Cô cầm tờ danh sách liệt kê của Trần Lương Hòa đưa cho rồi bước nhanh
đi. Những thứ Trần Lương Hòa muốn không có trong phòng hóa trang, Hạ
Viên Viên lật đi lật lại nửa ngày, đến khi cô đứng dậy chuẩn bị bỏ cuộc
thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng đạo cụ cách vách, hình như cũng đang lật qua lật lại gì đó. Hạ Viên Viên cười tự giễu, giữa
hai phòng cách nhau một cái nửa sổ, bên phòng hóa trang này có một bức
rèm. Vốn trước kia Hạ Viên Viên cũng không có ý nhìn trộm người khác
nhưng không biết tại sao cô nghĩ đến có khả năng Lâm Dật Phi cũng đang ở phòng đạo cụ thì lại vén bức rèm lên rồi trộm nhìn.
Trong phòng là một người cô biết nhưng lại không biết tên là gì. Hôm qua người này
đến, thoạt nhìn rất quen thuộc với chỉ đạo Trần và đạo diễn Triệu, Hạ
Viên Viên không biết anh ta tên là Phương Vũ Dương, thấy anh ta mở một
ngăn kéo đạo cụ, lấy ra khẩu súng, lấy đạn ra một cách thành thạo rồi
lại móc ra mấy viên đạn trong túi lắp vào. Anh ta đeo một đôi găng tay
trắng mỏng.
Hạ Viên Viên cũng không ý thức được điều gì, cô
không nhìn thấy Lâm Dật Phi thì ít nhiều cũng có chút thất vọng, buông
bức rèm xuống rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
- Chỉ đạo Trần, tôi
không tìm được thứ anh cần đâu, trong phòng cũng không có ai. Hạ Viên
Viên tìm được chỉ đạo Trần, nhìn thấy anh ta đang hút thuốc, dường như
đang suy nghĩ gì đó thì có chút xấu hổ.
- Oh. Trần Lương Hòa cười cười: - Không tìm được thì thôi, cũng không có gì quan trọng đâu, tôi đi mở máy đây.
Khi anh ta đi thì còn để lại một quyển tạp chí trên ghế ngồi. Hạ Viên Viên
nhìn thấy thì nhặt lên, đang định đem trả cho Trần Lương Hòa nhưng tiện
tay lật vài trang cũng có chút hứng thú thì lại muốn đọc, dù sao ngày
mai cô mới có cảnh quay, lời thoại cũng học thuộc kha khá rồi, ngồi đọc
tiêu khiển một chút cũng được.
Đột nhiên cô nhớ ra sáng nay Lâm
Dật Phi có cảnh quay võ thuật quyết đấu với súng ống thời hiện đại thì
vội vàng gập quyển tạp chí lại rồi vội vàng chạy đến đó. Cô cũng biết cơ hội Lâm Dật Phi để lộ võ công không nhiều, nếu như bỏ lỡ lần này, lần
sau muốn xem thì cũng không dễ dàng nữa.
Nhân viên trường quay
đang bận rộn, Lâm Dật Phi và Tần Vũ đóng giả Dương Hổ đã bắt đầu lời
thoại. Hạ Viên Viên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi,
cảm thấy có chút rõ ràng quá mức, khi không có chuyện gì thì lại lật lật quyển tạp chí, bỗng nhiên một tin trang nhất thu hút sự chú ý của cô,
tiết lộ nguyên nhân cái chết trúng đạn bí mật năm đó của một diễn viên.
Trong lòng Hạ Viên Viên run lên, mơ hồ có cảm giác không đúng, cô nhìn sang,
mới nhìn được mấy cái thì trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên cô ngẩng đầu
lên, nhìn thấy Tần Vũ đóng giả Dương Hổ đã nhận một khẩu súng giắt vào
bên hông, khẩu súng đó thoạt nhìn rất quen mắt.
- Này, Tề Lạc Danh, anh có kịch bản của Dương Hổ và đối thủ của sư phụ tôi không? Hạ Viên Viên kéo Tề Lạc Danh ở gần đó.
