Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 107: Chương 107: Chôn chung với người chết




Nhìn thấy người kia trầm mặc không nói gì, Kế Béo hơi sốt ruột:

– Vậy thì tám phần tài sản của tôi?

Lại chờ thêm một lúc, vẻ mặt Kế Béo như đưa đám nói:

– Cậu phải chừa cho tôi ít gỗ quan tài chứ? Được rồi, tôi cho cậu toàn bộ tài sản của tôi.

Về điểm này anh ta đã tính rất kĩ rồi. Nếu như mình chết ở chỗ này thì một đồng xu cậu ta cũng không có được. Mặc dù anh ta có thể nói là không lấy những đồ mà ông chủ bảo đào trộm nhưng trên thực tế anh em bọn họ cũng hợp lại đào trộm không ít mộ, đồ quý đào được tuy không thể nói là vô số nhưng cũng không ít.

– Tôi có thể cứu anh ra ngoài.

Người kia thản nhiên nói, chỉ có điều giọng điệu có chút thất vọng khó nói ra.

– Thực ra ngoài mấy người các anh, trong mê cung này chỉ trong mấy trăm năm nhưng người chết trong này quả thật cũng không ít.

Kế Béo rùng mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương là quái vật bất tử, nếu không nghe khẩu khí của cậu ta, làm sao cậu ta biết rõ ràng trong mấy trăm năm qua có bao nhiêu người chết chứ?

– Tôi không có hứng với tài sản của anh, tôi muốn anh đồng ý với tôi một việc.

Người kia chậm rãi nói:

– Việc đó chính là không được nói chuyện ở đây ra cho bất kì ai khác, nếu không…

Giọng điệu người kia lạnh lùng:

– Tôi lấy mạng anh cũng không phải chuyện khó đâu.

Trái lại, Kế Béo vô cùng sửng sốt, không ngờ điều kiện lại đơn giản như vậy. Không phải chỉ là không nói với người khác thôi sao, có gì khó cơ chứ, lần sau những nơi quỷ quái như thế này thì người khác bỏ ra bao nhiêu tiền mời anh ta cũng không đến, vội vàng đáp ứng:

– Được, như vậy thì…

Cảm thấy cái người bắt nạt mình quay lại, còn chưa kịp kêu lên đã cảm thấy trước ngực tê rần, mất đi tri giác.

Sáng sớm, mặt trời mùa thu mặc dù mọc sớm nhưng chiếu vào người thì cũng không có gì phải lo lắng. Kế Béo mở to hai mắt nhìn trước mặt, không khỏi phải giơ tay che mắt. Do từ nơi tối tăm đến nơi có ánh sáng đem lại cảm giác vui sướng vô cùng, nên mặc dù mắt có chút đau đớn nhưng anh ta cũng đã không chờ đợi được mà quan sát bốn phía.

Ở xa, những dãy núi đẹp đẽ tươi tốt, gần thì thấy những bụi cỏ dại um tùm, Kế Béo phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ, trên người dính đầy sương sớm, ướt sũng, rất khó chịu. Anh ta nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng quay lưng về phía mình, ngẩn người nhìn dãy núi phía xa. Anh ta gần như nghĩ rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua giống như là gặp phải dã quỷ núi rừng vậy. Tỉnh lại sau một đêm, chẳng qua tất cả cũng chỉ là ảo giác.

– Cậu này, phiền cậu một chút, đây là đâu vậy?

Kế Béo lớn tiếng hét.

– Chỗ này đương nhiên là mặt đất rồi, tôi đồng ý đưa anh ra, lẽ nào anh đã quên rồi?

Người kia quay đầu lại, khuôn mặt trẻ trung nhưng lại phối với đôi mắt tang thương, chỉ là khóe miệng mỉm cười, phảng phất có chút mỉa mai, đúng là người đêm qua vào ngôi mộ cổ theo cái anh Nghiêm – Lâm Dật Phi.

