Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 389: Chương 389: Không Đường Thối Lui.




Lâm Dật Phi vẫn nói rất bình thản, dường như đang cằn nhằn với người kia nhưng người kia lại cảm thấy khí lạnh xông đến cả thắt lưng, cố gượng cười:

– Cậu nói thử xem? Liệu tôi có thể chịu được mấy phút nhỉ?

– Tôi chỉ sợ một phút anh cũng không chịu được thôi.

Lâm Dật Phi vừa nói ra một câu đã nhẹ nhàng vỗ một chưởng xuống đầu vai của người kia.

Người kia vội vàng không kịp chuẩn bị nhưng cũng giật mình, nếu không phải đã bị điểm huyệt thì gần như nhảy dựng lên:

– Hình như cậu không ăn cơm hay sao ấy, tay không có chút khí lực gì cả.

Người kia không cảm thấy có gì bất thường, tưởng là Lâm Dật Phi nói vớ vẩn để đe dọa, không kìm được cười nói:

– Nếu như cậu muốn bức cung, được, được, aaaa….

Đột nhiên người kia hét to một tiếng nhưng giống như một con gà trống đang gáy thì bị chém đứt đầu, tất cả âm thanh vừa vang lên đã bị người khác tóm được rồi bóp chết trong không khí.

Sắc mặt người kia vốn kiên nghị, còn muốn tỏ ra cứng rắn nhưng không ngờ bất thình lình cảm thấy đau đớn trong cơ thể, dường như trong người không biết xuất hiện từ đâu vô số con kiến, không ngừng bò đi bò lại, cắn xé máu thịt anh ta. Cảm giác đau đớn này đã vượt qua sự tưởng tượng.

Tiếng kêu to của anh ta hóa thành tiếng “ô ô”, tuy nhