Phòng Minh Viễn được một phen toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm hai tay
không hề buông tha của tên áo đen kia, biết rằng Lâm Dật Phi đã cứu mạng của mình. Trong đêm tối, bản thân chỉ lưu ý tới thanh phi đao trước
mặt, còn thanh phi đao phía sau thì không rõ lúc nào bay tới. Lửa giận
trong lòng đột nhiên trào dâng, theo bản năng tự động bóp cò. Sau một
tiếng “pằng” vang lên, tên áo đen kia vẫn đứng ở đó, giống như lá sen
trong ao, không ngừng lay động, cũng không hề có dấu hiệu trúng đạn ở
đâu?
Nếu không có Lâm Dật Phi ở bên cạnh thì chắc Phòng Minh Viễn đã cho rằng mình gặp ma. Tuy võ công của y không được tính là thượng
thừa, nhưng tài nghệ bắn súng của y không hề kém cỏi. Bằng không vừa rồi cũng không thể bắn hạ thanh phi đao kia. Chỉ có điều tại sao lại không
nhìn thấy tên kia tránh né, phát súng mình nắm chắc trong tay tại sao
lại không bắn trúng y!
Tên áo đen lại cười phá lên, chỉ một ngón tay về phía Lâm Dật Phi:
– Bọn họ vẫn còn kém xa, tôi chỉ có hứng thú đọ sức với anh một phen!
Lâm Dật Phi nhìn y, ánh mắt dường như xuyên thấu tấm khen che mặt của y:
– Chuột nhắt không nhìn thấy người, cũng có tư cách đấu võ với tao sao?
Người kia sửng sốt trong giây lất rồi cười phá lên như điên:
– Cái cách khích tướng này dùng sai chỗ rồi. Chỉ có điều nếu tôi tháo
khăn che mặt xuống, thì anh cũng không nhận ra tôi. Cũng giống như…tôi
không biết anh vậy!
Những lời nói này của y có chút kỳ quặc.
Trong khi Lâm Dật Phi đang suy xét lại thì tên áo đen kia nhíu mày, thở
dài một tiếng nói:
– Xem ra việc hôm nay không thành rồi, đành phải đợi đến khi có duyên phận gặp lại.
Phòng Minh Viễn nghe thấy tiếng bước chân phía sau vọng lại, quay đầu lại
nhìn, trong lòng vui mừng khôn tả. Khoảng tầm năm, sáu người đã xông lên mái nhà, dẫn đầu là đội trưởng Long Nghị đội đặc công.
– Bên này, mau tới đây.
Phòng Minh Viễn hét lớn, thầm nhủ nếu một mình tao không bắn trúng mày.
Vậy năm, sáu khẩu súng cùng bắn ra một lúc, không tin mày sẽ không biến
thành cái sàng…
Tên áo đen cười dài một tiếng, hai cánh tay mở
rộng ra, làm tư thế giống như bay lượn trên không, rồi thoắt cái đã thả
mình từ trên nóc nhà nhảy xuống. Lâm Dật Phi kêu một tiếng gay go, rồi
cũng vươn người nhảy xuống. Mấy người Long Nghị, Phòng Minh Viễn đều kêu thất thanh, đều cho rằng hai người này muốn tự sát. Nóc của tòa nhà này đã là tầng hai mươi ba, rơi xuống thì làm sao còn mạng sống nữa?
Lâm Dật Phi người bay trong không trung đã nhìn thấy tên áo đen kia xuống
tới tầng hai, tầng ba. Không trung ngưng lại một chút, bóng người như
tia điện xuyên qua cửa sổ, đi vào bên trong một gian
phòng.T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n Vận khí của Thiếu Niên trầm xuống, thoắt cái đã tới vị trí bên cửa sổ. Khóe mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một
chiếc đèn bàn trong phòng. Ánh sáng hơi tối, nhưng cũng không do dự mà
chuyển nghiêng hướng đi vào bên trong!
