Máy bay dừng lại ở sân bay Khải Đức, Quý Dục Hàn nhịn không được bước vội xuống máy bay.
Trong tay anh là chiếc nhẫn vất vả mới mua được. Khi anh về Đài Bắc mới biết
được bạn anh đã giúp anh mua được nhưng không phải là chiếc nhẫn mà anh
cần.
Nên anh lại tìm thêm một ngày, chạy từ Đài Bắc, đến Đài
Trung, rồi đến Cao Hùng mới mua được chiếc "Vĩnh Hằng Chi Giới". Nhân
viên cửa hàng nói cho anh biết, sở dĩ được gọi như thế, vì nó biểu tượng cho tình yêu không bao giờ thay đổi.
Thật không? Là tình yêu
vĩnh hằng.... đó là cảm giác của anh đối với cô. Anh muốn đem tình cảm
này gửi đến cô, cô có nhận hay không?
Ở sân bay anh tìm được điện thoại, Quý Dục Hàn vội vã nhấn dãy số của cô. "Ý Thiến, là anh". Cảm ơn trời đất, bây giờ cô vẫn còn ở văn phòng.
Đầu dây bên kia trầm mặc. "Anh có chuyện gì ư?"
"Hôm kia anh vừa trở lại Đài Bắc". Đầu tiên anh báo cáo hành tung của mình,
mấy ngày nay vì tìm nhẫn, anh vẫn không gọi điện cho cô được.
"Thì sao?" Âm thanh của cô thoải mái đôi chút.
"Anh phải làm một việc rất quan trọng, em.... chờ anh được không?". Anh nghe được tim mình đập thình thịch, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.
Thì ra tâm tình người đàn ông trước khi cầu hôn là như vậy, khẩn trương và bất an, sợ người mình yêu từ chối.
"Chờ anh?". Âm thanh bên kia hơi bối rối
"Một giờ nữa anh sẽ đến Khách sạn, em ở văn phòng chờ anh nhé. Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, chỉ cần một giờ thôi, anh nhất định sẽ
đến. Hôm nay... tuyệt đối không lỡ hẹn, anh sẽ cho em biết, anh yêu em
nhiều như thế nào". Anh nói đứt quãng, thật ra anh đang rất vui sướng,
nhưng lại vội vàng nói không rõ.
"Rốt cục anh có chuyện gì?". Cô bị anh làm cho bất an, âm thanh cũng vội vàng. "Có liên quan đến việc anh quay về Đài Bắc sao?"
"Anh... tóm lại em hãy chờ anh, nhất định phải chờ anh, anh sẽ đến ngay lập
tức!". Vẫn là nên nói sau, trong điện thoại không thể nói rõ hết tâm ý
của anh.
"Nhưng...". Cô chần chờ, tạm dừng lại rồi mới nói. "Được, em chờ anh"
"Ừhm, lát nữa gặp em nhé". Cả người anh trở nên hưng phấn, sau khi tắt điện thoại, anh chạy ra ngoài.
Ngồi trên Taxi, anh nắm chặt chiếc hộp trên tay, anh sẽ không để cô đợi lâu, sẽ không làm cô thất vọng nữa.
Còn việc liên quan đến anh xuyên không trở lại, liên quan đến anh nhớ cô đã hai mươi lăm năm, cho nên đối với phần tình cảm này của cô, sẽ mãi mãi
không tay đổi....
_______________
Ý Thiến cúp điện thoại, ngồi ngây ngốc nửa ngày ở phòng làm việc.
Thật ra hôm nay cô có hẹn cùng Đông Huân, nhưng cô vẫn đồng ý ngồi đây chờ anh. Tại sao? Tại sao cô không từ chối?
Bởi vì giọng nói của Quý Dục Hàn tràn đầy hưng phấn và chờ mong, dường như
anh có chuyện rất quan trọng, rất quan trọng muốn nói với cô, cho nên cô không nỡ từ chối anh, thậm chí cô cũng chờ mong nữa.
Ngày đó ở
thang máy còn chưa nói xong, sau đó lại không có thời gian để cùng anh
tiếp tục. Hôm đó anh nói muốn đến bệnh viện thay thuốc, sau đó lại biến
mất.
