Đúng vậy! Anh trở lại hai mươi năm trước là vì cô, anh trở về vì muốn cấu xin cô tha thứ, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của họ!
Anh biết mình muốn trở về hiện tại cũng không được, hơn nữa nếu đã đến đây, sẽ không về! Anh có được một cơ hội nữa, anh muốn sống bên cô, đây là
mục đích anh trở về đây!
Ôm chặt cô vào lòng, anh biết mình sẽ
không buông rat nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì đó chính là thử thách
cho tình yêu của họ, dù có gian nan, chỉ cần cô yêu anh, anh sẽ không sợ bất cứ điều gì, sẽ không buông tay cô!
Anh đã từng buông tay cô, để rồi hối hận hai mươi lăm năm, anh sẽ không phạm sai lầm nữa!
"Ý Thiến, em nghe anh nói. Anh không biết vì sao em đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, nhưng trong lòng em có anh, mà anh cũng thế. Em phải tin tưởng
anh, anh không còn giống trước kia nữa. Bởi vì.... Vì anh không còn là
anh trước kia, là có nguyên nhân" Cắn răng, anh quyết định nói cho cô
nghe mọi chuyện.
"Vậy nguyên nhân...là gì?". Sao anh có thể thay
đổi lớn như vậy? Sâu tận đáy lòng cô vẫn hoài nghi, cũng vì thế mà cô
không muốn tin tưởng anh, làm họ giẫm chân tại chỗ.
"Em nhất định phải tin tưởng lời anh sắp nói" Anh hơi buông cô ra, tạo khoảng cách, lau nước mắt cho cô.
Diệp Ý Thiến gật đầu, cô cũng không biết cô sắp nghe một chuyện kì quái như thế nào!
________________________________
Mở to đôi mắt mang lệ, Diệp Ý Thiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Dục
Hàn, anh vừa nói một chuyện rất khó tin, làm cô nhất thời không thể tiếp nhận được.
"Đây chính là lý do, anh nhớ em suốt 25 năm, anh muốn bên em không phải là xúc động nhất thời. Ý Thiến, tuy rằng lời anh nói
rất khó tin, nhưng hãy nhìn vào mắt anh, anh không nói dối. Em có cảm
giác được sự thay đổi của anh không? Em có thấy ngắn ngủn vài tháng mà
anh đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?"
Quý Dục Hàn ôm đôi vai của cô, nhìn cô thâm thúy: "ANh nhớ em hai mươi lăm năm! em vẫn không tin anh ư?"
Diêp Ý Thiến run nhẹ mi, tuy chuyện của anh rất khó tin và kì dị. Nhưng cô lại tin!
Cô vừa nghe đã tin anh. Không có nghi vấn, vì chuyện này đã giải thích
chuyện vì sao anh có thay đổi lớn như thế, cũng giải thích được vì sao
anh lại kiên định như thế.
Vậy mà anh đã nhớ nhung cô hai mươi
lăm năm --- thật là khó tin. Không phải vì anh có thể vượt qua không
gian, trở lại bên cô lần nữa, mà là cô thế mà ở trong lòng anh lâu như
thế!
Nước mắt cô lại rơi xuống hốc mắt, cô vươn tay, ôm thắt lưng của anh.
"Dục Hàn, anh yêu em lâu như thế thật ư? Em không biết, em không biết thật
mà.... Sao anh không nói cho em biết? Em sẽ tha thứ cho anh mà, sẽ
kkhông nghi ngờ vô căn cứ, cũng không...." Đồng ý lấy Đông Huân.... Cô
mang nửa câu sau nuốt trở lại, vì bây giờ nói việc đó thật sự đã quá
muộn.
"Lúc đó em không tin tường anh. Nếu anh nói, anh sợ em sẽ nghĩ anh nói dối, càng không muốn đến gần anh" Anh giải thích cho cô.
Nhìn thấy anh đau khổ, Ý Thiến gật đầu. "Em thật sự rất sợ, vì đó là kí ức rất đau khổ...."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh xoay lại ôm cô.
Thật tốt quá, không nghĩ đến cô lại tin anh! Bây giờ cô và anh không còn khoảng cách nữa, cô cuối cùng đã tha thứ cho anh!
Nhưng lúc họ không còn khúc mắc nữa, anh lại cảm giác như bị gông xiềng trầm trọng.
Giờ phút này họ đang ôm chặt lấy nhau, cuối cùng cô cũng tha thứ cho anh, nhưng...
So với trước kia, cục đá giữa họ ngày càng lớn hơn!
