Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 330: Chương 330: Đánh Cướp.




Năm mới đến rồi, người dân phải đón Tết, cho dù tên lừa bịp hay kẻ trộm, cường đạo cũng phải đón Tết. Nhưng muốn đón Tết, đầu tiên phải có tiền, tiền ở đâu ra? Đương nhiên là trên người những người quanh năm làm việc vất vả.

Trong khối lượng lớn sản phẩm quốc dân có tiếng, một tình tiết như vậy, người làm công bên trong vì không nỡ bỏ 60.000 tiền phí gửi bưu điện mà mang tiền bên mình. Tình tiết này dẫn đến nghi vấn của rất nhiều người, cho rằng mấy chục đồng phí bưu điện, mà mạo hiểm như vậy sao. Người nghi ngờ rõ ràng không trải qua một ngày chỉ gặm một cái bánh bao, uống nước sôi.

Cho nên lần này lúc đón Tết, xe lửa hết tuyến, xe ô tô hết tuyến cũng là ngày trộm cướp hoành hành. Chỉ là vì một khoản tiền bọn họ mang theo người, cũng có thể là số tiền tích góp làm công vất vả cả một năm.

Ba người Lâm Dật Phi lên xe ô tô, không bao lâu, thì đã đụng phải một đám lừa đảo.

Thủ đoạn lừa bịp rất lỗi thời, theo lệ có một tên ngốc, mấy người khôn ranh, nhưng lại đều là lừa đảo. Muốn bắt tay diễn một tuồng trước đêm trừ tịch (đêm 30) sớm một chút, ai nấy áo mũ chỉnh tề, hình người hình chó.

– Mua vé mua vé.

Nhân viên bán vé nhìn thấy tên ngốc, cả mặt khinh bỉ, quay người ngược lại sau. Loại người như mày cũng thích hợp ngồi xe, hay là mỗi ngày tuyến xe này đều diễn ra một tuồng như vậy. Y cũng đã chán ghét loại không có hàm lượng kỹ thuật này, lại không có tiết mục sáng tạo. Nhưng nếu người ta ngồi xe, y có trách nhiệm cho người ta mua vé.

– Tôi không có tiền.

Tên ngốc yếu ớt nói, tất nhiên gây nên một trận cười vang. Trên xe đã có người bắt đầu lớn tiếng nói:

– Không có tiền thì ngồi xe gì.

– Thằng ngốc, mày cho rằng nhà mày đầu giường đặt gần lò sưởi hả, muốn lên thì lên?

– Cho nó xuống, đừng chậm trễ thời gian.

Nhiều lúc những người này giống như những khán giả lạnh lùng dưới ngòi bút của Lỗ Tấn. Nhưng trong những người này chí ít có một nữa là đồng bọn của tên ngốc, thường xuyên ngồi tuyến này, thấy có chút chán ghét, đều nghiêng đầu đi, lười nhìn tiếp.

– Nhưng tôi phải lập tức về nhà đón Tết.

Tên ngốc khóc lóc, lời kịch hàng năm không đổi cuối cùng đổi một chút, trước đây vẫn luôn là đưa mắt vô tình, phải đi thăm thân thích nơi xa.

– Đón Tết, đón lễ cũng phải mua vé.

Nhân viên bán vé mặt không biểu tình nói, giống như là giật dây gã.

– Tôi không có nhân dân tệ.

Tên ngốc mốc ra một đống tiền xanh xanh đỏ đỏ:

– Chỉ có ngoại tệ ba mẹ tôi cho tôi để dành.

– Mày đâu có giống là Hoa kiều chứ.

Một người giọng trách mắng nói, tất nhiên lại gây nên một trận cười.

– Thằng ngốc, có thật là ngoại tệ không?

Lại một người hỏi:

– Không phải là tiền âm phủ chứ?

– Không phải tiền âm phủ, là ngoại tệ, rất có giá trị.

Tên ngốc hơi có chút kỳ lạ nói.

– Tôi là nhân viên ngân hàng.

Một phụ nữ đeo kính đứng lên, nho nhã lịch sự, vừa nhìn thì đoan trang chính phái:

– Cậu ngốc, vị đồng chí này, có thể cho tôi xem thử tiền trên tay cậu không?

Tên ngốc gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng đưa tới.

Phụ nữ đeo kính cẩn thận đưa dưới ánh mặt trời, lại dùng tay búng một cái, chải chải nói:

– Không sai, đây là tiền Canada, bây giờ mang tới ngân hàng, tỉ giá là hơn 700 nhân dân tệ mới mua được 100 đô Canada.

Rất nhiều người im lặng, thầm nghĩ, tên ngốc này thật là gặp may.

Phụ nữ đeo kính trên mặt treo nụ cười điềm nhiên, nói ra lời nói dối một chút cũng không hoang mang. Người ở đây đều có thể không biết Canada, nhưng có biết đồng Canada là cái gì?