- Không, tôi chỉ là vai lâu la, còn không được tính là người ác, chỉ được coi là tay đấm số một thôi. Tề Lạc Danh có chút cười khổ, cũng coi như
có quen biết Hạ Viên Viên: - Buổi chiều mới có cảnh của tôi, tôi lấy đâu ra kịch bản chứ?
- Vậy ai có? Hạ Viên Viên có chút lo lắng.
- Chắc chắn Tần Vũ có, chờ cậu ta quay xong, nếu cô muốn xem thì có thể
mượn cậu ta. Tề Lạc Danh có chút kỳ quái: - Sao thế Viên Viên?
Hạ Viên Viên cắn môi, trong lòng chỉ nghĩ chắc không trùng hợp như thế
chứ, những gì trên tạp chí viết chưa hẳn đã là sự thật nhưng chuyện của
người kia là sao đây? Cô nhìn xung quanh trường quay một cái, thấy cái
người cô gặp lúc sáng đang cười nói với đạo diễn Triệu. Trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, lẽ nào anh ta là người phụ trách đạo cụ, dáng vẻ thoạt
nhìn rất quen thuộc với đạo diễn Triệu, hình như anh ta cũng không quen
biết Lâm Dật Phi thì phải.
Trường quay bên kia đang ồn ào đột
nhiên yên tĩnh lại, Hạ Viên Viên quay đầu nhìn, trong lòng run lên, cảnh quay đã bắt đầu rồi.
Tần Vũ đối với Lâm Dật Phi vừa kính sợ vừa thù hận.
Trong cuộc sống của mỗi con người, hoặc ít hoặc nhiều đều tạo cho mình một
đối thủ cạnh tranh hoặc là một mục tiêu tôn thờ hoặc là một thần tượng
siêu việt để thực hiện mục tiêu nhân sinh của bản thân. Đối thủ cạnh
tranh của Tần Vũ là Lâm Dật Phi, mục tiêu tôn thờ của cậu ta cũng là Lâm Dật Phi nhưng cậu ta biết cả đời này của mình cũng khó có cơ hội đánh
bại được Lâm Dật Phi, cho dù là trong phim cũng không thể.
Trong
cảnh này Lâm Dật Phi là một hiệp khách che mặt, mặt cũng không lộ ra
nhưng hình tượng của hắn so với hình tượng Dương gia cưỡi ngựa, có người đỡ xuống ngựa như cậu ta còn uy phong hơn nhiều. Vừa bắt đầu bộ phim
bọn họ đã đóng cảnh bị Lâm Dật Phi đánh cho thê thảm, có súng cũng chẳng được gì. Tần Vũ cảm nhận được sự cứng rắn của cái hộp bên hông thì rất
mong muốn khẩu súng giả đó có đạn thật.
Võ công có tác dụng gì
chứ? Chẳng phải cũng không ngăn nổi một viên đạn sao? Tần Vũ có chút tự
giễu, võ công dù có tốt nhưng có thể đỡ được một viên đạn không đây?
Quay phim là quay phim nhưng trong thực tế có đánh chết cậu ta cũng
không tin.
Lâm Dật Phi đã ra tay, vừa ra tay đã đánh bay một thủ
hạ của cậu ta. Dưới trường quay vô cùng yên tĩnh, tuy khi Triệu Mộng
Điềm quay phim có yêu cầu những người bên ngoài không được phát ra bất
cứ tiếng động nào nhưng chưa chắc mọi người đã nhớ được quy định của cô
mà là bị trận đánh trên trường quay làm cho chấn kinh. Người kia cầm
búa, diễu võ giương oai, thoạt nhìn dũng mãnh dị thường, hạ búa cũng
dùng hết sức nhưng thực ra lại không chịu nổi một đòn của Lâm Dật Phi.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên rồi lại tiếp một tiếng “phịch”, người kia bị ngã thật mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt.
