A Thủy hơi lúng túng, Tô Yên Nhiên mỉm cười nói:
– Vốn muốn mời cô đi nhưng cô lại cứ từ chối đây đẩy, xem ra mặt mũi chúng tôi vẫn chưa đủ lớn rồi.
Bách Lý Băng cười nói tự nhiên, phủi vạt áo:
– Dật Phi đến rồi, anh ấy nói tôi có thể đến.
– Được lắm, vẫn chưa gả đi mà đã sợ anh ta như vậy.
Thúy Hoa ngồi một bên trêu ghẹo nói:
– Băng Nhi, như thế là không được, đàn ông rất lăng nhăng, phải quản cho
chặt vào, nếu không có ngày cô phải hối hận đấy. Cô không thể sợ anh ta
được, cô phải khiến anh ấy cảm thấy không thể rời xa cô được mới đúng.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Thích một người còn phải để ý những điều đó sao?
Thúy Hoa ngẩn ra, không kìm được nhìn Đại Ngưu một cái. Tuy Bách Lý Băng nói rất thản nhiên nhưng lại khiến quan niệm của cô thay đổi đến nghiêng
trời lệch đất. Những người con gái khác nhau thì tiêu chuẩn trói buộc
bạn trai cũng không giống nhau, thái độ hiện giờ của cô đối với Đại Ngưu có phải là sai không? Cô chỉ mờ mịt lắc đầu:
– Những người như Lâm Dật Phi rất ít, có thể cách làm của Băng Nhi là đúng nhưng Đại Ngưu thì khác, người như anh ấy, aizzz…
Thúy Hoa thở dài một tiếng:
– Nếu như tôi không thúc giục thì anh ấy như con lừa vậy, không chịu phấn đấu gì cả.
Bên dưới có mấy người đang xì xào bàn tán, bài phát biểu của Chủ tịch Lý cũng sắp kết thúc:
– Có một đại sư từng nói, bài diễn thuyết cũng giống như cái váy của
người phụ nữ, càng ngắn càng tốt. Nếu đã như vậy thì lão già như tôi
cũng nên biết điều một chút, không nói nhiều nữa nhưng tôi vẫn muốn mời
người có đóng góp rất lớn cho buổi đấu giá lần này, tổng giám đốc tập
đoàn Long Du lên phát biểu đôi lời.
Mọi người lại cười một trận
nữa, cảm thấy Chủ tịch Lý hòa ái rất nhiều so với những tên quan liêu
bình thường. Đỗ Bách Tuyền bước ra, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt
của mọi người, 30% những người đến đây ngày hôm nay là do nể mặt của Đỗ
Bách Tuyền. Vẻ mặt ông hơi tiều tụy, trán hơi hói, tuy tươi cười nhưng
nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy dáng vẻ tâm trạng nặng nề.
– Nhân đây, đầu tiên tôi muốn cảm ơn sự tận tâm tận lực của tất cả mọi người đối với sự nghiệp từ thiện.
Đỗ Bách Tuyền hắng giọng:
– Hiện là lúc mọi người thể hiện tấm lòng của chính mình, tôi không muốn
hoa mĩ quá, bữa tiệc tối hôm nay vẫn còn chuyện phải tuyên bố, đến lúc
đó hi vọng mọi người có thể đến để cổ vũ, xin cảm ơn.
Ông ta nói vài câu rồi xoay người bước xuống, mọi người hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói thầm.
– Hiện giờ tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình nói một câu, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi bước lên, toàn thân mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc.
– Vị này là người chủ trì đấu giá của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh – Diệp Thẩm Ngôn.
Ông chủ Trương ra vẻ bác học nói:
– Nghe nói phí xuất hiện mỗi lần là mấy trăm nghìn nhưng buổi đấu giá từ
thiện này ông ta lại không lấy một xu, đúng là cũng nể mặt Đỗ Bách
Tuyền.
– Đúng vậy, đúng vậy.
Ông chủ Lý nói tiếp:
– Ấy, món đầu tiên hình như là đồ ông chủ Trương đóng góp đấy, xem ra đồ
của ông chủ Trương quả là biết phân biệt hàng tốt hàng xấu.
– Đâu có, đâu có.
