Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 75: Chương 75: Hỗn chiến




Đội trưởng Long mắt sáng lên:

– Suýt nữa thì quên cái này, Vũ Thân nói không sai. Phong Nguyên, nhanh dẫn tôi đi xem, chỉ là hi vọng đám cướp này đừng có phá hỏng luôn cả thiết bị theo dõi.

Phong Nguyên nhanh chóng tìm nhân viên ngân hàng kia, dẫn bọn họ đi đến phòng quan sát, còn nghe chuyên gia đàm phán cầm loa không ngừng cao giọng nói:

– Người bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây, nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng là đường ra duy nhất của các anh, ngoan cố chống lại cuối cùng chỉ có con đường chết…

Ngô Vũ Thân và đội trưởng Long đều lắc đầu, loại kêu gọi đàm phán này quá lạc đề. Đám cướp này nếu như chủ động nộp súng đầu hàng thì đúng là ông trời mở mắt, chỉ có điều bây giờ có thể kéo dài thêm phút nào thì phía cảnh sát có thể chuẩn bị tốt hơn một chút.

Đi vào phòng quan sát, đội trưởng Long và Ngô Vũ Thân đánh mắt nhìn nhau, đều thấy có chút may mắn. Trên màn hình nhìn rất rõ nhất cử nhất động của mọi người trong ngân hàng.

– Tổng cộng hai mươi mốt người, tính cả năm kẻ cướp.

Ngô Vũ Thân chớp mắt một cái đã đếm rõ ràng:

– Ba tên ở vị trí sát tường ở đại sảnh, một tên ở cạnh cửa, tên còn lại lấp người ở bên cạnh cột nhà ở sau cửa, tên này khá giảo hoạt, cũng rất có kinh nghiệm.

Đội trưởng Long gật đầu:

– Đúng vậy, ba tên khác đứng cách nhau khá xa, tuy nhiên cũng lấp sau chướng ngại vật, xem ra cũng phòng đến việc chúng ta khả năng sử dụng tay súng bắn tỉa.

Anh ta bây giờ cũng tra ra rõ ràng, quả thực giống như những gì Ngô Vũ Thân nói, trong ngân hàng còn có mười con tin, trong lòng có chút khâm phục. Trông thì khá ngạo mạn, nhưng vẫn có chút bản lĩnh thật sự, chả trách bên trên dặn dò, không được đắc tội cậu ta. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta tham gia vào đúng là cầu còn không được, nếu chẳng may có sơ suất gì thì cũng có người gánh đỡ trách nhiệm!

– Đội trưởng, anh xem, Đặng Quốc Bảo đang ở góc kia.

Phong Nguyên giơ tay chỉ.

Đội trưởng Long chậm rãi gật đầu, nhìn thấy Đặng Quốc Bảo ôm đầu, ngồi xổm trong một góc, con mắt đảo loạn, trong lòng cũng có chút vui sướng, dù sao cũng thêm một nội ứng, đến lúc đó động thủ cũng dễ dàng hơn một chút!

Ánh mắt Ngô Vũ Thân chợt lóe lên, đột nhiên thất thanh nói:

– Tại sao bọn họ cũng ở trong kia!

– Không xong rồi.

Đội trưởng Long đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ta nhìn thấy tên Lý Minh Toàn đeo mắt kính vàng chỉ chỉ vào màn hình, biết phương hướng mà y chỉ chính là hướng cameras. Tên râu quai nón ngẩng đầu nhìn, giơ tay nâng súng, chỉ thấy mấy cửa sổ trên màn hình đột nhiên lóe lên, rồi biến thành một màn trắng xóa, và không nhìn thấy động tĩnh gì trong ngân hàng nữa!

Đội trưởng Long thấp giọng mắng một câu, đột nhiên nói với Ngô Vũ Thân:

– Vừa rồi cậu nói gì, bên trong có người mà cậu quen hả?

Đôi mắt Ngô Vũ Thân có ý vui mừng, chậm rãi gật đầu nói:

– Đúng vậy, xem ra lần này vận khí cũng không đến nỗi xấu lắm.

Phát hiện tiếp tục ở lại phòng quan sát không có tác dụng gì cả, đội trưởng Long vốn định đi ra xem xét tình hình, ngh đến đây liền không nhịn được mà khựng chân lại:

– Là ai? Cậu ta có thể giúp chúng ta được không?

Ngô Vũ Thân cười rộ lên:

– Cậu ta có thể giúp chúng ta hay không, tôi không biết, tuy nhiên có một điều mà tôi biết đó là, mười Đặng Quốc Bảo cũng không hữu dụng bằng một mình cậu ta đâu!

Phong Nguyên có chút không phục nói:

– Chưa chắc, nếu bên trong quả thật có mười Đặng Quốc Bảo, hi vọng cứu được con tin của chúng ta ít nhất cũng tăng lên rất nhiều đấy.

Đội trưởng Long có chút kỳ quái, anh ta tuy có quan hệ bình thường với Ngô Vũ Thân, nhưng anh ta biết Ngô Vũ Thân tuyệt đối là một người cuồng ngạo, từ miệng cậu ta khen ngợi một người như vậy đúng là chuyện lạ:

– Lẽ nào cậu ta cũng có thân phân như cậu.

Đánh ánh mắt về phía Phong Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp.

Ngô Vũ Thân lắc đầu:

– Tôi cũng không biết, tuy nhiên cậu ta ở bên trong tuyệt đối là chuyện tốt với các anh, cậu ta tên là Lâm Dật Phi.

– Lâm Dật Phi?

Đội trưởng Long mắt sáng lên:

– Chủ tịch thành phố Lý điểm danh người đó?

Rất nhanh anh ta lại lắc đầu:

– Lần này thì khác, mấy tên hôm qua cậu ta đánh chẳng qua chỉ là đám du côn vô lại, bây giờ bên trong đều là những tay nguy hiểm có súng.

Đột nhiên trên mặt có vẻ ưu tư:

– Không xong rồi, tôi ngược lại không mong cậu ta ra tay, nếu không xảy ra chút chuyện gì, tôi làm sao ăn nói được với chủ tịch thành phố Lý!

Ngô Vũ Thân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không nói thêm gì nữa, vốn vừa rồi thấy Bách Lý Băng cũng ở bên trong, cậu ta còn có chút lo lắng, tuy nhiên biết nếu Lâm Dật Phi cũng ở bên cạnh cô, thì tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương!

