Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 371: Chương 371: Ẩn Huyệt




– Kế tiên sinh là quý nhân bận rộn nhiều chuyện nhưng vẫn nhớ đến bố tôi.

Dương Hoành Nghiệp lạnh lùng nói:

– Nhưng không biết Kế tiên sinh còn nhớ khối ngọc đã lừa được trong tay bố tôi hay không? Hiện giờ nói thế nào thì Loan Phượng Thanh Minh cũng có thể bán được mấy trăm nghìn đó.

Kế Mập đã khôi phục lại sự bình tĩnh:

– Tôi không lừa mà là mua lại.

– Đúng vậy, mua lại, nói nghe hay lắm.

Trong tiếng cười của Dương Hoành Nghiệp có sự mỉa mai không nói ra lời:

– Chỉ dùng hai trăm tệ đã mua được một khối ngọc lớn cỡ bàn tay từ bố tôi, tôi nói Kế tiên sinh này, anh đúng là rất biết làm ăn đấy.

Thái độ Kế Mập lãnh đạm hẳn đi:

– Cậu nói không sai, chỉ có điều một người tình nguyện trả tiền, một người tình nguyện giao hàng. Đây vốn là chuyện hai bên đều tình nguyện, cũng phù hợp với quy tắc mua bán. Lúc ấy cậu còn nhỏ nhưng nên biết rằng tôi tuyệt đối không lừa bố cậu một xu nào, hơn nữa hai chục nghìn tệ bây giờ cũng không đổi được hai trăm tệ lúc ấy đâu.

– Anh không lừa một xu của bố tôi.

Dương Hoành Nghiệp lại cười lạnh:

– Nhưng cái người mù giả làm thầy bói thì sao? Lúc đó tôi còn nhỏ, nhìn thấy khi anh và bố tôi ra khỏi làng anh còn đỡ bố tôi, tôi còn tưởng anh là một người tốt nhưng hiện giờ nghĩ lại thì hóa ra các người chỉ là một phe mà thôi. Các người một người diễn vai phản diện, nói lừa bố tôi có bệnh, một người thì diễn vai chính nghĩa, chủ động bỏ tiên mua thuốc cho bố tôi, không biết đây có được coi là lừa đảo hay không vậy?

Kế Mập hơi sửng sốt, lúc này mới mỉm cười nói:

– Đương nhiên hiện giờ cậu nói gì thì nó là cái đó, nhưng hiện giờ là thời đại làm theo pháp luật, cái gì cũng phải có chứng cứ, không biết cậu có chứng cứ gì?

Dương Hoành Nghiệp? Khi nghe thấy cái tên này thì Lâm Dật Phi cũng nhớ ra cái tên Dương Hoành Vĩ, nhớ ra bức tranh Phương Chấn Đình mua lại kia.

Hậu nhân của Dương Tái Hưng?

Vừa nghĩ đến cái tên này thì trong lòng Lâm Dật Phi cảm thấy ấm áp nhưng trong giây lát lại thấy lạnh lẽo.

Người ngồi sau Kế Mập chính là Lâm Dật Phi.

Tin tức của A Thủy rất nhanh nhạy, cậu ta tra được chỉ có một chỗ bán đấu giá văn vật ở gần Bắc Kinh, có ba người tham gia hội nghị. Lâm Dật Phi đã gặp Kế Mập hai lần nhưng vẫn luôn không ngờ rằng danh tiếng của Kế Mập cũng không nhỏ, đương nhiên đây là trong giới cổ vật. Thậm chí A Thủy còn tra ra được điểm dừng chân của Kế Mập nhưng đến khi hắn đến được điểm dừng chân của anh ta mới biết là Kế Mập đã đi dự tiệc, đến khi đuổi theo anh ta đến tận đây thì lại phát hiện ngoài cửa có một người lén la lén lút, khi hắn còn đang do dự có vào hay không thì Kế Mập bất ngờ đi ra, nhìn thấy vẻ thần bí của hai người hắn quyết định là đi theo đã rồi nói sau.

Nhưng hắn không ngờ hắn có thể nghe được đại danh của Dương Tái Hưng ở đây.

Ngày đó Dương Tái Hưng chiến một trận ở sông Tiểu Thương, ba trăm kỵ binh nhẹ chống lại hơn hai ngàn quân của địch, trong đó hàng ngàn hàng vạn người sau khi chết toàn thân đều trúng tên, ít nhất cũng trúng hai mũi.

Một anh hùng bằng sắt thì sao chứ? Còn không phải là một ngọn cỏ trong bóng tà dương, ngõ hẻm tầm thường, một đời anh tuấn kiệt xuất bị mưa gió thổi đi.

Không ngờ Dương Hoành Nghiệp lại là hậu nhân của Dương Tái Hưng.

Lâm Dật Phi không kìm được lại nhìn anh ta đánh giá một cái nhưng làm thế nào cũng không tìm được một chút bóng dáng của Dương Tái Hưng năm đó.

