Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 91: Chương 91: Bắt đầu tìm kiếm bảo vật




Bách Lý Băng rất hài lòng với trả lời của người đàn ông bên cạnh, lẳng lặng nghe, không nói lời nào. Cô cảm thấy ở bên cạnh Lâm Dật Phi liền có một cảm giác đáng tin cậy, tuy rằng cô cũng không hiểu hắn hỏi rốt cuộc là có ý gì.

– Đương nhiên, ưu điểm của máy tập thể dục này vẫn không dừng lại ở phương diện quan trọng. Nó có thể nói là kết tinh của tây kết hợp và tây xác nhập.

Nhân viên bán hàng phát huy trọn vẹn tính linh động của chiến thuật, không lấy điểm yếu của mình, để đánh bại quân địch. Y tuy rằng không hiểu rõ người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì, nhưng khi nghe Bách Lý Băng nói hắn học y, tâm lý liền ‘Lộp bộp’ một chút, liền linh hoạt thay đổi chiến lược, quá độ trực tiếp từ y học đến Tây y.

Tuy rằng thay đổi từ học y sang Tây y là chuyện không dễ dàng. Đương nhiên ngoại trừ những sinh viên tự cho là mình thông minh ra, còn nhân viên bán hàng trước mắt này chỉ là dễ dàng động động miệng, liền hoàn thành thuận lợi vấn đề quá độ gian nan này. Tây kết hợp ở trong miệng của y đơn giản giống như trẻ con chơi trò chơi tập làm người lớn vậy.

– Tiểu thư, cô xem ở đây một chút, có nhìn thấy khối vật liệu này không?

Nhân viên bán hàng nam nuốt nước miếng, không trả lời câu hỏi của Lâm Dật Phi, liếc cũng không liếc hắn cái nào. Đây đương nhiên cũng là một loại chiến thuật tâm lý. Y cũng phát hiện vị khách hàng nam này hiển nhiên khó chơi hơn so với mỹ nữ trước mắt. Hơn nữa đạo lý khai thác cùng giới tính khiến cho ánh mắt y nhìn Lâm Dật Phi giống như đứa ở của xã hội cũ nhìn địa chủ vậy. Đầu khớp xương có sự căm hận sâu sắc, trên mặt lại treo vẻ tươi cười khiêm tốn.

Khách hàng mặc dù là Thượng Đế, nhưng những lời này chỉ thích hợp dùng với những Thượng Đế muốn mua hàng thôi. Những khách hàng cả ngày chọn lên chọn xuống, cố tìm ra lỗi sẽ không nhận được sự hoan nghênh của nhân viên bán hàng.

Lúc này nhân viên bán hàng phát hiện khách hàng mà mình gặp phải khôn khéo hơn nhiều so với tưởng tượng. Điều này cũng khiến cho y có dự định đánh hạ công đồn.

Bách Lý Băng gật gật đầu, nói:

– Đây hình như chỉ là một miếng gỗ bình thường, không có gì lạ cả.

Cô đương nhiên biết miếng gỗ này hữu dụng, có sự huyền diệu khó giải thích mà nhà buôn đã thổi vào. Nhưng cô vẫn không kìm nổi phát biểu nghi vấn của mình, lấy tay sờ sờ, có chút cảm giác sần sùi.

– Tiểu thư, điều này cô lầm rồi.

Nhân viên bán hàng nam khẽ mỉm cười. Nụ cười trên khóe miệng có sự ung dung của chỉ huy thiên quân vạn mã đi chiến trường chém giết. Càng là một kiểu anh ở vào giai đoạn lý luận, không thể liên hệ thực tế. Nhân viên bán hàng nam này đến việc có học có hết tiểu học hay không cũng không thể biết được, nhưng tâm lý học trên thực tế lại vận dụng thắng hơn các thạc sĩ tâm lý học, đây cũng xuất phát từ một chút thiếu xót nho nhỏ của hệ thống giáo dục xuất ngoại.

– Đây không phải là một miếng gỗ bình thường. Đây là một khối vật liệu viễn hồng ngoại thiên nhiên, Trúc than!

