Tuy vẻ mặt Trương Tam rất ngạc nhiên nhưng thanh trường đao trên tay cũng không chậm chút nào.
Trường đao lại lóe lên rồi kề vào cổ Đoạn Tuyết Phong. Khoảnh khắc này
Trương Tam vô cùng bình tĩnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt kinh
hoàng của Đoạn Tuyết Phong một lát rồi rút lại trường đao, trầm giọng
nói: – Anh tự tìm đường mưu sinh đi.
Tay trường đao của anh ta có sự tự tin không nói ra được, lúc trước mấy người vây giết Lâm Dật Phi chẳng phải cũng vậy sao?
Đoạn Tuyết Phong ngạc nhiên nhưng cũng biết là không ổn: – Anh Trương
Tam, tôi thực sự không biết, nguyên nhân không phải là tôi.
Hình như Trương Tam cười một cái, cứng ngắc: – Chuyện đến giờ này, anh
biết hay không, phản bội hay không còn có ý nghĩa gì chứ? Anh đi đi, tôi không giết anh đâu.
Đoạn Tuyết Phong suýt nữa thì rơi nước mắt: – Anh Trương Tam, anh không đi sao?
– Tôi chờ bọn họ. Trong mắt Trương Tam có một tia kỳ lạ: – Anh mau nhân
lúc bọn họ chưa đến thì đi đi, sau này anh có thể làm những chuyện mà
bản thân muốn, không cần mật báo nữa.
Đoạn Tuyết Phong gật đầu liên tục, quay đầu bước ra cửa. Hiện giờ anh ta cảm thấy mình có chút may mắn, anh ta có vợ có con, đương nhiên sống là quan trọng, Trương Tam là một người hiểu rõ đại nghĩa, biết anh ta
không giở trò, cũng coi như người tốt nhưng anh ta không chú ý đến ánh
mắt phía sau kia trở nên hơi âm trầm. Anh ta cũng muốn rời khỏi nơi này
thật nhưng không ngờ rằng nếu như người khác đã hạ lệnh chết rồi mà tại
sao lúc này vẫn chưa đến.
Cửa vừa mở ra thì Đoạn Tuyết Phong cảm thấy gió biển thổi đến, có chút cay mắt.
Sao gió biển lại nóng chứ? Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của Đoạn Tuyết Phong.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trong giây lát bị tiếng sóng nhấn
chìm. Đoạn Tuyết Phong lùi về phía sau như một ngọn lửa, mới bước được
hai bước thì đằng sau truyền đến một cái băng đập vào người anh ta rồi
bay thẳng ra ngoài, ngã trên mặt đất, anh ta không ngừng giãy dụa nhưng
cũng không dập được ngọn lửa hừng hực trên người. Trong ngọn lửa rừng
rực là tiếng kêu thảm thiết không ngừng, thoạt nghe kinh tâm động phách. Trương Tam lạnh lùng nhìn, không ngờ trong mắt cũng lộ ra một chút
hoảng sợ.
Cuối cùng Đoạn Tuyết Phong không còn lăn lộn nữa, vị trí ban đầu chỉ
biến thành một ngọn lửa rừng rực, bàn tay nắm trường đao của Trương Tam
hơi trắng bệch nhưng khuôn mặt hơi xanh, khàn giọng kêu lên: – Hỏa
Ninja, nếu đã đến đây thì tại sao không ra gặp nhau một cái? Hay là Y Hạ Lưu đều là một lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi?
Khi anh ta nhìn thấy mấy chữ trên mảnh trúc kia thì đã thấy không ổn,
anh ta thả Đoạn Tuyết Phong ra ngoài chỉ là muốn thăm dò động tĩnh bên
ngoài, chỉ có đều sau khi biết được thì còn tăng thêm nỗi sợ hãi. Anh ta hiểu không ít về Y Hạ Lưu, cũng biết trừ Hỏa Ninja trong tứ Ninja ra
thì không ai có bản lĩnh như vậy được.
Tuy đao pháp của anh ta tốt nhưng cũng phải nể những Ninjutsu xuất quỷ nhập thần của các Ninja này.
Một người cười dài một tiếng, chân đạp ngọn lửa tiến vào, Trương Tam vừa nhìn thấy đã cả kinh. Tuy biết Hỏa Ninja chắc chắn là có cách phòng ngự lửa đặc biệt nhưng nhìn thấy ngọn lửa anh ta đang đạp thiêu chết người
mà anh ta vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì còn ai không sợ
hãi chứ?