Ông chủ Trương dương dương đắc ý:
– Món đồ này của tôi chỉ là thả con săn sắt, bắt con cá rô thôi.
Mọi người đều hướng lên phía sân khấu, nhìn thấy hai người đặt hai chiếc ghế bành Thái sư lên trên bục, khá nặng.
Thoạt nhìn chiếc ghế Thái sư này không nhẹ, nhưng những đồ cổ như thế này,
tuy nặng nhưng chưa chắc đã có giá trị, nếu không mọi người đều không
lấy tiền ra nhanh chóng bán đi. Diệp Thẩm Ngôn liếc nhìn một cái, trầm
giọng nói:
– Một đôi ghế Thái sư chế tác phỏng theo thời Minh
bằng gỗ lim do Trương Thủ Nghiệp của tập đoàn Đông Thăng đóng góp, giá
khởi điểm là tám ngàn tệ.
– Cái gì? Mô phỏng chế tạo?
Ông chủ Trương suýt nữa thì nhảy dựng lên, ông chủ Lý kéo lại:
– Anh Trương, sao thế?
Tuy hỏi vậy nhưng khóe miệng ông ta vẫn hiện lên ý cười không thể che giấu được.
Hiện giờ cái gì cũng phải quảng cáo, cho dù là lễ hội mùa xuân của đất nước
cũng thường cắm hai cái biển quảng cáo. Buổi đấu giá lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, 80% những người đóng góp đều hi vọng lúc đấu giá
có thể đề cập đến doanh nghiệp của mình một chút, đánh bóng chút tên
tuổi. Hội nghị cũng đồng ý yêu cầu này nhưng lúc này Trương Thủ Nghiệp
chỉ mong tên mình chưa bao giờ xuất hiện trên danh sách. Tất cả mọi
người nhìn chằm chằm vào món hàng nhái mà mình đóng góp quả thực là rất
mất mặt.
May là mọi người đều biết chừng mực, cũng biết lễ nghi
nên thể hiện trong loại trường hợp này nên cũng không thấy âm thanh chế
giễu nào.
– Mười ngàn.
Một người giơ tay kêu lên.
– Mười ngàn hai.
– Mười ngàn tư.
Mọi người kêu mấy lần nữa rồi định giá là hai mươi ngàn. Tuy ngoài miệng
không nói nhưng mọi người đều tự biết rõ cái người tên Diệp Thẩm Ngôn
của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh thoạt nhìn có vẻ trung thực đến mức không
thể trung thực hơn,T.r.u..y.e.n.2.4.7.v.n ánh mắt cũng cực độc, ông ta
nói đôi ghế này có giá tám ngàn tức là ván đã đóng thuyền, nếu như đem
bán ra mà bán được tám ngàn thì đúng là bản lĩnh của anh. Hơn nữa buổi
bán đấu giá này Bách Lý Hùng còn mời mấy chuyên gia chuyên về giám định
đồ cổ, lấy tiền thể hiện tấm lòng thì không có gì đáng kể, lấy được cái
tiếng tăm nhưng lại để mọi người xem là lãng phí thì đúng là không đáng.
Mặt ông chủ Trương hết xanh lại đỏ, gần như muốn giơ tay mua đôi ghế Thái
sư này về với giá cao, nhưng mình vừa mới bị mất mặt, nếu như bây giờ
mình lại tự mua về thì không phải là khiến mọi người chê cười sao?
– Một trăm ngàn.
Ông chủ Lý tức thời ra tay nhưng lại không nhìn Trương Thủ Nghiệp lấy một
cái. Hội trường buổi bán đấu giá hơi xôn xao, vài người đã quay người
lại nhìn ông Trương, một trăm ngàn tệ không coi là nhiều nhưng ai cũng
muốn xem thử xem não của tên này to bao nhiêu.
Sắc mặt ông chủ Lý vẫn không đổi, cười thầm trong lòng, mặc dù biết lần mua bán này của
mình trong mắt mọi người là không đáng nhưng thực ra ông ta đã có ý định khác.
– Đúng là anh em.
Ông chủ Trương thấp giọng cảm kích nói:
– Lão Lý, ông yên tâm đi, trở về tôi sẽ kí đơn hàng của ông.
– Anh Trương khách khí rồi.