Ba người đi ra phòng quan sát, một người cảnh sát vội vàng chạy tới:

– Đội trưởng Long!

– Chuyện gì? Tiến triển phía bên kia sao rồi?

Đội trưởng Long nhíu mày.

– Bọn chúng muốn chúng ta trước mắt đưa vào ít đồ ăn thức uống, sau đó phải cung cấp hai chiếc xe, còn kêu chúng ta…

Người cảnh sát kia do dự một chút:

– Kêu chúng ta tống hết bảy triệu trên xe chở tiền vào hai chiếc xe đó.

Đội trưởng Long nghe xong cười lạnh nói:

– Con người chết vì tiền một chút cũng không sai, bây giờ bọn chúng còn nghĩ đến số tiền đó, cũng thật không dễ dàng, bọn chúng còn nói gì nữa không?

– Bọn chúng nói, sẽ cho chúng ta thời gian nửa tiếng bắt đầu từ bây giờ, nếu vẫn không làm hài lòng yêu cầu của bọn chúng.

Người cảnh sát kia giọng nói có chút run rẩy:

– Bọn chúng sẽ bắt đầu mười phút giết một người, cho đến khi chúng ta đồng ý mới thôi.

Đội trưởng Long trầm mặc một lúc lâu. Anh ta biết đám người này không phải đe dọa rồi để đấy, vừa rồi chúng đã giết một cảnh sát, nhìn từ báo cáo hiện trường, chí ít còn có hai thị dân chết oan uổng. Đối với chúng mà nói, giết một người và mười người đã không có gì khác biệt!

– Chuẩn bị xe trước đi, rồi bỏ tiền bên xe chở tiền vào.

Đội trưởng Long ánh mắt chớp động:

– Bảo tay súng bắn tỉa làm tốt chuẩn bị, bọn chúng nếu đi ra, nghe mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không được để chúng làm nguy hại đến người bên cạnh.

Người cảnh sát kia vội vàng đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi. Ngô Vũ Thân đột nhiên nói:

– Nếu bọn họ luân phiên rút lui thì sao?

Cậu ta đã hiểu được ý của đội trưởng Long, đầu tiên dụ bọn cướp ra ngoài, sau đó tranh thủ dọn luôn một mẻ.

Đội trưởng Long hơi sửng sốt, thơ dài:

– Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến.

– Bọn họ muốn đưa cơm, đưa nước vào, chi bằng để tôi vào thương lượng với chúng một chút xem sao.

Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:

– Xem xem tình hình ở bên trong, nếu có thể khuyên bọn họ thả mấy con tin ra thì tốt quá rồi!

Đội trưởng Long nhìn cậu ta hồi lâu:

– Cậu xảy ra chuyện, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Ngô Vũ Thân cười lạnh:

– Bây giờ anh đang suy nghĩ cho việc cứu người, hay suy nghĩ cho chức vị của mình?

Đội trưởng Long bỗng chốc mặt đỏ lên:

– Nếu cậu cũng bị bọn họ khống chế thì phải làm sao? Cậu đừng vọng tưởng rằng bọn họ sẽ giữ đúng tín điều gì mà hai nước giao binh, không giết sứ giả. Bọn chúng sẽ không ngại mà giết thêm một mạng cậu, tôi không chỉ không muốn mất đi vị trí này, hơn thế nữa là không muốn có thêm người chết.

Ngô Vũ Thân đột nhiên mỉm cười:

– Vừa rồi tôi nói có chút hơi quá rồi, xin lỗi anh.

Đội trưởng Long thở dài một tiếng, lắc đầu:

– Bây giờ nói những thứ này thì có tác dụng gì chứ, tuy nhiên… cậu thật sự tự tin là có thể ra chứ?

Ngô Vũ Thân cười nói:

– Vốn không có, nhưng Lâm Dật Phi ở bên trong, còn có cả Đặng Quốc Bảo, ba người chúng tôi đối phó năm người, khả năng nắm chắc vẫn lớn hơn đợi ở đây một chút! Nếu bọn cướp và con tin cùng ra một lúc, anh dám động thủ? Cho dù anh dám động thủ, bây giờ tình thế thành phố Giang Nguyên đang rất tốt, nếu lại chết thêm một vài người nữa, anh có thể trấn trụ được không?

Đội trưởng Long không do dự thêm nữa, giơ tay vẫy cấp dưới lại:

– Đi chuẩn bị thức ăn và nước uống.

Rồi tháo súng ngắn bên hông ra:

– Tôi biết bây giờ cậu không được phép mang súng nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, có muốn cầm súng của tôi theo không.

Ngô Vũ Thân lắc đầu:

– Thôi đi, hai tên canh cửa của bọn chúng tuyệt đối sẽ không quên soát người, nếu để bọn chúng tìm thấy súng thì hỏng chuyện đấy.

Đội trưởng Long biết điều cậu ta nói là tình hình thực tế, anh ta trần ngâm phút chốc:

– Nếu cậu không nắm chắc được năm phần trở lên thì ngàn vạn lần không được ra tay. Tôi muốn bọn chúng ra ngoài, và cũng không muốn có thêm nhân viên thiệt mạng.

Ngô Vũ Thân vận động gân cốt một chút, cúi người buộc lại giây dày, chỉnh lại quần áo, nơi khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:

– Anh yên tâm đi, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì cứ đắp lên người tôi là được rồi!

Đội trưởng Long lắc đầu. Nhìn thấy cấp dưới đã mang đồ ăn và thức uống đến, một cái khay đầy ắp anh ta nhận lấy và đưa cho Ngô Vũ Thân:

– Cậu tự giải quyết cho tốt.

Ngô Vũ Thân gật gật đầu, không hề nói nhiều, một tay giơ khay, chậm rãi đi về phía cửa chính ngân hàng đi.

– Đội trưởng Long, cậu ta được chứ? Cậu ta tuy biết Đặng Quốc Bảo, nhưng Đặng Quốc Bảo không biết cậu ta. Tôi thật sự sợ hai người họ không ăn ý, sẽ ứng phó không được.

Phong Nguyên có chút lo lắng nói.​

Đội trưởng Long thở dài một cái, không nói gì thêm.

