Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 134: Chương 134: Bắt bệnh




Lời đồn đại không thể nghi ngờ là một việc kinh khủng. Mọi người cứ truyền tai nhau, qua lời người này lại thành một phiên bản khác. Cứ thế xếp thành một tập truyện, khác xa nhiều với sự thật.

Chỉ có điều, qua những lời đồn đại đó có thể thấy được nhân phẩm của Lâm Dật Phi tệ hại như thế nào.

Nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ ngọt ngào trên mặt của chị, lời đến bên miệng lại chỉ phải nuốt trở vào. Mẹ mất sớm, chị giống như mẹ, chăm sóc, cung cấp cho cô tiền đến trường. Chị buông tha việc học, đều vì cô. Chị chưa từng yêu đương cũng vì cô. Một năm chị chỉ mua vài bộ quần áo cũng vì cô. Vì cô, chị có thể hy sinh rất nhiều…

Cô đã sớm thề, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của chị, không thể khiến chị lại chịu khổ. Nhưng cô lại không thể không nói cho chị chân tướng sự việc. Chẳng lẽ hai mươi năm qua, khó khăn lắm chị mới yêu được một người, nhưng lại do người em gái mà chị yêu thương nhất tự tay phá vỡ một cách tàn nhẫn?

– Cô tôn trọng người khác, cũng chính là tôn trọng chính mình.

Sắc mặt Phương Vũ Đồng trầm xuống, từ trước đến nay chỉ có cô lên lớp người khác, không ngờ bây giờ lại bị người khác chỉ trích cô, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải là sợ Lâm Dật Phi giận mình, làm gì có chuyện mình quan tâm tới con bé xấu xí này:

– Bất luận cô có tin hay không, tôi tìm Dật Phi chỉ là muốn anh ấy giúp đỡ, mà cũng không như cô nói đâu, không hề có ý đó.

Tiếu Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, vừa rồi cô ra khỏi thư viện,nhìn thấy Lâm Dật Phi nắm tay của Phương Vũ Đồng, toàn thân hơi run rẩy, cái mà cô nhìn được chỉ là bối cảnh, khó tránh khỏi sẽ cho rằng đây là một đôi, đợi tới lúc đi ngang qua Lâm Dật Phi, đã thấy hắn buông tay ra, không khỏi hừ lạnh một tiếng, người con gái mà hắn cầm tay kia lại không phải là Bách Lý Băng!

Nếu như là Bách Lý Băng thì coi như là có lý do, dù sao thì Tiếu Nguyệt Như đã sớm biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng kẻ háo sắc này không ngờ lại thay đổi người khác!

Đương nhiên trong mắt của Tiếu Nguyệt Như, Lâm Dật Phi tuyệt đối trăm phần trăm là một kẻ háo sắc!

Cô vì chị mà đau lòng và thất vọng, đã đánh dấu chú ý, nhất định phải lôi chân tướng sự thật ra nói với chị, nghĩ đến đây, Tiếu Nguyệt Như không để ý đến Phương Vũ Đồng, chỉ có điều lập tức đi tới trước mặt của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.

Cái đầu trên cao hơn một mét của cô, so với con gái thì cô không thuộc dạng thấp, chỉ có điều vẫn còn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mắt của Lâm Dật Phi:

– Lâm Dật Phi, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, nếu thật sự yêu một người, trong lòng tuyết đối sẽ không có người thứ hai!

Chỉ nói một câu này, Tiếu Nguyệt Như xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.

– Thật sự yêu một người, trong lòng tuyệt đối sẽ không có người thứ hai?

Phương Vũ Động ở bên cạnh nghe rành mạch từng từ, không khỏi thì thào lẩm bẩm theo, Tiếu Nguyệt Như mặc dù có chút kích động lỗ mãng, nhưng lời nói cũng rất có đạo lý. Kỳ thật làm gì có cô gái nào không hy vọng người yêu của mình chỉ yêu thương một mình mình?

Lâm Dật Phi nhìn theo thân ảnh của Tiếu Nguyệt Như, thở dài một tiếng, quay người đưa Phương Vũ Đồng đi tới bệnh viện, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn vào một người thiếu nữ đứng dưới bóng cây không xa đó.