Tâm tình cô lại đi xuống, nghĩ anh lại ra đi mà không lời từ biệt, nên hai ngày nay cô đều nhận lời mời của Đông Huân.
Nhưng vừa rồi nghe được giọng điệu của anh trong điện thoại, không hiểu vì
sao làm cô cảm thấy ngọt ngào và kích động. Anh rốt cục muốn cô chờ anh
để làm gì? Rốt cục có chuyện gì mà phải về Đài Bắc, hơn nữa sẽ lập tức
đến gặp cô?
Diệp ý Thiến xoa hai má đang nóng dần lên của mình, cô đang suy nghĩ gì vậy? Cô định tha thứ cho anh ư?
Khoan đã, anh có gì đó muốn nói với cô, nếu như cô chờ mong như vậy, vậy... tha thứ cho anh!
Cô quay đầu nhìn sắc trời dần nhiễm màn đêm, chỉ một giờ nữa, anh sẽ đến
bên cạnh cô. Cô đành phải gọi cho Đông Huấn, nói cho anh biết hôm nay cô không thể đến được.
Trong điện thoại, cô nói dối, cô nói với anh cô bận công việc, nên buổi tối không đi ăn cơm với anh được. Đông Huân
vẫn như bình thường, dịu dàng với cô, còn nhắc nhở mai là ngày cô phải
cho anh đáp án.
Dục Hàn, ngày mai em nên trả lời Đông Huân thế
nào, anh hãy nói cho em biết đi! Nghĩ vậy, Diệp Ý Thiến mang tâm tư chờ
đợi để trôi qua một giờ.
Cô xem lại đồng hồ, đã qua một giờ 15
phút, sao anh còn chưa đến? Nghe lời nói trong điện thoại rất vội vàng,
nói chỉ cần một giờ, anh nhất định sẽ không trễ!
Chẳng lẽ xảy ra
chuyện gì? Cô nhanh chóng lắc đầu, không nên suy nghĩ bậy ba, chờ một
chút nữa thôi, Dục Hàn nói sẽ đến, nhất định anh sẽ đến. Không phải anh
rất cần cô chờ anh sao?
Lại một giờ trôi qua, Ý Thiến ngồi không yên. CHẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì? Không. Cô không nên hù dọa bản thân mình.
Nếu không có gì xảy ra, Quý Dục Hàn sẽ không để mình có chuyện. Vậy sao anh lại muộn? Anh nói việc quan trọng phải quay về Đài Bắc là gì?
Nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó, trong điện thoại, âm thanh của anh đầy sự
chờ mong, anh khát vọng thấy được cô, cảm giác này không phải là giả. Cô cầm điện thoại, không biết phải làm thế nào.
Lúc cô không biết phải làm sao thì điện thoại cô cầm trên tay reo lên.
"Dục Hàn, anh ở đâu?" Cô nôn nóng hét to.
"Tiểu thư, lão gia đã xảy ra chuyện rồi" Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói
của người chăm sóc cha cô. "Cô đến bệnh viện nhanh lên, đột nhiên bệnh
tình của ông ấy chuyển biến xấu, vừa được đưa vào phòng cấp cứu"
Chiếc điện thoại trên tay mém chút nữa rơi xuống đất, nước mắt tràn khóe mi.
Cha cô, cha cô đã xảy ra chuyện? Không, không được như vậy!
"Được, tôi lập tức tới liền...." Cô dùng sức cầm điện thoại, bước ra khỏi văn phòng. Nhưng cô cảm thấy cả người cô lực, hai chân cô run run, không
thể khống chế được hành động của mình.
Cảm giác này giống với cảm giác lúc mẹ cô qua đời, không, cô không muốn cô đơn một mình, cô không
muốn cha mình có chuyện gì, cha....
"Ý Thiến, em biết gì chưa?
Bác Hạ bị đưa vào bệnh viện, ông ấy...." Phía sau, cửa bị người ta bật
mở, có người nghiêng ngã vội vàng đi vào.
"Đông Huân....". Hai mắt đầy lệ của cô trông thấy người đến "Em nên làm gì bây giờ? Cha em xảy ra chuyện rồi...."
"Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện, tạm thời không được nói cho ai biết,
nếu không một lát cửa bệnh viện sẽ đầy người mất". Anh vừa ra ngoài vừa
nói nhỏ với cô.
Diệp ý Thiến đành gật gật đầu. Việc của các chú
cứ để anh xử lý vậy.... Lòng cô đã loạn cào cào, sao còn nghĩ đến lợi
ích công ty, khách sạn, tài sản và lợi ích được?
Chỉ cần cha cô
vượt qua thời kì khó khăn này, cô không thèm bất cứ thứ gì, chỉ cần thân thể cha cô được khỏe mạnh, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
"Đông Huân, cha em sẽ không xảy ra việc gì phải không?". Cô cúi đầu, vẫn hỏi.
Đông Huân vỗ vai cô, không nói lời nào.
Nếu Diệp Ý Thiến ngẩng đầu nhìn Đông Huân, cô sẽ thấy trong mắt anh không phải là lo lắng, mà là lạnh nhạt.
Toàn thân ông Hạ cắm đầy ống thở ngủ trong phòng bệnh, bởi vì chỉ có người
thân có thể vào thăm nên trong phòng bệnh chỉ có cô đang nắm tay ông.
"Cha, cha phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, nếu không con sẽ thế nào
đây? Con không muốn cha có chuyện gì, tuyệt đối không muốn..." Cô thấp
giọng kêu cha mình, nói chuyện với ông.
Tay cha cô bỗng giật nhẹ, dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để Ý Thiến lệ tràn mi.
"Bác sĩ, bác sĩ, cha tôi tỉnh lại, ông ấy...." Cô lớn tiếng gọi bác sĩ, còn nhấn nút ở đầu giường
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đi vào, cha cô mở mắt nhưng rồi lại nhắm mắt,
làm tim DIệp Ý Thiến như bị ai nhéo. Cô hết nhìn cha mình rồi lại nhìn
bác sĩ, lo lắng chờ kết quả.
"Bây giờ ông ấy rất không ổn định,
nhưng lúc này có thể xem là tốt nhất rồi" Bác sĩ trầm trọng nhìn cô.
"Chúng tôi sẽ cố gắng phẫu thuật lần nữa, hi vọng có thể khống chế được
tế bào ung thư đang lan rộng. Nhưng trước tiên bệnh nhân cần điều dưỡng
thật tốt mới có thể tiến hành phẫu thuật, vật lý trị liệu có thể sẽ rất
đau đớn"
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ". CÔ cầm tay cha mình "Cha, cha phải kiên trì vì con, được không cha?"
Ông Hạ nằm trên giướng gật đầu
"Bác Sĩ, hình như ông ấy muốn nói chuyện". Cha cô hơi vươn tay, chỉ vào miệng, DIệp Ý Thiến kích động quay đầu nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn dụng cụ y tế, gật đầu. "Tạm thời có thể không thở oxy, nhưng
chỉ được 5 phút. CÔ phải chú ý". Bác sĩ dặn dò rồi bước ra ngoài.
"Cha, cha muốn nói gì, con nghe đây!" Tai cô đặt sát bên miệng ông Hạ, nước mắt dâng đầy trên khóe mi.
"Tiếc nuối lớn nhất của cha..... Là không đợi được đến ngày con mặc áo
cưới... Đông Huân rất hợp với con.... Con... đáp ứng nó đi!" Ông Hạ thở
dốc, nhỏ giọng nói. "Trước khi cha đi, có thể nhìn thấy con hạnh phúc mỹ mãn, cha có thể an tâm....."
"Không, không đâu. Cha, cha còn sống rất lâu, rất lâu nữa, cha...." Cô nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ dùng sức cầm tay ông.
Cô y tá đứng phía sau, gắng lại ống hô hấp cho ông.
Diệp Ý Thiến ra khỏi cửa phòng bệnh, Đông Huân vẫn chờ cô nơi đó. ANh không nói gì, ánh mắt chỉ lộ ra lo lắng và thân thiết.
"Bác Hạ thế nào? Vừa rồi anh có nói chuyện với bác sĩ, ông ta nói cần để tâm tình bác Hạ thoải mái, thõa mãn tất cả những nguyện vọng của ông.
Vậy.... mới có thể tiến hành lần phẫu thuật thứ hai". Anh cầm bàn tay
run run của cô.
"Thật ư?" CÔ hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. "Vậy cha sẽ sống sao?"
Nước mắt của cô đảo quanh tròng, cô đã mất đi mẹ, không muốn lại muốn đi cha...
"Chúng ta cũng nhau cố gắng! làm cho ông ấy cảm thấy hạnh phúc và thoải mái.
Như vậy mới tốt cho sức khỏe của ông!" Anh có lòng tin gất đầu.
Diệp Ý Thiến gật nhẹ đầu. Cha cô muốn cô nhận lời cầu hôn của Đông Huân ư?
Trong mắt ông, ĐÔng Huân là người con rể hoàn hảo ông đã chọn cho cô ư?
Nhưng cô không muốn thực hiện nguyện vọng của ông... Dù Đông Huân đối xử với cô rất tốt, lại rất quan tâm đến cha cô.
Dục Hàn, anh ở đâu? Lúc em sợ hãi và bất lực nhất, anh lại đang ở đâu?
Sau khi Quý Dục Hàn
đưa ông lão bị thương vào bệnh viện, thì đã qua giờ hẹn với Diệp Ý
Thiến, anh chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi cho cô, nhưng không
ai nghe máy.
Anh phát hiện mình không có số điện thoại ở nhà cô,
làm sao đây? Không có di động thật sự rất bất tiện, ở hai mươi lăm năm
trước này, nóng lòng muốn liên lạc với ai đó thật khó khăn!
Quên đi, ngày mai lại giải thích với cô, bây giờ anh muốn ở lại đây với ông lão kia, chờ đến khi ông tỉnh lại.
Bởi vì ông lão bất tỉnh, nên không biết được ông là ai. Nếu anh bỏ đi như vậy, ông lão lại càng không có ai chăm sóc.
Ở ven đường anh thấy một ông lão bất tỉnh, lúc ấy trên đường rất đông,
nhưng không ai dừng lại. Quý Dục Hàn lập tức bảo tài xế dừng xe, sau đó
đưa ông lão đến bệnh viện.
Nhưng anh lại bỏ lỡ cuộc gặp gỡ quan
trọng của anh và ý Thiến. Anh không biết cô có trách anh không, hiển
nhiên cô đã ra khỏi khách sạn, không chờ anh.
Quý DỤc Hàn cảm
thấy mất mát! Quên đi, ai bảo anh đến muộn, còn nói với cô nhất định sẽ
không thất hứa nữa! SỰ thật chứng minh, anh là người đàn ông không thể
tin tưởng được.
Quý Dục Hàn cười khổ, nhưng anh không đành lòng
để lại ông lão một mình mà bỏ đi. Sau khi bác sĩ nói kết quả, bảo ông
lão không còn nguy hiểm, anh mới yên tâm mà đi.
Dù sao anh là
người đưa ông lão đến bệnh viện, cũng có một phần trách nhiệm. Nếu đổi
lại hai mươi lăm năm trước, anh đồng ý cứu một ông lão ư?
Quý Dục Hàn để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có hai mươi lăm năm kinh nghiệm
cuộc sống, nếu không phải anh từng đi qua đau thương, anh sẽ không thể
nào hiểu được sinh mệnh quý giá như thế nào.
Bởi vì anh được trở
về lại thời tuổi trẻ một lần nữa, nên anh mới biết quý trọng hiện tại.
Nhưng anh lại không thể lung lây được Ý Thiến lần nữa, cô không chờ anh.
Quý Dục Hàn mân khóe miệng, cõ lẽ đợi ngày mai, anh sẽ giải thích cho cô,
chỉ cần ông lão không còn nguy hiểm, anh nhất định sẽ tìm cô giải thích
rõ ràng.
Người thiện lương như cô, cô sẽ tha thứ cho sự bội ước này của anh.
Anh lại không biết, lúc anh đang ở bệnh viện, bên kia, cô cũng đang lo lắng bất an.
______________________________________________________
Trong đầu cô hiện lên câu nói của cha, cha cô hi vọng cô có thế lấy được Đông Huân, bác sĩ cũng nói phải hết sức thỏa mãn yêu cầu của ông, làm tâm
trạng của ông thoải mái, ...
"Đông Huân, nếu em nói cho anh biết, em đang mang thai đứa trẻ của người khác, anh vẫn lấy em ư?" Cô không
muốn nói ra bí mật trong lòng, nhưng cô không muốn để người đàn ông này
hối hận vì quyết định của mình, cô không thích hợp làm vợ Đông Huân.
"Anh đã biết từ lâu rồi!" Anh nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói. "Bác Hạ cũng biết".
Diệp Ý Thiến muốn té xỉu, cái gì? CÔ nghĩ mình che dấu rất tốt, nhưng thật ra họ đã biết rồi!
"Vậy sao anh còn muốn...."
"Người đàn ông đó cũng ở đây phải không?" Giọng nói Đông Huân hiện lên một
chút đau xót. "Em cho là bác Hạ không biết gì ư? Ông ấy quan tâm em như
vậy, sao lại không biết? Ông ấy cho người điều tra Quý Dục Hàn, rồi mới
hỏi anh có đồng ý cưới em không"
"Em... hoàn toàn không biết...." Cô nhìn anh, không biết tại sao, tâm tình lại đau đớn kì lạ.
Thì ra cha cô biết cô chịu bao nhiêu tổn thương và đau khổ, nhưng không nhắc đến điều gì, là sợ nói ra cô sẽ thêm đau lòng ư?
"Ông ấy nói cho anh biết điều đó, để anh tự quyết định. CÒn nói cho anh
biết, em có thể muốn có đứa bé này, nhưng ông ấy không muốn em vì đứa
nhỏ mà lại bị tổn thương. Ông ấy nói đàn ông như Quý Dục Hàn không hẳn
sẽ mang lại hạnh phúc cho em ----" Đông Huân tạm dừng một chút, nhìn cô
"Anh không biết người đàn ông kia, nên anh không thể đánh giá anh ta.
Nhưng có thể vứt bỏ em và đứa bé, làm anh cảm thấy anh ta là người không thể tin được!"
"Anh biết tất cả, nhưng vẫn cầu hôn em? Đông Huân, anh không cần phải làm như vậy..."
Anh đã nói rồi, em không giống những cô gái khác. Anh muốn cưới một cô
gái môn đăng hộ đối, đây là vận mệnh của anh. Hãy xem em cũng là một
trong những cô gái đó đi. Anh thích em, Ý Thiến, anh không ngại quá khứ
của em và anh ta. Ai mà không có quá khứ chứ?"
"Nhưng đứa
bé......." CÔ hơi giật mình nhìn anh, cô không nghĩ đến Đông Huân sẽ
chấp nhận làm cha của đứa bé. Làm sao có thể? Cô không đáng để người
khác làm vậy, huống chi một người ưu tú như anh!
"Là đứa bé của
ai có quan trọng sao? Anh rất thích trẻ con, nếu anh thích em, anh sẽ
chấp nhận tất cả những gì thuốc về em". Anh hơi nâng mắt, cười dịu dàng
mà thân thiết. "Em không nên nghĩ nhiều như vậy, em có không ý gả cho
anh không?"
"Khó trách cha em hi vọng em có thế lấy được anh, thì ra hai người đã nói chuyện với nhau từ trước...."
"Em nghĩ anh không nên mạnh dạn cầu hôn em ư? Dù sao đúng như em nói, chúng ta quen nhau không lâu.
"Nhưng thời gian của bác Hạ không còn nhiều lắm, ông ấy hi vọng anh cưới em,
mà anh lại rất thích em.... Nếu em đồng ý, chúng ta có thể thành toàn
nguyện vọng của ông ấy. Anh làm như vậy, có đê tiện quá không?" Đông
Huân mang một chút xin lỗi nhìn cô. "Nhưng anh rất chân thành, Ý Thiến,
anh sẽ không lừa dối em"
Những lời này làm cô cảm động, một người đàn ông không lừa gạt cô..... Đúng vậy! Đông Huân sẽ không gạt cô, Đông Huân chấp nhận cô, cũng là chàng rể mà cha cô thích.
Cha cô đã
điều tra Quý Dục Hàn, nhất định cho rằng anh không thích hợp làm con rể
của ông. nếu bây giờ cô gả cho anh --- không, anh còn không cầu hôn cô,
cũng không nói gì đến việc muốn lấy cô làm vợ anh, hôm qua anh cũng
không đến.... ....
