Khi Lâm Dật Phi trở về nhà khách thì đã qua giờ cơm tối.
Thực lúc này cũng không tính là muộn, cuộc sống về đêm ở thành thị
rất đa dạng. Tuy trời lạnh lẽo, nhưng rất nhiều người tựa như trong lòng có lửa, không tìm chỗ để giải phóng tâm tình bị ức chế, hơn phân nửa
không thể ngủ vào buổi tối.
Lâm Dật Phi lại giống như cục đá đi thẳng về phòng, dọc đường mặc kệ
những cô gái trang điểm xinh đẹp quyến rũ. Khi sắp mở cửa phòng, hắn
bỗng chần chừ.
Sát thủ bình thường đều có trực giác và độ nhạy cảm hơn hẳn người
thường, như thế mới dự đoán trước được nguy cơ mà hóa giải. Chuyện này
nói tới giống như hoang đường, nhưng đối với thính giác, thị giác, thậm
chí khứu giác và các phương diện khác cũng yêu cầu cực cao. Lâm Dật Phi
không phải sát thủ, nhưng nội lực của hắn thâm hậu, cho dù là sát thủ
cũng không có trực giác nhạy bén như hắn!
Hắn nắm tay nắm cửa, nhưng lại do dự một chút, rồi đẩy cửa phòng ra,
mở đèn trong nhà. Hắn ngồi xuống, sau đó lên tiếng: – Xuất hiện đi.
Hắn chỉ nhìn ti vi, không hề nhìn xung quanh, tiện tay cầm lấy cây tăm trên bàn, thản nhiên cười.
Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, nếu như là người khác nhìn
đến, hơn phân nửa cho là thần kinh hắn có vấn đề, tự nói chuyện một
mình. Lâm Dật Phi mở tay ra, trên đó có mấy cây cây tăm, hắn vung tay
lên, cây tăm như điện bắn vào tủ quần áo bên trái.
Tủ quần áo đương nhiên là vật chết, nhưng nó không nhỏ, bên trong cho dù trốn năm sáu người cũng còn rộng. Mấy cây tăm thoạt nhìn vừa chạm vào
liền gãy, cũng không bay vào tủ quần áo, không một chút tiếng động!
Một tiếng kêu đau đớn phát ra, ngay sau đó là tiếng hừ, một người mặc đồ tây lăn ra, có chút chật vật. Y để râu lởm chởm, Giang công tử phong lưu phóng đãng trước kia đã không thấy, lúc này nhìn hoảng loạn giống
như chó nhà có tang.
Lâm Dật Phi tựa như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thản nhiên cười,
chỉ vào sô pha đối diện nói: – Mời ngồi, tôi cũng biết anh không thích
uống rượu mời.
Trên má Giang Hải Đào có một vệt đỏ, cánh tay cũng thế. Y dù tức giận, nhưng sợ hãi lại nhiều hơn!
Giờ phút này trên người y ít nhất trúng ba mũi ám khí, cũng chỉ là trầy
trụa đôi chút. Y tưởng là ám khí lợi hại gì, đến khi ra khỏi tủ quần áo
mới phát hiện, nhìn trong tay Lâm Dật Phi, chẳng qua chỉ là mấy cây tăm.
Y chỉ nếm một chút đau đớn, bị thương bên ngoài chút đỉnh, nhưng nỗi
sợ trong lòng không nói cũng biết. Y đến trước sô pha ở đối điện, khi
ngồi xuống liền thở dài, móc súng gắn ống giảm thanh từ trong ngực ra
đặt lên bàn, nói: – Đây là vũ khí duy nhất mà tôi mang theo. Tôi tưởng
thế này đủ để tự bảo vệ, nhưng giờ mới thấy thật nhảm nhí.
– Hả? Lâm Dật Phi cười cười: – Anh tới giết tôi?
– Không phải. Giang Hải Đào thở dài một tiếng, giống như đột nhiên già
hơn rất nhiều. Nhìn y thế này, rất khó tưởng tượng y trước kia hăng hái
ra sao: – Cậu là người thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra tôi không
phải tới giết cậu. Bằng không vừa rồi mấy cây tăm kia của cậu không phải chỉ để cảnh cáo, nói không chừng đã cắm vào cổ họng của tôi.
– Nếu không đến giết tôi, anh trốn trong đó, lẽ nào thấy nó thích hợp để anh ở? Lâm Dật Phi cười thản nhiên: – Dù tôi mời anh cũng không chịu ra?