Lâm Dật Phi mới vào phòng đã vận khí quanh thân, để ý từng tiếng động
nhỏ, sợ tên áo đen nấp ở góc nào đó đánh lén. Hắn mới đặt ngón chân
xuống mặt đất đã nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng lớn, quả nhiên
là tên áo đen chạy ra ngoài theo cửa chính, trong phòng truyền đến tiếng hét chói tai:
– Ai?
Tiếng hét kia là tiếng của con gái. Lâm Dật Phi không rảnh
để ý, phi thân đánh về phía cánh cửa, cùng lúc đó thì một trận gió từ
bên cạnh lướt đến, lúc này Lâm Dật Phi mới rùng mình một cái, xác định
phương hướng trong khoảnh khắc rồi cúi người xuống tránh.
Chỉ
nghe thấy một tiếng “binh” rồi sau đó lại “răng rắc” một tiếng, chỗ góc
tường “bùm” một tiếng lóe lên ánh lửa rồi lại tắt ngấm. Đèn bàn bị một
cái ghế đập nát, trong phòng vốn tranh tối tranh sáng, bây giờ thì tối
đen. Lâm Dật Phi bất đắc dĩ ngừng bước chân, ngưng thần chờ đợi, phát
hiện có một người đang đứng sừng sững giữa phòng khách.
Lâm Dật
Phi không muốn gây thêm rắc rối, nghĩ chắc người trong phòng là khách
trọ, mình xông vào khiến người ta tưởng là kẻ trộm cũng là bình thường.
Nhưng thủ kình của người kia rất linh hoạt, sắc bén, kình đạo khi ném
cái ghế rất chính xác, chắc chắn người thường không thể làm được điều
này. Tuy vậy thân hình của người kia gầy yếu, không cao, rõ ràng không
phải là tên bịt mặt khi nãy.
Lâm Dật Phi chỉ suy tính trong chốc
lát đã đứng dậy xông về phía cửa. Không ngờ trong đêm tối mà người kia
nhìn rất rõ, hắn vừa động thân một cái thì người kia cũng hành động
theo, cổ tay vừa vung lên đã có vật gì đó dài mảnh lao đến trước mặt Lâm Dật Phi, có vài giọt chất lỏng văng ra.
Vật kia mới đến trước
mặt thì kình phong đã rát mặt, Lâm Dật Phi trong lòng rùng mình một cái, biết người này hơn hẳn người thường, người này biết võ, hơn nữa cũng
không thấp.
Đây là một cái bẫy? Suy nghĩ của Lâm Dật Phi xoay như chong chóng, người kia cũng nhanh nhẹn, vừa vung tay lên đã nghiêng
người về phía trước. Tuy võ công của Lâm Dật Phi đã khôi phục được
khoảng ba phần, kinh nghiệm giang hồ cũng gặp nhiều đối thủ khó nhằn,
nhưng hắn sợ thứ trong tay người kia có độc nên không chạm vào mà chỉ
canh chuẩn sơ hở. Cánh tay của người kia vừa đẩy một cái đã vô thanh vô
tức đá ra một phát, một chiêu ba thức, hư hư thực thực, cho dù là ban
ngày cũng khó phòng bị chứ đừng nói là trong bóng tối mông lung như thế
này.
Nhưng khi giơ tay chạm vào cánh tay của người kia, Lâm Dật
Phi chỉ cảm thấy mềm mại,trắng mịn. Lúc này hắn mới phát hiện ra người
kia có bọc một tấm vải phía dưới, hai cánh tay thì để trần. Trong lòng
Lâm Dật Phi vừa động thì chân đã thu lại mấy phần lực đạo, tuy vậy người kia cũng không chống lại được, bị Lâm Dật Phi đá một phát vào đùi, bay
thẳng ra ngoài.
Thế lao của người kia tuy rất nhanh nhưng người
vẫn đang giữa không trung thì thắt lưng vặn một cái đã nhẹ nhàng hạ
xuống như lá rụng trong gió. Lâm Dật Phi thầm khen một tiếng, hắn đến
đây lâu như vậy nhưng võ công được như thế này lại chẳng có mấy người.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là người kia lại chính là cô gái vừa thét lên
chói tai khi nãy. Mái tóc đen nhánh rơi xuống che mất một nửa khuôn mặt.