Bọn họ Nghiêm kia giống như những con ruồi bị lạc mất phương hướng vậy, xông loạn khắp nơi nhưng hắn nhắm mắt lại vẫn có thể đi ra ngoài được. Vốn nghĩ muốn đưa mấy người bọn họ ra ngoài, chỉ có điều thoạt nhìn những người này cũng không phải là người tốt gì nên để cho bọn họ trong này tự sinh tự diệt vậy. Nếu không phải là có chút chuyện muốn hỏi Kế Béo thì hắn cũng bỏ đi sớm rồi.

– Cậu là…người ở dưới kia?

Kế Béo khó tin chỉ vào Lâm Dật Phi, không nói nên lời. Anh ta quả thật không nghĩ ra cái người giống như âm hồn kia đứng trên mặt đất lại giống như mặt trời vậy.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Có phải là lên đến mặt đất thì chuẩn bị giả bộ không quen biết tôi không hả?

Lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, Kế Béo thật sự không ngờ là cái người trước mặt như thế này mà lại có thể đánh ngất mình được. Nhìn cậu ta dường như ôn hòa nhưng lại ẩn chứa ánh mắt sắc bén, Kế Béo vội vàng khoát tay:

– Không phải thế đâu, chỉ là tôi không ngờ tới cậu còn trẻ như vậy. Tôi muốn hỏi, cậu là…

Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cái cậu này phần nhiều là cùng một ngành với mình, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

– Đây là đâu vậy?

– Nơi này cách cái thác nước mà các anh nói rất xa, cảm giác của các anh đêm qua chính là đi một vòng.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

– Nhưng thực ra là đã đi qua vị trí các ngã ba, cách cái cửa mà lúc đầu các anh vào rất xa rồi. Tôi chỉ khuyên anh một câu là đừng có vào lần nữa, đường trong mê cung chỉ là tầng trên cùng thôi, các anh vẫn chưa đi đến các vị trí của cơ quan, nếu không đã chết và bỏ mạng giống những người mấy chục năm trước rồi.

– Những người nào?

Kế Béo không nhịn được hỏi một câu, thấy Lâm Dật Phi không trả lời thì xấu hổ cười cười:

– Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đề cập chuyện này với bất kì ai khác, bản thân tôi cũng sẽ không đến đây nữa. Cậu cứ yên tâm, Kế Béo tôi mặc dù làm việc mua bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng nhưng con người tôi cũng đầy nghĩa khí, nói lời tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

– Anh muốn đến cũng không sao, chỉ có điều lần sau anh đến chỉ sợ sẽ không may mắn như thế này đâu.

Lâm Dật Phi nhìn dãy núi phía xa nói:

– Tôi thấy nơi này đã tràn đầy nguy hiểm rồi. Hôm qua cách anh đào lên trên quả thực là không sai nhưng có khả năng lớn sẽ dẫn một lượng nước ngầm vào trong địa đạo. Trừ phi anh có thể thở trong nước giống như cá, nếu không khi anh chưa đào xuyên qua thì phỏng chừng là nước đã tràn ngập cả địa đạo rồi.

Kế Béo rùng mình một cái, không biết là cậu ta kể chuyện giật gân hay là thật sự có chuyện như vậy, anh ta cười lớn nói:

– Cậu họ gì?

– Tôi không đi chỉ vì muốn hỏi anh một chuyện.

Lâm Dật Phi không trả lời câu hỏi của Kế Béo.

– Tôi nghe nói thời gian anh trộm mộ cũng không phải là ngắn, trong tay anh có thể có tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi không?

Kế Béo ngẩn ra:

– Tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi? Vậy thì tôi lại không có nhưng tôi năm đó đã từng đào mộ một hậu nhân Tần Hội.

Ánh mắt Lâm Dật Phi ngưng tụ:

– Hậu nhân của chi Tần Hội.

Kế Béo nghĩ mãi mới hiểu ra chi Tần Hội chính là Tần Hội, gật đầu liên tục:

– Không sai, không sai. Lúc trước tôi nhớ là ông chủ có lật xem một phần tư liệu, cười không ngừng, nói với chúng tôi là cái gì mà hậu nhân của chi Tần Hội đã ghi lại, tự xưng mình là trung thần hậu nhân gì gì đó, tôi chết cười mất.

