

Long Yên Nguyệt ôn hòa nói. Cô cũng không phải là ghen mà là lo lắng nếu Tống Nhân Hóa thực sự gọi điện thoại tới cục trưởng cục thuế, chẳng phải là Vi Vi tỷ sẽ nợ Tống Nhân Hóa một nhân tình sao? Như vậy sau này Tống Nhân Hóa muốn hẹn mình, chẳng phải là mình sẽ không tiện từ chối hắn sao?

- Cũng đúng!

Tống Nhân Hóa quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, tự nhiên cười nói:

- Yên Nguyệt, tôi cảm thấy trị an của Nam Thành chúng ta tốt hơn hẳn so với trước kia. Đi trên đường phố phồn hoa của Nam Thành, tôi thậm chí còn nghĩ mình đang ở London.

- Thật không?

Long Yên Nguyệt gắp một miếng thức ăn, đáp một câu cho có lệ.

- Ba mẹ tôi vẫn thường nhắc tới em trước mặt tôi. Xem ra họ rất vừa lòng về em. Tôi cũng định gặp em một lần từ sớm, chỉ có điều vẫn không có cơ hội thôi. Yên Nguyệt, khi nào có thời gian, có thể tới nhà tôi chơi không?

- Có cơ hội nhất định đi.

Vừa nói, Long Yên Nguyệt vừa bí mật nhích lại gần người Liễu Vi.

- Ừ, hiện tại thời gian còn sớm, cơm nước xong cùng đi một chút được chứ?

Tống Nhân Hóa không phải kẻ ngốc. Hắn biết không thể thu phục lập tức cả hai người, liền quay đầu cười xin lỗi Liễu Vi:

- Liễu tiểu thư, rất xin lỗi. Tôi muốn cùng Yên Nguyệt đi xem một chút, tiện thể tiến thêm hiểu biết về nhau, không biết có tiện hay không?

Dù sao Tống Nhân Hóa cũng là một người khá ngon lành, tuy Liễu Vi hơi khó chịu về hắn nhưng hắn chính là tiếp cận Long Yên Nguyệt, bởi vậy Liễu Vi hào phóng cười nói:

- Nếu Tiểu Nguyệt nguyện ý đi với Tống tiên sinh, tôi có gì không tiện chứ?

- Tiểu Nguyệt, ý em thế nào?

Tống Nhân Hóa cũng đổi giọng theo Liễu Vi, gọi là Tiểu Nguyệt.

- Em...

Long Yên Nguyệt vốn định từ chối luôn, nhưng vừa nghĩ tới lúc mình ra khỏi cửa, kẻ lưu manh Lâm Bắc Phàm không thèm để ý tới mình, Long Yên Nguyệt lại cảm thấy bực tức. Nếu mình cứ trở về như vậy, tên khốn khiếp đó khẳng định sẽ chê cười là không ai thèm quan tâm tới mình. Ngẫm nghĩ một chút, Long Yên Nguyệt cố gắng gượng cười, gật đầu nói:

- Ừ, đi xem một chút.

Liễu Vi nghi hoặc liếc Long Yên Nguyệt, nghĩ thầm cô bé này hôm nay rất kỳ quái, không phải là không muốn tiếp cận sao? Chẳng lẽ cô nhìn trung Tống Nhân Hóa này? Thôi mặc kệ, dù sao Tống Nhân Hóa nhìn qua cũng không quá tệ, có lẽ đây chính là môn đăng hộ đối!

Cô bé nhân viên phục vụ đứng ở trong phòng nghe thấy Tống Nhân Hóa hẹn Long Yên Nguyệt đi một mình, hơn nữa Long Yên Nguyệt đã đáp ứng, liền cảm thấy kinh hãi. Cô cũng không biết trước mặt mình chính là công tử của Thị trưởng, cô chỉ biết là nếu chính mình đắc tội khách ở phòng 0 2 3 9, vậy mình sẽ bị đuổi việc. Thoáng suy tư một chút, nữ nhân viên này liền tỉnh táo cầm bình trà lên, giả bộ ra ngoài lấy thêm nước sôi.

- Tiên sinh, người đàn ông kia hẹn một cô gái đi một mình. Cô gái đó đã đáp ứng. Cơm nước xong họ sẽ đi.

Nữ nhân viên đi vào phòng 0239 liền vội vàng báo cáo tin tức quan trọng này cho Lâm Bắc Phàm.

- Cái gì? Để tôi giết con mẹ nó!

Trương Minh Thắng đứng lên, ra vẻ sẽ đi tới phòng 0206 đánh Tống Nhân Hóa.

- Phải dùng trí!

Lâm Bắc Phàm quát lớn với Trương Minh Thắng, sau đó gật đầu với nữ nhân viên:

- Ừ, không có việc gì, cô đi ra ngoài đi.

- Tiếp theo thì sao? Có tin tức gì, tôi có cần tới đây báo cáo nữa không?

- Không cần, cảm ơn tiểu thư.

Lâm Bắc Phàm nghĩ thầm: Ông mày sắp tới hiện trường xử lý, còn cần cô vào đây báo cáo làm rắm gì.

Nhân viên phục vụ như được đại xá, vội lễ phép gập người cúi chào Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng rồi quay người trở về phòng 0206.

