Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 339: Chương 339: Cô Em Họ.




Nhưng không thể nghi ngờ rẳng loại kịch bản như thế này rất khó viết, thứ nhất là phải nghĩ đến việc cao siêu quá thì ít người hiểu được, sự lạnh nhạt đối với các tác phẩm xuất sắc, thứ hai là phải chú ý đến việc không thể hủ lậu nhưng lại có thể khiến cho hầu hết mọi người có thể hiểu được. Hắn cũng biết Triệu Mộng Điềm cũng nghĩ đến điều này, cô cũng rất phiền não nhưng hắn lại lực bất tòng tâm.

Lâm Dật Phi trả xong phòng, lúc trở lại thì Tiếu Nguyệt Dung cũng xử lý xong đám tin nhắn, cười khanh khách nhìn hắn:

– Có thể đi được chưa vậy?

– Đương nhiên là có thể rồi.

Lâm Dật Phi gật gật đầu:

– Có cần gọi điện báo một tiếng với người nhà cô không? Có khả năng phải ở lại mấy ngày đấy.

– Tôi gọi lâu rồi.

Dường như tâm trạng Tiếu Nguyệt Dung không tệ, không còn vẻ uể oải thương tâm như ngày hôm qua. Có lẽ nhiều người cũng như vậy, bất kể gặp phải sự suy sụp nào nhưng vẫn phải sống từng ngày một. Cô đã từng dùng những lời này để khuyên bảo Lâm Dật Phi nhưng không ngờ bản thân mình cũng có thể tự trải nghiệm.

Hai người bắt chuyến xe sáng về nông thôn, từ huyện Bạch Thạch đến thung lung Hà Gia không tính là quá xa, chỉ đi khoảng một tiếng đồng hồ, đương nhiên không được coi là tuyến dài, vé xe mấy tệ đối với Thiết lão đại mà nói thì vẫn còn rẻ chán.

Lúc nghe thấy người bán vé thông báo thung lũng Hà Gia thì hai người xuống xe, vừa đưa mắt nhìn đã kêu khổ một tiếng. Thung lũng Hà Gia này có núi lớn và ruộng bậc thang liên miên không dứt, trong đó có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn vào trong, nhìn không thấy đầu.

Xa xa, khói bếp phất phơ, bồng bềnh tản ra, ở gần thì có tiếng chó sủa gà gáy, âm thanh lưa thưa lác đác.

– Lấy bản đồ ra xem nào.

Tiếu Nguyệt Dung đề nghị.

Lâm Dật Phi lấy ra bản đồ, rất nhanh đã tìm được vị trí mình xuống xe, nhìn thấy một mũ tên chỉ hướng xa xa, dường như cách nhà một đoạn đường, hắn không khỏi cười khổ:

– Không biết tỷ lệ xích ở đây là bao nhiêu nữa.

Hắn thấy mấy người đi xe máy qua có vẻ tò mò nhìn hai người:

– Có cần đi xe không? Năm tệ.

Lâm Dật Phi chưa kịp đáp thì phía sau đã truyền đến giọng nói vừa mừng vừa sợ nhưng có chút cục mịch:

– Anh họ, anh về rồi à?

Khi Lâm Dật Phi nghe thấy có người gọi là anh họ thì nhất thời cũng chưa lấy lại được tinh thần, đến khi Tiếu Nguyệt Dung kéo kéo ống tay áo hắn thì hắn mới hơi tỉnh lại, chậm rãi nghiêng đầu lại, trong lòng hơi cười khổ, hóa ra hắn không chỉ không biết địa chỉ của nhà cũ mà người thân của Lâm Dật Phi hắn cũng không biết một ai cả.

Nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt này, cho dù hắn rất trấn tĩnh, đến trời sập cũng không biến sắc nhưng ít nhiều cũng có chút mê muội. Khi hắn nghe thấy giọng nói cục mịch đó còn tưởng là em trai họ của Lâm Dật Phi nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài kia thì hắn lại cho rằng đây là em gái họ của Lâm Dật Phi.