Không có bất cứ kỹ xảo điện ảnh gì, cũng không có bất cứ dây thép trợ giúp
nào, Tần Vũ nhìn thấy thì trong lòng chấn động, kinh hãi trước sự ra tay của Lâm Dật Phi. Trần Lương Hòa xa xa nhìn lại dường như cũng hít vào
một một ngụm khí lạnh. Cuối cùng anh ta cũng phát hiện anh ta quan sát
Lâm Dật Phi lâu như vậy nhưng cũng không có chút tác dụng gì. Anh ta
vĩnh viễn cũng không nhìn thấu được thực lực thực sự của Lâm Dật Phi,
giống như anh vĩnh viễn cũng không đoán được khi nào thì dưới mặt biển
nhìn như yên bình kia nổi lên giông tố sóng thần. Người bị ngã kia một
lúc lâu sau cũng không đứng dậy, khi đứng dậy thì mặt mày nhăn nhó xoa
xoa mông, anh ta không bị nội thương nhưng quả thực cái mông rất đau.
Nhìn thấy cảnh này có một người mừng rỡ như điên. Tuy thứ Triệu Mộng Điềm hy vọng là cảnh đánh nhau thật như thế này, cho dù có đau đớn thì cũng
giống như trong tưởng tượng của cô nhưng cô vẫn luôn thiếu những minh
tinh thực hiện điều này. Trước kia cái được gọi là hiệu quả yêu cầu cao
về tốc độ nhanh đơn giản là những chấn động thị giác được tạo ra nhờ cắt nối biên tập các kỹ xảo đặc biệt nhưng lần này cô có thể tuyên bố với
thế giới đây tuyệt đối không phải là như vậy.
- Đạo diễn Triệu.
Hạ Viên Viên sợ hãi kêu lên một tiếng. Khi quay phim không ai có thể làm
phiền sự chú ý của đạo diễn Triệu, đây cũng là quy định bất thành văn ở
đây, Hạ Viên Viên biết điều đó nhưng cô muốn thử xem sao vì cô không dám khẳng định khẩu súng kia có đạn thật hay không. Cô sợ nhỡ đâu những gì
mình nghĩ là sai thì không thể bù đắp được những tổn thất đó.
-
Có chuyện gì thì quay xong nói. Triệu Mộng Điềm cũng không quay đầu lại, nhíu mày một cái. Cô có được thành tựu ngày hôm nay là nhờ có sự chấp
nhất trước sau như một, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết. Cô
nghe thấy tiếng của Hạ Viên Viên nhưng ánh mắt lại nhìn nhất cử nhất
động của Lâm Dật Phi trên màn hình trước mặt, tất cả các biểu hiện động
tác của hắn hoàn toàn vượt qua hiệu quả mong muốn của Triệu Mộng Điềm.
Hạ Viên Viên do cô mời tới, Triệu Mộng Điềm không muốn làm cô mất mặt và
bị quở trách nhưng thái độ này cũng khiến Hạ Viên Viên e sợ mà dừng
bước.
- Viên Viên, chuyện gì vậy? Không biết Đinh Tác Phi đã xuất hiện bên cạnh Hạ Viên Viên từ lúc nào.
- Phó chỉ đạo Đinh. Hạ Viên Viên như gặp được cứu tinh, giơ tay chỉ
Phương Vũ Dương, thấy anh ta đang chăm chú nhìn trận đấu trên trường
quay, khóe miêng nở một nụ cười độc ác thì trong lòng càng thêm sợ hãi: - Người kia làm gì vậy ạ?
- Sao thế? Đinh Tác Phi cau mày.
Hạ Viên Viên cảm thấy sự việc đã trở nên vô cùng cấp bách thì nói ra hết
mọi việc mà cô nhìn thấy, sau khi cô nói xong còn đưa quyển tạp chí Trần Lương Hòa làm rơi cho Đinh Tác Phi xem để chứng minh những gì mình nói. Cô nói rất vội vàng, coi Đinh Tác Phi là cứu tinh nhưng không chú ý đến ánh mắt của Trần Lương Hòa đã lơ đãng lướt qua chỗ cô.
- Còn có chuyện này sao? Đinh Tác Phi giật mình kinh hãi nhưng cũng không nhận
quyển tạp chí: - Phòng đạo cụ ngoài nhân viên công tác được chỉ định ra
thì bất cứ ai cũng không được vào đó. Bình thường phòng đó đều có khóa,
sao Phương Vũ Dương có thể vào được chứ?
- Vậy phó chỉ đạo Đinh mau đi nói với đạo diễn một tiếng, dừng cảnh này lại đi.