Nhân viên bán hàng nam kèm theo một khí thế trên cao nhìn xuống ngước nhìn Bách Lý Băng trước mắt đang trợn mắt há hốc mồm. Ý niệm không để cho cô nghi ngờ hiện lên trong đầu, liền nói:

– Tuy rằng kết cấu đều là nguyên tố H2C03 cấu thành, nhưng lại có sự khác nhau về bản chất. Cô phải biết rằng tần suất mà khối trúc than này phóng ra ánh sáng hồng ngoại, cùng với phân tử tế bào cơ thể, thậm chí là chấn động ở giữa giống nhau như đúc.

– Tiểu thư, cô có xe, vì sao không dùng xe của mình?

Nhân viên bán hàng nam ở một bên nhìn ánh mắt của Bách Lý Băng có chút khác thường. Thật sự không hiểu nổi vị này là có tiền hay là không có tiền, hoặc có tiền giống như Grandet vậy.

– Người khác mời, anh có tự mình bỏ tiền ra gọi thức ăn nhanh không?

Bách Lý Băng cười khanh khách nói.

– Đương nhiên là không.

Nhân viên bán hàng nam bật thốt nói.

– Thì phải rồi.

Bách Lý Băng hé miệng cười nói:

– Đạo lý này thật ra là giống nhau. Tôi tuy rằng không biết nhiều bằng anh như vậy, tuy nhiên lại biết một chút. Xe hơi khẳng định hao xăng hơn nhiều so với xe tải. Nếu anh có thể khấu trừ mấy chục đồng tiền xăng từ tiền tôi trả, thì tôi có thể suy xét một chút. Anh chẳng lẽ không biết gần đây thế cục nước ngoài không ổn định, giá dầu mỏ quốc nội không ngừng tăng lên sao?

Nhân viên bán hàng nam trên mặt lúc trắng lúc xanh, rốt cục cũng phát hiện không phải chỉ có mình mới có tài ăn nói hay.

Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng tốn mất hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đi ra khỏi cửa hàng với hai tay trống trơn. Đương nhiên Bách Lý Băng không quên đổi tặng phẩm, nhưng chỉ rút được tấm phiếu ‘Hân hạnh chiếu cố’. Rất muốn tìm giám đốc để lý luận, nhưng Lâm Dật Phi khuyên can mãi. Cuối cùng đồng ý nói cho cô biết mật mã thẻ ngân hàng để làm bồi thường, Bách Lý Băng lúc này mới từ bỏ.

Tuy rằng sớm đã biết tập đoàn Bách Lý là một tập đoàn đa quốc gia, tài sản của Bách Lý Hùng đếm không xuể. Nhưng khi Lâm Dật nhìn thấy nơi ở của Bách Lý Hùng, thì cảm thấy có chút kinh ngạc. Nơi này chỉ là một gian nhà ba phòng ngủ hai phòng khách bình thường. Lúc Bách Lý Hùng cầm cái muôi, đeo tạp dề đi ra, chẳng những Lâm Dật Phi giật mình, mà Bách Lý Băng cũng có chút sững sờ.

Thời khắc nhìn thấy Bách Lý Băng đó, trên khuôn mặt giải nắng rầm mưa của ông liền vui mừng mỉm cười, chỉ nói nói:

– Băng nhi, nhanh lên ghế sa lon ngồi, đồ ăn một lát nữa là xong rồi!

Bách Lý Băng đôi mắt có chút đỏ lên, nói:

– Cha, hôm nay là sinh nhật cha, để con giúp cha nấu cơm nhé?

– Vị này chính là Dật Phi ư?

Ông đùa một câu có thiện ý, hiển nhiên vẫn lo con gái cáu giận.

Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu, nói:

– Bác chính là bác trai Bách Lý phải không? Cháu chào bác!

Quay đầu nhìn thấy Lưu Minh Lý xuất hiện ở phòng khách, bưng hai đĩa thức ăn đứng ở đó. Hắn cuống quít nhận lấy, nói:

– Tài xế Lưu cháu đã từng gặp rồi.