"Dục Hàn, em rất vui
vì anh đã yêu em lâu như thế, cũng rất vui vì anh luôn đặt em trong
lòng. Em không thể hoài nghi anh nữa, em tha thứ cho anh tất cả.... Ai
cũng có thời tuổi trẻ lông bông của mình, anh cũng vì thế mà trả giá rất lớn rồi.... ..." Nghĩ đến anh hai mươi lăm năm nhung nhớ và áy náy, cô
càng nghẹn ngào hơn.
Quý Dục Hàn nhìn cô bằng anh mắt lạnh lẽo,
nghe được ý trong lời nói của cô. Tay anh càng ôm chặt vòng eo mảnh
khảnh, không chịu buông ra.
"Nhưng bây giờ em không còn tự do nữa! Em đã đồng ý lời cầu hôn của người khác rồi, em..."
Cô tạm dừng một chút: "Chỉ có thể phụ lòng anh...."
"Không được!" Anh nghiêm khắc đánh gãy lời cô. "Em biết anh xuyên qua không
gian là để tìm em, làm sao có thể buông tay em? Anh nhung nhớ em lâu như vậy, sao có thể để em đi như vậy được?"
Ý Thiến run sợ, cô biết
anh quyết tâm định tương lai của họ, cô cũng biết tâm tình của anh, càng biết bản thân mình chỉ cần ở bên anh mới là hạnh phúc.
Nhưng cô
không thế ích kỉ như vậy, thầm nghĩ đến hạnh phúc của mình, cô không thể vì anh đã đau lòng hai mươi lăm năm mà làm khác được, nghĩ vậy, đầu cô
liền vùi vào lòng anh.
Nếu cô phải lựa chọn, cô chỉ có thể lựa chọn tàn nhẫn với anh mà thôi!
"Dục Hàn, em không đáng để anh yêu em, anh biết vì sao không?" Khẽ mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Em đáng mà, đương nhiên là em xứng đáng" Anh kiên định ôm cô, nhưng trên mặt anh lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
"Không. Em không đáng. Vì... Em nhất định sẽ phụ lòng anh, em chỉ có thể như
vậy, không còn lựa chọn nào nữa" Giọng nói tuyệt vọng của cô quặc chặt
tim anh.
"Tại sao? Sao lại nói như thế" Quý Dục Hàn lạnh lùng nói. "Nếu em không thương hắn..."
"Anh có biết cha đã biết chuyện của anh rồi không? Ông ấy biết anh từng bỏ rơi em, ông ấy..." Cô bỗng tạm dừng.
Không, không thể nói ra. Nhất định không thể để Dục Hàn biết chuyện mang thai, nếu không anh sẽ càng kiên trì, chỉ thêm đau khổ mà thôi!
Cô
không muốn anh đau khổ thêm nữa, anh đã hoài niệm tình cảm của hai
người, nhất định anh cũng rất đau khổ --- bây giờ cô từ chối anh, gây
tổn thương lớn hơn cho anh, làm sao cô có thể để anh đau gấp bội nữa
chứ?
"Ông ấy không thích anh, thậm chí còn hận anh. Ông ấy sẽ
không đồng ý cho em gả cho anh. Cha em nói ông ấy thích Đông Huân, ĐÔng
Huân là con rể lý tưởng của ông ấy, lại rất tốt với em, anh ấy không
ngai.. không ngại em đã từng bên anh, nên em chỉ có thể gả cho ĐÔng
Huân". Diệp Ý Thiến đau khổ nói, mắt cô tràn ngập đau thương.
"Bây giờ là thời đại nào rồi? Em còn muốn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó sao?"
QUÝ Dục Hàn không thể tin được vì lí do đó mà cô muốn rời xa anh. "Em
biết chúng ta trải qua đau khổ thế nào mới có thể bên nhau! Em cũng biết mục đích tồn tại duy nhất của anh là ở bên em..."
"Không, anh
đừng nói như thế" Cô vươn tay, che miệng anh. "Cho dù không có em, anh
cũng phải sống thật tốt! Đồng ý với em, anh đồng ý với em đi!"
Nhìn nước mắt bi thương của cô rơi, Quý Dục Hàn vô cùng đau lòng, nhưng anh
lại lắc đầu nói: "Nếu muốn anh sống thật tốt, vậy hãy ở bên anh, đừng dễ dàng buông tha cho tình yêu của chúng ta như thế! Đừng nói với anh cái
gì mà cha em không đồng ý..."
