Lãng Tích Hương Đô

Chương 357: Chương 357: Vu hãm.






Cao Nham không muốn chết, cũng không nguyện ý chết.

Hắn hiện tại chỉ mới hơn 20 tuổi, còn rất nhiều nhân sinh tốt đẹp đang chờ hắn đi hưởng thụ, còn có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp đang chờ hắn chà đạp, còn có rất nhiều sơn hào hải vị đang chờ hắn đi hưởng thụ, bản thân sao có thể chết như vậy? Hắn thích cướp lấy tánh mạng của người khác, còn coi đây là trò vui, nhưng lại không thích người khác cướp lấy tánh mạng của mình.

Cái này chẳng lẽ là báo ứng trong truyền thuyết?

Cao Nham trước kia chưa từng lo lắng tới mấy thứ này, cho rằng bản thân có lão ba, cho dù bản thân gây loạn như thế nào, cũng không có người nào dám bắt mình, nhưng hắn hiện tại rốt cuộc mới biết một việc, đó chính là lão ba của mình không phải là vạn năng, hắn không có khả năng hiện tại từ kinh thành bay đến trợ giúp mình, hắn rốt cuộc cũng biết cảm giác của sợ hãi, trong lòng rất là hối hận.

Sớm biết rằng như vậy, bản thân cần gì phải đến Nam thành? Cần gì cùng Liêu Thiên Cửu hợp tác đối phó với Lâm Bắc Phàm?

Đáng tiếc trên thế giới này vốn không có thuốc hối hận.

Cao Nham nhìn đám tiểu đệ Hồ Điệp Bang đang bước từng bước về phái mình, cả ngươi run rẩy, nguyên lai khi biết cái chết đến gần, bản thân cũng không phải là vạn năng, bản thân cũng sẽ chết. Thanh âm của hắn khàn khàn, liều mạng la hét:" Không...không, tôi không muốn chết, chúng mày...chúng mày cút đi cho tao, tao là Cao Nham, tao là Cao nham..."

Tên bảo tiêu bên cạnh hắn cũng gắt gao đứng ngăn cản phía sau ngưới hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Bọn họ cũng nhìn ra Lâm Bắc Phàm đã động sát khí với bọn họ.

Bọn họ thật không ngờ trên đời này còn có người dám ra tay với công tử của bọn họ.

Nhưng mà chuyện gì cũng có một ngoại lệ.

Nếu như bọn họ không tới Nam thành, Lâm Bắc Phàm tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy bọn họ, nước sông không phạm nước giếng, có thể nói là bình an vô sự, nhưng bọn họ lại đến đây, làm cho nội tâm Lâm Bắc Phàm xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có.

Bản thân mình cơ hồ đã quên mất hắn, nhưng thật không ngờ hắn lại ẩn ở trong tối, tùy thời chuẩn bị ra tay đối phó với mình.

Chuyện như vậy, bản thân sau này tuyệt đối không để cho bọn họ xuất hiện.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc sĩ:" Cao thiếu gia, thật sự xin lỗi, vốn tôi đã quên anh rồi, ai biết anh lại đi tới Nam thành, lại còn xuống tay với tôi? Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể diệt trừ anh!"

"Không...không, tôi cam đoan với anh, tôi xin thề, tôi sau này sẽ không làm như vậy nữa!"

Cao Nham dùng hết khí lực cả người, lớn tiếng kêu lên. Hắn hận không thể thề với trời, làm cho đối phương tha cho mình một con đường sống.

"Không, không, tôi lần trước đã cho anh một cơ hội, anh lại không có nắm chắc, như vậy không thể trách tôi được!"

Lâm Bắc Phàm giơ tay phải lên, nhẹ nhàng phất tay một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười trêu tức.

"Lâm Bắc Phàm, mày...mày dám ra tay với tao, cha tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Cao Nham nhìn thấy đối phương không thể không giết mình, không thể không đem vương bài bảo mệnh của mình lấy ra, hy vọng đối phương có thể suy nghĩ lại một chút.