Bách Lý Hùng chỉ mỉm cười gật đầu, nói:

– Tiểu tử xem ra cũng không tệ lắm nhỉ. Thảo nào con gái của ta lại nhiều lần gọi điện thoại lại đây cầu cứu, chỉ là bởi vì cậu.

Bách Lý Băng đột nhiên ngây ra mặt đỏ lên, lấy cớ đi làm đồ ăn chạy vào phòng bếp. Bách Lý Hùng cảm kích liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cũng đi theo con gái vào phòng bếp. Mặc dù biết con gái độc lập từ lâu rồi, nhưng trong mắt người cha, con gái vẫn là cô bé ngày nào quấn bên cạnh ông, ầm ĩ đòi kẹo ăn.

Lưu Minh Lý lại không tới gần phòng bếp, ngược lại kéo Lâm Dật Phi ngồi xuống, mở TV lên, giảm nhỏ âm lượng. Y là người vẫn luôn rất cẩn thận, làm việc cũng cẩn thận. Có thể ở bên cạnh Bách Lý Hùng cố nhiên là bởi vì y là chiến hữu của Bách Lý Hùng, mặt khác vẫn là sự điềm đạm, chắc chắn của y.

– Ông chủ tuy rằng tài sản không ít,

Lưu Minh Lý mỉm cười, nói:

– Tuy nhiên cậu chắc không thể tưởng được ông ấy vẫn thuê phòng ở thành phố Giang Nguyên phải không? Bản thân ông ấy kỳ thật rất tiết kiệm, cũng rất ghét thuộc hạ lãng phí. Bác trai là một người sống rất đơn giản, cho dù là nhà ở kinh thành cũng rất bình thường.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, nhìn chung quanh bốn phía một cái. Nếu không phải bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hắn cũng không ngờ Bách Lý Hùng lại ở nơi như thế này.

– Ông ấy đã rất lâu không nấu ăn.

Lưu Minh Lý cười nói:

– Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Lâm Dật Phi gật gật đầu cười nói:

– Chú đôi tay này cũng dường như không thường xuyên bưng bê nhỉ?

Lưu Minh Lý nhìn tay của mình một hồi, lại liếc nhìn phòng bếp một cái, hạ giọng nói:

– Cảm ơn cậu.

– Không cần cảm ơn.

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Nói cảm ơn cháu để làm gì. Có thể đi tới ngày hôm nay, mỗi người đều làm việc mà mình nên làm. Có những lúc, thành công vẫn cần tự mình đi giành lấy.

Lưu Minh Lý nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn thật mạnh, nói:

– Cậu cố gắng như vậy, làm chuyện gì đều sẽ thành công thôi.

Nói xong quay đầu nhìn ra, nói:

– Đại tiểu thư, cô nói xem có đúng hay không?

Bách Lý Băng đang bưng một đĩa trứng gà rán, nhìn Lâm Dật Phi, tràn đầy ý xấu.

Lâm Dật Phi lòng thiếu tự tin, chậm rãi đứng lên, ngồi trước bàn ăn, cười khổ nói:

– Thật không ngờ tay nghề của bác trai cũng không tệ lắm.

Bách Lý Băng cười một tiếng, đặt đĩa thức ăn này bên phía Lâm Dật Phi, nói:

– Anh đã nói tay nghề không tệ, em sẽ hào phóng một chút. Tất cả đĩa này sẽ thuộc về anh.

Nói xong liền quay đầu lại đột nhiên cười nói:

– Cha, đợi một chút. Con làm thêm một món nữa, có người nói tay nghề của con không tệ.

Lâm Dật Phi cười khổ ngồi xuống, nhìn đĩa trứng gà rán kia mà phát sầu. Lưu Minh Lý đột nhiên vỗ vào vai hắn một chút, ép hắn ngồi xuống, nói:

– Thật ra cậu phải cảm thấy may mắn, đôi khi thẻ tốt chưa chắc đã là ngon.

Lâm Dật Phi trừng mắt nhìn y, lại nhìn món ngon Bách Lý Hùng làm ở một bên, nói:

– Nếu chú không ngại, có thể đổi chỗ với cháu?

Lưu Minh Lý mỉm cười, nói:

– Tôi một chút cũng không ngại. Tuy nhiên trước khi đổi vị trí, tôi còn muốn nói cho cậu biết một bí mật.