Dáng vẻ mảnh mai có chút yếu ớt. Đôi mắt vốn trong suốt giờ đây bị bao phủ một lớp sương mù!

Lâm Dật Phi lập tức đi tới, mỉm cười:

– Em cũng đã nhìn thấy rồi?

Bách Lý Băng gật gật đầu, cắn môi, không nói được lời nào.

– Em cho là như vậy à?

Nụ cười vốn rất sán lạng của Lâm Dật Phi bỗng trở nên có chút cô đơn.

Bách Lý Băng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lâm Dật Phi, góc độ của cô và Tiếu Nguyết Như giống nhau, cách nhìn thì lại không giống nhau, Tiếu Nguyệt Như chỉ muốn nói lên chính mình, cô muốn hiểu lòng dạ của người mình yêu.

Dần dần, Bách Lý Băng nở ra nụ cười, sương mù trước mắt biến mất không thấy gì nữa, bởi vì cô chỉ nhìn thấy điều chân thành tha thiết, thẳng thắn thành khẩn, không có gì phải hổ thẹn với lòng mình nên mới có ánh mắt này:

– Cô ấy là ai? Sao em lại chưa từng gặp qua, còn cô gái hùng hổ vừa rồi nữa, cô ấy sao vậy. Sao em lại cảm thấy hình như cô ấy có vẻ tức giận, là do anh à? Có phải là anh lại lừa gạt tình cảm của cô ấy? Cảnh cáo anh, không được trăng hoa đâu nhé!

Lâm Dật Phi mỉm cười, Bách Lý Băng nói đùa thật là rất đáng yêu mà!

Phương Vũ Đồng đứng ở đằng xa, lần này không hề tiến lên, cô nhạy cảm biết được Lâm Dật Phi rất coi trọng Bách Lý Băng, trong lòng có chút ngẩn ngơ, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn xung quanh. Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mà cô đang khát vọng thấy.

Cô vẫn chưa gọi điện cho cậu ta, có lẽ bọn họ thật sự không hợp nhau, miệng Phương Vũ Đồng khẽ hé một nụ cười khổ, tính cách bọn họ đều rất cứng đầu, tuy rằng rất thân thiết, cũng có tình cảm với nhau, nhưng rất khó nhường nhịn đối phương, quan hệ như vậy chỉ thích hợp làm bạn bè, không thích hợp để tiến gần hơn một bước!

Cô biết rằng trong lòng cậu ta có một cô gái khác, lại chưa từng nghĩ tới bản thân mình ngay trước mắt cậu ta, điều này càng làm cho cô thấy khó có thể nhượng bộ, Phương Vũ Đồng kỳ thật giống với Tiếu Nguyệt Như, đều cho rằng thích một người thì phải toàn tâm toàn ý, khi bạn đã ở bên một người, còn thương nhớ một người khác, vậy thì khó mà làm cho người ta dễ dàng tha thứ!

– Đã đi được chưa?

Lâm Dật Phi đã đứng bên cạnh Phương Vũ Đồng một lúc, nhìn cô gái cao ngạo lại có chút cô đơn, không biết như thế nào lại cảm thấy tính cách của cô và Ngô Vũ Thân rất giống nhau.

Tuy rằng bọn họ là một nam một nữ, nhưng bọn họ đều cao ngạo giống nhau, lại đều cô đơn!

Phương Vũ Đồng đã phục hồi tinh thần, theo bản năng hướng sang phía gốc cây kia nhìn một cái, cô gái đó đã biến mất không thấy nữa, cô lúc này ngoại trừ sự khâm phục y thuật của Lâm Dật Phi, còn có chút hâm mộ bản lĩnh hóa giải mâu thuẫn của hắn, chẳng qua vừa rồi trong lòng buồn bã khúc mắc không thể giãi bày, chẳng có tâm tư gì để mà đùa giỡn, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ đi về hướng sân trường.

Sau khi hai người tới bệnh viện An Bình, ông Phương đang ngủ trưa, cũng không muốn quấy rầy ông Phương nghỉ ngơi, hai người lập tức đi vào phòng làm việc của bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền đang cầm một quyển sách lên xem, chau mày, hiển nhiên là đang suy tư về cái gì đó, Lâm Dật Phi có chút xúc động, kỳ thật nhiều khi chú ý nhìn thì có chút si mê, nhưng trên đời này thì thật sự cần loại si mê này.