– Đứng lại, muốn làm gì thế.

Ngô Vũ Thân vẫn còn cách ngân hàng mấy bước chân, một âm thanh từ sau cửa truyền tới, hơi chút khàn khàn mang theo đôi phần khẩn trương!

– Đưa đồ ăn.

Ngô Vũ Thân híp mắt, cậu ta đã nhìn rõ người kia hẳn là tên ở cửa chính mà mình nhìn thấy trong video theo dõi.

– Da đen, chuyện gì thế?

Bên trong lại vọng ra một tiếng quát lớn.

– Đưa đồ ăn.

Tên da đen ở cửa trả lời.

– Để ở cửa nhé?

Ngô Vũ Thân sợ làm bọn chúng nghi ngờ nên cũng không vội vào trong, làm bộ khom người xuống, chuẩn bị đặt khay đồ ăn xuống đất.

– Đưa vào!

Một giọng nói u ám vang lên từ chỗ cách tên da đen không xa. Ngô Vũ Thân nhìn không rõ bóng người gã, cậu ta nhíu mày, biết tên đó phần lớn chính là tên trốn sau cột nhà.

Nâng người lên, bưng khay đạp kính vỡ tiến vào trong cửa chính. Khi vừa mới tới cửa, một vật rất cứng đã đánh ngang hông cậu ta:

– Không được lộn xộn, đặt khay xuống, giơ cao hai tay lên.

Ngô Vũ Thân hơi có chút giật mình, làm theo lời tên đó đặt khay đồ ăn xuống đất. thừa dịp lúc cúi đầu, cậu ta liếc mắt về phía Lâm Dật Phi.

Nhờ trải qua sự huấn luyện đặc biệt, nên cậu ta sớm đã nhớ được phương vị của những nhân vật quan trọng trong ngân hàng. Nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nhìn mình, trong mắt có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng, trong lòng mừng rỡ. Không dám làm nhiều động tác, cậu ta từ từ đứng thẳng dậy, lại giả bộ như vô ý nhìn về phía Đặng Quốc Bảo, nhìn thấy anh ta đang lo lắng nhìn mình, thấy mình xoay đầu lại, trong mắt đột nhiên lộ ra ý thất vọng.

Đặng Quốc Bảo vẫn không dám ra tay, toàn bộ thể xác và tinh thần đều để lên người mấy tên cướp, không ngờ không có chút chú ý với Lâm Dật Phi ở bên cạnh mình. Tuy nhiên cho dù có chú ý tới, chỉ sợ là trong giây lắt cũng không nhận ra. Lúc trước khi bắt trộm trên xe bus, đối với Tiếu Nguyệt Dung anh ta còn có chút ấn tượng sâu sắc, chứ đối với người ngay cả việc chỉ điểm mà cũng để bạn gái ra mặt này thì làm sao sẽ chú ý nhiều chứ.

Vốn khi nghe thấy lũ cướp đòi đồ ăn thức uống anh ta đã có chút vui mừng, phía cảnh sát tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Nếu có thể cử vào một tay cừ, mình sẽ trong ứng ngoài hợp, nói không chừng có thể lập ra kỳ công, xưa nay anh ta khá tự tin với khả năng vật lộn của mình. Tuy nhiên đây cũng chỉ là tự anh ta cảm thấy tốt, cách nhìn của những người khác trong cục cảnh sát thì lại hoàn toàn trái ngược, bằng không thì Phong Nguyên cũng sẽ không sắp xếp cho anh ta nhiệm vụ sơ tán đám đông.

Tuy nhiên điều khiến Đặng Quốc Bảo tự tin nhất chính là anh ta cũng mang súng, lúc nào cũng dắt ở thắt lưng, điều này mang lại cho anh ta đôi phần tự tin. Tuy đều giả bộ sợ hãi giống với những người khác, nhưng một bàn tay lại buông xuống, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị móc súng bắn.

Chỉ có điều anh ta không ngờ người đến này anh ta không hề quen biết.

Anh ta mặc dù làm việc ở cục cảnh sát chưa đến một năm, nhưng ít nhiều cũng quen biết một số người trong cục. Tên Ngô Vũ Thân này tuổi trẻ, xem ra còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, không khỏi làm anh ta vô cùng thất vọng. Và càng có chút mất nhuệ khí mà nghĩ rằng, tên này lẽ nào thật sự là người đưa đồ ăn?

Ngô Vũ Thân cảm giác thấy phía sau mình có một cánh tay đưa tới, lục soát một lượt khắp người cậu ta, ngay cả ngực cũng không bỏ qua, thuận tay móc luôn cả ví của cậu ta ra và mở ra xem.

Một tên khác là quân sư nấp trong góc khuất sau cánh cửa cuối cùng cũng bước ra, lấn tới, lôi chứng minh thư trong người Ngô Vũ Thân ra nhìn, có chút nghi ngờ nhìn Ngô Vũ Thân một cái. Trên chứng minh thư hiện ra rất rõ, người đưa đồ ăn này chưa đầy hai mươi tuổi, trông cậu ta không giống một cảnh sát, mà giống một học sinh hơn.

Ngô Vũ Thân vẫn rất bình tĩnh, nhân lúc này quan sát hoàn cảnh bốn chung quanh, phát hiện mấy tên cướp đã hoán đổi vị trí, điều này rõ ràng là việc xảy ra sau khi camera giám sát bị bắn hỏng.

Ba tên còn lại đứng rất cách nhau, tên Lý Minh Toàn đeo kính vàng kia trong tay cầm khẩu súng ngắn K54, trên thân khẩu súng đó đã loang lổ nhiều vết xước, rõ ràng là đã được sử dụng rất lâu rồi, vừa nhìn chính là súng ngắn bảo vệ mà mấy bảo vệ ngân hàng thường dùng, trên mặt âm tình bất định, chỉ nhìn mình một cái rồi đánh mắt đi chỗ khác, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của tên râu quai nón. Tên râu quai nón vẻ mặt đầy sát khí, trong tay cầm khẩu Desert Eagle nòng 44 ly!