– Tôi chỉ là muốn xem bản lĩnh của Lâm tiên sinh rốt cuộc như thế
nào. Khi Giang Hải Đào nói vậy, ánh mắt đã lộ vẻ khâm phục lấy lòng.
Thái độ của y đối với Lâm Dật Phi đã khác trước, vẻ ngạo mạn cơ tâm lúc đầu biến thành nịnh bợ.
– Anh thấy rồi, có thể đi được rồi chứ? Lâm Dật Phi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: – Tôi không tiễn đâu!
Giang Hải Đào suýt nữa nhảy dựng lên, vốn tưởng mình có lợi thế, ai
ngờ phát hiện mình giống như bị cách chức khi lạm phát: – Lâm tiên sinh, lẽ nào cậu không có gì muốn hỏi tôi à?
– Hửm? Lâm Dật Phi nổi hứng: – Anh muốn nói gì?
– Tôi nói Lâm tiên sinh nhất định có hứng thú, có điều… Giang Hải Đào
đoán chừng kéo dài âm cuối, nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi, không biết lợi thế của mình có thể báo giá bao nhiêu.
Lâm Dật Phi ngáp một cái, phất tay: – Rất tiếc, bây giờ tôi chỉ có hứng đi ngủ.
Giang Hải Đào đột nhiên bật dậy, mặt biến sắc, sải bước đến trước cửa phòng đưa tay ra muốn mở cửa, nhưng chợt khựng lại. Y hình như muốn
xoay người, song cảm thấy có chút khó khăn: – Lâm tiên sinh, tôi biết
cậu sẽ không thấy chết không cứu.
– Thấy chết không cứu? Lâm Dật Phi đột nhiên bật cười, giọng đầy mỉa mai:
– Tôi không hiểu, người như anh, chết rồi có khác gì lúc sống đâu?
Sắc mặt Giang Hải Đào sa sầm, liền cười lạnh, nhưng không hề lên tiếng.
Hai người cò kè một hồi, Giang Hải Đào không nhẫn nại được nữa. Y sải bước ra cửa chỉ là muốn thử, y thấy Lâm Dật Phi khá hứng thú với chuyện trang web sát nhân, vì vậy mới đặc biệt tìm đến hắn nhờ giúp đỡ. Chẳng
qua nếu y không cùng đường mạt lộ thì cũng không tìm đến hắn, nào ngờ
Lâm Dật Phi hình như không để ý gì, nhưng y hiện giờ không thể ra khỏi
cửa!
– Nhát dao ở bụng của anh, vết thương vẫn chưa khép miệng. Lâm Dật
Phi đột nhiên cười nói: – Nếu thấy đau, không bằng ngồi xuống nghỉ một
lát.
– Cái gì? Giang Hải Đào quay ngoắt đầu lại, mặt biến sắc. Y đưa tay lấy
một cây súng trong ngực ra nhắm vào Lâm Dật Phi, rõ ràng khi nãy y nói
chỉ có một vũ khí duy nhất, đúng là thứ ôn dịch.
Tín điều của Giang Hải Đào là quan hệ lợi dụng giữa đôi bên, trước
giờ chưa từng có tín nhiệm. Y móc súng giảm thanh ra để trên bàn hòng
chiếm lòng tin của Lâm Dật Phi, nếu hắn trở mặt, y chí ít cũng có vốn để đấu. Y biết võ, nhưng cảm thấy dùng võ công với Lâm Dật Phi chẳng khác
nào châu châu đá xe, không tự lượng sức. Điểm này y hiểu sâu sắc!
– Hửm? Lâm Dật Phi nhìn cây súng Giang Hải Đào giữ trong tay, không
hề bất ngờ: – Anh thấy dùng cây súng này, nắm chắc thắng tôi được mấy
phần?
– Mấy phần cũng được, dù là một phần cũng tốt hơn là bị người khác khống chế. Giang Hải Đào cười lạnh: – Lâm Dật Phi, tôi biết thân thủ của cậu
rất nhanh, nhưng đừng quên tôi là sát thủ hạng nhất, dù là lúc nào tôi
cũng nhanh hơn người khác một chút. Cậu tưởng chỉ dựa vào võ công của
cậu mà nhanh hơn viên đạn sao?
– Vậy à? Lâm Dật Phi cười: – Anh đến đây, xem ra là để giết tôi?
– Không phải tôi muốn giết cậu. Tuy Giang Hải Đào cầm súng, nhưng thái độ lại dịu đi: – Tôi muốn hợp tác với cậu.
