“'Việc không liên quan đến mình , cao cao tại thượng”, những lời này rất hợp với tình cảnh hiện tại. Vị cảnh sát đang hối hận trả lại cái ví da
cho người phụ nữ trung niên kia quá nhanh.
Nếu bà ta tìm không thấy ví tiền, nhất định sẽ tới đồn cảnh sát tố cáo.
Nhưng hiện tại ví tiền đã trở về, dù bà ta có nghĩa vụ giúp đỡ cảnh sát
bắt kẻ trộm, nhưng bà ta cũng có quyền lợi từ chối hợp tác. Mà theo tình hình trước mắt, bà ta rõ ràng lựa chọn quyền lợi của mình.
- Không có gì đâu bác tài. Vài hành khách lấy lại tinh thần, chỉ mong
mau mau về nhà. Việc bắt được trộm hay không chẳng quan hệ gì tới bọn
họ. Người bị trộm đâu phải là bọn họ.
Đương nhiên kêu la to nhất vẫn là hai tên đồng lõa với tên móc túi.
- Thực sự không có ai nhìn thấy cái ví da bị ném đi? Vị cảnh sát bất lực hỏi lại một lần, ánh mắt vẫn không nhìn về phía Tiếu Nguyệt Dung. Anh
ta đã tính toán buông tha chuyện này, nhưng trong lòng vẫn có chút canh
cánh. Hiện tại không phải là ca trực của anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn
giúp người dân làm một số chuyện. Mặc cho các đồng nghiệp có nghị luận
hay dè bỉu mình đi chăng nữa.
- Tôi nhìn thấy. Thiếu nữ nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi, trong lòng có
chút bất mãn, đứng dậy, chỉ một ngón tay về phía tên móc túi đang đứng
gần cửa sau. - Y chính là kẻ trộm ví tiền.
Trong xe trở nên yên tĩnh. Các hành khách nhìn người thiếu nữ như nhìn
thấy một con quái vật vậy. Ánh mắt lộ vẻ xấu hổ, vị cảnh sát mặc thường
phục sửng sốt hỏi: - Cô thực sự nhìn thấy?
Người mà anh ta không hy vọng đứng ra làm chứng nhất chính là cô gái yếu đuối này. Đồng thời cũng cảm thấy bi ai cho xã hội bây giờ.
- Không sai. Tiếu Nguyệt Dung kiên định nói: - Chính là y. Tôi tận mắt
nhìn thấy y tới gần bác gái, sau khi trộm được ví tiền liền muốn xuống
xe. Lúc bị phát hiện, y liền ném cái ví tiền xuống dưới chân hai người
trẻ tuổi.
Hai người trẻ tuổi này là một đôi nam nữ, cả hai đều lộ vẻ bối rối. Nữ
nhân trang điểm rất đậm đặc, chứng kiến vị cảnh sát nhìn sang, vội vàng
nói:
- Vừa nãy tôi và bạn trai đang bận nói chuyện nên không nhìn thấy. Chí
Bình, anh có thấy không? Vụng trộm véo mạnh vào tay bạn trai một cái.
Bạn trai cô ta có dáng người cao to, nghe thấy người thiếu nữ can đam
đứng ra làm chứng, trong lòng cũng rất kích động. Vốn định đứng ra biểu
hiện một phen khí khái, nhưng vừa bị bạn gái véo, liền lập tức thanh
tỉnh. Ai biết tên trộm kia có đồng lõa hay không. Hơn nữa trộm ví tiền
chẳng phải là việc to tát gì. Bị giam vài ngày, giáo dục một trận lại
được thả ra. Đã như vậy, nếu mình đứng ra làm chứng, nói không chừng lại có phiền toái.
Ánh mắt nhìn người thiếu nữ đầy vẻ xin lỗi, lắc đầu nói: - Tôi không thấy.
Tên móc túi một mực im lặng, hiện tại hung dữ nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Vị
cảnh sát cười lạnh một tiếng, tiến lên lấy còng tay khóa y lại: - Chỉ
cần một người làm chứng là đủ rồi. Quay đầu nhìn người thiếu nữ, ánh mắt có sự động viên và khen ngợi: - Cô có thể đi cùng tôi tới đồn cảnh sát
viết lời khai được không?