Trong lòng ông chủ Lý rất mừng, đây là ông ta cố tình. Ông ta và Trương Thủ
Nghiệp đã đàm phán mấy đơn hàng giá trị trăm triệu trong mấy ngày nhưng
vẫn chưa quyết định được mấy chi tiết quan trọng, lấy một trăm ngàn tệ
đổi lấy kết quả này đương nhiên đôi bên đều vui vẻ.
– Hiến thọ đồ Ma Cô thời Minh, do Lý Tư Tề của doanh nghiệp dược Hằng Ôn đóng góp, giá khởi điểm tám chục ngàn.
Diệp Thẩm Ngôn bày ra vật phẩm đấu giá thứ hai.
Mọi người lần lượt nghị luận, sau để cho một người mua với giá 180 ngàn.
– Đĩa sứ Thanh Hoa thời vua Quang Tự thời Thanh, do Lý Minh của doanh nghiệp giấy Thiên Thiên đóng góp, giá khởi điểm 130 ngàn.
Giọng điệu của Diệp Thẩm Ngôn như người đón khách ở nhà tang lễ, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Từng món từng món đồ cổ được bày ra như nước chảy nhưng thời Minh Thanh
chiếm đa số, đồ sứ, tranh chữ, đồ dùng gia đình, tiền xu cũng có. Bọn A
Thủy mở mang được rất nhiều kiến thức nhưng Bách Lý Băng cứ nhìn lên sân khấu, thầm nghĩ rốt cuộc Dật Phi làm gì không biết, vốn cô bảo hắn bảy
ngày sau hãy về nhưng tại sao hôm nay hắn lại trở về rồi?
Ước
chừng bán được khoảng mười món đồ cổ, cũng dự trù được khoảng hai trăm
triệu tiền quyên góp, một người đứng lên, giơ tay hỏi:
– Đỗ tiên sinh, khi nào thì đồ trân quý của Ngô lão được đưa ra vậy? Đừng để mọi người hồi hộp nữa.
Mọi người không ngớt đồng ý, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với các
tác phẩm của Ngô Phu Tử. Ngô Phu Tử và Bách Lý Hùng vẫn chưa ra mặt lại
càng khiến cho bọn họ đưa ra không ít phỏng đoán.
– Mọi người hỏi muộn rồi.
Diệp Thẩm Ngôn quay đầu nặn ra một nụ cười:
– Bách Lý Hùng tiên sinh đã bỏ ra 80 triệu mua lại toàn bộ tác phẩm của
Ngô lão rồi hiến cho Hiệp hội sưu tầm danh họa Trung Quốc, hơn nữa Ngô
lão tiên sinh cũng đã trực tiếp chuyển toàn bộ số tiền đã bán được cho
quỹ từ thiện Bách Thảo.
Mọi người ồ lên, cũng hơi giật mình, ai cũng ca ngợi hành động tốt đẹp của Ngô Phu Tử không thể sánh được.
– Băng Nhi, bố cô có tiền thật đấy.
Thúy Hoa không kìm được nói một câu tràn đầy sự hâm mộ.
Bách Lý Băng “uhm” một tiếng, hiển nhiên là cũng không quan tâm chuyện này, đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng:
– Dật Phi ra rồi.
Cô không kìm được nhìn xung quanh một cái, sợ có sát thủ gì đó mai phục
xung quanh nhưng nhìn thấy Đàm Giai Giai vẫn đang nhìn mình thì cười một cái, thầm nghĩ đặc công ở đây trải rộng như vậy, cho dù bọn sát thủ
muốn lấy mạng Lâm Dật Phi cũng sẽ không xuất hiện lúc này.
Nhưng
Lâm Dật Phi lại đi ra cùng Đỗ Bách Tuyền, vẻ mặt Đỗ Bách Tuyền hơi kì
lạ, đến trước mặt Diệp Thẩm Ngôn thấp giọng nói thầm hai câu. Vẻ mặt
Diệp Thẩm Ngôn cũng trở nên kì lạ, nhận lấy một ống cuộn trong tay Lâm
Dật Phi, cao giọng nói:
– Vị Lâm Dật Phi tiên sinh này cũng có
một bức tranh, muốn nhân buổi đấu giá này, hi vọng có thể đóng góp chút
công sức nhỏ bé cho sự nghiệp từ thiện.