– Trương Tam? Hỏa Ninja đứng trước cửa, mỉm cười một cái, nụ cười bình
thường trước sau như một: – Làm sao để có thể liên hệ với Khổng Thượng
Nhâm vậy?
Trong lòng Trương Tam hơi bình tĩnh lại, biết bọn họ vẫn muốn gì đó từ mình: – Tôi không biết.
– Sao anh lại không biết được chứ? Hỏa Ninja nhếch miệng cười nói: –
Tông chủ vô cùng anh minh, ba năm trước Đoạn Tuyết Phong đến đây, vừa lộ diện một cái thì bọn tôi đã điều tra rõ ràng tám đời tổ tông của anh ta rồi.
Sắc mặt Trương Tam trở nên hoảng sợ, cuối cùng cũng hiểu chút gì đó.
– Lúc trước anh ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé buồn bực và thất bại, làm ăn nhưng suýt nữa phải đền cả quần lót, lúc đó nhảy xuống sông tự vẫn rồi được các anh cứu, lợi dụng đến đây. Hỏa Ninja chậm rãi nói,
giọng nói không cao cũng không nhạt, dường như anh ta chỉ đang kể lại
một câu chuyện, lại dường như chưa từng đặt thanh trường đao của Trương
Tam vào mắt: – Lúc đó đại sự của tông chủ mới thành, dẹp yên phản loạn
của Y Hạ Lưu, điều này đã cho thấy hùng tài vĩ lược của tông chủ, lúc
này Đoạn Tuyết Phong đến không sớm cũng không muộn, điều này đã để lộ
các anh còn có tính toán khác.
Trán Trương Tam toát mồ hôi, vốn chỉ thấy Nhan Phi Hoa có võ công cao cường nhưng hiện giờ mới thấy được sự đáng sợ của cô.
– Chúng tôi để Đoạn Tuyết Phong tự do hành động là muốn lợi dụng anh ta
xem xem rốt cuộc ai liên hệ cùng anh ta. Các anh có quân cờ Đoạn Tuyết
Phong này, thông qua bọn phản nghịch trong nội bộ tổ chức chúng tôi,
không ngừng thu thập thông tin của Y Hạ Lưu. Bọn tôi đã lưu lại Đoạn
Tuyết Phong, không ngừng điều tra hành tung của bọn phản nghịch trong tổ chức và các anh, buồn cười là các anh còn tưởng mình làm việc thận
trọng, áo tiên không tìm thấy vết chỉ khâu (kín mít không chút kẽ hở)
nhưng không biết rằng những gì chúng tôi có được từ Đoạn Tuyết Phong còn nhiều hơn những gì các anh lấy được trên người anh ta. Tây Trạch Minh
Huấn quay lại đây thông báo tin tức với các anh, hiển nhiên chính là sử
dụng con đường mà các anh tưởng rằng đã ổn thỏa vì các anh biết trong
nội bộ của Y Hạ Lưu, tất cả các thông tin công nghệ cao không che giấu ở đâu được, ngược lại cách nguyên thủy này còn có một đường sống nhưng
Tây Trạch Minh Huấn đã chết, còn Trương Tam anh bọn tôi có giết cũng
không có ích lợi gì lớn. Nếu anh nói ra Khổng Thượng Nhâm ở đâu thì bọn
tôi có thể không giết anh.
Một bàn tay Trương Tam nắm thanh trường đao càng tái nhợt thêm, trên mặt không còn chút máu: – Hươu chết về tay ai còn chưa biết, anh nói như
vậy lẽ nào không cảm thấy hơi ngông cuồng sao? Nhan Phi Hoa ở đây thì
tôi còn tự hỏi không có sức phản kháng nhưng anh cùng lắm chỉ là một
Ninja, anh thấy mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
– Kiêu ngạo, ngông cuồng? Hỏa Ninja thản nhiên cười: – Anh thấy sao? Một kỳ tài như tông chủ, không rõ mọi chuyện mà cũng có thể tính toán một
cách rõ ràng. Tông chủ không ra tay là do anh không đáng để cô ấy ra
tay, tôi có thể đến được đây đã cho thấy anh không còn thoát được nữa
rồi.
Đột nhiên Trương tam phá lên cười, cười ngặt nghẽo, gần như cười ra nước mắt.
Hỏa Ninja chỉ chờ,chờ đến khi cuối cùng anh ta cũng khôi phục lại thái độ bình thường mới nói: – Anh cười gì vậy?