Kế Béo cười ngặt nghẽo, dường như đã quên nỗi sợ hãi trong mê cung đêm qua, chỉ có điều nhìn đến vẻ mặt Lâm Dật Phi không có nét tươi cười thì đành phải xấu hổ ngưng tiếng cười lại.

– Thật ra việc này cũng không có gì đáng cười cả. Hậu nhân ai mà không dát vàng lên tổ tiên của mình chứ? Cậu muốn tư liệu về thời Nam Tống Nhạc Phi làm gì?

Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu:

– Theo như trên sách vở ghi lại thì chi Tần Hội mặc dù hại chết Nhạc nguyên soái nhưng hậu nhân trung liệt rất nhiều. Việc này thì rất kì lạ nên tôi muốn xem một chút ghi chép của lúc đó. Đúng rồi, bạn anh tên là gì?

– Cậu nên biết là…

Kế Béo hơi do dự:

– Làm nghề này như chúng tôi thì không thể tiết lộ tư liệu của khách hàng được.

Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Dật Phi sẽ giận tím mặt, tra khảo dã man, không ngờ hắn chỉ có gật gật đầu nói:

– Nếu đã như vậy thì coi như tôi chưa hỏi gì.

Kê Bàn không nghĩ rằng Lâm Dật Phi lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi có chút cảm động:

– Cậu còn cần cái gì ở chỗ tôi không? Nếu mà thật sự có cái mộ về Nam Tống gì đó mà cậu biết thì có bảo tôi đi đào, tôi cũng chắc chắn sẽ làm một cách chu đáo cho cậu, không để lộ chút gì ra ngoài hết. Hơn nữa tôi cũng quen biết với vài người, bất kể là hàng gì họ cũng có thể nghĩ cách lấy cho cậu.

Lâm Dật Phi nhìn Kế Béo một lúc lâu:

– Mọi người đều coi trọng nhập thổ vi an, dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không làm mấy việc như đào mộ đâu.

Trong lòng Kế Béo run lên, chỉ đành gật đầu:

– Nói rất đúng, cậu nói rất đúng. Lần này tôi đã nhặt về được một mạng, về sau tôi sẽ không làm những chuyện thất đức như vậy nữa.

Lâm Dật Phi cười:

– Về sau thì liên lạc với anh thế nào?

Kế Béo thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi. Cậu đương nhiên không cần đi đào mộ nhưng nếu như ngày nào cũng lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi, phỏng chừng tôi sẽ tìm hố tự chôn chính mình mất. Lúc này anh ta lại không dám đắc tội với Lâm Dật Phi, chỉ cần biểu hiện của hắn ở mê cung cũng quả thực quá đáng sợ rồi, anh ta giơ tay sờ ngực, móc ra một tấm danh thiếp:

– Ở đây có số điện thoại cá nhân của tôi, nếu như cậu muốn tìm tôi thì cho dù tôi không biết cậu cũng có thể để lại lời nhắn.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, giơ tay nhận lấy tấm danh thiếp trên tay Kế Béo, nhìn lướt qua một cái. Danh thiếp làm hơi cầu kì, có chút hương vị cổ xưa, hắn nhướng mày:

– Chuyên gia khảo cổ Kế Lương?

Địa chỉ ở trên danh thiếp là một thành phố lớn phía Bắc Hoàng Hà, cách thành phố Giang Nguyên hơi xa.

Kế Béo xấu hổ cười nói:

– Đây chỉ là xưng hô lúc đối ngoại thôi, tiện cho lúc chúng tôi làm việc.

– Vậy được, có chuyện gì thì tôi sẽ liên lạc lại. Anh nhớ kĩ đấy, nếu như có tư liệu về Nam Tống gì đấy thì nhớ thông báo trước cho tôi, tôi tên là Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đứng lên, nói cho anh ta biết số di động của mình, Kế Béo vội vàng ghi lại. Lâm Dật Phi thở dài, chuẩn bị chấm dứt cuộc đối thoại này.

Kế Béo bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó:

– Cậu Lâm, cậu nói đến tư liệu đồ cổ của triều Tống tôi lại nhớ đến một việc. Đó là cái cậu Nghiêm kia cũng rát có hứng thú với đồ cổ triều Tống.