Đột nhiên mọi người đều yên lặng, hiện giờ mới biết mặt mũi của nhân vật phong vân này. Ông chủ Trương thấp giọng nói:
– Không biết tên tiểu tử này đóng góp bảo bối gì nữa, con rể tương lai của Bách Lý Hùng chắc chắn không kém rồi.
Ông chủ Lý cũng cười nhạt:
– Tôi nghĩ cho dù cậu ta có lấy ra một tờ giấy trắng thì mọi người vẫn tranh nhau mua.
– Không sai, không sai.
Ông chủ Trương gật đầu liên tục:
– Nhưng vừa nhìn cũng thấy tên tiểu tử này cũng được coi là bình thường,
không biết có phúc đức gì mà lại lọt vào mắt Bách Lý Hùng.
Ông chủ Lý quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên nói gì đó vào tai ông chủ Trương, ông chủ Trương cả kinh:
– Thật sao?
Ông ta đang định quay lại thì đã bị ông chủ Lý giữ lại:
– Để xem rốt cuộc cậu ta lấy ra cái gì.
Diệp Thẩm Ngôn mở ra cuốn tranh, nhìn thoáng qua, trên mặt có chút kinh
ngạc, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia khoảng hơn một phút đồng hồ. Tất
cả mọi người đều biết bản lĩnh của Diệp Thẩm Ngôn, có thể nhận được sự
chú ý của ông ta như vậy thì giá cả chắc chắn không sai được. Mọi người
không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là tranh chữ gì, chẳng lẽ là tranh chữ của
tác giả cổ đại nào đó?
Chỉ có Lâm Dật Phi khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười khó bắt, lẳng lặng chờ Diệp Thẩm Ngôn báo giá.
– Bức tranh này chắc khoảng từ thời Dân quốc.
Diệp Thẩm Ngôn nói chậm rãi, ánh mắt phức tạp:
– Không rõ xuất xứ, không rõ năm nào nhưng bút pháp rất tinh tế, không biết giá khởi điểm của Lâm tiên sinh là bao nhiêu?
Cái giá được đưa ra trong buổi đấu giá này luôn là do ông ta và mấy chuyên
gia trong giới đồ cổ trao đổi, lý do chính là muốn phòng ngừa người khác mua phải đồ rởm, bôi nhọ danh dự của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh, cho dù
là đồ rởm thì ông ấy cũng nói thẳng luôn ra, khiến mọi người cảm thấy
phòng đấu giá Đỉnh Thịnh không hề lừa gạt, giống như lần này chủ động
hỏi chủ bán về giá cả lại là lần đầu tiên.
– Tôi nghe theo Diệp
tiên sinh, Diệp tiên sinh là người có địa vị nhất ở đây, tôi nghĩ báo
giá nhất định sẽ có sự công bằng hợp lý.
Lâm Dật Phi nhìn Diệp
Thẩm Ngôn nói nhưng ánh mắt lại quét qua cô gái nãy giờ vẫn chưa nói
tiếng nào. Cô gái kia hứng thú nhìn bức tranh chữ trong tay Diệp Thẩm
Ngôn, hiển nhiên cũng rất muốn biết rốt cuộc là vẽ gì.
Từ lúc
buổi đấu giá bắt đầu cô vẫn nhắm mắt dưỡng thần, dường như không có bất
cứ thứ gì khiến cô cảm thấy hứng thú, từ lúc Lâm Dật Phi ra sân khấu thì ánh mắt của cô chưa hề rời khỏi người hắn.
– Cậu để tôi đưa ra giá khởi điểm thật sao?
Diệp Thẩm Ngôn thấy Lâm Dật Phi gật đầu thì thở dài một tiếng:
– Vậy được, bức tranh chữ không rõ xuất xứ này giá khởi điểm là hai ngàn.
Mọi người ồn ào hẳn lên, gần như không thể tin vào tai mình được, hai ngàn
tệ? Theo giọng điệu của Diệp Thẩm Ngôn thì rất có thể bức tranh này
không đáng giá hai ngàn tệ nhưng ông ta cũng nể mặt mũi của Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền, nếu như một mình Lâm Dật Phi cầm bức tranh ra, e là
cũng không được đến hai ngàn tệ.
