– Cậu tin tưởng Bách Địa Trung Cương công nhiên phản nghịch Nhan Phi Hoa? Bao gồm cả cậu, hạ độc trong nước muốn giết cậu?
– Tôi không tin.
– Vì sao?
– Bách Địa Trung Cương còn chưa đủ tư cách, “Nghênh phong tán” tuy cực
kỳ độc, nhưng không phải không có thuốc nào cứu được. Nếu ở trước mặt
Nhan Phi Hoa hạ độc thì chắc chắn là múa rìu qua mắt thợ, cho nên hạ độc với tôi chỉ có một khả năng, chính là tạo thành một loại cơ quan ý đồ
mưu phản của Bách Địa Trung Cương. Sau khi sự tình bại lộ, lại phải giết người bịt miệng, chuyện này hết thảy đều là Bách Địa Trung Cương an
bài. Bất kể tội danh thành lập hay không, chiếu theo tính cách của Nhan
Phi Hoa, y cũng khó thoát khỏi trách phạt.
– Cậu tin là Bách Địa Trung Cương khiến Watanabe giết Đằng Thôn Xuyên Sơn? Bao gồm Ngọc Long Bộc Bố lập kế hãm hại cậu?
– Nửa giả nửa thật.
– Vì sao?
– Ngọc Long Bộc Bố lập kế giết tôi, có thể là một nước cờ của Bách Địa
Trung Cương. Ba nhà Bách Địa, Đằng Thôn, Phục Bộ nhiều năm lục đục với
nhau, Bách Địa Trung Cương tuy có tín nhiệm của Nhan Phi Hoa, nhưng dù
sao gần vua như gần hổ, y một khi thất thế, Bách Địa gia có thể bị nhổ
tận gốc, cho nên y tiên hạ thủ vi cường. Bách Địa Trung Cương lợi dụng
Đằng Thôn Xuyên Sơn không ít chuyện, nóng lòng lật đổ Nhan Phi Hoa, cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn hợp mưu. Có khả năng hứa hẹn sau khi giết ta, có
thể cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn nội ứng ngoại hợp, liên kết đối phó Nhan
Phi Hoa. Chẳng qua Đằng Thôn Xuyên Sơn không hiểu Nhan Phi Hoa như Bách
Địa Trung Cương, Đằng Thôn Xuyên Sơn không biết giết tôi là việc nhỏ,
nhưng chỉ cần y xuống tay, bất kể thành công hay không, chiếu theo cá
tính của Nhan Phi Hoa, Đằng Thôn gia có thể tan tành, hơn nữa Phục Bộ
gia cũng khó tránh khỏi liên lụy. Cứ thế, đối thủ của y chỉ còn lại Phục Bộ gia. Phục Bộ Tàng Mộc nằm trên giường nhiều năm, Phục Bộ Ngọc Tử là
thân con gái, chưa đủ để gây họa, đại quyền của Y Hạ Lưu có thể rơi vào
tay Bách Địa Trung Cương.
– Nhưng y tại sao thất bại?
– Bởi vì Bách Địa Trung Cương coi thường Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn
Chính Bộ. Vốn theo ý nghĩ của y, bất kể tôi có chết trong tay Ngọc Long
Bộc Bố hay không, Đằng Thôn Xuyên Sơn sau chuyện này vẫn phải chết,
Watanabe đương nhiên cũng phải chết. Người chết sẽ không mở miệng nói
chuyện, cho nên Đằng Thôn gia khẳng định khó chối được sai lầm này. Bất
quá y không ngờ Phục Bộ Ngọc Tử biết được tiên cơ, đem chuyện này thông
tri cho y, như vậy Phục Bộ Ngọc Tử chẳng những không bị liên lụy, hơn
nữa còn nắm thế chủ động. Y không nghĩ đến Đằng Thôn Xuyên Sơn không đợi y xuống tay thì đã chết ngắc ngứ, Watanabe thì không biết kết cuộc ra
sao. Mọi chuyện đã làm rối loạn sắp xếp của y, tuy y sớm phái người đuổi giết Watanabe, nhưng hiển nhiên không thành công.
Người hỏi trầm ngâm một chút:
– Nói như vậy Đằng Thôn Xuyên Sơn cũng không chết như Bách Địa Trung
Cương an bài. Nói như vậy, Watanabe nói dối trước mặt Nhan Phi Hoa,
nhưng Watanabe tại sao phải giết y? Hoặc là nói, Watanabe tại sao hãm
hại Bách Địa Trung Cương?
Trong khẩu khí người trả lời có chút mỉa mai, hơn cũng là cảm thán:
– Cậu cũng không ngu. Phân tích chủ mưu tuồng vui này thật ra rất đơn
giản, cậu chỉ muốn nhìn thấy rốt cuộc ai được lợi từ chuyện này, như vậy mọi chuyện đều đã rõ.
Người hỏi lại trầm tư hồi lâu:
– Chuyện này nếu nói là được lợi thì chỉ có Phục Bộ gia. Bởi vì lúc này Phục Bộ Ngọc Tử thay thế địa vị Bách Địa Trung Cương, bọn họ có thể nói là không tổn hại gì hết.