Ngô Vũ Thân nhìn thấy khẩu súng kia trong lòng đột nhiên chấn động, vẻ bề ngoài cậu ta là một học sinh, nhưng đó chỉ là che dấu, nhận thức của cậu ta đối với súng ống có thể nói là tinh thông. Cậu ta huấn luyện qua trong một bộ môn đặc biệt và có một thời gian đặc biệt nghiên cứu qua về súng ống, rất nhiều loại súng khi vào tay cậu ta, cho dù nhắm tịt mắt cũng có thể tháo rời như thường.

Desert Eagle, đó có thể nói là tinh phẩm của súng lục, có đặc điểm là nòng lớn, lực sát thương cực mạnh, bản thân cậu ta rất tôn sùng loại súng này, khi sử dụng cảm thấy rất sướng tay! Nhưng nằm trong tay người khác, cảm giác mang lại cho cậu ta chính là cực kỳ khó chịu!

Năm đó khi cùng huấn luyện viên nói đến súng ống của các nước trên thế giới, cũng cho rằng chỉ có loại súng này mới là lựa chọn duy nhất có thể đấu cự ly gần với khẩu Submachine Gun, nhưng loại này thân quá lớn, dài tận 2cm, ngoại hình dũng mãnh của Desert Eagle, không phải là loại mà bất kỳ người nào đều có thể khống chế được sức phóng của nó. Rõ ràng không phù hợp để trang bị cho nhân viên cảnh vụ các nước, cũng chính là chỉ có chuyên gia mới có thể sử dụng.

Bởi vì nó bắn có độ chính xác cao, nên đặc công vẫn có người có thể sử dụng, chỉ có điều muốn mua được nó thực sự là một chuyện khó. Không ngờ tên râu quai nón này lại có một khẩu.

Chỉ nhìn hai cái, phát hiện gã cũng đang chăm chú nhìn mình, Ngô Vũ Thân không để lại chút dấu vết mà chuyển tầm nhìn. Có chút đau đầu rồi đây, loại súng này uy lực cực lớn, lực sát thương càng mạnh, nói một cách tương đối, thứ mà Lý Minh Toàn sử dụng chỉ có thể dùng đồ chơi con nít để hình dung mà thôi. Chỉ có điều số lượng lắp đạn của khẩu này nhiều nhất là tám phát, khi bắn nếu cổ tay không chắc có thể dẫn đến chệch hướng bắn, gần như là nhược điểm duy nhất của loại súng này. Xem ra lũ tặc này bối cảnh cũng không hề đơn giản.

Lại nhìn một cái xuống chân gã còn có một chiếc túi dệt màu đen rất to căng đầy. Sắc mặt hơi chút thay đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Tên cướp thứ ba có khuôn mặt giữ tợn, một tay lại giơ cao khẩu súng trường AK47.

Khẽ rùng mình, Ngô Vũ Thân biết uy lực ở cự ly gần của loại súng này rất lớn, thật sự muốn động thủ, thì những người trong cái ngân hàng này đều nằm trong tầm bắn của nó.

Tuy nói độ chính xác không đủ là khuyết điểm của AK47, nhưng ở một nơi chưa đến 40 mét vuông mà có hơn mười người ngồi trong đó, cho dù có nhắm mắt cũng bắn trúng mấy người. Điều này càng khiến cho Ngô Vũ Thân không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Cái tên mặt mũi dữ tợn kia mắt thì híp lại nhìn các cô gái trong ngân hàng, cũng may Bách Lý Băng vẫn luôn nấp sau lưng Lâm Dật Phi, nên gã không chú ý đến, nhưng ánh mắt lại rơi trên thân hình của một cô gái khá đầy đặn.

Cô gái kia mặc trang phục công sở. Bình thường đứng thì không cảm thấy gì, nhưng khi vừa ngồi xuống, túi da tuy đã che chắn cho cảnh xuân phía dưới, nhưng bởi vì trọng tâm rơi xuống, bộ ngực nẩy lên một cách sinh động. Loại phong cảnh này đám đàn ông rất ít khi bỏ qua, cho nên không chỉ có đầu báo là nhìn cô chằm chằm hơn, mà ngay cả mấy nam sĩ bên cạnh đều nổi lên loại kích động chảy máu mũi. Tuy thân còn nằm trong vòng nguy hiểm, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chăm chăm.

Loại kích thích từ hai hướng này ngày thường rất ít khi nhìn thấy, nên cũng khó trách mấy anh chàng kia không nỡ dời ánh mắt đi.

Ngô Vũ Thân nhìn thấy cũng hơi ngây ra, cô gái đó có lẽ không biết cậu ta, nhưng cậu ta lại biết cô ta chính là Hứa Nghiên phóng viên vàng của Đài phát thanh Tỉnh. Nhìn thấy gã có vẻ mặt dữ tợn kia đang di chuyển bước chân lại chỗ Hứa Nghiên, Ngô Vũ Thân âm thầm kêu khổ.

– Mày là học sinh?

Quân sư nhìn thấy trong bóp da của Ngô Vũ Thân có thẻ sinh viên, không khỏi hơi sửng sốt, ánh mắt càng thêm phần nghi hoặc.

Ngô Vũ Thân biết y đã mang lòng nghi ngờ với thân phận của mình, nhưng sớm đã chuẩn bị tốt ứng phó:

– Không sai, tôi học khoa báo chí Chiết Thanh, lần này là phỏng vấn thực tập. Tuy nhiên tôi không mang theo thiết bị ghi âm gì cả.

Hai tay giơ cao, một mặt sợ đối phương nổi sự nghi ngờ, mặt khác lại sợ đối thủ giống như Lâm Dật Phi, phát hiện ra sơ hở từ nắm tay của mình.

Nhưng trong lòng lại có chút cười khổ, nếu ánh mắt của đối thủ thực sự lợi hại như của Lâm Dật Phi, lần hành động này có thể nói là lành ít dữ nhiều.

Quân sư cười lạnh một tiếng, quan sát một lượt từ trên xuống dưới:

– Gan mày cũng không nhỏ nhỉ, học sinh? Chưa ăn qua quả đắng gì phải không?

Y giơ tay đánh một quyền thật mạnh vào xương sườn của Ngô Vũ Thân:

– Lần sau nhớ đừng có thể hiện kiểu này nữa nhé nhóc con.​

Ngô Vũ Thân không dám tránh, đứng im chịu đựng một quyền, đau đớn đến mức cong người như tôm, ho khan kịch liệt, một lúc lâu sau mới đứng thẳng dậy trong khuôn mặt đỏ bừng:

– Tôi chỉ là một người đưa cơm, tiện thể tích tũy một chút kinh nghiệm xã hội, mấy đại ca không đến mức ngay cả tôi cũng không buông tha chứ?