Lẽ nào bọn họ có ba bức tranh đó trong tay vì bọn họ là hậu nhân của Dương gia sao?

Dương Hoành Vĩ không biết Lâm Dật Phi đang đánh giá mình, cậu ta chỉ đang nghĩ làm thế nào để đạt được món lời mà cậu ta muốn trên người của Kế Mập trước mặt.

Giải oan cho bố chỉ là ngụy trang bên ngoài, giống như một số ngôi sao bóng đá ra nước ngoài đá bóng muốn làm vẻ vang đất nước nhưng đòi tiền mới là mục đích thực sự của họ.

– Kế tiên sinh đúng là tính toán chu toàn, chuyện lại trải qua lâu như vậy, đương nhiên chúng tôi không thể lưu lại được chứng cứ gì rồi.

Kế Mập cười lạnh nói:

– Cậu nói sai rồi, tôi thật sự hy vọng lúc ấy mình không tốt bụng như vậy, hy vọng lúc ấy mọi người có thể lập ra căn cứ xác thực cho việc mua bán. Việc mua bán từ trước đến nay không có quy định mua đồ phải tính theo giá của mười mấy năm sau, cũng không quy định mua bán một cách ty tiện phải chịu phạt.

– Vậy trộm mộ thì sao? Trộm mộ có phải chịu hình phạt không?

Dương Hoành Nghiệp bí hiểm cười nói.

– Cậu nói gì?

Đột nhiên sắc mặt Kế Mập trở nên đỏ bừng, nói lớn tiếng một câu xong đột nhiên nhìn bốn phía một cái, lúc này mới giảm thấp âm thanh:

– Vậy cậu có biết rằng tội phỉ báng cũng phải chịu phạt không vậy?

– Tôi là một người mục nát.

Dương Hoành Nghiệp lười biếng nói:

– Chỉ có điều tôi biết Kế tiên sinh lại là người lão luyện của nghề này, lại là Chủ tịch danh dự của cái đó, trước kia kiếm tiền không quang minh nhưng hiện giờ lại sung sướng vô cùng, nhưng chỉ cần tố cáo nghề nghiệp trước kia của Kế tiên sinh, trước đừng nói đến việc chịu phạt hay không, e là cơ hội Kế tiên sinh muốn làm khách quý trong buổi bán đấu giá đồ cổ cũng không có đâu nhỉ?

Sắc mặt Kế Mập lúc xanh lúc đỏ, một lúc lâu sau mới nói:

– Cậu muốn thế nào?

– Tôi muốn thế nào à?

Khóe miệng Dương Hoành Nghiệp nhếch lên một nụ cười khinh thường, đúng lý hợp tình nói:

– Đương nhiên là tôi muốn lấy lại đồ gia truyền của nhà tôi rồi.

– Cái gì?

Kế Mập không biết con người trước mặt mình quá nham hiểm hay quá ngây thơ:

– Không thể nào.

– Nói vậy tức là chúng ta không còn gì để đàm phán sao?

Dương Hoành Nghiệp chậm rãi đứng lên:

– Tôi còn quên chưa nói cho Kế tiên sinh là tôi có quen mấy người bạn làm ở tòa soạn báo, không biết mấy ngày nữa trước buổi bán đấu giá của Bắc Kinh đột nhiên xuất hiện một bài báo đăng chuyên gia khảo cổ nổi tiếng Kế Lương tiên sinh hóa ra là người trộm mộ thì kết quả sẽ thế nào nhỉ?

Đột nhiên Kế Mập thở dài nói:

– Coi như cậu lợi hại nhưng không trả khối ngọc kia có được không?

– Không được.

Dương Hoành Nghiệp từ chối chắc như đinh đóng cột.

– Nhưng mà…

Kế Mập do dự một chút:

– Nhưng hiện giờ khối ngọc kia không ở trong tay tôi.

– Tôi không cần biết nó ở trong tay ai.

Dương Hoành Nghiệp lạnh lùng nói:

– Tôi cho anh thời gian một ngày, tôi muốn nhìn thấy khối ngọc đó vào tầm này ngày mai.

Một lúc lâu sau Kế Mập mới nói:

– Gặp nhau ở đâu?

– Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh.

Dương Hoành Nghiệp vô cùng đắc ý, nghênh ngang rời đi, hiển nhiên việc trả tiền cũng đẩy cho Kế Mập.

Kế Mập cũng không động đậy mãi đến khi có một người bước đến trước mặt anh ta thì anh ta mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

– Ân nhân, đã lâu không gặp.

Lâm Dật Phi bước đến gần trước mặt anh ta mới phát hiện ra thậm chí thái dương anh ta đã điểm chút bạc.

Lần đầu tiên gặp Kế Mập, anh ta tuy rằng chật vật nhưng thoạt nhìn được sống rất tốt nhưng lần thứ hai gặp lại anh ta thì hắn thấy Kế Bàn đã tiều tụy đi nhiều, lần đó hắn đã xuất hiện một cách bất ngờ trước mặt Kế Mập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.