– Hợp tác, cách hợp tác này sao? Lâm Dật Phi nhìn súng trong tay y: – Đây là thành ý hợp tác của anh?
Tuy Giang Hải Đào muốn bỏ súng xuống để tỏ thành ý, nhưng lại không
sám, y không thể tin ai được nữa: – Sao cậu biết tôi bị thương, họ nói
với cậu à?
– Họ? Lâm Dật Phi nhíu mày, thấy buồn cười: – Lúc anh ngồi thấy không yên, bụng trái bị thương, nhìn là biết ngay, cần gì người khác nói cho
tôi?
– Thật sao?
Giang Hải Đào có chút nghi ngờ.
– Họ là ai? Lâm Dật Phi đột ngột hỏi.
– Họ? Giang Hải Đào biến sắc, cánh tay cầm súng nổi gân xanh: – Lâm
Dật Phi, chúng ta hợp tác, đôi bên đều có lợi. Bọn họ sẽ không bỏ qua
tôi, có điều cũng sẽ không buông tha cậu.
– Vậy sao? Lâm Dật Phi vẫn cười thản nhiên: – Anh dựa vào đâu mà hợp tác với tôi, dựa vào khẩu súng dỏm trong tay cậu à?
– Súng dỏm?! Giang Hải Đào rốt cuộc không kiềm được nữa, đến bây giờ y
tưởng mình nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, song không ngờ Lâm Dật Phi
lại khiêu khích lần nữa: – Súng dỏm, súng dỏm nhát đại cao thủ chúng ta
cứng đơ ra, chỉ dám dùng cái gọi là đòn tâm lý với tôi.
– Vậy sao? Lâm Dật Phi cười, chỉ phất tay, Giang Hải Đào liền thất kinh: – Cậu đừng…
Y thấy Lâm Dật Phi vung tay thì hét lên, đồng thời ngón tay không
chút do dự co lại. Ngay lúc đó, y không đứng tại chỗ nữa mà né người rồi ngã lăn. Y rất sợ Lâm Dật Phi tung ra ám khí xuất quỷ nhập thần, dù là
mấy cây tăm, nhưng có ai từng thấy một cây tăm có thể xuyên qua cửa tủ
quần áo dày cui như thế?
Hoa rơi ngắt lá, đều có thể đả thương người?
Đây lẽ nào là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết?
Khi Giang Hải Đào đứng lên, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.
Trán y đã cắm một cây tăm, tuy không sâu nhưng y biết đây không phải là không đủ lực, mà là Lâm Dật Phi đã thủ hạ lưu tình.
Nhưng phản ứng đầu tiên của y khi đứng dậy không phải là rút cây tăm
trên trán ra, mà là nhìn về phía cây súng. Y đã bóp cò, những tưởng chí
ít sẽ bắn ra một viên đạn, song không ngờ y không phải bóp cò súng.
Với y mà nói, đây là chuyện không thể nào!
Sau khi y nhìn khẩu súng đó thì không nói được lời nào nữa, cò súng không biết từ lúc nào đã bị bẻ gãy!
Sao có thể như vậy?
Lẽ nào đã bị tăm của Lâm Dật Phi làm gãy?
Giang Hải Đào không thể hiểu được!
– Tốc độ của viên đạn không chậm, có thể là tốc độ của anh quá chậm!
Lâm Dật Phi chậm rãi đếm tăm trong tay, không thèm liếc qua Giang Hải
Đào một lần. Nhưng trong mắt Giang Hải Đào, cây tăm kia so với lựu đạn
còn lợi hại hơn, trán y đẫm mồ hôi, nương theo cây tăm chảy ra một giọt
máu tươi men xuống khóe mắt, nhưng y lại quên chùi đi.
– Súng cũng cần người chống chế. Lâm Dật Phi giơ tay lên. Giang Hải Đào
nhìn không ra cây tăm trong tay hắn phát lực thế nào, nhưng phát hiện ly sứ trước mặt hắn đã cắm một cây tăm, y nhìn thấy nó ở phía mình!
Giang Hải Đào thầm kinh ngạc, biết được cây tăm của Lâm Dật Phi đã
đâm xuyên qua một bên thành ly, nhân tiện đâm xuyên qua thành ly thứ
hai. Tăm không rơi xuống không phải vì hắn dùng không đủ lực, mà vì hắn
muốn y nhìn rõ ràng hơn!