Cho dù Dục Hàn muốn kết hôn với cô, nếu cô làm như vậy, nhất định cha cô sẽ thất vọng! Bây giờ quan trọngnhất là cha
cô, là nguyện vọng của ông, là sức khỏe của ông!
Gả cho Đông Huân, có lẽ là lựa chôn tốt nhất, ít nhất anh chân thành với cô, cũng đồng ý chấp nhận đứa bé trong bụng cô.
"Nãy giờ em không nói gì, coi như em đồng ý" Anh nữa nói đùa, nữa nghiêm túc.
"Em...." Diệp ý Thiến cúi đầu, thật ra trong lòng cô rất loạn, cô vẫn muốn nói chuyện với Dục Hàn một lần, một lần nghiêm túc.
"Cha em hình như tỉnh lại" Đông Huân đẩy cửa phòng bệnh, kéo cô vào.
Diệp Ý Thiến thu lại nỗi lòng loạn cào cào của mình, nhìn cha cô nằm trên giường bệnh.
"Đông Huân" Ông vương tay đến Đông Huân. "Ý Thiến đành nhờ con...."
"Bác Hạ, bác không cần nói như thế, bác sĩ nói nếu phẫu thuật sẽ còn hi
vọng, cho nên con và Ý Thiến sẽ chăm sóc bác, nhất định có thể khỏe lại!
"Thật không? Ta thật lo lắng đứa bé này, nó... Haizzz, không kịp nữa rồi.... Không nhanh chóng kết hôn là không được...."
Lời cha cô như kim đâm vào lòng cô, qua hơn một tháng, nhất định sẽ có
người nhận ra cô đang mang thai! Đến lúc đó, người ngoài sẽ nói thế nào? Cha cô sẽ đau lòng lắm.
Diệp Ý Thiến hoảng sợ nhìn Đông Huân, vẻ mặt Đông Huân nghiêm túc nhìn cô. Trong mắt anh nói cho cô biết, anh
cũng nghĩ giống như cha cô vậy.
"Bác Hạ, con sẽ công bố hôn sự
của con và Ý Thiến ra ngoài, tổ tức lễ đính hôn nho nhỏ trước. Còn lễ
kết hôn sẽ nhanh chóng tiến hành, bác thấy sao?" Đông Huân kiên định
nói.
Diệp Ý Thiến muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt được an ủi của
ông cười cười, đành thôi, không nói. Có lẽ biện pháp của Đông Huân là
biện pháp tốt nhất, cô còn không biết Quý Dục Hàn có muốn giữ đứa trẻ
của họ không, có kết hôn với cô không.
Diệp Ý Thiến nhắm hai mắt, đưa tay đặt nhẹ lên bụng mình: con àh, con có tha thứ cho mẹ không thể gả cho cha ruột của con không?
Diệp ý Thiến dâng lên chua xót, đột nhiên cô thông suốt, cô và Dục Hàn thật sự không có duyên phận.
Nếu đêm qua anh đến bên cô đúng giờ, có lẽ sẽ không như bây giờ. Nhưng anh
không đến, mặc kệ là nguyên nhân gì... Họ cứ như vậy mà bước qua nhau.
Đây là vận mệnh! Vận mệnh mang cô đến với ĐÔng Huân, một người đàn ông tuy cô không thương, nhưng lại là người cô rất cảm kích.
Diệp Ý Thiến nâng mắt, Đông Huân đứng trước mặt cô, dịu dàng nói. "Ý Thiến, anh sẽ cho em và đứa bé hạnh phúc, anh thề!
Cô gật đầu, nhìn anh vươn tay, ôm lấy cô.
Tuy ngực anh không làm cô say như QUý Dục Hàn, nhưng ấm áp mà rắn chắc. Anh sẽ cho đứa bé một bầu trời hạnh phúc, còn giúp cha cô vượt qua căn bệnh này.
Những điều này đã đủ rồi... Đối với cô, tình yêu không quan trọng, tình yêu có thể làm tổn thương người khác. Nhưng người đàn ông
này rất an toàn. Sẽ cho cô và đứa trẻ hạnh phúc.
Diệp Ý Thiến nhắm mắt, nước mắt bỗng lăn trên khóe mi, sao cô lại đau lòng như thế, rất đau?