"Ông ấy bệnh rất nặng, anh biết
không? Rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể chết!" Cô điên cuồng gào
thét, gào lên nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. "Nếu không mổ có thể bỏ
rơi bất cứ lúc nào, bỏ rơi em!"
Quý Dục Hàn trầm mặc, anh nhìn cô sợ hãi, cảm giác thân thể cô run kịch liệt.
Diệp Ý Thiến sợ hãi, cô đã mất đi một người thân, cô không muốn lại mất thêm một người.
"Hy vọng duy nhất của em là có thể làm cho ông ấy vui vẻ, thuận theo ông
ấy, ông ấy vui vẻ là được rồi. Ông ấy.... sẽ không cho em lấy anh, ông
ấy biết anh từng bỏ rơi em, làm sao ông ấy còn đem con gái mình gả cho
người đàn ông từng vứt bỏ nó như thẾ?
Điều quan trọng nhất đối
với em bay giờ là sức khỏe của cha. Bác sĩ nói chỉ cần tâm tình của ông
thoải mái, hài lòng là có thể thực hiện phẫu thuật lần nữa. Tuy rằng
không thể khỏi hẳn, nhưng có thể khống chế được tình hình". Cô cúi đầu,
giọng nói đầy đau khổ.
"Nếu như anh nói với ông ấy, ông ấy có
chấp nhận không?" Quý Dục Hàn thở sâu, anh cảm thấy hít thở không thông, nhưng anh không biết giải tỏa thế nào.
Nếu cha cô khỏe mạnh, cho dù thế nào, cho dù đoạt lại, anh cũng sẽ không buông tay. Nhưng đó là
cha của cô, người thân duy nhất, nếu anh ra sức dành lại cô, sẽ làm cho
bệnh tình của ông ấy ngày càng nặng?
"Anh tin mình có thể mang
lại hạnh phúc cho em, hay để anh thử nhé? Để anh nói chuyện với cha em,
anh sẽ làm ông ấy tin tưởng, bây giờ anh yêu em khác với ngày đó, anh sẽ làm cho con gái duy nhất của ông ấy được hạnh phúc nhất"
Nước
mắt của cô đầy gương mặt tái nhợt. "Đã quá muộn rồi, tin đính hôn đã
tuyên bố, tất cả đều đã muộn rồi. Em không thể làm tổn thương Đông Huân, anh ấy... anh ấy không có lỗi gì cả. Nếu bây giờ từ chối hôn sự, anh ấy sẽ thế nào? Cho dù cha em tin anh, nhưng ông ấy cũng sẽ lo lắng cho
Đông Huân. Cho nên em xin anh..." Cô bắt lấy áo anh, đau khổ nhìn anh.
"Coi như em xin anh, anh buông tay em đi! Em biết anh yêu em rất nhiều,
nhưng kiếp này không thể đáp lại anh, trong lòng em, anh vĩnh viễn là
người em yêu nhất!"
Cô khóc không thành tiếng, âm thanh quanh quẩn làm Quý Dục Hàn đau lòng, anh như cuồng dại.
Anh nhẫn nại, vô cùng nhẫn nại. "Nếu đêm qua anh cầu hôn em, có phải mọi thứ đều khác phải không em?"
Cô nhắm mắt, lại một chuỗi nước mắt rơi xuống. "Bây giờ nói gì cũng muộn rồi..."
Là ý trời ư? ý trời mang anh trở về thời đại này, gặp lại cô lần nữa. Để
anh có cơ hội giải thích và bù đắp những lỗi lầm đã qua. Cũng là ý trời, định rằng kiếp này họ cứ thế lướt qua nhau?
"Không được, anh không thể để cho em lấy người mà em không yêu, anh làm sao...."
Ý Thiến lớn tiếng đánh gãy lời anh. "Là em tự nguyện, là quyết định của
em. Nếu anh cứ để em khó xử, cứ để em đau khổ, thì chỗ này của em..." Cô chỉ vào ngực mình. "Nó đã đau đến chết lặng, nếu anh còn không đồng ý,
em sẽ càng đau hơn, càng thương tâm, càng... Em đã quyết định, anh không cần nói gì nữa!"
Quý Dục Hàn nhìn cô chăm chăm, cô đã quyết định? Quyết định người cô yêu nhất là anh, nhưng cũng quyết định không lấy anh?
Còn quyết định của anh thì sao? ANh biết mình trở về hai mươi lăm năm trước là vì cái gì, quyết định của anh, ý chí của anh, mục đích để sống của
anh bây giờ là gì?
Nhưng nhìn cô đau khổ, nghe âm thanh tan nát
cõi lòng của cô. Anh có thể kiên trì nữa không? Nếu anh kiên trì sẽ làm
cô đau khổ, anh làm sao tha thứ cho bản thân mình được?