Nhìn thấy Lâm Dật Phi tỏ vẻ thờ ơ, Kế Béo than thở:

– Nghe nói gần đây miền bắc khai quật được một ít đồ cổ, hình như là cái gì…

Kế Béo nhìn xung quanh một lượt, mặc dù biết là xung quanh đừng nói đến người, đến ma cũng chẳng thấy một con nhưng vẫn thấp giọng nói:

– Nghe nói là thời Tống có chôn chung với người chết, hơn nữa lại có rất nhiều.

– Chôn chung với người chết?

Lâm Dật Phi nhíu mày, hắn đương nhiên biết chôn chung với người chết là có ý gì.

Thời cổ đại, rất nhiều người có địa vị sau khi chết thường bắt những người giúp việc chôn cùng, gọi là chôn cùng với người chết, bao gồm cả phi tần cũng muốn ở âm phủ sống thoải mái qua ngày. Đương nhiên đây là một cách vô cùng dã man tàn nhẫn nên cho dù Khổng Phu rất ít khi mắng người cũng phải dùng lời “người khởi xướng việc tuẫn táng sau này không nên có” để khiển trách.

Lâm Dật Phi có chút cảm thán, việc này trước kia thì có chút khó tưởng tượng nhưng nhìn mặt Kế Béo thì quan trọng là có thể bán được nhiều tiền, quan tâm nhiều đến thế làm gì. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chán ghét.

– Đúng vậy, cậu Lâm nếu như có hứng thú thì tôi có thể…

Kế Béo hưng phấn đến mức mặt đều sáng lên.

– Tôi không có hứng thú.

Lâm Dật Phi sau khi ném ra một câu liền rời đi.

– Đợi chút.

Kế Béo vội vàng kêu lên.

Lâm Dật Phi dừng bước nhưng cũng không quay người. Kế Béo nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt ánh lên vẻ kính sợ:

– Cậu Lâm, người anh em Cổ Ý của tôi đã chết thật rồi sao?

Lâm Dật Phi xoay người lại, nhìn Kế Béo một lúc lâu, ánh mắt cũng rất phức tạp:

– Rất nhiều người để có thể sống sót thường có thể không từ thủ đoạn nào cả.

Kế Béo sửng sốt, không hiểu ý của hắn.

Ánh mắt Lâm Dật Phi thoáng một chút bi ai:

– Bạn của anh cũng là một trong số đó, chỉ có điều anh ta bất hạnh vì đã chọn sai đối tượng.

Hắn nói xong câu đó cũng không giải thích gì thêm, xoay người bỏ đi. Kế Béo đứng ngẩn người ở đó, nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc núi, thẫn thờ nghĩ tới cái gì, chỉ cảm thấy khí lạnh toàn thân xông thẳng lên não, mơ hồ hiểu được Lâm Dật Phi muốn nói là gì.

Lâm Dật Phi bận rộn một đêm không nghỉ. Phương Vũ Đồng cũng có thể nói là một đêm không ngủ túc trực bên cạnh ông nội. Phương lão gia dường như bị kinh sợ, hai mắt nhìn đăm đăm, thì thào tự nói. Trong lòng Phương Vũ Đồng nóng như lửa đốt nhưng lại không tìm được Lâm Dật Phi, cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại. Chưa đến hai giờ nhưng đã có ba bác sĩ ở gần đây đến rồi, ai cũng nói là lão gia bị kinh sợ, một thời gian sau sẽ không có việc gì.

Bác sĩ chỉ kê cho người già một ít thuốc an thần, Phương Vũ Đồng cho ông nội uống, không lâu sau, Phương lão gia đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng Phương Vũ Đồng vẫn đứng ngồi không yên, đang suy nghĩ xem có nên đi báo cảnh sát hay không thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Dật Phi đẩy cửa bước vào.

Phương Vũ Đồng vừa mừng vừa sợ, đứng dậy chạy ra đón:

– Đêm hôm qua anh làm cái gì vậy?