– Nhưng Đằng Thôn gia nhưng cũng khó tránh khỏi tai ương diệt môn.
Người trả lời thở dài một tiếng:
– Watanabe hình như không có lý do gì phản bội Đằng Thôn Chính Bộ, y
cũng không có lý do trợ giúp Phục Bộ Ngọc Tử, cho dù y muốn được miễn
chết.
Người hỏi giật mình lạnh toát, dường như nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ:
– Hay cậu nói là Đằng Thôn Chính Bộ… Nhưng cậu phải biết rằng: hổ dữ
không ăn thịt con, y dù ác độc đến đâu, chẳng lẽ lại có thể…
Chỉ có điều người hỏi cũng không nói gì nữa, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì đó.
Người trả lời chỉ buông một tiếng thở dài.
– Bách Địa gia đều là nhân vật tàn độc, Bách Địa Trung Thụ là một nhân
vật tàn độc. Ở thời điểm mấu chốt y ra tay giết anh ruột, bất kể thế
nào, đều có thể xem như là hành động thông minh.
Người hỏi còn nói thêm:
– Chỉ có điều lần này Nhan Phi Hoa vì sao lại không diệt cỏ tận gốc.
Người như Bách Địa Trung Thụ, ngay cả anh cũng có thể giết, Nhan Phi Hoa giữ y lại, chắc chắn là chuyện rất nguy hiểm.
Người trả lời mỉm cười không nói.
– Bất quá lúc đầu cô ở đó, cô cho rằng Nhan Phi Hoa sẽ tin tưởng lời bọn họ nói? Cô không được quên, Nhan Phi Hoa thông minh thế nào, cô ta có
thể phòng ngừa chu đáo, năm đó cô ta một mình bắt giữ Y Hạ Lưu, cũng
không chỉ bằng võ công.
– Tôi không biết.
– Vậy cậu biết gì?
– Tôi chỉ biết đây là một màn quyền mưu tranh đấu, trong chuyện này, có
người khó tránh khỏi phải chịu tội thay, có người có thể thượng vị. Phục Bộ Ngọc Tử lần này được lợi là chắc chắn, vì mọi chuyện đều nằm trong
kế hoạch của cô ta, cũng bao hàm cô ta chủ động yếu thế, cho Bách Địa
Trung Cương một cơ hội bắt cô ta. Cơ hội kia đương nhiên là cạm bẫy,
khiến Bách Địa Trung Cương không còn đường lui. Cô ta rất may mắn, cô ta thành công rồi, nhưng cũng không thấy vận may vẫn bao che y. Nhan Phi
Hoa thông minh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, cô ta giữ lại Bách
Địa Trung Thụ là vì khống chế Phục Bộ Ngọc Tử . Nói trắng ra, đây bất
quá là diễn mà thôi. Những người này tự xưng là thông minh, có thể đã
lừa Nhan Phi Hoa, lại không biết Nhan Phi Hoa đã sớm biết rõ. Y Hạ Lưu
ai chết ai sống, đối với cô ta mà nói đều không quan trọng, cô ta chỉ
muốn cân bằng. Bách Địa Trung Cương cây to đón gió, trong khoảng thời
gian này gây náo động quá lớn, y đã phá vỡ cân bằng này, cho nên cái
chết của y cũng trong dự liệu. Nước quá trong ắt không có cá, người quá
giỏi ắt không có ai chơi cùng, cho nên Nhan Phi Hoa giả vờ hồ đồ, dù
biết Bách Địa Trung Cương oan uổng, nhưng y phá vỡ quy tắc cân bằng, nên y nhất định phải chết.
– Cân bằng?
Người hỏi rốt cục thở dài:
– Tôi vốn nghĩ Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ đã rất đáng sợ,
không ngờ Nhan Phi Hoa cũng đáng sợ. Nhưng Dật Phi, cậu biết rõ như vậy, cậu không đáng sợ à?
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn một người gầy gò ngăm đen ngồi đối diện:
– Vũ Thân, tôi sao lại đáng sợ, tôi không tranh quyền thế, không so đo lục đục với bọn họ, hẳn là đáng yêu hơn họ mới đúng.
– Đáng yêu cái con quỷ.
Ngô Vũ Thân nhảy dựng lên:
– Nghe nói Nhan Phi Hoa đi tới Giang Nguyên, tôi rốt cục vẫn phải từ
Nhật Bản trở về, chỉ muốn gặp tiểu tử cậu một lần. Thật không ngờ cậu
chẳng những không vệc gì, hơn nữa còn rất có tinh thần. Đúng là người
tốt sống không lâu, người xấu sống trăm năm mà.
Nhìn Ngô Vũ Thân tuy gầy yếu nhưng lại có tinh thần, trong mắt Lâm Dật Phi cũng hiện lên tia ấm áp, nghiêm túc hỏi:
– Cậu thật là trở về gặp tôi?
– Là giả đấy.
Ngô Vũ Thân vung tay lên:
– Tôi chỉ là mỗi ngày ở Nhật Bản ăn sashimi (món cá sống), cảm thấy
buồn nôn, không hiểu đám quỷ đó sao lại thích ăn như thế, không sợ trong bụng có giun đũa.