– Bí mật gì?

Lâm Dật Phi hứng thú.

– Đại tiểu thư xào thức ăn có thể chỉ qua lửa.

Lưu Minh Lý vẻ mặt nghiêm túc, ý cười trong mắt chính là nhìn qua có thể biết ngay:

– Nhưng vừa rồi tôi phát hiện, ông chủ xào rau thức ăn đều không phân biệt mì chính và muối!

Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn bàn ăn, đột nhiên hỏi:

– Vậy món chú nấu là món nào? Cháu rất có hứng thú biết.

Lưu Minh Lý chỉ vào một đĩa rau trộn dưa chuột nói:

– Uhm, chính là cái này.

Lâm Dật Phi cười cười, chỉ có điều so với quả mướp đắng bỏ đầu không có gì khác nhau:

– Đây là xào rau ư? Nếu như vậy, mọi người sao không nói sớm cho cháu.

Lưu Minh Lý trên dưới nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc hỏi:

– Chẳng lẽ cậu ngoại trừ võ công giỏi, còn có tuyệt chiêu nấu ăn đặc biệt sao? Thật sự hiếm có.

Lưu Minh Lý liên tục gật đầu, rồi lại nói tiếp:

– Người đàn ông như vậy chỉ có khu vực hành chính nào đó của quốc gia mới có thôi.

– Không phải như vậy.

Lâm Dật Phi lắc đầu mỉm cười, nói:

– Ý của cháu là, sớm biết sẽ như vậy, bữa sáng cháu ít nhiều đã ăn một chút, bây giờ cũng không đến nỗi bụng không!

Hai người phá lên cười, Bách Lý Băng vọt ra như lửa cháy. ‘Bịch’ một tiếng, hạ nồi canh xuống ở trước mặt của Lâm Dật Phi, nói:

– Nóng quá.

Hai cánh tay bóp lên vành tai của Lâm Dật Phi:

– Mượn tai của anh một chút.

Lâm Dật Phi không dám quay đầu lại, chỉ có thể kháng nghị nói:

– Đại tiểu thư, cô không có tai sao? Giải nhiệt cũng không cần dùng phương pháp này chứ? Làm người phải phúc hậu một chút chứ.

Bách Lý Băng sau một lúc lâu mới bỏ tay xuống, hót như khướu, nói:

– Tai của em là dùng để nghe đấy, cũng không phải máy tản nhiệt. Chỉ có điều tay rất bẩn, làm gì có khăn?

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm bộ tây phục sạch sẽ trên người Lưu Minh Lý không có ý tốt.

Lưu Minh Lý bị nhìn đến sợ hãi, đành phải đứng lên, nói:

– Để tôi đi tìm. Ồ, ông chủ, đĩa rau ông bưng xem ra rất tươi nhỉ.

– Đúng là rất tươi, khăn lau không cần tìm vội.

Bách Lý Hùng kéo Lưu Minh Lý ngồi xuống, nói:

– Minh lý, anh nói xem tôi đối với anh tốt không.

– Không có gì để nói.

Lưu Minh Lý vội vàng nói. Tuy nhiên nói thế nào, Bách Lý Hùng cũng không giống như kiểu đang muốn phát tiền thưởng cho y.

Trên mặt Bách Lý Hùng trồi lên nụ cười hài lòng, đặt đĩa rau đó ở trước mặt của Lưu Minh Lý, nói:

– Anh nói như vậy, thì tôi an tâm rồi. Đĩa rau này lúc nãy là rất tươi. Tôi mới bỏ vào trong nồi, đột nhiên hết gas. Tuy nhiên căn cứ báo khoa học mới nhất, rau xanh nấu như vậy mới có chất dinh dưỡng. Nào, ăn nhiều một chút, không cần khách khí với tôi.

Bách Lý Hùng vươn đũa, gắp cho y đầy một bát.

Lưu Minh Lý sửng sốt.