– Lâm tiên sinh, cậu có hài lòng với báo giá của tôi không?
Diệp Thẩm Ngôn bất an trong lòng, không biết cái cậu Lâm Dật Phi này có suy
nghĩ gì, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Dật Phi không phải là người ngu ngốc nhưng lại lấy bức tranh này ra để thể hiện tấm lòng thì đúng là không
phải hành động thông minh.
– Vậy theo Diệp tiên sinh nói thì…
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Giá khởi điểm là hai ngàn tệ nhưng vẫn phải để cho mọi người xem một
chút chứ, nói không chừng bức tranh này vẫn có thể cao hơn chút nữa.
Mấy ông chủ giàu có phía dưới thấy thế thì suýt nữa khiển trách thẳng thừng tên tiểu tử này thật vô lý, dám nghi ngờ cả người chủ trì buổi đấu giá
Diệp Thẩm Ngôn, nhưng Diệp Thẩm Ngôn chỉ gật gật đầu, vẻ mặt có chút
ngưng trọng:
– Đúng vậy, nghệ thuật có nghiên cứu riêng, có một
số vật phẩm trong mắt một số người thì không đáng một đồng nhưng trong
mắt một số người thì lại không thể sánh được.
Ông ta mở bức tranh kia ra, quay về phía dưới:
– Ai có hứng thú thì có thể nhìn kĩ một chút.
Cô gái kia vốn vẫn nhìn bức tranh, thấy bức tranh quay đúng phía của mình
thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, đôi tay đặt trên tay vịn ghế xiết chặt
lại, sống lưng thẳng lên.
Thoạt nhìn bức tranh kia vẽ hai con
nhân mã đang giao phong, trên một đội cờ xí là chữ “nhạc”, trên một đội
cờ xí khác là một con hổ có hai cái cánh hai bên sườn, trên không trung
giữa hai con nhân mã có một quầng sáng rất lớn, vô cùng rực rỡ, nếu như
dựa theo tỉ lệ binh lính thì có chu vi một trượng.
Bức tranh này
có nghĩa gì vậy? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lên tiếng, thầm
nghĩ một bức tranh thời kì Dân quốc, lại không phải của danh gia nào,
không có năm tháng rõ ràng, không có tiếng tăm, cái giá hai ngàn Diệp
Thẩm Ngôn đưa ra đúng là hơi cao.
Ánh mắt ông chủ Trương chớp động, đột nhiên giơ tay nói:
– Tôi ra một trăm ngàn.
– 150 ngàn.
Một người khác kêu lớn.
– Tôi ra hai trăm ngàn.
Một người khác hưng phấn kêu lên.
Đột nhiên Diệp Thẩm Ngôn thấy Lâm Dật Phi không ngu ngốc chút nào, cũng
hiểu được mục đích của những người ra giá này. Những người này chắc chắn không biết được giá trị của bức tranh chữ này mà là đặt cửa, đặt sự tín nhiệm của Lâm Dật Phi nhằm có được cơ hội hợp tác với tập đoàn Bách Lý
Hùng.
– Một triệu.
Một tên mặt béo chảy nước đứng lên, cao giọng hét. Mọi người thấy dáng vẻ của anh ta thì đều có chút kinh ngạc, một triệu quả thực cũng không thấp, mua bức tranh chữ giá hai ngàn liệu có đáng hay không?
– Một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai.
Diệp Thẩm Ngôn cũng biết cái giá này đã đến cực hạn, phỏng chừng cũng không
còn ai cắn xé nhau nữa, cây búa trong tay ông đang định hạ xuống, tuyên
bố cuộc mua bán này thành giao thì bỗng nhiên một giọng nói truyền tới,
tuy rất nhỏ nhưng lại như sấm vang bên tai mọi người.
– Tôi ra một trăm triệu.
– Tôi xuất một trăm triệu?
Khi giọng nói này vang bên tai của Diệp Thẩm Ngôn, cây búa trong tay người
bán đấu giá nổi tiếng Diệp Thẩm Ngôn thiếu chút nữa rơi xuống. Y không
kìm được xoa xoa lỗ tai, muốn xác nhận đây có phải ảo giác hay không.