Lâm Dật Phi trốn tránh không đáp:

– Có chuyện gì vậy?

– Hình như hôm qua khách sạn này có trộm.

Trong lòng Phương Vũ Đồng vẫn còn sợ hãi nói:

– Ông nội bị kinh sợ, đột nhiên cũng không thấy anh đâu, suýt nữa là tôi báo cảnh sát rồi.

Lâm Dật Phi bước đến đầu giường Phương lão gia, để tâm bắt mạch:

– Không sao đâu, chỉ là bị kinh sợ một chút thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.

Lúc này Phương Vũ Đồng mới yên lòng, mặc dù mấy thầy thuốc gần đây coi như là cũng không nói sai nhưng nói mười câu vẫn không bằng một câu của Lâm Dật Phi:

– Rốt cuộc hôm qua anh làm cái gì vậy?

Đây là vấn đề mà cô đã nghĩ cả một buổi tối, lúc nhìn thấy Lâm Dật Phi, cô cảm thấy bẩn hơn so với đêm qua chứ không có bẩn nhất.

Bộ dạng này của hắn dường như là từ trong bùn trở về vậy. Đương nhiên từ bộ dáng hiện giờ của Lâm Dật Phi có thể biết được chắc chắn tối qua Lâm Dật Phi không phải là đi tắm hơi. Chỉ có điều là nếu như không phải là ở một nơi nhàn nhã thì cả một đêm hắn du đãng ở bên ngoài sao? Chẳng lẽ tinh thần có vấn đề?

Lâm Dật Phi cười cười:

– Tôi đi sắc thuốc cho ông đây, cô bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị cho tôi một người sắc thuốc, thế nào hả?

Trong lòng Phương Vũ Đồng mừng rỡ, không kịp hỏi lại đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chưa đến 15 phút đã chuẩn bị đâu vào đấy. Lâm Dật Phi làm chuyện này quả thực là vô cùng đơn giản. Tuy nhiên sắc thuốc lại rất tốn thời gian, đến lúc gần trưa mới sắc xong.

Lâm Dật Phi sắc thuốc xong không lâu thì Phương lão gia cũng tỉnh dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người trong phòng. Phương Vũ Đồng hơi căng thẳng, sợ ông nội lại nói ra “là ông ta”,” không phải lời ông ta nói”, không ngờ ông chỉ thở dài, không hề nói gì cả.

– Ông nội, uống thuốc thôi, đây là Dật Phi tự tay sắc cho ông đấy.

Phương Vũ Đồng bưng bát thuốc, đầu tiên là thổi thổi, đợi thuốc hơi nguội rồi mới bưng đến trước mặt ông, trong lòng có chút không yên vì ông nội từ trước đến nay đều rất cố chấp, luôn luôn cho rằng mình không có vấn đề gì cả. Đương nhiên nếu không có bệnh thì cũng không cần phải uống thuốc.

Phương lão gia nhìn Lâm Dật Phi một cái, bưng lấy bát thuốc, chậm rãi uống:

– Dật Phi, hôm nay ông hơi mệt, cháu chơi cờ cùng ông nhé!

– Chơi cờ cũng không tệ.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Có điều cháu chỉ sợ lão gia chê cháu trình độ thấp kém, hay là lại hao tâm tổn sức.

– Không cần đâu, không cần đâu. Ông nội tôi là một người rất mê cờ, mỗi lần đi du lịch đều là cờ bất li thân. Hơn nữa ông chỉ cần đánh cờ là tinh thần lại tốt lên ngay lập tức thôi.

Phương Vũ Đồng liên tục xoa tay, hơi lo lắng hỏi:

– Dật Phi, là cờ vây đấy, anh có biết chơi không?

– Biết một chút.

Lâm Dật Phi cười cười.

– Vậy cũng đủ rồi.

Phương Vũ Đồng vào phòng của mình lấy cờ ra. Lâm Dật Phi thấy cờ đặt trước mặt mình đều là màu trắng, dính hai quân là sẽ bị hạ. Phương Vũ Đồng nhíu mày:

– Chờ một chút, Dật Phi, rốt cuộc anh có biết đánh cờ vây không vậy?