Chỉ có điều cô em này tuy là con gái nhưng bên mép lại mọc ra hàng râu hơi đen, khiến cho lần thứ hai nhìn lại hoài nghi phán đoán của chính mình. Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng xác định được nguyên nhân cô là con gái vì cô không có hầu kết.

Lâm Dật Phi chỉ có thể cầu nguyện là cô gọi người khác nhưng thấy người ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ đầy thâm tình thì hắn biết khả năng này là không lớn.

– Cô…cô là…mẹ tôi đến chưa vậy?

Hắn sử dụng đạo lý tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu của binh pháp, vừa chuyển đề tài thì dáng vẻ cũng trở nên quen thân hơn.

Vẻ ngạc nhiên ban đầu đã biến mất, trên đời này còn người nào mà hắn chưa từng gặp chứ? Tuy bề ngoài của cô em họ này rất giống con trai nhưng hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên khi nhìn lần đầu.

– Dì đã đến từ chiều qua rồi.

Ánh mắt cô em họ trước mặt này nhìn Lâm Dật Phi có chút say mê của hồ ly nhìn gà mái:

– Anh, sao hôm qua anh vẫn chưa đến vậy? Anh không biết em nhớ anh nhiều thế nào đâu.

Khi cô em họ nói đến đây thì xấu hổ cúi đầu xuống, dùng chân di di nhẹ trên mặt đất. Vốn còn có hai anh chàng đi xe máy đang chèo kéo khách nhưng thấy tình hình như thế này liền chủ động trốn sang một bên.

Cuối cùng bọn họ cũng có chút hiểu được tại sao Tây Thi mỉm cười một cái khiến người ta phải ca ngợi nhưng Đông Thi cau mày một cái lại bị khinh thường.

Dáng vể này của cô em họ cũng khiến người ta sinh ra sự kích động muốn đánh người. Ngoại hình của anh không đẹp, đó không phải là lỗi của anh nhưng ít nhất thì anh cũng phải tự hiểu rõ bản thân mình. Anh thể hiện không đáng yêu thì phải hiền lành, không hiền lành được thì phải biết thân biết phận, nhưng anh vừa không đẹp lại vừa không đáng yêu, vậy mà khi giả bộ thuần khiết thì đúng là nhìn không lọt mắt.

Tiếu Nguyệt Dung đứng một bên cười trộm, không biết xử lý chuyện xảy ra đột ngột thế này như thế nào. Nhìn dáng vẻ của cô em họ như vậy, không biết cô ấy có tình cảm gì đặc biệt với anh trai như thanh mai trúc mã không nữa.

Sắc mặt Lâm Dật Phi vẫn tươi cười như thường, chỉ nói:

– Em họ, gần đây em vẫn không thích ăn cơm sao?

– Hóa ra anh vẫn còn nhớ à?

Cô em họ cảm thấy vui vẻ bất ngờ nói, vẻ mặt ngượng ngùng.

Một anh chàng đi xe máy ở bên kia nói với bạn:

– Này người anh em, cậu chờ ở đây đi, tôi đến bên kia xem thế nào.

– Khoan đã, tôi cũng đi, nếu không tí nữa cũng không có sức đi xe máy nữa đâu.

Hai người cùng nhấn ga, một làn khói nhẹ lan xa xa, cô em họ hơi sốt ruột, mặt đỏ tai hồng:

– Mấy người làm gì vậy? Chúng tôi còn muốn bắt xe mà.

Cô không kêu lên thì còn đỡ, cô vừa kêu xong thì những người đó đã chạy mất hút, chớp mắt như là cưỡi mây, biến mất phía chân trời. Cô có chút bất mãn:

– Mấy người này thật là nhỏ mọn, không phải chỉ có mấy bước thôi sao? Mấy lần em muốn bắt xe nhưng bọn họ thấy em là chạy. Không phải là cùng làng sao? Không biết tại sao nữa.

Giờ thì Lâm Dật Phi mới hiểu, không phải là bọn họ có mối mà không làm mà người này chỉ muốn đi miễn phí.

– Đúng rồi, anh họ, sao anh biết hiện giờ em vẫn ghét ăn cơm vậy?