Tiếu Nguyệt Dung không chút do dự gật đầu, quay đầu nhìn người thiếu niên: - Còn anh?
Lâm Dật Phi cười cười: - Anh cũng nhìn thấy, chỉ là không ngờ em đã nói
trước. Dù sao đang rảnh rỗi, một chuyện trừ gian diệt ác như vậy, anh
sao có thể bỏ qua. Ánh mắt lại như vô ý nhìn về phía góc xe.
Tiếu Nguyệt Dung phì cười, sự bất mãn vừa nãy đã tan thành mây khói: - Như vậy mới tốt chứ.
Vị cảnh sát nhìn người thiếu niên, mỉm cười gật đầu: - Bạn gái của cậu
à? Không tồi, đúng là một công dân tốt, đương nhiên, cậu cũng vậy.
Tiếu Nguyệt Dung dỏ mặt, lại không phủ nhận. Lâm Dật Phi thì sờ sờ cái mũi, cười mà không nói.
Bốn người xuống một trạm xe buýt rôi đi tới một đồn công an cách đó
không xa. Trong bóng đêm, có hai bóng người cũng xuống xe, đi theo từ
phía xa xa.
Đi ra từ đồn công an, Tiếu Nguyệt Dung tâm trạng rất thoải mái, quay đầu nhìn người thiếu niên nói:
- Xin lỗi vì làm trễ nãi thời gian về trường của anh.
- Không sao, anh có rất nhiều thời gian rảnh. Lâm Dật Phi mỉm cười thản
nhiên: - Còn phải cảm ơn em vì đã giúp anh tiêu xài một ít.
- Tiếc rằng vừa nãy không cơ hội nhìn thấy anh ra tay. Đi ở phía trước,
Tiếu Nguyệt Dung chợt hỏi: - Hình như anh đã từng nói anh là một vị tiên phong của Nhạc gia quân thì phải?
Lâm Dật Phi nhìn về một góc tối, thản nhiên nói: - Đúng vậy?
- Tại sao vừa nãy anh không ra tay, phải đợi khi em làm chứng, anh mới đứng ra?
Tiếu Nguyệt Dung rốt cuộc nói ra bất mãn trong lòng. Không biết như thế
nào, cô cảm thấy toàn bộ hành khách trong xe không đứng ra làm chứng, cô cũng sẽ không chú ý. Nhưng nếu Lâm Dật Phi không ủng hộ cô, cô sẽ rất
khó tiếp nhận.
- Bắt trộm là việc của bộ khoái. Lâm Dật Phi cười nói: - Chứ không phải
là việc của tiên phong, cũng không phải là trách nhiệm của dân chúng.
Thật không ngờ thiếu niên cũng nghĩ như vậy, Tiếu Nguyệt Dung có chút
thất vọng: - Nhưng vừa nãy nếu em không đứng ra làm chứng, thì tên trộm
đó sao có thể bị trừng trị.
- Y bị trừng trị như thế nào, anh không biết. Nhưng anh chỉ biết nếu em
đứng ra làm chứng, lại là một việc nguy hiểm. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Chẳng lẽ em không sợ bọn chúng trả thù?
Tiếu Nguyệt Dung khẽ giật mình, dừng lại, nhìn người thiếu niên, gật đầu nói: - Em sợ, nhưng nếu lúc đó không có anh bên cạnh, em cũng không dám nói ra. Chính vì có anh nên mới dám nói.
Ánh mắt sáng như sao, nhưng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
- Anh ở bên em chỉ nhất thời, không thể nhất thế được. Câu trả lời của
Lâm Dật Phi khiến người thiếu nữ cảm thấy mất mát: - Nhà của em ở chỗ
nào, để anh tiễn em trở về.
Hai người lẳng lặng đi trên đường phố, trong lòng thiếu nữ chỉ nhớ mãi
câu nói kia của Lâm Dật Phi:” Anh ở bên em chỉ nhất thời, không thể nhất thế được.”