Phương Vũ Đồng cũng không biết chơi cờ vây, có điều cô chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy nên ít nhiều cũng biết rằng chơi cờ vây là đi quân đen trước, hơn nữa phải đi từng quân từng quân một. Lúc này nhìn Lâm Dật Phi cầm quân trắng nhưng không những không đi trước mà còn cùng đặt hai quân trên bàn cờ, rõ ràng là sai lầm lớn nên mới không nhịn được mà đặt câu hỏi.

Lâm Dật Phi sửng sốt, một bàn tay dừng ở giữa không trung:

– Chỗ nào không đúng vậy?

– Cờ vây là người chấp quân đen đi trước, Dật Phi, không phải là đạo lí đơn giản này anh cũng không biết chứ?

Phương Vũ Đồng mang theo ý cười hỏi nhưng lại không muốn khiến cho Lâm Dật Phi phải lúng túng khó xử.

Lâm Dật Phi mỉm cười, thu lại bàn tay đang dừng ở giữa không trung:

– Hóa ra tôi nhớ nhầm. Lão gia, mời ông đi trước.

Phương lão gia cười ha ha, không khỏi có thiện cảm với cậu thanh niên trước mặt này:

– Thực ra Lâm Dật Phi đi cũng không sai. Vũ Đồng, cháu chỉ biết một mà không biết hai, chơi cờ vây thời cổ thì người chấp quân trắng đi trước. Sau này thì trái ngược lại, hơn nữa thời cổ thì đầu tiên sẽ đặt bốn quân đen trắng ở bốn góc trên ngôi sao tạo thành thế, quân thứ năm mới do người chấp quân trắng đi trước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Vũ Đồng hơi đỏ lên, nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhìn khóe miệng hắn vương chút nét cười thì lại không nhịn được giải thích:

– Ông nội, cứ cho là cổ đại thì như vậy đi, nhưng bây giờ là thế kỉ 21 rồi.

Phương lão gia cười ha ha:

– Cháu nói không sai, chỉ có điều lão già này vẫn chưa tụt hậu thì Dật Phi đã bắt đầu phục cổ rồi. Dật Phi, chắc cháu cũng biết, cờ vây này kì thật có nguồn gốc rất xa xưa rồi. Những quân trắng đen này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại ẩn chứa tầng tầng lớp lớp những đạo lý huyền diệu bên trong.

– Lão gia nói không sai.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói:

– Nghiêu tạo cờ vây để dạy Đan Chu, tuy rằng cách nói này rất khó kiểm chứng nhưng cũng có thể biết được rằng cờ vây được phát minh từ rất lâu rồi. Cách đánh thời cổ đại là trắng trước đen sau, ngầm kết hợp với tư tưởng Kinh Dịch, ý chỉ sự tuần hoàn giữa ngày và đêm. Dịch có âm dương, cờ có đen trắng. Dịch có bát quái, cờ có bát tinh. Còn về những đạo lý khác thì cũng khó mà nói tường tận hết được. Tuy nhiên nếu nói từ cờ có thể thông hiểu âm dương, lấy cờ để ngộ ra đạo lý thì cũng không phải là không có khả năng. Cho dù là lần thứ hai lấy lùi để tiến nhưng ngày thường chơi cờ để suy nghĩ thì cũng có lợi đối với việc tu thân dưỡng tính.

Phương Vũ Đồng hơi ngẩn ra, vốn tưởng rằng Lâm Dật Phi dốt đặc cán mai về cờ vây, không ngờ hắn lại có thể nói ra đạo lý rõ ràng như vậy. Phương lão gia gật đầu liên tục:

– Dật Phi nói không sai, chỉ có điều những năm nay, những học trò như cháu quả thật là quá ít. Lấy Vũ Đồng ra mà nói, cái gì mà tiếng Anh cấp tám, tinh thông tiếng Đức, tiếng Pháp, quả thật thì cũng không tệ nhưng có điều tinh thần học tập ngoại quốc quá. Nếu như tiếng Hán mà phân chia cấp bậc thì phỏng chừng lại không đạt đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.