– Thuộc hạ không dám.
Bách Địa Trung Cương chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm lưng:
– Bố tôi lấy trứng chọi đá, không biết chọn cành mà đậu, quả thực chết
cũng không có gì đáng tiếc. Thuộc hạ từ khi nguyện trung thành với chủ
nhân đến nay, mặc dù không dám nói là làm việc hòan thiện nhưng cũng lao tâm khổ tứ, không dám có suy nghĩ gian dối. Mấy năm nay chủ nhân luôn
tự mình chỉ điểm võ công cho tôi, tính toán chu toàn, thuộc hạ khó mà
báo đáp lại được, chỉ có điều tôi thiên tư ngu muội, không đạt được
nguyện vọng của chủ nhân, quả thực cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta
nói những lời này, khéo léo đưa đẩy, dường như đây là điều hiển nhiên,
đúng là quá mức vô sỉ, đê tiện. Người chỉ cần có tai, có mắt là có thể
nhận thấy rõ ràng là anh ta nói trái với lương tâm. Cô gái này nhìn thấu mọi chuyện, đến dáng vẻ của anh ta cũng biết vô cùng rõ ràng nhưng lại
ra vẻ thờ ơ, tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
– Nhưng chủ nhân
yên tâm đi, nếu như nhà Phục Bộ và Lâm Dật Phi dám gây khó dễ với chủ
nhân thật thì Trung Cương sẽ làm gương cho anh em, giết sạch bọn chúng,
tuyệt đối không để chủ nhân phải ra tay.
Bách Đại Trung Cương càng nói càng kích động, dường như hận không thể chặt đầu xuống cho cô gái kia xem.
Cô gái kia chậm rãi nói:
– Chuyện của trang web giết người thế nào rồi?
– Bọn họ báo giá là mười triệu, tôi đã theo đó mà làm rồi.
Bách Địa Trung Cương đáp:
– Buồn cười là bọn chúng cứ nghĩ đây đã là cái giá rất cao mà không biết chủ nhân…
Cô gái kia chỉ phất phất tay, Bách Địa Trung Cương như một con gà trống bị bóp chặt cổ, đột nhiên im bặt.
– Không biết bọn chúng sẽ phái người nào đi giết Lâm Dật Phi?
Cô gái kia hình như trầm tư:
– Nhưng đây không phải là chuyện mà tôi quan tâm.
– Chủ nhân, tôi có chút không hiểu.
Bách Đại Trung Cương cung kính nói:
– Nếu như chủ nhân đã có ý định như vậy với Lâm Dật Phi thì tại sao ngoài việc không cho chúng tôi giết cậu ta ra thì lại không quan tâm đến việc người khác có giết cậu ta hay không, không biết là tại sao vậy?
Cô gái kia hình như mỉm cười một cái:
– Lâm Dật Phi sống hay chết tôi không quan tâm nhưng tuyệt đối anh ta
không thể chết trên tay tôi, nếu không sẽ gây ra rắc rối lớn.
– Rắc rối lớn?
Bách Địa Trung Cương giật mình sợ hãi:
– Chẳng lẽ chủ nhân kiêng dè bối cảnh của Lâm Dật Phi? Tôi đã điều tra rõ ràng hoàn cảnh xuất thân của cậu ta rồi, có thể nói là rất tệ, ngoài
Bách Lý Hùng có thể được coi là có máu mặt ra thì những người khác chẳng là gì cả.
Trong phòng yên lặng không một tiếng động, yên tĩnh
đến mức Bách Địa Trung Cương có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập,
mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán nhưng cũng không dám vuốt, bàn tay
trái chỉ còn lại ba ngón, có chút buồn cười không thể nói ra nhưng khi
nhìn thấy bàn tay bị chính mình chặt đi mấy ngón tay thì vẫn cảm thấy
kinh hãi.
Cô gái này không cần nói đã khiến anh ta chém phăng
ngón tay đi, cho dù bảo anh ta chém đầu, anh ta cũng không dám do dự
chút nào. Ba năm trước cô gái này lẻ loi một mình, tự xưng là Hô Tất Lặc Hãn, xuất hiện tại Nhật Bản. Không biết tên Ninja Y Hạ Lưu mắt mù nào
đắc tội với cô, động đến sát cơ vô tận của cô, khi người khác còn chưa
hiểu lý do tại sao cô gái yểu điệu, dung mạo như tiên này lấy cái tên kì lạ như vậy thì cô đã giết liền mười bảy cao thủ của Y Hạ Lưu, tuyên bố
muốn giết Y Hạ Lưu.