Lâm Dật Phi thoáng do dự, biết mình bỏ lỡ lâu như vậy, nếu như tên áo đen
kia muốn chạy trốn thật thì chắc là đã biến mất tăm rồi. Hắn đang suy
nghĩ xem có nên giải thích sự hiểu lầm này không, nếu như cô gái này tức giận thì bản thân mình muốn đi cũng khó. Nhưng hắn không ngờ rằng cô ta vừa đáp đất đã khẽ quát một tiếng, vung tay lên, đột nhiên một đám mây
đen bay về phía Lâm Dật Phi.
Bên tai nghe thấy tiếng “choang”
vang lên, Lâm Dật Phi rùng mình một cái, lập chưởng thành đao, rạch vào
không trung một cái. Chỉ nghe thấy tiếng vải vóc tan tác giữa không
trung, một chưởng của Lâm Dật Phi đã đánh tan đám mây đen kia, sau đám
mây đó xẹt ra một tia chớp lao thẳng về phía hắn, trong không khí tràn
ngập khí lạnh, sát khí ngùn ngụt.
Chiêu này quả thực rất bất ngờ, rõ ràng là người kia muốn một chiêu giết luôn. Nếu như người bình
thường thì sẽ lui về phía sau trước rồi hóa giải sau nhưng Lâm Dật Phi
lại không lùi lại, hàn ý lóe lên trong đôi mắt, không lùi mà tiến lên.
Chân hắn tà tà xông lên, chỉ hơi nghiêng nguời khiến ánh sáng lạnh lẽo
đầy sát khí kia lướt qua. Một bàn tay của hắn vừa thò ra đã bóp nơi yếu
hại trên cổ họng người kia.
– Dừng tay!
Lâm Dật Phi trầm giọng quát.
Người kia ngưng lại, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hóa ra trong tay cô là một thanh trường đao, một đao đâm vào không trung,
ánh sáng màu xanh của thanh trường đao chỉ dừng lại cách Lâm Dật Phi mấy tấc, chỉ cần khua nhẹ một cái là đã chém được Lâm Dật Phi. Chỉ có điều
cổ hơi lạnh, thở cũng khó khăn, bàn tay đặt ở đó chỉ cảm thấy xông lên
một luồng khí lạnh, cả người phát lạnh. Cô biết người này đã hạ thủ lưu
tình, biết chắc người này sẽ không do dự mà cắt đứt khí quản trên cổ
mình nên tuy trường đao kề bên người Lâm Dật Phi nhưng cánh tay đã trở
nên cứng ngắc, không dám động đậy chút nào.
Đột nhiên cửa phòng
vang lên một tiếng “rầm” lớn, giống như là bị người khác đá văng ra.
Trong giây lát ánh sáng chói lòa, ánh mắt Lâm Dật Phi nhưng tụ, lúc này
mới phát hiện ra đám mây đen mà người kia sử dụng như vũ khí chính là
khăn tắm trên người, hiển nhiên là mới từ phòng tắm ra liền giao thủ với hắn. Lúc này tấm khăn tắm đã bị Lâm Dật Phi chém thành hai mảnh, có thể nói là toàn thân không một mảnh vải.
Lâm Dật Phi xoay tay lại
bắn ra, trúng ngay mạch môn của cô gái kia, trường đao trên tay cô cũng
rời tay rơi xuống. Hắn lại vung tay một cái, thanh đao xẹt một cái bay
trở lại vỏ đao treo trên tường. Hắn bước ngược lại một bước, chiếc khăn
tắm uốn lượn như một con rắn bay về phía cô gái kia.
Ngọn đèn vừa sáng lên thì cô gái kia cũng chẳng quan tâm gì đến việc tính mạng mình
bị uy hiếp, theo bản năng lấy hai tay che ngực rồi lùi lại phía sau,
nhìn thấy khăn tắm bay tới không thấy sợ mà còn vui mừng. Cô túm một
cái, thân mình vừa xoay một cái như con quay thì hai mảnh khăn tắm đã
bao phủ lại. Một lát sau những chỗ quan trọng đã che lại, chỉ lộ ra đầu
vai trắng hồng, cái eo nhỏ duyên dáng khiến người ta nhìn thấy mà tim
đập thình thịch.