Lâm Bắc Phàm vuốt ve cằm, lâm vào trầm tư.

"Anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ bảo cha tôi đề bạt anh làm thị trưởng như thế nào? Đến lúc đó quyền lực rất lớn, anh muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu tiền, anh muốn có bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân, cam đoan để cho anh mỗi ngày đều sảng khoái."

Cao Nham nhìn thấy đối phương bắt đầu do dự, trong lòng mừng rỡ, vội vàng dùng quan cao lộc dày để hấp dẫn đối phương, về phần chuyện này, sau này hãy tính.

"Đáng tiếc tôi không thích!"

Lâm Bắc Phàm cười, cười rất âm hiểm.

"Mày...mày..." Cao Nham nhìn nụ cười của đối phương, trong lòng run rẩy không thôi, nụ cười của đối phương phảng phất như ác ma đòi mạng người vậy, làm cho hắn cả người lạnh lẻo, giống như rơi vào hầm băng vậy, toàn thân đều run rẩy.

Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh sao trên bầu trời, chậm rãi phun ra mấy làn khói, nói:" Đêm khuya gió lớn đêm giết người, buổi tối hôm nay rất không tệ, hy vọng mày cùng Cửu ca hai người trên đường xuống hoàng tuyền cũng có bạn." Hắn hướng về phía mấy trăm huynh đệ phái sau vung tay lên. "Tiễn Cao thiếu gia lên đường!"

"Mày...mày thật to gan, mày phải biết ràng, Cao thiếu gia có gì ngoài ý muốn, mày trốn không thoát khỏi Trung Quốc!"

Mấy tên bảo tiêu phía sau Cao Nham háo khí đã trở nên di thường như vậy, giương cung bạt kiếm, vội vàng lớn tiếng quát.

Lâm Bắc Phàm nhịn không được ngửa đầu lên trời cười dài:" Trốn không thoát khỏi Trung Quốc? Điều này sao có thể? Hơn nữa, xung quanh nơi này đều là người của chúng tao, ai biết được là chúng tao ra tay? Mày yêu tâm đi, tao sẽ cho mọi người biết, là bọn mày cùng Liêu Thiên Cửu phát sinh nội đấu, kết quả bọn mày bị Liêu Thiên Cửu giết chết, nói không chừng phụ thân Cao thiếu gia còn có thể cảm ơn tao!"

Mấy tên bảo tiêu bên cạnh Cao Nham sắc mặt đều đại biến, vội vàng túm lấy Cao Nham hướng về phía sau lùi lại mấy bước.

Hơn 400 tiểu đệ Hồ Điệp Bang dưới mệnh lệnh của Lâm Bắc Phàm, nào dám dừng lại nữa khác, tất cả đều giơ đao trong tay lên, hướng về phía bọn người Cao Nham xông lên.

Cao Nham nhìn thấy nhiều người lao đến như vậy, đặc biệt là ánh đao chói mắt, bịa dọa cho mặt không còn chút máu, phát ra từng tiếng thét chói tai, nhanh chân xoay người chạy trốn, nhưng hai chân hắn giống như mang chì vậy, vô cùng nặng nề, làm sao có thể ly khai khỏi chỗ này? Còn không chạy được hai bước, cả người đã té lăn trên mặt đất, giống như một con chó ăn *** vậy.

"Đi chết đi!"

Sáu gã tiểu đệ ở phía trước đều đồng loạt chém vào sau lưng của hắn.

Mấy tên bảo tiêu đi theo bên cạnh Cao Nham, thấy thế, không quản gì hết, giơ chân phải lên, hướng mấy tên tiểu đệ đó đá tới, mấy tên tiểu đệ này không có phòng bị, trực tiếp bị đá nằm trên mặt đất, đem mười mấy tên tiểu đệ phía sau ngăn cản lại.

Bốn người bảo tiêu bọn họ không hổ là tinh anh từ trong bộ đội ra, công phu mỗi người đều không kém, đối mặt với đối phương có nhiều người như vậy, mà trên mặt không có một chút kinh hoàng, ngược lại còn thi triển ra công phu của mình, cùng xông lên chém giết với đám tiểu đệ đó, hình thành một bức tường người, bảo vệ Cao Nham ở phía sau.