Bác sỹ Tiền không thiếu tiền, tuổi cũng không nhỏ, vốn cũng muốn về hưu, nhưng ông ta còn đang nghiên cứu, giải quyết xong một vấn đề nan giải là một báo đáp tốt nhất cho sự si mê của ông ta.

Lâm Dật Phi thật không đành lòng quấy rầy ông ta trong lúc này, Phương Vũ Đồng không chút do dự mà gõ cửa phòng, bác sỹ Tiền có chút bất mãn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng ở phía sau, vui mừng khôn xiết, cuống quít đứng dậy nhường chỗ ngồi:

– Lâm lão đệ, lại đây, mau tới ngồi chỗ này, cô Phương, mời ngồi.

Phương Vũ Đồng là thông qua quan hệ với viện trưởng Triệu mới tìm được bác sỹ Tiền, tuy rằng ông Phương cực lực phản đối đặc quyền hóa, nhưng Phương Vũ Đồng tự nghĩ ra rất nhiều lý do để lấy chút quan hệ sau lưng ông nội, tuy nhiên bác sỹ Tiền thì đối với bệnh nhân bình đẳng như nhau, cũng không bao giờ kê đơn thuốc trái với lương tâm, bởi vì bác sỹ Tiền cảm thấy, người bệnh vốn đã rất khổ sở rồi, lại còn sát thêm muối vào vết thương của người ta, vậy mà còn tính người sao?

Cũng bởi vì như vậy, lợi nhuận mà ông ta mang tới cho bệnh viện không thể bằng các bác sỹ khác, ví dụ như bác sỹ Tần, tùy tiện phẫu thuật, hơn nữa kê một cái đơn thuốc, cũng đã bằng lợi nhuận nửa tháng của bác sỹ Tiền.

Bác sỹ Tiền vẫn còn có thể trụ lại ở cái văn phòng trong bệnh viện này một mặt cũng là bởi vì ông ta có chút quan hệ với viện trưởng Triệu, mặt khác cũng là do gần đây ông ta tiếp được vài cái đơn lớn, vài người có tiền bị bên Tây y kết luận là bệnh nan y, lúc cần trị bệnh bằng hóa chất, thì mới thử tìm tới bác sỹ Tiền, thật không ngờ bệnh tình ổn định lại, tế bào ung thư không ngờ không hề giống với chuẩn đoán của Tây y, không biết đã trốn vào đâu, điều này làm cho các bác sỹ khác cực kỳ không vui, nhưng lại làm cho bác sỹ Tiền đắc ý!

Đây là do công lao chỉ đạo rất lớn của Lâm Dật Phi, đương nhiên cũng không thiếu công nghiên cứu của bác sỹ Tiền.

– Lâm lão đệ, tôi thấy cách của cậu, với cách nghĩ của tôi thì không khác lắm, nhưng tôi cũng đã biết có chút bảo thủ, tuy nhiên người già rồi có chút suy nhược, nhưng tôi thấy cậu không hề suy xét cách của tôi!

Bác sỹ Tiền không hề vòng vo trước mặt Phương Vũ Đồng, cũng không hề kiêng kỵ cãi cọ với Lâm Dật Phi, tuy rằng hiện tại ông ta vô cùng tin tưởng phán đoán của Lâm Dật Phi, nhưng có cái gọi là kẻ trí nghĩ nghìn điều tất sẽ có điều sơ xuất, kẻ ngu ngàn lo tất trúng được một, bác sỹ Tiền không phải là kẻ ngu, cũng sẽ không sùng bái mù quáng quyền uy.

Lấy một trang giấy trên mặt bàn đưa cho Lâm Dật Phi:

– Tuy nhiên là do lão đệ kê, tôi vẫn biết là cậu kê đơn có nguyên nhân của nó, nhưng mà tôi thật sự vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ mới xem qua đơn thuốc cậu kê cho ông Phương, Lâm lão đệ, cái này nhất định cậu phải giải thích cho tôi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.