Người ngoài cửa xông vào, sau khi bật đèn lên, không đến hai giây đã đồng loạt hét lên:
– Không được nhúc nhích!
Trong phòng đột nhiên sáng rực, người xông vào hiển nhiên đã được huấn
luyện kĩ càng, tất cả phân tán ra, sau vài giây ngắn ngủi thích ứng thì
tất cả không hẹn mà cùng chĩa súng về cô gái kia kêu lên:
– Giơ tay lên!
Cô gái kia vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát:
– Các người là ai?
Mấy người xông vào ngoài Long Nghị, Đàm Giai
Giai, Tôn Hồng Mai và Phòng Minh Viễn thì còn hai cảnh sát nữa, Lâm Dật
Phi cũng không biết hai người họ. Mấy người vừa nhìn thấy Lâm Dật Phi
trong phòng, đương nhiên không hẹn mà cùng chĩa súng về phía cô gái kia. Ánh đèn chiếu xuống, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, mái tóc dài của cô gái
kia đã vén ra phía sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ đây lại là
người mà hắn quen.
Long Nghị phát hiện ra sự việc không đúng đầu tiên, đặt súng xuống rồi đến trước mặt Lâm Dật Phi, thấp giọng hỏi:
– Người đâu rồi?
Nhìn cô gái kia hiển nhiên là vừa từ phòng tắm ra. Long Nghị nhìn một
cái, nếu nói đây là Dương Qúy Phi thì còn có lý nhưng nói là hung thủ
thì chắc chắn là không thể nào.
Tuy có Chương Long Châu liên lạc
nhưng Lâm Dật Phi và Long Nghị vẫn ít khi gặp nhau, hai người cũng chỉ
quen biết qua loa, hắn thấy thế thì lắc đầu cười khổ:
– Chạy mất rồi.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, hắn chỉ giao thủ mấy chiêu trong vài
phút, đáng lẽ bọn Long Nghị phải thấy tung tích của mình và tên áo đen
từ trên mái nhà rồi xông từ trên đó xuống. Nếu như bọn họ không chạm mặt nhau thì chẳng lẽ tên kia đã chạy trốn xuống dưới?
– Vậy cô ta là?
Long Nghị ra hiệu cho mấy đặc công thu súng lại, mặt thoáng chút không
tự nhiên. Anh dọa sát thủ thì không cần lo nhưng lại dọa đến khách trong khách sạn thì lại là chuyện lớn.
– Hình như là khách của khách sạn.
Lâm Dật Phi cười khổ nói.
– Các người là ai?
Cô gái kia thấy mấy người thu lại súng thì khôi phục lại sự bình tĩnh,
ánh mắt chuyển sang Lâm Dật Phi, đột nhiên cô sửng sốt, khó tin hỏi lại:
– Là anh?
Long Nghị ngẩn ra, không ngờ Lâm Dật Phi lại quen biết
cô gái này. Nếu vậy thì cũng dễ xử lý, cứ giao cục diện rối rắm này cho
Lâm Dật Phi giải quyết là được, anh ta rút ra giấy chứng nhận:
– Chúng tôi nhìn thấy nghi phạm đi qua đây nên vào kiểm tra một chút, không biết cô có nhìn thấy hay không?
Cô gái kia hơi nghi hoặc, giơ một ngón tay chỉ Lâm Dật Phi nói:
– Là anh ta.
– Đương nhiên không phải là cậu ấy.
Long Nghị khoát tay nói:
– Đồng chí Lâm đang hỗ trợ chúng tôi truy bắt nghi phạm, phiền cô xuất trình giấy tờ chứng nhận.
Khóe miệng cô gái kia chỉ chỉ về chiếc túi da trên bàn:
– Ở kia kìa.
Hai tay cô nắm chặt góc của hai mảnh chiếc khăn tắm, lật tìm giấy tờ cũng không tiện lắm.