"Thiếu gia, cậu mau đi đi, nhanh rời khỏi nơi này!"

Bốn người bọn họ đều vội vàng kêu lớn.

"A? Rời khỏi nơi này? Đúng, đúng, tao phải rời khỏi nơi này!"

Cao Nham bị những lời này của bọn họ làm cho bừng tỉnh, vội vàng dùng cả tay lẫn chân, xoay người hướng phía trước bò đi, ngay cả một giây cũng không dám trì hoãn.

"Tránh ra cho tao!"

Một tên thành niên tuổi chừng 20 vừa nhìn thấy đã biết bốn người đối phương đều đang thủ vững, nhất thời sắc mặt trắng bệch, hét lớn một tiếng, cả người nhảy lên cao, hai tay giơ thanh đao sáng loáng lên, mượn sức toàn thân, hướng đỉnh đầu tên bảo tiêu phía dưới hung hăng chém xuống.

Tên bảo tiêu kia nhìn thấy hắn thế công hung mãnh như vậy, không dám có chút khinh thường, vội vàng lấy chân trái mà bàn trụ, chân phải khẽ xoay tròn, một theo một chút cuồng phong ác liệt, hướng về phía tiểu phúc đối phương hung hăng đá tới.

Thanh đao trong tay người thanh niên kia vừa mới chạm vào trán đối phương, cả người đã phảng phất như một viên đạn bắn bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất.

"Oa!" Lúc này mới phun ra một ngụm máu tươi, chết ngất đi.

Tên bảo tiêu kia mặc dù một cước đá bay đối phương, nhưng trên trán hắn vẫn bị một vết cắt, máu tươi không ngừng chảy ra, dần dnầ chảy xuôi xuống khuôn mặt hắn, làm cho hai mắt hắn không nhịn được mà chớp mắt liên tục, nhưng lại cảm giác được hai mắt cay cay, đặc biết đau mắt, làm cho hai mắt hắn trở nên mơ hồ.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đó, lại có bốn năm tên tiểu đệ xông lên, đồng loát bổ đao về phía hắn, hắn dưới loại tình huống này, không có phương pháp nào khác để tránh né, chỉ có thể giơ chân phải lên, hung hăng đá nhanh về mấy tên tiểu đệ đó, nhưng mà hắn vừa mới đá ba ba tên tiểu đệ, hai tên còn lại đã chém đao vào trên cánh tay phải của hắn.

"Răng rắc!"

Máu tươi phảng phất như thủy vậy, lập tức phun ra, cánh tay phải của hắn bị chém đứt. Hắn hét thảm một tiếng, té trên mặt đất, tay trái ôm lấy chỗ đang chảy đầy máu tươi trên cánh tay phải, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch đi vài phần.

Ba tên bảo tiêu khác thấy vậy, sắc mặt đều đại biến:" Lão Ngô!"

Bọn họ chỉ ngây người một chút, đám tiểu đệ này đã hướng về phía bọn họ chém xuống, trên người bọn họ cũng trúng vài đao, máu tươi điên cuồng chảy ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả quần áo, bọn họ đều hướng phía sau lùi lại mấy bước, cả người kịch liệt đau đớn, kinh mạch toàn thân co rút, khẽ động một cái, cả người liền vô cùng đau đớn, tất cả bọn họ đều cuống quít hít vào một hơi, thiếu chút nữa té trên mặt đất.

Cao Nham vừa mới chạy được vài bước, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bốn người bọn họ cả người đầy máu, bị dọa cho hồn bay lên trên trời, vâọi vàng kêu lớn lên:" Má ơi!"

Hắn nào đã nhìn thấy trường hợp như vậy? Hoảng sợ cắm đầu về phía trước chạy đi, nhưng thật không ngờ chân phải lại đạp lên một khối đá, cả người lắc lư hai cái, cả người té ngã về phía trước.

"Phù phù!"