– Tôi chỉ cười hình như anh quên mất tổ tông của các anh là ai rồi thì
phải. Sắc mặt Trương Tam khôi phục lại như thường: – Y Hạ Lưu các anh bị một người ngoài đến thống trị, bản thân mình chính là một chuyện vô
cùng nhục nhã nhưng hình như anh đã quên chuyện này lâu rồi thì phải, mở miệng ra là tông chủ, tôi cảm thấy xấu hổ cho anh.
– Xấu hổ? Vẻ mặt Hỏa Ninja vẫn như vậy, không nhanh không chậm nói: –
Sao tôi phải cảm thấy xấu hổ chứ? Chẳng phải Thành Cát Tư Hãn của các
anh cũng không dung dân tộc Hán nhưng ai có thể phủ nhận ông ta là anh
hùng chứ? Chúng tôi chỉ khâm phục anh hùng. Người Mông Cổ thống trị
người Hán các anh lâu như vậy, mở ra được lãnh thổ biên cương từ trước
đến nay chưa từng có, người Hán các anh có ai có thể làm được chưa?
Trương Tam kinh ngạc, không nói ra lời.
– Còn về phần thắng anh. Cuối cùng Hỏa Ninja lộ ra một nụ cười quỷ dị: – Thực ra tôi không ngại nói cho anh biết, tôi chỉ nắm chắc được hơn 50%
thôi. Đao pháp của anh sắc bén, thân thủ được coi như không tệ, nếu
không Khổng Thượng Nhâm cũng không phái anh đến đây mà đến một người trợ giúp cũng không có.
Trương Tam lại sửng sốt, cuối cùng phát hiện đến hiện giờ bất kể khí
thế, mưu kế, tâm thái hay nói chuyện thì anh ta cũng rơi vào thế hạ
phong.
– Chỉ có điều anh bị người khác vạch trần nội tình, khó tránh khỏi trong lòng khiếp sợ. Tuy anh quyết đoán, nhanh nhẹn, để Đoạn Tuyết Phong ra
ngoài thăm dò tình hình nhưng đây đã là biểu hiện của sự chột dạ. Tôi
giết Đoạn Tuyết Phong một cách dễ dàng, thủ đoạn tàn nhẫn là muốn để lại ấn tượng trong lòng anh tôi là người không từ bất cứ chuyện ác nào,
giết người như ngóe. Một khi đã như vậy thì anh khó tránh khỏi có chút
khiếp đảm tôi, anh chậm chạp không chịu ra tay chỉ là muốn kéo dài thời
gian để tìm ra sơ hở của tôi. Vừa nãy anh cố ý chọc giận tôi chính là
muốn nhìn ra được sơ hở của tôi nhưng tôi cách anh quá xa, khoảng cách
giữa chúng ta chính là khoảng cách tôi đặt ra hỏa khí nhưng lại không
phải là khoảng cách tốt để trường đao của anh phát huy uy lực.
Từng tiếng của anh ta như những cái chùy đánh thật mạnh vào ngực Trương
Tam. Trong lòng Trương Tam do dự, sắc mặt cũng lạnh lẽo: – Nhưng anh
quên không tính một điều, anh nói tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng,
hiện giờ tôi đã không còn sợ anh nữa. Tôi tránh được hỏa đạn thứ nhất
của anh, chỉ cần lại gần anh là anh khó thoát được một đao tất sát của
tôi (một đao chết luôn).
Hỏa Ninja vẫn thản nhiên cười: – Tôi không nắm chắc việc có thể giết
được anh bởi vì tôi không muốn bị anh giết mà thôi. Anh thông minh như
vậy, biết cách kéo dài thời gian, lẽ nào anh không biết tôi cũng đang
kéo dài thời gian sao?
– Anh kéo dài thời gian? Trương Tam lại ngạc nhiên: – Anh kéo dài cái gì?
– Anh thông minh như vậy, lẽ nào lại không nghĩ ra sao? Ánh mắt Hỏa Ninja chớp động.
– Đương nhiên anh muốn bắt sống tôi. Trương Tam cười lạnh nói:
– Bởi vì tuy anh đã chiếm được ưu thế nhưng vẫn chưa phải là thế thắng. Anh muốn moi được thông tin hữu ích từ tôi, Đoạn Tuyết Phong chết rồi,
hiện giờ người biết được tung tích của Khổng Thượng Nhâm chỉ có mình
tôi, không biết tôi nói có đúng không?