Ngẩng đầu vừa nhìn, Tiếu Nguyệt Dung liền giật mình: - Nhầm đường rồi,
đường này không về tới nhà em. Ngõ nhỏ rất vắng vẻ, không biết như thế
nào cô lại ma xui quỷ khiến đi theo Lâm Dật Phi tới đây.
- Vậy à, nhưng chỗ này là vị trí tốt để giải quyết hậu hoạn. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Xuất hiện đi, các vị đi theo chúng tôi đã lâu như
vậy, chẳng lẽ không mệt mỏi sao?
Tiếu Nguyệt Dung cả kinh, không biết hắn đang nói chuyện với ai. Lâm Dật Phi nhìn về chỗ tối, khóe miệng mỉm cười:
- Chẳng lẽ còn muốn tôi tới đó mời các vị?
Trong bóng tối đi ra hai người. Một người tay không, một người cầm dao
găm sáng loáng, lạnh lùng đi tới gần. Tiếu Nguyệt Dung chợt nhận ra hai
người này, chính là hai hành khách đụng ngã vị cảnh sát mặc thường phục. Cô liền bừng tỉnh đại ngộ: - Bọn chúng chính là đồng lõa của tên móc
túi!
- Giờ cô mới biết à? Tên cầm dao găm nhe răng cười: - Có muốn gọi cảnh sát bắt cả hai đứa chúng tao không?
Tên gầy nhòm thì nhìn về phía Lâm Dật Phi, trong lòng có chút buồn bực.
Người trẻ tuổi kia không lộ vẻ sợ hãi gì, chẳng lẽ hắn có tài năng gì?
Tiếu Nguyệt Dung có chút khiếp đảm nép lại gần Lâm Dật Phi. Lúc này cô
chỉ thấy người thiếu niên ở bên cạnh mới là chỗ dựa duy nhất. Bỗng nhiên cô hiểu được, vì sao hắn cố ý muốn tiễn mình về nhà. Chẳng lẽ chuyện
này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn?
- Tiểu tử, ngươi thuộc bang phái nào? Tên gầy nhom lạnh lùng nói: - Gấu
của ngươi làm hỏng chuyện của chúng ta, khiến huynh đệ của chúng ta bị
cớm mời đi chăm sóc đặc biệt. Ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết
như thế nào?
Gấu? Lâm Dật Phi nhíu lông mày: - Có công muốn thưởng, có tội muốn phạt. Huynh đệ của các vị làm sai, chịu chút trừng phạt cũng đáng. Không bằng chuyện này cứ tính như vậy.
Lời nói ôn hòa của người thiếu niên đã khiến hai tên giận sôi lên:
- Tiểu tử, ngươi nói dễ nghe nhỉ, cứ tính như vậy? Ngươi cho rằng ngươi
là ai, lão đại của ngươi là vị nào? Tên cầm dao găm nổi trận lôi đình.
Nếu không phải đồng bọn kéo áo y, thì y đã lao tới chém tên tiểu tử vài
nhát.
- Lão đại của tôi? Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Lão đại của tôi là Nhạc nguyên soái Nhạc Phi từ tám trăm năm trước.
Tiếu Nguyệt Dung phì cười, tên cầm dao găm thì không nhịn được nữa, gầm
một tiếng, lao tới phóng dao găm về phía bụng người thiếu niên.
Nụ cười biến thành sự sợ hãi, Tiếu Nguyệt Dung la lên: - Dật Phi cẩn thận.
Nụ cười trên mặt người thiếu niên không thay đổi, nhưng ánh mắt lại cực
kỳ lạnh lẽo. Hắn vung tay lên, tên cầm dao găm còn chưa biết chuyện gì
xảy ra, đã như đằng vân giá vụ bay ra ngoài. Trong lòng bị dọa gần chết, kêu to một tiếng, khiến ban đêm càng thêm lạnh lẽo.
Một tiếng “Phanh” thật lớn, tên cầm dao găm bị rơi xuống một chỗ xa xa,
nửa ngày không đứng dậy được. Tên gầy nhom thì giật mình cơ hồ ngồi bệt
xuống đất, lui về phía sau hai bước, quăng ánh mắt khó tin về phía người thiếu niên.