Quân sư hết sức hài lòng với biểu hiện của cậu ta, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:

– Không phải mày muốn tích chút kinh nghiệm sao, nên tao tặng mày chút kinh nghiệm. Lần sau nhớ lấy, loại kinh nghiệm này tốt nhất là chớ có nên tích, cẩn thận cái mạng nhỏ của mày sẽ tặng cho nơi này đấy.

Tên da đen cũng liên tục cười lạnh ở phía sau:

– Mày có mang thiết bị ghi âm cũng chẳng sao, bọn tao nếu đã làm, thì còn sợ đám phóng viên sao? Tốt nhất là kinh động luôn cả Đài phát thanh tỉnh đi, đến đây làm một bài tin tức, tao không tin đám cớm kia khi hoạt động sẽ không có cố kỵ.

– Mày làm gì vậy!

Phía bên kia đột nhiên truyền đến tiếng con gái thét chói tai, Ngô Vũ Thân rùng mình, quay đầu lại nhìn, thấy tên mặt dữ tợn kia một tay vác súng, còn một tay thì tóm lấy Hứa Nghiên, ôm lấy ngực, dùng sức nắn bóp.

Hứa Nghiên cả mặt đỏ bừng, liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực rõ ràng không đủ. Tên mặt dữ cười phá lên, tóm lấy bộ ngực của Hứa Nghiên.

Để cho gã rút tay ra, Hứa Nghiên không chút do dự giơ bàn tay lên, bốp một phát thật mạnh lên mặt tên tặc, sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cả căn phòng lại lặng ngắt!

Mấy gã đàn ông vốn nhìn chằm chằm lên người Hứa Nghiên cuống quít quay đầu đi, thật cẩn thận di chuyển bước chân, tranh thủ đứng cách xa cô ta một chút.

– Đồ điếm thối, mày dám đánh bố mày hả!

Tên mặt dữ gầm lên một tiếng giữ tợn, đánh một quyền vào bụng Hứa Nghiên.

Hứa Nghiên hự lên một tiếng, cũng giống như Ngô Vũ Thân, đau đến mức khom người xuống, mật xanh gần như cũng phun hết ra. Cô ta khác Ngô Vũ Thân, Ngô Vũ Thân có thể nói là giả bộ, nhưng cô lại là đau thực sự!

Tên mặt dữ tránh không kịp, bị Hứa Nghiên ói hết vào quần, ghê tởm đến mức cũng muốn ói luôn. Nhiều hơn nữa đó là sự tức giận, không đợi Hứa Nghiên đứng dậy, khẩu AK47 trong tay đã dí sát vào đầu cô:

– Con điếm thối, liếm sạch cho bố, nếu không mày có tin là tao bắn nát sọ mày không hả?

Ngô Vũ Thân liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn không chút nhúc nhích nên bản thân cũng không dám ra tay. Ánh mắt của tên soát người tuy đã bị phía bên kia thu hút, nhưng ánh mắt âm lãnh của gã quân sư thì vẫn luôn dán trên người cậu ta, khẩu súng lục trong tay có ý như vô ý nhắm vào cậu ta.

Cậu ta cảm giác trong miệng như đắng ngắt, Lâm Dật Phi cách mấy tên tặc này hơi xa một chút, vẫn luôn dè chừng, có lẽ cũng suy xét đến việc trong tay bọn chúng đều có súng, không đợi cho mình lao tới e là đã bị bắn tan tành rồi. Còn Đặng Quốc Bảo ở góc kia thì ánh mắt đầy lửa giận, một tay đã lần sờ sang bên hông.

Hứa Nghiên đứng lên, chẳng những không có khuất phục, ngược lại còn ói thêm cho gã một bãi nữa, phun hết lên người gã:

– Mày có gan thì giết tao đi, ra tay với đàn bà là anh hùng lắm đấy?

Ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, không ngờ chẳng coi khẩu Submachine Gun trước mặt ra gì, tên mặt dữ khẽ giật mình rồi giận tím mặt:

– Con mụ thối, tìm chết chứ gì, bố sẽ thành toàn cho mày!

Gân xanh trên tay nổi lên, chuẩn bị bóp cò!

– Đầu báo, đừng loạn lên nữa.

Tên râu cuối cùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này:

– Chính sự quan trọng hơn, mày còn càn quấy, tao sẽ bắn vỡ sọ mày trước. Có tiền rồi, mày còn sợ thiếu đàn bà sao. Mất mạng rồi, thì gì cũng không có đâu con ạ.

Đầu báo ngẩn ra, tây cầm khẩu AK47 buông lỏng xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Nghiên:

– Mày mạng lớn đấy, tuy nhiên hãy nhớ lấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

Buông súng xuống một cách không cam tâm, tay còn lại đột nhiên vỗ một cái thật mạnh vào mông Hứa Nghiên, cười lạnh:

– Cô nàng này cũng ghê gớm đấy, lão thích như vậy.

Hứa Nghiên giơ tay đẩy mạnh, nhưng tay lại vướng vào dây của chiếc túi, khóa của chiếc túi lại không kéo, “Cạch” một tiếng, một vật đã rớt ra ngoài.

Sắc mặt đại biến, cô liền cúi người để lấy, nhưng đầu báo đã nhanh hơn một bước, chiếc cameras đã nằm gọn trong tay gã, chỉ ấn nút hai cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

– Râu, ả này hình như là phóng viên.

Râu chậm rãi đi tới, nhận lấy chiếc cameras và nhìn một cái, lắc đầu, một bàn tay dính đét trên mặt Hứa Nghiên, lạnh lùng quát:

– Mày có biết hai loại người mà tao hận nhất là ai không?

Hứa Nghiên không đề phòng, suýt nữa thì ngã khuỵa xuống đất. Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng như xát ớt, trước mắt nổi sao, khóe miệng mặn mặn, giơ tay chùi không ngờ đã bị chảy máu, cô lạnh lùng nhìn tên râu quai nón, không nói một tiếng nào!

– Lão không hận gái điếm, nhưng hận nhất là lũ cớm và đám phóng viên!