Chuyện này đã gây ra sóng gió lớn trong Ninja Y Hạ Lưu, kiếm đạo chí tôn được công nhận của Ninja lại bị Ninja Tiểu
Lâm Giác Phong tự xưng là Kiếm Thánh giận dữ phản kích, hẹn cô cùng đơn
đả độc đấu, nhất quyết phân cao thấp. Nhưng không ngờ vừa ra tay thì đã
bị cô giết ba người trong số bốn đệ tử đi theo. Tiểu Lâm Giác Phong
không chết nhưng bị cô gái kia chặt đứt hai bàn tay, cả đời không thể
cầm kiếm được nữa.
Người còn sống kia thì bị dọa thành ngu luôn, sau khi trở về thì chỉ lẩm bẩm nói “đừng giết tôi, đừng giết tôi” nhưng người khác lại không hỏi được ra cái gì. Trải qua chuyện này, Tiểu Lâm
Giác Phong đóng cửa không ra ngoài, thấy rõ được hồng trần, không còn
nhắc gì đến kiếm đạo nữa.
Chỉ có điều tuy Kiếm Thánh bị bại nhưng cô gái kia vẫn không thu tay lại. Bố anh ta là Bách Địa Kiều, chủ nhà
Đằng Thôn là Đằng Thôn Chính Bộ, tộc trưởng Phục Bộ là Phục Bộ Tàng Mộc
vì tranh giành địa vị cao trong Y Hạ Lưu mà tranh đoạt gay gắt nhưng lần này lại liên kết với nhau, cùng gửi chiến thư đến cô gái kia.
Ngày đó Bách Địa Trung Cương, Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn cùng có
mặt. Trận đấu võ đó đối với bọn họ mà nói chính là một cơn ác mộng, cô
gái kia vẫn lẻ loi một mình, nhanh nhẹn mà lướt tới. Ninja có mặt tại
nơi đấu võ có 137 người, vốn có cả trạm gác ngầm, trạm gác công khai,
trong sáng ngoài tối, tổng cộng là có 11 tầng phòng vệ, vậy mà khi cô
gái kia đến lại không có bất cứ cảnh báo nào được phát ra.
Liền
ngay sau đó Phục Bộ Tàng Mộc cũng tỏ ra yếu thế, chắp tay thỉnh giáo rốt cuộc cô gái kia có mục đích gì? Có oán hận gì với Y Hạ Lưu? Có thể hóa
giải hay không? Đằng Thôn Chính Bộ cũng điếng hồn, không biết cô gái này là người hay là ma.
Bọn họ vẫn luôn suy nghĩ đến ý nghĩa từ “Hô
Tất Lặc Hãn” mà cô tự xưng nhưng vẫn không bắt được trọng điểm. Sau đó
có một Ninja đã từng đến Mông Cổ thực hiện nhiệm vụ ám sát, cũng từng
nghiên cứu về tiếng Mông Cổ trong một thời gian ngắn phát hiện ra cái
tên “Hô Tất Lặc Hãn” không phải là tiếng Nhật, không phải tiếng Trung,
hóa ra là tiếng Mông Cổ, bốn chữ kia có thể dịch thành “chuyển thế hóa
thân”.
Đây thường là thuật ngữ được dùng để gọi Phật sống chuyển
thế, cô gái này tự xưng là “Hô Tất Lặc Hãn” quả thực là khiến người ta
phải dở khóc dở cười, dáng vẻ của cô nào giống Bồ Tát cứu khổ cứu nạn,
nếu nói cô là quỷ Vô Thường chuyển thế thì có thể tin 100%.
Cô
gái kia ngồi đó, dáng vẻ có chút mông lung, ánh sáng mặt trời bên ngoài
cửa sổ bao phủ bên người cô, tạo thành một vòng sáng bảy màu rực rỡ.
Bách Địa Trung Cương nhìn đến mê muội, anh ta tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp
của cô gái nhưng lại không hiểu tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy khi
giết người lại không khác gì cơm bữa. Điều kì lạ là cô rất có hứng thú
với Lâm Dật Phi, cô nghiêm cấm thủ hạ giết Lâm Dật Phi nhưng lại bỏ ra
mười triệu thuê trang web giết người ám sát. Điều này quả thực là hơi
khó hiểu.