Khóe miệng người thiếu niên vẫn mỉm cười, chỉ là con dao găm đã nằm
trong tay. Nhìn ánh sáng lóe lên từ con dao găm, người thiếu niên thản
nhiên nói: - Chuyện này đến đây là thôi, các hạ thấy thế nào?
Đôi mắt của nam tử còm nhom liếc ngang liếc dọc. Trình độ của đồng bọn như thế nào y đều biệt. Nhưng người thiến niên kia chỉ một đá thôi đã đá văng đồng bọn của mình đi xa năm, sáu mét. Tiểu tử này lấy đâu ra sức mạnh như vậy?
Tiếu Nguyệt Dung cũng kinh ngạc nhìn người thiếu niên. Mặc dù cô biết Lâm Dật Phi có võ công, nhưng điều đó hoàn toàn khác với việc đánh nhau trong phim. Cô còn chưa thấy Lâm Dật Phi ra tay, nhưng chỉ trong nháy mắt, tên du côn hung thần ác sát kia đã bay đi rất xa. Xem ra xương cốt phải bị gãy mấy cây.
- Cậu không thể làm như không thấy sao? Làm như vậy, mặt mũi của tôi còn đâu. Huynh đệ, cậu thuộc bang phái nào, nói cái tên xem. Nam tử còm nhom đã như con vịt bỏ vào nồi, miệng còn cứng.
Lâm Dật Phi cười, nói: - Con dao găm này không tồi.
Nam tử gầy còm khẽ giật mình, không hiểu ý của hắn.
Để hai ngón tay lên đầu con dao gắm, tiếu dung trên mặt Lâm Dật Phi không đổi: - Có phải hay không các ngươi còn muốn tìm người trả thù.
Đinh một tiếng, nam tử gầy còm trợn tròn mắt, miệng há hốc không thể khép lại, cái cắm thiếu chút nữa rơi xuống. Con dao găm bằng thép nguội của đồng bọn rõ ràng bị người thiếu niên dùng hai ngón tay bẻ đứt một đoạn. Lâm Dật Phi búng ngón tay, một tia hàn quang bay thẳng tới người nam tử.
Còn chưa kịp trốn tránh, hàn quang kia đã bay qua má của người nam tử, rồi cắm vào bức tường phía sau. Lâm Dật Phi ném phần còn lại của con dao găm rơi xuống chân người nam tử, thản nhiên nói: - Hiện tại ngươi còn muốn trả thù hay không?
Nhìn con dao găm còn một nửa, người nam tử gầy nhom run cầm cập, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Y biết vừa nãy không phải là người thiếu niên ném hụt, mà là hắn cố tình làm như vậy. Nếu mảnh dao cắm vào người mình thì chắc trên người mình đã có một lỗ thủng rồi.
- Xin lỗi, xin lỗi. Người nam tử gầy gò lấy lại tinh thần: - Là do tiểu đệ có mắt không tròng, mong đại ca chớ trách. Nam tử cúi đầu khom lưng, còn kém quỳ xuống xin lỗi. Lâm Dật Phi cười lạnh một tiếng, kéo tay Tiếu Nguyệt Dung còn đang sững sờ:
- Đi thôi.
Đợi hai người đi không thấy bóng dáng, người nam tử nhỏ gầy mới dám đi tới chỗ đồng bọn: - Hắc Long, ông không sao chứ? Thấy đồng bọn không nhúc nhích, trong lòng tên gầy nhom có chút sợ hãi, cơ hồ cho rằng đồng bọn của mình bị người thiếu niên đá chết.
Hắc Long chật vật ngồi dậy, nhìn xung quanh một lát: - Hắn đi rồi à Sấu Hầu?
Nhìn chằm chằm vào đồng bọn, Sấu Hầu hơi bất mãn: - Thì ra là ông giả chết.