Tên râu hung tợn chằm chằm nhìn Hứa Nghiên, giật lấy chiếc túi da của cô, đổ ngược ra đất, đồ vật bên trong đều loảng xoảng rơi xuống nền nhà.

Ánh mắt tên râu ngưng lại, từ trong đống đồ nữ dụng nhặt lên một vật dạng cái bút, ấn một cái, những lời nói vừa rồi nói trong ngân hàng được phát ra một cách rõ ràng. Tên râu cười lạnh một tiếng, giơ cao chiếc bút ghi âm trong tay lên:

– Mày cũng to gan nhỉ, không chỉ dám chụp ảnh lão, mà còn dám ghi âm của lão nữa. Có phải chuẩn bị lấy đưa tới Đài phát thanh để phát, nhận thưởng không hả?

Hứa Nghiên sắc mặt tái nhợt, cô cắn môi:

– Đúng vậy, chúng mày đứa nào cũng đáng bị đưa ra toàn án phán xét và giải đến pháp trường, đây chính là bằng chứng.

– Bằng chứng?

Tên râu quai nón lạnh lùng cười, ném máy ảnh và chiếc bút xuống đất, dùng chân giẫm lên, dưới chân phát ra tiếng “rắc, rắc” khiến người ta thấy ghê răng:

– Lão xưa nay ghét nhất là giết đàn bà, nhưng vì mày, lão sẽ phá lệ. Đầu báo, dẫn nó ra cửa, còn một phút nữa, nếu phía bọn cớm vẫn không có động tĩnh gì, thì tùy mày xử lý nó.

Đầu báo trong lòng mừng rỡ, tóm lấy cánh tay của Hứa Nghiên lôi ra ngoài cửa:

– Điếm thối, mày dám châm lửa giận của tao, xem mày còn được sống tốt hay không? Lát tao sẽ xé toạc quần áo của mày trước mặt bọn chúng, cho đám cớm kia nhìn cho đã mắt. Tao đoán là bọn chúng sớm đã quên việc cứu bọn mày rồi, và cũng rất khoái cách làm của tao đấy!

Hứa Nghiên vừa sợ vừa giận, nhưng thân bất do kỷ mà bước đi ra ngoài. Ánh mắt của đám đàn ông trong ngân hàng nhìn cô có chút đáng tiếc, biết cô cách cái chết không còn xa, nhưng không một ai dám ra mặt.

Trong lúc xô xô đẩy đẩy, Hứa Nghiên đã đi đến bên cạnh Ngô Vũ Thân, chân đột nhiên lảo đảo, ngã úp xuống đất. Nhưng hai tay vừa mới chống đất, thì đầu báo đã một đạp giẫm lên mông cô:

– Đứng lên, đừng có giả vờ…

Gã còn chưa dứt lời thì Hứa Nghiên đã quay người lại, trên tay cầm một miếng kính vỡ vạch về phía mặt của đầu báo, cả ngân hàng im phăng phắc. Vào khắc này, ánh mắt của mọi người không khỏi tự chủ đều rơi hết lên người cô, còn tên quân sư luôn nhìn chằm chằm Ngô Vũ Thân cũng không nhịn được mà hét lên:

– Đầu báo cẩn thận.

Tên da đen không chút do dự giơ súng trong tay lên, vừa định bắn thì một cú đấm như trời giáng đã dính đét lên mặt y. Tên da đen cảm thấy mặt mũi tối sầm, y quên cả việc ngắm bắn Hứa Nghiên, mà có ý định bóp cò, trước tiên muốn bắn nát đầu kẻ đã tập kích mình.

Người xuất quyền chính là Ngô Vũ Thân! Nếu nói cậu ta vẫn đang luôn đợi cơ hội, thì điều trước mắt tuy không thể nói là một cơ hội tuyệt hảo, nhưng cũng là một cơ hội không thể bỏ qua!

Cậu ta không thể khẳng định Lâm Dật Phi liệu có ra mặt hay không, nhưng biết nếu mình không ra tay, Hứa Nghiên chết chắc.

“Pằng” một tiếng súng vang lên, cả ngân hàng bao trùm bởi tiếng kêu sợ hãi, nhưng đều chỉ biết ôm đầu, co ro thành một đống.

Chỉ có điều phát súng này bắn hơi gấp gáp, không bắn trúng Ngô Vũ Thân. Quyền thứ hai của Ngô Vũ Thân lại tiếp tục không chút do dự nện lên má phải của y. Quyền này lực đạo thực sự quá mạnh, tên da đen tuy không bay lên, nhưng cằm đã bị lệch, khóe miệng mặn mặn, dính dính, mấy chiếc răng đều đã hơi lung lay, trước mặt một mảnh tối đen, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng!

Den đen vừa kinh động vừa sợ, liên tục lùi lại mấy bước, tay giơ súng bắn “Pằng, Pằng” liên tiếp hai phát, nhưng đều bắn vào không trung, người thì đã ra bên ngoài ngân hàng. Chỉ nghe “pằng” một tiếng, da đen té ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ồ chảy, hai chân giật giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Đội trưởng Long vẫn luôn chờ đợi động tĩnh ở bên ngoài, biết được Ngô Vũ Thân đã ra tay, nên làm sao có thể bỏ qua được cơ hội này chứ. Anh ta phất tay, tay súng bắn tỉa một phát bắn chết da đen, đồng thời còn có mấy đặc công nhấc súng lên, lao nhanh về phía cửa chính ngân hàng.

Từ lúc da đen bị bắn, đến lúc ra bên ngoài và bị bắn chết chỉ hết mấy giây, nhưng Ngô Vũ Thân lại cảm thấy như đã qua một thế kỷ, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, biết đó là động tĩnh phát ra từ khẩu Desert Eagle. Cả người cậu ta run lên, không phát hiện mình có bất kỳ dị dạng gì, trong lòng có chút kỳ quái, phía sau đều là tội phạm, như thế nào lại bỏ qua cơ hội này!