Ánh mắt cô em họ lại nhìn Lâm Dật Phi, làm như không nhìn thấy Tiếu Nguyệt Dung.

Tiếu Nguyệt Dung nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi cũng rất kì lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp cô em họ này nhưng cứ như là thần tiên xem bói vậy, đến người ta không thích ăn gì cũng biết rõ ràng.

– Thực ra anh lên đại học thì có mở mang được chút kiến thức.

Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:

– Gần đây anh cũng đọc một số sách y.

– Thật sao? Anh họ, em cũng thích đọc sách nhưng em rất thích đọc về bát quái (kiểu tin đồn hay báo lá cải). Anh biết không? Nữ minh tinh mà em thích đã giành giải quán quân rồi.

– Vậy à?

Lâm Dật Phi không dám hỏi, cũng không biết cô thích loại nào.

– Anh không biết sao?

Cô em họ có chút thất vọng, nghĩ lại:

– Cái này cũng không thể trách anh được, tuy nhà anh cách đây không xa nhưng lúc nào dì cũng nói anh bận học. Thực ra nữ minh tinh mà em thích kia cũng không khác em mấy, ngực rất phẳng, giọng cũng hơi giống em, hơi thô.

Cô dùng sức vỗ ngực một cái, dường như muốn vỗ cho phẳng một chút để giống thần tượng của mình hơn:

– Nếu không thì tại sao em lại sùng bái cô ấy chứ? Ai cũng nói em không nữ tính nhưng nếu không nữ tính thì tại sao người ta lại giành giải nhất chứ?

Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, thầm nghĩ hóa ra cô cũng biết mình không nữ tính:

– Vậy sao? Vậy chúc mừng em nhé.

– Có gì mà chúc mừng với không chúc mừng chứ.

Cô em họ lắc lắc đầu, khôi phục lại từ trong sự hưng phấn:

– Sao đến một cái xe máy cũng không có vậy? Anh họ, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?

Cho dù tư duy của Lâm Dật Phi rất kín đáo tinh tế nhưng cũng bị lối tư duy nhảy cóc của cô làm cho hồ đồ. Tiếu Nguyệt Dung tiếp lời nói:

– Nói em hiện giờ vẫn không thích ăn cơm.

– Đúng, đúng rồi, đây là…người này là…

Cô em họ nhìn Tiếu Nguyệt Dung nhưng thần sắc không có chút ghen tỵ nào, dường như bây giờ cô mới phát hiện ra bên cạnh Lâm Dật Phi còn một người nữa.

– Đây là bác sỹ Tiếu.

Lâm Dật Phi giới thiệu:

– Mẹ anh không nói với em sao? Hai người bọn anh gặp nhau trên đường nên anh đưa cô ấy về đây khám bệnh cho mấy người nhà.

– Hóa ra là thế, vậy thì tốt quá, bà ngoại em bị đau đầu lâu rồi, người già hay bị đau đầu, gần đây bà bị đau rất nặng.

Cô em họ nhiệt tình hơn nhiều:

– Đi nào, dù sao cũng có mấy bước là về đến nhà, đi bộ là được rồi. Đúng rồi, anh họ, sách y anh nói là sao vậy?

Được đấy, chạy một vòng rồi lại quay về chủ đề ban đầu, Lâm Dật Phi đành phải nói:

– Anh thấy trong sách y có viết trong ngũ cốc cũng có thuộc tính, thóc lúa thuộc về phương Tây, thuộc phổi cốc mà phổi có liên qua trực tiếp đến da và lông. Vậy nên nhìn từ góc độ thẩm mỹ, nếu như em ăn nhiều gạo thì chắc chắn là da dẻ sẽ đẹp hơn chút, da của em chắc hẳn là do không ăn cơm.

– Thật sao?

Tuy cô em họ không hiểu gì về ngũ cốc ngũ hành, phổi thận gì đó nhưng nghe câu thẩm mỹ sau cùng thì cũng có chút động tâm:

– Anh nói ăn cơm có thể đẹp hơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.