- Ông tưởng rằng tôi như ông à? Hắc Long sầu khổ nói: - Vừa nãy tôi suýt nữa bị hù chết. Tôi chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, cả người liền bay lên. Tôi còn tưởng rằng mình sẽ bị ngã chết. Nhưng lúc rơi xuống lại không thấy quá đau. Hắc Long hơi kỳ lạ nói: - Lúc đó tôi không dám đứng lên. Ai biết liệu sau khi đứng lên, tiểu tử kia lại đi lên đá cái nữa. Lúc đó cái mạng chắc cũng đi tong.
- Đủ rồi, đủ rồi. Sấu Hầu hắc hắc cười lạnh: - Ông đúng là anh em tốt, giả vờ chết để tôi ra mặt đỡ đòn.
- Ông là người lanh lợi, sao chịu hại được. Hơn nữa tiểu tử kia có vẻ không phải là hạng người tàn nhẫn.
Hắc Long cười khan một tiếng: - Không biết tiểu tử kia có từng học võ không mà lợi hại như vậy.
- Đâu chỉ lợi hại? Sấu Hầu không ngừng cười lạnh. Đứng lên nhặt con dao găm mà Lâm Dật Phi vừa vứt: - Ông xem mà xem, ông có thể dùng ngón tay bẻ gãy con dao ngày không? Lại chỉ vách tường ở phía sau: - Hắn ném đoạn còn lại cắm vào tường, ông đi nhìn xem ông có thể làm được không?
Nhìn cái lỗ ở trên vách tường, lại nhìn nửa con dao găm trên tay Sấu Hầu, Hắc Long hít một hơi khí lạnh: - Hắn bẻ gãy? Vừa này y nằm giả chết, nên không biết chuyện về sau.
Trong mắt Sấu Hầu lộ vẻ sợ hãi, chậm rãi gật đầu.
- Trời ạ, hắn có phải là người hay không. Hắc Long kinh hãi: - Lão đại của chúng ta, Đao Ba Lý cũng không có khả năng đó. Chẳng lẽ hắn là một cao thủ?
- Đâu dừng lại ở mức cao thủ. Sấu Hầu cười khổ: - Nói thật, tôi cũng biết một chút võ vẽ. Liếc mắt nhìn Hắc Long: - Đương nhiên không phải vớ vẩn như ông rồi. Nhưng tôi vẫn cảm giác, so với người đó, tôi chỉ như trẻ con bi bô tập nói mà thôi.
Hắc Long cười khổ nói: - Ông cũng biết tôi rồi đấy, tôi chỉ được cái cao to, khỏe mạnh. Dọa người thì được, liều mạng thì được, nhưng gặp phải cao thủ như vậy, không phải, là cao thủ trong cao thủ, thì ngay cả một chút may mắn cũng không có. May mà phong cách làm việc của hắn không giống với lão đại Đao Ba Lý. Bằng không mạng nhỏ của hai chúng ta đến hôm nay là kết thúc.
Trong mắt của Sấu Hầu lộ vẻ hoang mang: - Cô gái kia là ai vậy nhỉ, vì sao tôi lại thấy quen quen.
Hắc Long vỗ đầu một cái: - Ông không nhắc thì tôi không để ý. Tôi cũng thấy cô gái đó quen quen.
Bỗng nhiên hai mắt y tỏa sáng:
- Tôi nhớ ra rồi. Cô ta là y tá của bệnh viện An Bình. Lần trước lão đại bị Trung Nghĩa Bang chém bị thương, không phải chúng ta đã dẫn lão đại tới bệnh viện băng bó đó sao. Gặp qua cô ta một lần, nhưng chưa nói chuyện qua.
Sấu Hầu gật đầu: - Đúng là y tá của bệnh viện An Bình.
- Có muốn tìm cơ hội bắt cô ta không? Trong mắt Hắc Long hiện lên tia dâm tà: - Cô gái kia rất đẹp, đoán chừng là bạn gái của tiểu tử đó.
Sấu Hầu lạnh lùng cười: - Ông chán sống thì cứ đi mà làm. Tôi còn muốn giữ cái mạng này để ăn tết.
Hắc Long cười khan, gãi đầu: - Cô gái kia không có bản lĩnh gì, tôi không tin hai anh em chúng ta không làm gì được. Chẳng lẽ cơn tức này bỏ qua như vậy?