Long Nghị ra hiệu cho Tôn Hồng Mai tiến lên lấy. Tôn Hồng Mai cũng không
khách khí, lật hộ chiếu trong chiếc túi da, sắc mặt hơi khác, bước đến
bên Long Nghi, thấp giọng rỉ tai hai câu.
Long Nghị chỉ “Ồ” một tiếng, bước xung quanh nhìn một cái:
– Xem ra không phải ở đây rồi, chúng ta đến chỗ khác đi.
Anh ta ra hiệu cho mấy người rút đi, trước khi đi còn đến cạnh Lâm Dật Phi nói:
– Cậu quen thì tốt rồi, cậu giải thích đi.
Không đợi Lâm Dật Phi
kháng nghị, Long Nghị đã đóng cửa “rầm” môt cái. Phòng Minh Viễn ra khỏi cửa, không nhịn được thấp giọng hỏi:
– Giai Giai, cô nhìn thấy chưa?
– Nhìn thấy cái gì?
Đàm Giai Giai trừng đôi mắt đẹp lên, đến cổ cũng đỏ. Cô vì quan tâm đến Lâm Dật Phi nên đã xông vào trước tiên.
Phòng Minh Viễn cảm thấy kì lạ:
– Đương nhiên là có nhìn thấy huấn luyện viên Lâm ra tay không? Tôi thấy trong phòng có dấu vết đánh nhau, tôi chưa từng thấy anh ấy ra tay thật sự lần nào đâu.
Tôn Hồng Mai phì cười, giơ tay nói:
– Tôi thấy rồi.
Phòng Minh Viễn vội vàng hỏi:
– Có phải là cô gái kia cũng có bản lĩnh thật không?
Tôn Hồng Mai đang định nói gì đó thì Long Nghị đã ho khan một tiếng:
– Mọi người tập trung tìm nghi phạm đi.
Anh ta móc ra bộ đàm, hỏi tình hình dưới tầng một chút, không ngờ tất cả mọi thứ vẫn bình thường thì không khỏi nhíu mày:
– Nghi phạm vẫn còn bên trong khách sạn, Minh Viễn, hai người chúng ta,
cậu và tôi đi hỏi khách ở tầng này một chút. Giai Giai, Hồng Mai, hai
người đến chỗ giám đốc ở đại sảnh lấy tư liệu về khách hàng, xem có ai
khả nghi hay không.
Đàm Giai Giai và Tôn Hồng Mai đáp lại rồi
cũng nhau xuống lầu, đến lúc thấy không nhìn thấy Long Nghị, Phòng Minh
Viễn và ba cảnh sát kia, đột nhiên Đàm Giai Giai thấp giọng hỏi:
– Hồng Mai, rốt cuộc cô nhìn thấy gì vậy?
Nhưng Tôn Hồng Mai lại không để ý, nhìn bốn phía một cái:
– Chắc chắn cô cũng nhìn thấy.
Mặt Đàm Giai Giai hơi đỏ, liên tục lắc đầu nói:
– Tôi không nhìn thấy gì cả.
Tôn Hồng Mai bĩu môi:
– Cái này thì có gì to tát chứ? Chỉ là một cô gái Nhật Bản không mặc đồ thôi mà.
– Cô ấy là người Nhật?
Trong mắt Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc:
– Vậy thì rắc rối rồi, nếu bọn họ kháng nghị với Uỷ ban Nhân dân Thành phố thông qua Lãnh sự quán thì phía trên rắc rối rồi.
– Sợ gì chứ, Nhật Bản thì có gì hay ho?
Tôn Hồng Mai hừ một tiếng:
– Hiện giờ chúng ta bảo vệ sự an toàn cho bọn họ, bọn họ nên cảm ơn
chúng ta mới phải. Với lại tôi thấy đội trưởng Long cũng không lo lắng
gì, huấn luyện viên Lâm cũng có quen biết với cô gái người Nhật kia. Với bản lĩnh và thủ đoạn của anh ấy thì chắc là không sao đâu.