Hạ Viên Viên có chút hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng chói tai vang lên “pằng” một tiếng. Cô quay đầu nhìn lại, thấy trên và dưới
trường quay như bị đóng băng, thời gian dường như dừng lại, tay Lâm Dật
Phi che ngực lại, thần sắc có một tia kỳ lạ.
Tần Vũ cầm súng đứng đó, trên mặt có vẻ kinh hãi vô cùng, cậu ta cảm
thấy bắn phát súng này ra quả thực cũng chẳng khác gì súng thật. Khi cậu ta nhìn thấy Lâm Dật Phi chăm chú nhìn mình thì đột nhiên theo bản năng có cảm giác Lâm Dật Phi như bị trúng đạn giả vậy. Điều này làm sao có
thể chứ?
Triệu Mộng Điềm hô “NG”, đột nhiên đứng dậy, trong giọng nói có chút bất mãn: - Lâm Dật Phi, có chuyện gì vậy?
Cảnh này trước khi đến đoạn nổ súng thì có thể nói là hoàn mỹ, võ công Lâm
Dật Phi thể hiện trên màn hình có thể nói là đem lại hiệu quả rung động
mãnh liệt cho người khác. Võ công của Dương Hổ tuy tốt nhưng đến đây
cũng chỉ có thể mượn đến súng ống, bởi vì trong súng là đạn giấy, chỉ có thể tạo được hiệu quả khói lửa sau khi nổ súng, đáng lẽ lúc này Lâm Dật Phi phải lăng không lên rồi một chiêu túm lấy hộp pháo trong tay Tần Vũ nhưng đến thời khắc mấu chốt thì Lâm Dật Phi lại ngừng lại.
Nhưng ngay lập tức Triệu Mộng Điềm cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rời khỏi vị trí mở máy, chạy đến phía trường quay, vài bước đã đến bên Lâm Dật Phi, hốt hoảng kêu lên: - Lâm Dật Phi, sao thế?
Tuy hỏi hai lần
nhưng ngữ khí trước sau hoàn toàn khác nhau, sự bất mãn biến thành sự sợ hãi. Cô giơ tay muốn vặn mở bàn tay của Lâm Dật Phi ra nhưng nhìn lại
thấy Lâm Dật Phi mỉm cười một cái, giơ bàn tay ra, lạnh lùng nhìn Triệu
Mộng Điềm: - Thực ra tôi cũng muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Ngón trỏ và ngón giữa của hắn thoạt nhìn không có gì khác so với người
thường, chỉ có điều trên dưới trường quay xôn xao cả lên chỉ vì giữa hai ngón tay có kẹp một đầu đạn.
Khoảng khắc này não bộ Triệu Mộng
Điềm hoàn toàn trống rỗng, khiếp sợ nhìn đầu đạn trên tay Lâm Dật Phi, ý nghĩ đầu tiên chính là không thể nào, nháy mắt cô quay đầu lại, cao
giọng kêu lên: - Đạo cụ sư (người quản lý đạo cụ), đạo cụ sư đâu rồi?
Khoảnh khắc Phương Vũ Dương nhìn thấy Lâm Dật Phi che ngực thì trong lòng gần
như nở hoa, tất cả đều xảy ra như anh ta mong muốn, Lâm Dật Phi đã trúng đạn. Tài bắn súng của Tần Vũ không tệ nhưng đáng tiếc là tất cả các
viên đạn đều là thật, nếu như Tần Vũ bắn Lâm Dật Phi thành một tổ ong vò vẽ thì thật là tốt, chắc hẳn Tần Vũ bắn ra phát thứ nhất xong đã phát
hiện không ổn nên lập tức ngừng bắn nhưng đã vô ích. Nhìn thấy vị trí
Lâm Dật Phi trúng đạn, Phương Vũ Dương cảm thấy trừ phi tim của Lâm Dật
Phi sai vị trí, nếu không hắn khó mà sống được.
Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Dật Phi có thể kẹp được viên đạn.
Đây là việc mà người có thể làm được sao?