- Hả giận tuy quan trọng. Sấu Hầu lạnh lùng nói: - Nhưng cái mạng còn quan trọng hơn. Ông cho rằng tên đó dễ đối phó vậy à? Tôi luôn cảm thấy tiểu tử đó là một nhân vật hung ác, khó nhằn. Thực ra lúc hắn trừng mắt nhìn tôi, tim tôi như thoát khỏi lồng ngực. Nói thật, lúc tôi đối diện với lão đại Phủ Đầu của Trung Nghĩa Bang, cũng không sợ hãi như vậy. Tôi cảm thấy hắn đã giết qua không ít người.
Sự sợ hãi như căn bệnh truyền nhiễm lan tới người Hắc Long. Nhìn nhìn đầu ngõ đen kịt, Hắc Long rùng mình một cái:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì.
Sấu Hầu chậm rãi khôi phục bình tĩnh: - Làm gì? Khóe miệng lộ vẻ mỉm cười: - Điều đầu tiền là không đắc tội hắn. Nhưng có thể lợi dụng hắn để đối phó với Trung Nghĩa Bang.
…
Rời ngõ nhỏ một khoảng cách xa, Tiếu Nguyệt Dung không ngừng quay đầu lại nhìn, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.
- Y tá Tiếu, nhà của em rốt cuộc ở đâu?
Nhìn người thiếu nữ bên cạnh có vẻ rụng rời hồn vía, Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi. Cứ đi như vậy, chỉ sợ tới trời sáng cũng không tống cô nàng về được.
Lấy lại tinh thần, Tiếu Nguyệt Dung nhìn về phía trước, nhịn không được cười nói: - Còn cách đây vài trăm mét nữa. Qua vài tòa nhà là tới.
Hai người đi tới một khu chung cư. Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn lên, có chút ngạc nhiên. So với đại học Chiết Thanh hoặc là bệnh viện An Bình, hoặc những tòa nhà lớn ở trung tâm, nơi này có thể nói là cũ nát và sập sệ. Hắn rất ít thấy có khu chung cư cũ kỹ như thế này ở trong thành phố.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười nói: - Trước đây cha em là công nhân, tòa nhà cũng là do công ty xây dựng cho công nhân. Đã lâu rồi, nhưng không có tiền mua nhà mới, đành ở tạm. Nơi này đương nhiên không bằng nhà của anh rồi…Lâm Dật Phi, nhà của anh có lớn không? Trong lòng có chút không yên. Cô sợ người thiếu niên này khinh thị mình. Cho dù bình thường cô không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác.
- Như vậy đã không tồi rồi. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Tám trăm năm trước, anh và các huynh đệ ngủ trong lều vải, ngủ dưới đất là chuyện bình thường. Xem ra thời hòa bình vẫn tốt hơn thời chiến tranh rất nhiều.
Tiếu Nguyệt Dung phì cười: - Xin nhờ được không. Sau này anh không cần phải đem chuyện của tám trăm năm trước ra để so sánh. Vừa nãy nghe anh nói lão đại của anh là Ngưu Phấn, em nghĩ hai người kia chắc tưởng anh nói đùa. Còn người khác nghe thấy, chỉ sợ lại cho rằng thần kinh của anh….
Nói tới đây thì dừng lại, nhìn sắc mặt của Lâm Dật Phi, thấp giọng nói: - Xin lỗi.
- Em nói không sai. Lâm Dật Phi cười: - Chuyện đã qua thì cho nó qua, ngày mai vẫn còn tiếp diễn. Em vào nhà đi, anh cũng nên trở về nhà trọ sớm.
Tiếu Nguyệt Dung giơ tay kéo áo của người thiếu niên, khuôn mặt hơi đỏ: - Anh còn chưa ăn cơm mà. Nếu không anh lên nhà uống nước, đợi em nấu cơm xong rồi ăn cùng luôn. Coi như…Coi như cảm ơn anh đã trượng nghĩa ra tay, coi như là một bữa tiệc bái sư.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của người thiếu nữ, Lâm Dật Phi hơi do dự, rốt cuộc mỉm cười nói: - Cũng tốt.