Trên tay tên ngốc lúc này cầm chỉ là một tờ ngoại tệ không chút giá trị. Nhưng bọn họ chỉ muốn tiến hành bước cuối cùng, trao đổi ngang giá. Một trăm nhân dân tệ đổi một trăm đô Canada, nhất định người ngốc hơn kẻ ngốc mới mắc lừa.

Trên đời là có người thông minh, nhưng người thông minh cũng thiết tham chút lợi ít. Người phụ nữ đeo kính đang chuẩn bị một bước quan trọng của mánh khóe lừa bịp. Một người phụ nữ đã đứng lên, đi tới trước mặt tên ngốc, mỉm cười đưa tới hai mươi đồng.

Người phụ nữ đeo kính ngây ngẩn, người này mình không quen, không phải đồng bọn. Cho dù là đồng bọn, bây giờ cho đổi tiền có chút nhanh không chứ?

Đột ngột xảy ra làm thay đổi kế hoạch của người phụ nữ đeo kính, nhất thời trong xe náo động yên tĩnh trở lại.

– Tôi mua vé giúp cậu ấy.

Người phụ nữ đó nhẹ giọng nói.

Thần sắc Lâm Dật Phi lại hơi thay đổi, mẹ Lâm suýt chút nữa nhảy lên, người đó rõ ràng chính là Tiếu Nguyệt Dung.

Ba Lâm lại liếc nhìn Lâm Dật Phi, thấp giọng nói:

– Đứa trẻ Nguyệt Dung này, phúc hậu.

Tên ngốc lần này có chút ngơ ngẩn, bọn chúng tính toán rất nhiều loại khả năng, bao gồm cho dù bị vạch trần, cũng có cách ứng phó. Nhưng chúng trước giờ chưa từng tính qua, còn có người ngốc tới mức độ vậy, chủ động mua vé cho người khác?

Người phụ nữ này cái đầu bị con lừa đá rồi, cô sao có thể móc tiền mua vé cho người khác?

Người bán vé cũng là có chút giật mình, trong lòng lại than một tiếng, nhưng vẫn đưa cho cô một vé. Tiếu Nguyệt Dung cầm tờ vé đó, đưa cho tên ngốc, thấp giọng nói:

– Lần sau ra khỏi nhà phải cẩn thận, bằng không rất dễ bị lừa.

Tên ngốc kinh ngạc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, đột nhiên có lọai ý nghĩ muốn khóc, ngượng ngùng nhét tờ giấy đỏ đỏ xanh xanh trở vào.

– Thằng ngốc, mày không cần đổi ra chút nhân dân tệ để dùng sao?

Người phụ nữ đeo kính không chịu từ bỏ ý đồ.

Thằng ngốc liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, trên mặt có chút đỏ lên, cuối cùng vẫn là lắc đầu:

– Không cần.

Cả xe không nói gì, Tiếu Nguyệt Dung lui trở lại chỗ ngồi. Hôm nay cô quấn cái khăn cổ, lại mặc áo khoác rộng, ngồi ở một góc, cũng không có chú ý tới bọn Lâm Dật Phi. Bọn Lâm Dật Phi đương nhiên cũng không có để tâm đến cô, nhưng không ngờ mấy người lại tiện đường.

Ba Lâm lại là nhiệt tình gọi:

– Nguyệt Dung, con cũng đi chuyến xe này?

Tiếu Nguyệt Dung có chút giật mình quay đầu lại, thấy ba người Lâm Dật Phi, vừa mừng vừa sợ:

– Bác trai, bác gái, Dật Phi, gần Tết rồi, mọi người sao không ở Giang Nguyên?

Mẹ Lâm lắc đầu:

– Về quê, còn con?

– Con đi huyện Bạch Thạch có chút chuyện.

Tiếu Nguyệt Dung nói.

– Cùng quê bác còn mấy trạm.

Mẹ Lâm có chút ngạc nhiên vui mừng nói, đứng lên, đổi chỗ với người bên cạnh Tiếu Nguyệt Dung, nhiệt tình trò chuyện.

Chiếc xe càng chạy càng xa hút, người phụ nữ đeo kính đã đứng dậy xuống xe. Theo bà xuống xe còn có mấy người, chính là mấy người ồn ào lúc nãy. Tên ngốc lại không có cùng bọn họ xuống, mà là ngồi thêm hai trạm, lúc này mới xuống xe. Trước khi đi, lại liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, chỉ là đang nghĩ, mình sau này không làm tên ngốc nữa, trên đời còn có người tốt.

Trên đường về quê ăn Tết cũng không mấy bình yên như vậy. Lừa bịp vừa mới hạ màn, đánh cướp đã không kìm được, bắt đầu hóa trang lên sân khấu.