"Ai yêu!" Cả người hắn ngửa mặt lên trền, té lăn trên đấ, đau đớn làm cho hắn kêu la thảm thiết, một hồi lâu không bò dậy nổi.

Bốn người bảo tiêu kia nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, tất cả đều khẽ thở dài một hơi.

Bọn họ còn có năng lực bảo vệ đối phương sao?

Bọn họ rất có bản lãnh, nhưng đối mặt với mấy trăm người đối phương, song quyền khó địch tứ thủ, làm sao còn có thể đánh? Bọn họ khẽ nhìn thoáng lẫn nhau, nhưng lại nhìn thấy ba người trong đó cũng không để ý tới hướng mấy trăm tên tiểu đệ Hồ Điệp Bang lao tới, mà người thứ tư cũng nhân cơ hội này lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Cao Chí Bình.

"A..." Ba người bảo tiêu kia cũng phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên người không biết đã trúng bao nhiêu đao, máu tươi không ngừng chảy ra, phun đầy mặt đất, mà mục đích của bọn họ cũng đã đạt được, đều té trên mặt đất.

"Alo..." Điên thọai bên kia rốt cuộc cũng đã có người bắt, một giọng nói già nua từ bên kia vang lên.

"Cao thiếu gia, cậu kiên trì một chút, tôi chắc chắn sẽ tới cứu cậu, Liêu Thiên Cửu, tao liều mạng với mày!"

Lâm Bắc Phàm rất vô sĩ quát to một tiếng, tiến lên vài bước, tên bảo tiêu kia còn chưa kịp phản ứng đã đá bay đi động của đối phương.

"Mày..." Sắc mặt tên bảo tiêu kia đột nhiên đại biến, còn chưa nói xong, đã bị hơn mười tên tiểu đệ bao vây chém chết hắn.

"Nham nhi, Nham nhi, con thế nào? Con...con ở đâu? Nhanh...nhanh nói chuyện." Điện thoại di động rơi trên mặt đất, cũng không có bị hư, mà âm thanh già nua vô cùng lo lắng kia cũng vang lên. Hắn chính là cao Chí Bình, hắn ở tuổi trung niên mới có con, cho nên đối với đứa con trai này có thể nói là vô cùng cưng chiều, sơ nó bị một chút ủy khuất, cũng bởi vì cách làm của hắn như vậy, cho nên mới dưỡng thành loại tính cách ngang ngược này của Cao Nham.

"Liêu Thiên Cửu, mày...mày dám thương tổn Cao thiếu gia, tao liều mạng với mày, a..." Lâm Bắc Phàm hét lên từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, phảng phất như bản thân bị trúng một đao vậy.

"Cha, con...a..." Cao Nham thật vất vả lắm mới nghe được âm thanh của cha mình, liều mạng kêu lên một tiếng, lại bị vài tên tiểu đệ hung hăng đá vào tiểu phúc mấy cái, làm cho hắn đau đớn kêu thảm một tiếng, làm cho nửa câu sau cũng không nói ra được.

"Nham nhi, Nham nhi..." Âm thanh bên kia trở nên vô cùng phẫn nộ. "Mày là ai? Không được đả thương con trai tao, nếu không, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Cao Nham muốn đem chân tướng chuyện này nói cho phụ thân của mình nghe, nhưng khoảng cách quá xa, trừ phi hắn liều mạng kêu to mới có thể, nhưng đã có mười mấy tên tiểu đệ cầm khảm đao bổ về phía hắn, hắn vội vàng né sang bên cạnh, lớn tiếng kêu lên:" Cha, nhanh, cứu...cứu con, a...." Đáng tiếc hắn vẫn không thể trốn được, trên người bị trúng mười mấy đao, thanh âm của hắn trong nháy mắt cũng đình chỉ, hai mắt trừng lớn, hô hấp cũng dần dần đình chỉ.

"Nham nhi, Nham nhi..." Trong âm thanh của Cao Chí Bình tràn ngập vô cùng sợ hãi.

Lâm Bắc Phàm đi tới, đem điện thoại di động đó dẫm nát bấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.