Anh trở về là muốn làm cô vui vẻ, bù đắp lại cho cô, hơn nữa anh hi vọng lớn nhất của anh là mang cho cô hạnh phúc.
Nếu anh kiên trì chỉ làm cô thêmđau khổ mà thôi, vì vậy cuối cùng, anh chỉ có thể buông tay ư?
"Đồng ý với em, cho dù không có em bên cạnh, anh vẫn phải sống thật tốt. Đồng ý với em!" Cô nắm áo anh, tình cảm trào dâng trong lòng. "Dục Hàn, Dục
Hàn, đồng ý với em di..." Cô gọi tên anh, bản thân mình cũng không hiểu
sao lại đau khổ như vậy.
Đây là quyết định của cô! Một khi đã như vậy, Quý Dục Hàn đem đau khổ chôn vào lòng mình, kiên trì làm Quý Dục Hàn của cô...
Một khắc ôm chặt cô trong lòng, dùng tính mạng bảo vệ cô --- nước mắt lại rơi ra khóe mi anh. Rơi xuống bả vai của cô.
Không muốn buông cô ra... Thì ra không cần phải kien trì cũng biết được kết
cục của mình! Cho dù anh có xuyên qua không gian, đến bên cô như thế.
Vận mệnh lại một lần nữa mang cô và anh cách xa nhau. Mà anh thì bất lực không thể làm gì....
"Em cũng phải đồng ý với anh, phải thật hạnh phúc" Không biết nói gì hơn,
Quý Dục Hàn nhắm mắt lại, mang lệ đắng nuốt vào tim, bình tĩnh nói.
Diệp Ý Thiến gật đầu, cô nhịn không để mình khóc lớn, toàn thân cô rút, lòng đau như cắt, nhưng lại phải thong thả gật đầu
Hạnh phúc? Cô không biết đó là cái gì, bởi vì sau này thế giới của cô đã
không còn anh nữa. Nhưng cô đã đồng ý với anh, cho dù chỉ là lừa gạt
nhưng cô vẫn muốn đồng ý với anh!
_________________
Quý Dục Hàn mua bất động sản ở Tân giới, bắt đầu xây dựng tương lại của mình.
Anh biết, anh đã vĩnh viễn mất đi Ý Thiến, nhưng dù sao, anh cũng được trở về hai mươi lăm năm trước, vẫn ước muốn được bên cô.
Anh sẽ lặng thầm bên cô, xem cô có hạnh phúc hay không, nhìn xem người đàn ông đó có mang lại hạnh phúc cho cô hay không.
Quyết định của anh được cả nhà đồng ý, một lãng tử đa tình như anh nguyện
quay đầu, tu bổ sự nghiệp, gia đình làm sao không đồng ý được?
Dù gì Quý gia cũng là vọng tộc ở Đài Loan. Mối quan hệ cũng rộng rãi nên ở khía cạnh này cũng không có gì khó khăn, Quý Dục Hàn không biết rốt cục anh nên kinh doanh cái gì mới có thể đến gần cô mà không quấy rầy đến
cô.
Ngay lúc anh đang bận xử lý việc công ty thì một cuộc điện thoại cắt ngang.
"Thật không? Có tin tức rồi sao? Được, tôi lập tức đến ngay...." QUý Dục Hàn
để điện thoại xuống, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài. Đêm nay, tại
khách sạn Phi Hạ sẽ diễn ra một lễ đính hôn vô cùng long trọng.
Gương mặt cương nghị của Quý Dục Hàn làm người khác không thể nhìn rõ tâm tư
của anh. Anh đã quyết định mang phần tình cảm này chôn sâu trong lòng,
nếu đã quyết định như thế, thì bữa tiệc đính hôn này, anh sẽ không tham
gia!
Anh cầm áo khoác, bước nhanh ra khỏi cửa. Điện thoại là do
thám tử tư của anh gọi tới, muốn báo cáo một kết quả của một chuyện vô
cùng quan trọng.
Nghe khẩu khí của đối phương, dường như chuyện
này không đơn giản chút nào. Chẳng lẽ sự thật giống như anh đã đoán, có
người ở phía sau động tay động chân?
Chỉ có thể là người thân của Ý Thiến, cho dù là ai, anh cũng sẽ tìm ra chân tướng, bảo vệ cô không để cô bị tổn thương.
Muốn tổn thương Ý Thiến trước tiên phải qua được anh đã... Thật hoang đường!