Cái này ngược lại có thể giải thích, lừa bịp còn phải chuẩn bị về nhà ăn Tết, cho nên tuy ngồi xe ô tô đường dài, nhưng mới qua mấy trạm, lừa xong thì đi, bắt chuyến xe khác tiện hơn không chậm trễ về nhà ăn cơm Tất Niên. Cướp tuy là xe chạy càng xa càng tốt, có lúc chuẩn bị ăn ngủ bên ngoài.

Chiếc xe rất xốc, làm bạn hưởng thụ qua đối đãi của tàu lượn siêu tốc lúc đi du lịch. Lúc mọi người đều đã nôn mửa, phía trước xe bỗng nhiên đứng dậy ba người, vừa nhìn đều là hung dữ, cũng không phải người lương thiện.

– Cướp, cướp.

Mọi người tỉnh lại, lại phát ra một trận cười vang, cho rằng đây chỉ là những khúc nhạc đệm trên đường. Ba người này cũng là dọc đường thần kinh tắt nghẽn có chút đậu hũ, sao có thể làm chuyện đánh cướp mải mai không hề có chút hàm lượng kỹ thuật như vậy. Nhưng đợi tới ba người ,… trên xe đã im lặng xuống, hai ánh mắt đoạt mạng sáng loáng loáng, một người đã xông tới vị trí bánh lái, khống chế tài xế.

-I, IP, IQ card. Nói mật mã cho tao không?

Một tên cướp thoạt nhìn như quả bóng, nói chuyện còn có chút cà lăm. Chỉ là nhìn ánh mắt của y, tình tiết rõ ràng là học trong phim, trong quá trình đánh cướp, lại diễn nghiện.

Mới nói một câu, thì bị một đại ca bên cạnh vỗ mạnh một cái lên đầu:

– Cái đầu đất mày, rảnh rỗi học cái thứ thiếu trí tuệ đó làm gì. Bọn mày chỉ cần bỏ ra thông minh một chút, đại gia tao muốn tiền không cần mạng.

Hình dáng đại ca đó là độc nhãn long, khoa trương quơ múa thanh đao gãy trong tay:

– Đại gia tao không ngại lấy máu bọn mày.

– Lấy cái túi ra đây.

Độc nhãn long nhìn thấy tên mập vẫn còn ngây ngốc ở đó, ngơ ngác nhìn Tiếu Nguyệt Dung, không khỏi tức giận:

– Mày đang xem kịch à, còn không cướp.

– Dạ, dạ, lão đại.

Tên mập vốn còn muốn học một câu trong phim:

– Đại ca, đợi một chút, em cướp sắc trước. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt bất thiện của đại ca, hoảng hốt mở cái túi đã chuẩn bị rất lâu, cho mọi người bỏ tiền, vòng cổ, đồng hồ, hiện kim vào.

Tất cả mọi người đều giống như đang diễn kịch câm, trầm ngâm phối hợp nhau. Cả chiếc xe hơn 10 người, một người một quyền, ba tên cướp này không chừng cũng không ứng phó nổi. Chỉ là sắp sang năm mới, đều nghĩ chẳng may chế phục tên cướp, mình lại thành liệt sĩ, vậy thật sự là việc không nên làm. Có mấy người thanh niên lưng dài vai rộng muốn đứng dậy, lại bị bạn gái bên cạnh gắt gao kéo xuống. Thời gian không bao lâu, tài vật bọn cướp thu được nữa túi, đi tới bên cạnh Tiếu Nguyệt Dung và mẹ Lâm.

Nhưng Tiếu Nguyệt Dung đã đổi vị trí với mẹ Lâm, ngồi chỗ bên ngoài, lạnh lùng nhìn hai tên cướp đó, trong lòng lại không có lo sợ gì.

– Tiểu Phi, con không phải là có thể đánh được tám người sao?

Ba Lâm ngược lại lo lắng, thấp giọng nói:

– Hai ba con chúng ta người đánh hai người này, hình như vẫn được. Con xem, đã cướp tới chỗ mẹ con rồi.

Ba Lâm tuy ngày thường rất ít nói, nhưng đối với hành động của đứa con trai trong cuộc họp nhà họ Bách vẫn không đến nổi hoàn toàn không biết gì. Đệ nhất cao thủ khu thi đấu Hoa Nam, vẫn không đến mức giống như trên báo đăng, bị phỉ cướp bắt đi, cũng không dám đánh trả lại sao?

Chỉ là còn chưa đợi y nói xong, đột nhiên giật mình cười không khép miệng. Tiếu Nguyệt Dung bỗng nhiên đứng lên, một chân đã lật tên mật đó, cướp lấy đao gãy. Không đợi độc nhãn long có phản ứng gì, đao gãy hàn quang lấp lánh đã kề lên trước cổ gã, vô cùng chói mắt.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.