– Chẳng phải cậu cũng chịu được nửa năm rồi đó thôi?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Chịu mốc xì. Sau khi lão tử mua sashimi, đem về chỗ ở đốt lửa, mỗi ngày nướng ăn.
Ngô Vũ Thân cười to:
– Cuối cùng lại chịu được một thời gian ngắn, tuy nhiên hai ngày nay
cẩn thận mà nghĩ, hình như lời cậu nói cũng có chút đạo lý. Chỉ có điều
quá nhớ cơm với bánh bao nên mới cố ý chạy về đây một chuyến.
Lâm Dật Phi nhìn cậu một lúc:
– Sau đó thì sao? Đi đâu?
Ngô Vũ Thân yên tĩnh lại, qua hồi lâu mới nói:
– Về nhà.
Lâm Dật Phi cười, dùng sức vỗ đầu vai cậu:
– Không tồi.
– Tôi chẳng làm được gì cả, cậu mới là càng lăn lộn càng không tồi đấy. Thấy cậu trên TV như thế, tôi cũng rất hâm mộ.
Ngô Vũ Thân ra vẻ cực kỳ hâm mộ:
– Cậu nổi như vậy, có phải nên thương xót đám nghèo rớt mồng tơi như chúng tôi không?
– Thương xót thế nào?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nếu cậu muốn ăn cá chín, tôi có thể giúp được.
Nói tới đây, Lâm Dật Phi thần sắc hơi động, hạ giọng:
– Không cần tôi mời, có người lại đây mời rồi.
– Ai?
Ngô Vũ Thân khó hiểu hỏi.
– Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ.
Lâm Dật Phi đã đứng lên, đi về phía cửa.
Khi hắn đi tới cửa, Ngô Vũ Thân đúng lúc nghe tiếng đập cửa vang lên,
rất nhẹ, như thể là sợ quấy rầy người trong phòng đi ngủ. Có lẽ họ biết
chỉ cần là Lâm Dật Phi, dù nhẹ thế nào hắn cũng có thể nghe được.
Ngô Vũ Thân đợi Lâm Dật Phi mở cửa phòng, lại không thể không bội phục
thính lực của hắn. Chưa nói đến hắn nghe được tiếng người đến, hắn còn
có thể nghe được người tới là ai, đó không phải là chuyện đơn giản.
Phục Bộ Ngọc Tử vẫn nhu thuận và khách khí:
– Cậu Lâm, Tông chủ đã trở về Nhật Bản, tuy nhiên bảo chúng tôi nhất
định phải xin lỗi vì những gì tên phản đồ Bách Địa Trung Cương đã làm.
Tối nay chúng tôi đã mở tiệc, không biết cậu Lâm có thời gian đến dự?
– Đương nhiên là có thời gian, nhưng tôi còn một vị khách, đi cùng có tiện không?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn phía Ngô Vũ Thân, đột nhiên ngẩn ra, không
biết từ khi nào cậu ta đã vùi mình trong chăn, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
– Đương nhiên có thể.
Phục Bộ Ngọc Tử tươi cười chân thành:
– Bạn của cậu Lâm là bạn của chúng tôi, có phải không, Đằng Thôn tiên sinh?
Trong lời của cô giống như ám chỉ gì đó, đối với Đằng Thôn Chính Bộ cũng tỏ ra khách khí. Đằng Thôn Chính Bộ cười miễn cưỡng, giống như vẫn đang thương cảm vì cái chết của đứa con:
– Đúng vậy, Lâm tiên sinh cho dù có chín mười vị khách chúng tôi cũng
hoan nghênh, chứ đừng nói là một vị. Không biết đó là vị khách thế nào,
có cần chúng tôi đi mời không?
– Tôi không đi, mới ăn một bữa, có chút tiêu chảy.
Giọng của Ngô Vũ Thân thông qua chăn phát ra có chút khàn khàn:
– Dật Phi, cậu đi đi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, đã đã biết dụng ý của cậu ta. Cậu hiển
nhiên đang chuẩn bị đi Nhật Bản, hơn nữa không nghĩ lại gặp Phục Bộ Ngọc Tử ở đây:
– Vậy được, cậu tự quyết định vậy.
Bữa tối sóng yên gió lặng. Phục Bộ Ngọc Tử tiếp tục phát huy tinh thần
của quốc gia bọn họ, dùng cung kính che dấu suy nghĩ của bản thân. Đằng
Thôn Chính Bộ cũng vậy, có điều y rất kiệm lời. Khi Lâm Dật Phi thả bộ
trên đường, lại nhớ rõ câu nói sau cùng của Phục Bộ Ngọc Tử:
– Cậu Lâm, cậu vĩnh viễn là bạn của chúng tôi. Nếu có gì cần chúng tôi
giúp, chỉ cần nói một tiếng, Phục Bộ Ngọc Tử dù là vượt lửa qua sông
cũng không chối từ.
Cảm nhận được một tia trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mùa đông phía nam, Lâm Dật Phi hít sâu một hơi lạnh, lẩm bẩm:
– Mùa đông này cũng không quá lạnh.