Đêm qua họng súng của anh ta cũng nhắm vào huyệt Thái
Dương của Lâm Dật Phi mấy lần, chỉ cần động ngón tay một cái là anh ta
có thể tiết kiệm mười triệu cho tổ chức. Lúc đó anh ta cho rằng tên Lâm
Dật Phi này 80% sẽ chết nhưng anh ta lại không dám, quả thực là không
dám.
Một phát anh ta bắn ra, Lâm Dật Phi có chết hay không anh
cũng không rõ nhưng anh ta biết rằng nếu như không tuân theo mệnh lệnh
của cô gái kia thì chắc chắn mình không sống quá ba ngày. Hiện giờ võ
công và thực lực của cô gái này có thể dùng từ khủng bố để hình dung, so với cô thì trang web giết người chỉ là đồ chơi trẻ con.
Nếu như
cô muốn người nào đó chết vào lúc ba giờ sáng thì người đó chắc chắn
không sống quá một giây, vậy nên anh ta vừa về đến nơi đã lập tức bảo
người thanh toán mười triệu kia. Anh ta không hiểu rốt cuộc Hô Tất Lặc
Hãn nghĩ gì trong đầu, nhưng anh ta vẫn muốn sống nên anh ta luôn chấp
hành nghiêm tức tất cả những mệnh lệnh của cô.
Cô gái kia vẫn
chưa nói gì thì Bách Địa Trung Cương đã không nhịn được nhớ lại trận
quyết đấu ngày hôm đó. Giống như một đứa trẻ con học ném bùn, sau đó thì hứng trí bừng bừng đi tìm một đại lực sỹ để so sánh cao thấp. Bách Địa
Kiều là người duy nhất không phục, Bách Địa Kiều là bố của Bách Địa
Trung Cương, rất cuồng vọng, ngạo mạn, cũng rất muốn được xưng là tông
chủ của Y Hạ Lưu nên mới chết sớm.
Nghe thấy Phục Bộ Tàng Mộc hỏi có mục đích gì thì hình như cô gái đó hơi sửng sốt, trong mắt hiện ra
vẻ mờ mịt, dường như không biết mình đang làm cái gì. Bách Địa Kiều nhìn ra được sơ hở, nghĩ đến cơ hội ngàn năm có một này, không nói hai lời
đã vung đao lên xông ra.
Quả thực ông ta muốn làm tông chủ Y Hạ
Lưu quá rồi, tưởng là giết được cô gái này thì có thể có được sự uy tín
cao nhất. Bách Địa Trung Cương thở dài một tiếng, không ai biết con
ngoài bố nhưng nếu nói người hiểu bố nhất thì rõ ràng Bách Địa Trung
Cương là người đầu tiên được chọn. Nhưng ông ta cũng đáng giá quá thấp
thực lực của cô gái kia, mặc dù Hô Tất Lặc Hãn không có lòng của Phật
sống nhưng tuyệt đối không làm giống như Phật sống.
Cô chỉ tùy ý ném ra hai thanh phi đao, Bách Địa Kiều không tránh đao nào.
Một thanh đâm xuyên qua yết hầu của Bách Địa Kiều, gắn ông ta vào cái đỉnh
đồng xa năm trượng phía sau, một thanh thì phi trúng ngực ông, khiến ông bay ra ngoài hai trượng.
Đây đâu phải là sức mạnh của con người?
Đầu óc Bách Địa Trung Cương trống rỗng, mấy tên Ninja sát bên Bách Địa Kiều cùng xông lên nhưng chỉ trong ba giây đã bị đánh ra ít nhất một trăm ám khí như ông vỡ tổ, trong đó cái nào cũng có độc, không dưới chín mươi
cái là kiến huyết phong hầu.
Ám khí bay thẳng, bay chéo, thay đổi đường bay, va vào nhau rồi lại đánh ra, biến hóa không ngừng. Mấy tên
Ninja rõ ràng đều là cao thủ ám khí đứng đầu của Y Hạ Lưu, ném ám khí
như ném pháo hoa, thay đổi luôn luôn mà hiện giờ lại bị cô gái kia biến
thành tổ ong vò vẽ.