Ngay khoảnh khắc sau cú đánh thứ hai, Ngô Vũ Thân không do dự nữa, cậu liền lăn một vòng, né sang một bên. Cũng may cậu kinh nghiệm phong phú, “Pằng, pằng” lại thêm hai phát súng nữa, quân sư bắn vào vị trí mà cậu ta vừa đứng, hiện lên một chuỗi đốm lửa!​

Chỉ có điều trong lúc lăn người trên đất đó, cậu lại nhìn thấy tên râu và đầu báo cũng lăn thành một đống. Nữ phóng viên Hứa Nghiên đã ngã ra xa, tuy có chút chật vật, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái!

Tên râu là nhân vật dẫn đầu ở đây, phản ứng nhanh nhất, ra tay cũng là tên nhanh nhất trong năm thằng, khi Ngô Vũ Thân ra quyền thứ hai, gã đã giơ khẩu Desert Eagle, khóe miệng cười gằn. Gã thân kinh bách chiến, biết vào lúc này không thể kích động, cũng có tự tin khi Ngô Vũ Thân đánh ra quyền thứ hai, sẽ bắn nổ đầu cậu ta!

Khi ngón tay vừa chạm vào cò, đột nhiên cổ tay tê dại, một người không ngờ đã đến bên cạnh gã, khóa chặt lấy cổ tay gã. Tên râu trong lòng kinh hãi, không chút do dự bóp cò, nhưng cánh tay mất tự chủ mà giơ cao lên, bắn về phía bờ tường đối diện.

Desert Eagle uy lực quả nhiên uy mãnh, gạch men trắng trên tường xi măng đối diện đã nổ tung, bùn đất văng khắp nơi, vách tường không ngờ lộ ra một lỗ thủng to như chén ăn cơm lớn. Tiếng vang của khẩu súng này hiển nhiên đã làm cho mọi người phải kinh hô một tiếng, cũng vì mấy người bọn chúng đều dúm lại ở cửa chính không xa, nên người trong ngân hàng không dám tiến gần phía trước. Nếu không trong cơ hội hỗn loạn này, mọi người sớm đã lao ra ngoài rồi.

Giờ khắc này tên râu chỉ cảm thấy một bên cánh tay của mình tê dại, sau phát súng vừa rồi, không ngờ gã không thể cầm được súng lục nữa, trong lòng hoảng hốt, tay trái khẽ động, gã đã rút ra một cao dao găm, vừa định đâm về phía người đối diện, thì chỉ cảm thấy một dòng lực rất lớn truyền tới từ cổ tay, cả người gã văng lên không, bay về phía trước.

Đầu báo cao to lực lưỡng, ở đây gã là người vạm vỡ nhất, cũng là kẻ thứ hai phản ứng tới. Nhưng gã đã bị Hứa Nghiên chặn mất tầm nhìn, khi Hứa Nghiên ra tay gã rõ ràng còn không coi ra gì, một phát đã dễ dàng tóm được cổ tay của Hứa Nghiên, khóe miệng cười lạnh.

Nhưng lại nhìn thấy Ngô Vũ Thân bay lên như con báo, quyền thứ hai đã được tung ra, bất chấp Hứa Nghiên ra sao, giơ tay đẩy một phát, muốn đẩy cô ra xa một chút. Cũng may khẩu trong tay gã là AK47, nhất thời không quay lại được. Nếu trong tay gã là khẩu súng lục, vào lúc này nói không chừng đã bắn hai lỗ lên người Hứa Nghiên rồi.

Nhưng không ngờ Hứa Nghiên lại không biết khí lực đó đến từ đâu, liền ôm ghì lấy gã, cắn gã một phát vào đầi vai. Đầu báo tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng nâng đầu gối lên húc một cái.

Cú này cho dù là tấm gỗ cũng bị đánh nát, hụi một phát vào bụng Hứa Nghiên khiến cô đau gần chết. Vốn muốn liều mạng cắn một miếng thịt của tên súc sinh này, nhưng đã bị đau đến mức chỉ đành buông hai tay ra.

Đầu báo vừa định ngắm bắn, muốn giã nát đầu của người phụ nữ này, thì phía sau tiếng gió rít lên, một người đụng vào người hắn một cách nặng nề. Nguồn lực đó rất mạnh, gã chỉ cảm giác trước mặt tối sầm, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi đã phun ra, cùng với người phía sau lăn cuộn tròn.

Hứa Nghiên cũng chỉ cảm thấy nguồn lực đó đánh tới, cô hét lên một tiếng chói tai, cơ thể đã bay ra xa. Rơi trên mặt đất phía xa xa, cô bị quẳng mạnh đến hôn mê bất tỉnh, nhất thời cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

Đàu báo cũng vừa sợ vừa giận, không biết tại sao tự nhiên lại chui ra một tên địch như vậy. Khẩu súng thuận thế vòng ra phía sau, nặng nề nện lên vai người đó, đột nhiên kêu thảm lên một tiếng:

– Râu!

Lao tới tập kích gã không ngờ là lão đại của gã. Lão đại hai mắt nhắm nghiền, không biết khi đụng tới đã bị ngất xỉu, hay ngất xỉu do cú đánh bằng súng của đầu báo!

Điều này làm cho gã khó có thể tin, gã liếc mắt nhìn thấy một bóng người đang lao về phía quân sư, tốc độc cực nhanh, quả thực nghe rợn cả người!

Lúc này cuối cùng gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đều là trò quỷ của tên này tạo ra. Tên râu là do hắn ném tới.

Ngô Vũ Thân vào lúc này đã né được ba phát súng, đột nhiên trên đùi nóng lên, còn chưa cảm giác được đau đớn, thì trên đùi đã không còn khí lực, cậu ta lảo đảo một cái, ngã lăn trên mặt đất. Cậu ta biết mình đã bị dính đạn!

Nhưng dù sao cậu ta cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không cam lòng chờ chết, đành phải liên tục lăn ra ngoài, chật vật không chịu nổi. Liếc mắt một cái, đột nhiên trên mặt hiện lên ý vui mừng. Cậu ta phát hiện dường như cậu ta không thể chết được!

Bởi vì Lâm Dật Phi cuối cùng đã ra tay!

Hắn vừa ra tay liền khống chế được tên cầm đầu của bọn cướp, đánh bại đầu báo, hơn nữa dường như tiện đó còn cứu được cả Hứa Nghiên!