Nhưng tất cả ánh mắt đã nhìn về phía phát ra tiếng nói, xác định tiếng
nói xuất phát từ cô gái ngồi hàng thứ ba, bên dưới khán đài.
Không biết hàng ghế đó bị làm sao mà chỉ có một người ngồi, khiến người ta có chút khó hiểu. Là bởi vì cô không quen mọi người, hay cô là hạc giữa
bầy gà? Cũng có thể vì cô không thèm kết bạn với người khác trên thế
gian này, đành phải tự mình thầm lặng nhấm nháp sự cô độc khó nói thành
lời trong sự cao ngạo ấy?
Thấy ánh mắt của mọi người đều là nhìn
về phía cô gái kia, Diệp Thẩm Ngôn rốt cuộc biết bản thân mình không có
nghe nhầm. Y không phải chưa từng trải qua chương trình có quy mô lớn,
giá đấu giá một trăm triệu y cũng thấy vài lần rồi. Chỉ là mấy lần đó
gặp là đối với kim cương hoa lệ đẹp đẽ nổi tiếng bậc nhất thế giới,
vương miện của nữ vương nổi tiếng của một quốc gia nào đó, hoặc là kỳ
trân hiếm có bị chìm dưới đáy biển, bị chôn vùi không biết bao nhiêu
năm. Thế mà hôm nay, một trăm triệu lại để mua một bức tranh chữ thời
dân quốc không chút thu hút này?
Diệp Thẩm Ngôn không tin, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái kia. Đột nhiên mê muội, tim đập liên hồi.
– Xin hỏi cô là?
Lúc y nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn. Chỉ có điều tất cả mọi người đều đang tâm tình kích động, không có ai để ý đến.
Cô gái kia ngồi đó giống như bức ngọc điêu, không lên tiếng nữa. Mọi người xì xào bàn tán một trận, có vài người nghĩ cô chỉ đang nói giỡn. Một
người mặc vest màu đen bước nhanh đến dưới đài. Mặt của Đỗ Bách Tuyền
khẽ biến, lặng lẽ đi đến trước mặt anh ta, thấp giọng nói vài câu. Sắc
mặt Đỗ Bách Tuyền đột nhiên tái nhợt, chỉ có điều trong giây lát đã khôi phục bình thường.
Người khác đều chú ý đến cô gái kia, không lưu ý đến chi tiết này. Chỉ có A Thủy cau mày, cảm giác có chút kỳ lạ. Liếc nhìn Lâm Dật Phi, lại thấy hắn đang chầm chậm lắc đầu với mình, nhưng
lại không biết là có ý gì. Đỗ Bách Tuyền đi đến bên Diệp Thẩm Ngôn, thấp giọng nói hai câu.
Diệp Thẩm Ngôn trấn định lại, thần sắc đã như bình thường, nói:
– Một trăm triệu nhân dân tệ lần thứ nhất?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đây là thật sao? Có ai lấy một trăm triệu đi
mua món đồ này? Nếu yêu thích thứ này, trả một giá thích hợp cũng được
rồi, tặng nhiều quá lại giống hiến máu, bản thân cũng chịu không nổi.
Nếu động cũng không động đem tặng một trăm triệu đi, thì dù trái tim có
tốt thế nào cũng khó mà chịu đựng được!
– Một trăm triệu lần hai.
Diệp Thẩm Ngôn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là dư quang trong khóe mắt vẫn
không kìm nổi nhìn về phía cô gái kia. Vừa rồi Đỗ Bách Tuyền nói không
cần nghi ngờ lai lịch tài chính của cô gái này. Câu nói này của Đỗ Bách
Tuyền thật sự so với một trăm câu nói của người khác còn hiệu nghiệm
hơn. Diệp Thẩm Ngôn thấy mọi người vẫn chưa hồi thần, mà dù có hồi lại
rồi phỏng chừng cúng sẽ không phát thất tâm phong, trả giá cao hơn đâu.
– Một trăm triệu lần thứ ba. Thỏa thuận xong!
Tiếng gõ búa vừa vang lên, hội đấu giá vốn yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng
không nghe thấy đột nhiên loạn thành một đoàn. Mỗi người đều thắc mắc
một điều, cô gái này là ai?