Phương Vũ Dương mềm nhũn ngã xuống ghế, cảm giác toàn thân không còn chút sức
lực, anh ta đã thấy mình vô cùng sai lầm, anh ta đánh giá thực lực Lâm
Dật Phi quá thấp. Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Mộng Điềm đã khiến anh ta
tỉnh táo lại, cả người lại tràn đầy khí lực. Phương Vũ Dương biết không
ổn, nhanh chóng nhìn sư thúc một cái, thấy Trần Lương Hòa đang nhanh
chóng chạy đến chỗ Lâm Dật Phi. Phương Vũ Dương biết anh ta muốn kéo dài thời gian cho mình, bây giờ không đi thì còn chờ lúc nào nữa nhưng anh
ta mới đứng dậy đã thấy hai bóng người một trái một phải đến bên.
- Các người làm gì vậy? Phương Vũ Dương nhìn thấy Đinh Tác Phi và Hạ Viên Viên thì trong lòng hơi bình tĩnh lại, tuy rằng trừ sư thúc ra không ai biết hành động lần này của anh ta nhưng Đinh Tác Phi là thủ hạ của sư
thúc, bình thường cũng đối xử không tệ với mình, chắc cũng không làm khó bản thân mình.
- Anh không tránh khỏi liên quan đến lần ám sát
này đâu. Hạ Viên Viên gầm lên giận dữ, cô khiếp sợ khi thấy Lâm Dật Phi
tiếp được viên đạn nhưng cũng không quên lôi thủ phạm ra ánh sáng.
- Cô nói lung tung gì vậy, cút ra.
Trong lòng Phương Vũ Dương sợ hãi, sợ cô thu hút Lâm Dật Phi về phía này, giơ tay đẩy Hạ Viên Viên một cái, ngầm vận kình.
Tuy Hạ Viên Viên không sành đời nhưng kỹ xảo đánh nhau còn tinh thông hơn
nhiều so với những người lõi đời. Phương Vũ Dương vừa ra tay thì cô đã
biết Phương Vũ Dương có tật giật mình, tay trái cô đáp đến cổ tay anh
ta, tay phải chém nghiêng một cái đã chém về phía dưới xương sườn của
anh ta.
Cổ tay Phương Vũ Dương tê rần, tuy không đến mức nửa
người vô lực nhưng cũng vô cùng kinh ngạc, thu chưởng về bảo vệ xương
sườn, sau một tiếng “bốp” thì đã phi chân đá về phía bụng của Hạ Viên
Viên.
Chiêu này vừa hóa giải vừa phản công, dùng hết mười phần
sức lực. Hạ Viên Viên không ngờ người này cũng biết gia tử, ra chân
nhanh như chớp, cô tránh không kịp, hai tay thu lại giữ được một chân
của Phương Vũ Dương, không phòng được lực đạo nên lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã ngồi uống đất.
Phương Vũ Dương vừa đắc thủ một
chiêu đột nhiên trong lòng rùng mình, cảm thấy không ổn, sự không ổn này đến từ hai phía, một phía là trong lòng mơ hồ cảm thấy một cái bóng
không xua đi được, còn một bên lại là tiếng gió rít lên bên ngoài rồi
mông anh ta bị đá một cước thật mạnh khiến anh ta lảo đảo lao về phía
trước mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Đinh Tác Phi đang thu lại
một cước vừa đạp ra, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái: - Có gì từ từ
nói. - Anh Phương Vũ Dương chỉ tay muốn chửi mắng nhưng đột nhiên cổ tay như bị chặt đứt, một người đứng trước mặt anh ta, tuy không cao lớn lắm nhưng lại đủ để cho anh ta run như cầy sấy.
Lâm Dật Phi đã tới trước mặt anh ta.
Đột nhiên Phương Vũ Dương phẫn nộ gầm lên một tiếng, không hề giải thích,
cũng không biết giải thích từ đâu, bên hông dùng sức một cái đã xoay
người nhảy lên, người đang trong không trung thì chân trái đã đá ra
nhưng chân trái anh ta còn chưa đạp trúng đã đột nhiên lùi về, trong
không trung thẳng lưng mượn lực, hai chưởng vừa dịch một chút đã bị đánh ra ngoài như cuồng phong bão táp.