Lâm Bắc Phàm uống một hơi cạn sạch cốc bia, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng 0206, tùy tay mở cửa, thò đầu vào xem. Rất nhanh, Tiểu Lâm Ca há mồm ra vẻ rất kinh ngạc.

- Ái chà, thật tình cờ!

Lâm Bắc Phàm liếc Long Yên Nguyệt một cái đầy thâm ý, vội hỏi:

- Rất xin lỗi, tôi không làm ảnh hưởng mọi người chứ?

- Lâm Bắc Phàm, anh đứng lại cho tôi!

Thấy Lâm Bắc Phàm định đi, không biết tại sao Long Yên Nguyệt đột nhiên đứng lên, ánh mắt ửng hồng như đang ấm ức gì to lớn lắm:

- Anh là đàn ông thế nào vậy?

Nói thật, Tiểu Lâm Ca không hiểu ra sao nữa. Mình tới đây gây rối, tai họa tinh kia sao lại đỏ mắt như vậy? Hắn ngẫm nghĩ một chút, nghi hoặc nói:

- Tôi làm sao? Tôi là đàn ông thế nào cơ?

Ý thức được mình hơi thất thố, Long Yên Nguyệt vội ngồi xuống, điều chỉnh cảm xúc, nói:

- Không làm gì, chỉ có điều anh thấy Vi Vi tỷ tỷ ở đây, không ngờ còn muốn rời khỏi. Anh là thế nào vậy? Có phải anh sợ tôi ăn thịt anh không?

Lâm Bắc Phàm cười sảng khoái, nói:

- Ha ha, hóa ra nơi này là phòng 0206, thật là tình cờ, Trương Minh Thắng mời tôi ăn cơm ở phòng 0239. Thế này.... Tôi vào sẽ không có gì bất tiện chứ?

- Lão Đại, lão Đại, anh đi nhầm cửa rồi.

Trương Minh Thắng xuất hiện, nắm lấy tay Lâm Bắc Phàm.

- Tiện mà, tiện mà.

Tống Nhân Hóa đứng lên, mỉm cười đầy phong độ với Lâm Bắc Phàm:

- Nếu Lâm tiên sinh là bạn của Liễu tiểu thư thì cũng là bạn của Tống Nhân Hóa tôi. Nếu không ngại thì vào ngồi đi.

Kỳ thật trong lòng Tống Nhân Hóa rất ghét Lâm Bắc Phàm. Thằng cu này nhìn trông không có vẻ gì là người có tiền. Cũng không biết quan hệ giữa hắn và Liễu Vi thế nào, sẽ không phải là quan hệ nam nữ chứ?

- Bắc Phàm.

Liễu Vi nhìn Lâm Bắc Phàm đầy ẩn tình, dịu dàng nói.

Ái chà! Hai người này đúng là có quan hệ nam nữ. Đừng nhìn thằng này bộ dạng lưu manh, xem ra đúng là hắn có ý đồ xấu. Cũng không biết là hắn dùng biện pháp gì lừa gạt được trái tim Liễu Vi! Tống Nhân Hóa nhìn Lâm Bắc Phàm đầy thâm ý, ánh mắt như thể đang nói: "Người anh em không tồi nhỉ! Trông chú bộ dạng củ chuối thế này mà cũng... Thành thật khai với anh đi, chú làm thế nào lừa gạt được Liễu tiểu thư?"

Lâm Bắc Phàm mặc kệ ánh mắt đáng khinh của Tống Nhân Hóa, cùng với Trương Minh Thắng ỡm ờ tiến vào phòng.

Lâm Bắc Phàm tự nhiên là ngồi bên cạnh Liễu Vi. Bởi vậy, bên phải Lâm Bắc Phàm là Liễu Vi, bên trái chính là Tống Nhân Hóa.

Trương Minh Thắng vốn rất coi trọng Lâm Bắc Phàm, không cần Lâm Bắc Phàm chỉ điểm đã đi tới giữa Tống Nhân Hóa và Long Yên Nguyệt, tiện tay đặt một cái ghế dựa vào đó rồi ngồi xuống.

Giờ thì tốt rồi. Bên phải Tống Nhân Hóa là Lâm Bắc Phàm, bên trái là Trương Minh Thắng.

Tống Nhân Hóa mất hứng, chán ghét liếc Trương Minh Thắng nói:

- Anh... Sao anh có thể ngồi đây?

- Củ chuối! Sao tôi không thể ngồi đây?

Trương Minh Thắng căn bản không biết thân phận của Tống Nhân Hóa, bởi vậy đâu coi Tống Nhân Hóa ra gì. Hắn quay đầu, vênh váo tự đắc Nói:

- Tưởng chỉ có mình ai biết ngồi cạnh mỹ nữ sao? Chẳng lẽ tôi không biết ngồi cạnh mỹ nữ à? Tôi ngu ngốc lắm sao?

- Vị tiên sinh này, mời chú ý ngôn từ của anh. Tôi không hy vọng hai vị tiểu thư nghe thấy những ngôn từ thô tục của anh. Như vậy rất không lịch sự!

Tống Nhân Hóa lập tức tìm được cơ hội nổi giận. Thằng cu này giận tái mặt, giọng điệu cũng trầm trọng hẳn lên, dường như không phải nổi giận vì Trương Minh Thắng ngồi vào giữa hắn và Long Yên Nguyệt mà nổi giận vì Trương Minh Thắng nói tục trước mặt mỹ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.