Quân sư rõ ràng là ôm mục đích giết Ngô Vũ Thân trước, súng ngắm chuẩn vào chỗ yếu hại của cậu ta, một phát bắn vào đùi, trong lòng mừng rỡ. Đột nhiên y phát hiện trong thời gian mấy phát súng đó, da đen đã chết, râu và đầu báo đã ngã lăn ra đất, đáng sợ nhất là kẻ đánh gục đầu báo và râu kia đã lao đến trước mặt y!

Quân sư trong lúc gấp gáp lùi bước ra sau, chỉ kịp bắn ra một phát, nhưng phát hiện chẳng những không thể ngăn khoảng cách giữa y và người kia, mà ngược lại càng gần hơn, ngay cả lông tay của người kia cũng nhìn thấy rõ mồn một!

Y phát hiện người đó tuổi không lớn, có thể nói là xấp xỉ với Ngô Vũ Thân. Đây là ý niệm cuối cùng của y, đột nhiên cảm thấy phần cổ bị đánh mạnh, trước mặt tối sầm, rồi mất đi tri giác, mềm nhũn ngã khụy xuống đất.

Lâm Dật Phi sau khi đánh bại quân sư, cũng không chần chừ mà thân hình lóe lên và đã tránh kịp sang một bên. Phía sau lưng tiếng súng vang lên liên tục, một dãy khói trắng bụi đất bốc lên, đầu báo đã đỏ mắt. Chỉ trong chốc lát này gã ít nhất cũng bắn ra mưới phát đạn.

Da đen chết rồi, tên râu lúc này cũng không biết sống chết ra sao, quân sư cũng đã bị đánh gục trên đất, gã thề cho dù chết cũng phải kéo theo tên này chôn cùng.

Gã không tin người này còn nhanh hơn cả đạn, nhưng gã lại hoảng sợ mà phát hiện một điểm, hơn mười phát đạn một phát cũng không hề dính lên người của tên như bóng quỷ kia.

Đặng Quốc Bảo cuối cùng phát hiện một điều, phản ứng của mình dường như không phải rất nhanh, có thể nói là rất chậm, anh ta đã chuẩn bị cho dù mình có chết đi, cũng không thể để Hứa Nghiên mất mạng. Anh ta là một cảnh sát, nếu không thể bảo đảm an toàn cho con tin, thì anh ta còn gì là cảnh sát!

Nhưng chỉ trong tích tắc anh ta sờ tay tới súng, sự thay đổi trước mắt đã khiến anh ta không thể tin nổi. Vốn đã không có trông cậy gì vào người đưa cơm kia, khi anh ta cho rằng Ngô Vũ Thân chính là một người đưa cơm, thì thật không ngờ cậu ta đã biến thành một đặc công!

Loại thân thủ này của cậu ta, cho dù là trong đội đặc công cũng không tìm ra được mấy người.

Đặng Quốc Bảo phát hiện hai nắm đấm của Ngô Vũ Thân như hai búa sắt, chỉ hai quyền đã đánh bay tên da đen ra khỏi ngân hàng. Anh ta vừa mới định giơ súng lên giúp Ngô Vũ Thân hạ một tên, không ngờ tên râu đã bị anh ta ngắm chuẩn đột nhiên bay ra, cuộn thành một đống với tên đầu báo. Mục tiêu thứ ba của anh ta là quân sư, bởi vì quân sư lúc này ít nhất đã bắn ra năm phát!

Nhưng quân sư không ngờ cũng ngã xuống.

Bị một người không biết chui ra từ đâu một quyền đánh vào cổ, so với hai quyền của Ngô Vũ Thân còn hữu hiệu hơn!

Hai quyền của Ngô Vũ Thân chỉ làm cho người ta lui lại phía sau, đau đớn hoặc khiếp sợ, nhưng khi người đó ra tay thì quả thực là như muốn lấy mạng của người ta vậy!

“Pằng” một tiếng súng vang lên, Đặng Quốc Bảo khẽ giật mình, cuối cùng phát hiện vẫn còn một mục tiêu cuối cùng, Lý Minh Toàn.

Lý Minh Toàn thực ra không tính là giặc cướp gì, y vốn chỉ là nhân viên của ngân hàng, chuyên môn phụ trách lấy tiền, đây là lần đầu tiên cầm súng. Khẩu súng ngắn K54 trên tay cũng chỉ là để làm cảnh mà thôi. Nếu nói trong năm tên kẻ phản ứng chậm nhất, không nghi ngờ chính là y rồi. Y kỳ thật có chút hối hận, hối hận không nên cùng bọn chúng đi lên con đường không lối về này.

Y có một công việc không tồi, mỗi tháng đều có thu nhập ổn định, nhưng y không cam tâm, bởi vì y cảm thấy mình quá nghèo. Mua một căn nhà đã ngốn hết số tiền mà y tích được, còn nợ ngân hàng hơn trăm ngàn tệ, nhìn người khác có tiền có xe, y vô cùng hâm mộ, lúc này mới bị ma quỷ ám ảnh nhận lời làm nội tuyến. Lần này xe rút tiền phải đến bốn ngân hàng để lấy tiền, tất cả phải lấy mười ba triệu tệ, y ít nhất cũng được chia tám trăm đến mười ngàn, đó là số tiền mà y phải mất mấy năm mới kiếm được.

Nhưng có nhận được tiền rồi, thì phần đời còn lại cũng phải sống trong lo lắng, ngày tháng như vậy liệu sống nổi sao?

Trong lúc y lo được lo mất, thì nghe thấy mấy tiếng hét lớn, mấy phát súng vang lên. Lúc ngẩng đầu, mới phát hiện một người đã lăn lại phía y, da đen, râu, đầu báo, quân sư đã ngã trên mặt đất.

Tay khẽ run rẩy, theo bản năng mà bắn ra một phát. Nhưng lực phản chấn của súng lục mạnh khiến y không ngờ tới. “Cạch” một tiếng, khẩu súng rơi xuống đất. Đột nhiên chân mềm nhũn, y đã bị Ngô Vũ Thân đá lăn xuống đất.

Ngô Vũ Thân một phát tóm được khẩu súng lục rơi trên mặt đất, dí vào đầu y, thấp giọng quát:

– Không được nhúc nhích! Nhúc nhích sẽ bắn chết!

Lý Minh Toàn cả người run rẩy, lập cập ngồi xổm xuống, hai tay bưng kín đầu, trong lòng chỉ có một ý niệm, xong rồi, tất cả đã kết thúc!​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.