Vốn anh ta không phải là
người kích động như vậy nhưng con người dù có bình tĩnh nhưng nếu bỗng
nhiên phát hiện mình rơi vào một cái bẫy thì khó có thể áp chế được sự
phẫn nộ và sợ hãi. Đột nhiên anh ta phát hiện ra dường như tất cả đã
được sắp xếp, anh ta cũng biết đây là lần ra tay cuối cùng của mình, anh ta vĩnh viễn cũng không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng anh ta đã quên mất một điều cho dù anh ta có ra tay thì cũng không có cơ hội.
Một chưởng Lâm Dật Phi đánh ra, không hề đình trệ mà xuyên qua quyền ảnh
của Phương Vũ Dương, một tiếng “bốp” vang lên đã đánh trúng ngực Phương
Vũ Dương. Hắn lui lại một bước nhưng trong mắt lại có tia bi ai.
Phương Vũ Dương bay ra ngoài như một con diều đứt dây, tuyệt vọng như một
người bị dìm nước chết đuối, khua chân múa tay nhưng cũng không túm được một cọng rơm cứu mạng.
- Sao anh lại muốn giúp tôi?
Lâm
Dật Phi bưng lên một tách trà, nhấp một ngụm, nhìn Đinh Tác Phi ở phía
đối diện, vẻ mặt dường như rất nhạt nhưng lại có một tia cảm kích.
Dáng vẻ Đinh Tác Phi vẫn thành thật trước sau như một, đánh giá bốn phía một cái. Đây là một phòng trà, tuy khá đơn giản nhưng rõ ràng là thoải mái
hơn nhiều so với sự kinh tâm động phách khi nãy.
Người thắng có thể ở lại an tĩnh uống trà, còn kẻ bại chỉ có thể cắn răng nuốt vào quả đắng khó nuốt.
- Bởi vì cạu xứng đáng được trợ giúp, chính nghĩa thì cần sự mở rộng.
Đinh Tác Phi nói như không có chuyện gì nhưng rõ ràng là anh ta đã phát
huy vai trò rất lớn. Một người như Hạ Viên Viên không thể giữ được
Phương Vũ Dương, tuy Phương Vũ Dương chạy trời nhưng không khỏi nắng.
- Hình như lý do này vẫn không đủ. Lâm Dật Phi thản nhiên cười: - Anh
phải biết rằng lần này anh không chỉ vượt ra khỏi chính nghĩa đơn giản
như vậy. Anh vì cản Phương Vũ Dương lại mà đã đắc tội với Trần Lương
Hòa, anh ta đã lạnh nhạt với anh, sau này anh muốn làm việc dưới tay chỉ đạo võ thuật quốc tế thì cũng không còn khả năng nữa rồi. Điều này đối
với nhiều người mà nói tuyệt đối được coi là một tổn thất lớn, đồng thời anh cũng đắc tội với Phương Vũ Dương, còn phải đề phòng anh ta trả thù. Nếu như anh chỉ dùng lý do là xứng đáng trợ giúp thì e là không thuyết
phục được người khác tin mình đâu.
- Không biết bắt đầu từ lúc
nào thì giúp đỡ một người cũng cần lý do vậy? Đinh Tác Phi chậm rãi lắc
đầu, có một chút bất đắc dĩ: - Trần Lương Hòa rất cố chấp, Phương Vũ
Dương chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, ở lại bên cạnh bọn họ thì tôi
quả là quá vô liêm sỷ. Lâm Dật Phi cậu ra tay phế đi võ công của Phương
Vũ Dương nhưng lại không lưu lại dấu vết gì, cũng coi như đã giúp chúng
tôi hả được một cục giận trong lòng, những chuyện còn lại đương nhiên sẽ có cảnh sát đến xử lý, cho dù ông nội của cậu ta có bản lĩnh thông
thiên, có thể khiến cậu ta vô tội nhưng rõ ràng cậu ta đã bị trừng phạt
rồi.
- Anh nói không sai. Lâm Dật Phi cười cười, uống một ngụm trà, dường như chuẩn bị chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Đinh Tác Phi đặt chén trà xuống: - Thực ra tôi giúp cậu là còn có lý do khác nữa.
- Tôi đang nghe. Lâm Dật Phi không nhanh không chậm, khóe miệng hiện lên nụ cười.
- Vì chúng ta đều có chung một người bạn, vì anh ta, tôi có thể giúp cậu. Đinh Tác Phi chậm rãi nói.