Ngày mùng một tháng mười là k’ nghỉ dài hạn, khoản chừng bảy ngày. Rất nhiều người sau ngày mồng một tháng năm’, đã nghển cổ chờ đợi, lên kế hoạch đi đâu đó du lịch. Ba ngày nghỉ lớn hiện giờ là ngày mồng một tháng năm, mùng một tháng mười, còn có tết âm lịch, dường như đã trở thành thời gian tâm điểm của năm. Ngày hình như cũng không còn phân biệt dựa theo xuân hạ thu đông nữa.

Chỉ là như vậy, ngày cố nhiên có chút hi vọng. Thời gian lại có vẻ trôi qua nhanh như bay. Mỗi năm vòng đi vòng lại, tâm trạng háo hức chờ đợi đón năm mới hàng năm chỉ có đi tìm trong ký ức.

Sáng sớm, một tiếng ngân dài của xe lửa dừng lại trong thời gian ngắn ngủi ở một nhà ga nhỏ, rồi lại ầm ầm phóng đi. Một số hành khách cầm theo trứng gà, bánh bao, cháo hoa, dưa muối làm bữa sáng quay về chỗ ngồi. Rất nhiều người không thích ăn bữa sáng phục vụ trên xe. Thứ nhất là đơn điệu, thứ hai có chút đắt. Nếu như so sánh, mỗi cái trạm dừng vô tình đã trở thành địa điểm tốt để mua bữa sáng.

Lâm Dật Phi duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp một cái, cũng không xuống xe lửa mua ít đồ. Nhìn người ta cầm bánh bao ăn, có chút cười khổ. Bách Lý Băng mặc dù không đi cùng với hắn, nhưng lại mua cho hắn đồ ăn ước chừng cho bảy ngày. Tùy tiện lôi ít đồ ăn ra, nhét vào miệng. Nghe radio nhàm chán của xe lửa, biết rằng cách điểm đến của hắn ít nhất còn phải mất hơn một giờ nữa.

Trong xe hỗn tạp các loại mùi khó ngửi, Lâm Dật Phi mua là ghế ngồi cứng. Đại Ngưu đi mua vé cho hắn. Trở về khoe công lao cầm trong tay, ánh mắt nhấn mạnh khủng bố nói, người đông nghìn nghịt, chiêng trống vang trời, mới có thể mua được một chỗ ngồi cũng không tệ rồi, đừng nói chi là giường nằm!

A Thủy oán giận một hồi, con mèo đêm này chẳng những ban ngày rất ít ra ngoài, mà ‘Mùng một tháng mười’ trong mắt cậu ta cũng chẳng có gì khác so với bình thường. Cậu ta cả ngày đều giống như đang nghỉ học. Không khỏi thở dài nói, sớm biết như vậy, còn không bằng tự mình đặt vé qua mạng. Tuy nhiên suy xét đến thân thể khoẻ mạnh của tiểu Phi, còn có thể tiết kiệm được không ít tiền, a Thủy cũng không nói gì thêm. Nhưng lại dặn dò hắn nhớ mở máy di động, mỗi ngày phải gọi điện thoại cho Lâm mẫu.

Lâm Dật Phi lúc đêm khuya, mang theo lời dặn dò của mọi người bước lên lữ trình núi Thiên Trụ. Không dùng sức lực gì đã bị đám người như ong vỡ tổ chen lên xe lửa. Khó lắm tìm được chỗ ngồi của mình, mới phát hiện trên kệ hành lý đã chất đầy. Dường như mọi người không phải đi du lịch, mà là chạy nạn.

Đối diện là một đôi tình nhân trẻ tuổi. Chàng trai còm nhom, mặt mày ủ rủ. Cô gái thì lại mặt mày hớn hở, không ngừng càu nhàu.

Cô chưa từng có suy xét kinh tế của bạn trai có gánh nổi hay không, dù sao không có tiền thì bảo anh ta giơ tay xin tiền cha mẹ. Đáng giá để cô suy tính là nhân lúc đang còn trẻ tiêu xài thế nào cho thoải mái. Bằng không đợi tới khi bị giảm giá trị rồi, hối hận cũng quá muộn. Tuy nhiên tuổi trẻ của cô phần lớn biểu hiện trên những cục mụn trứng cá trên khuôn mặt, trong hơi thở tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.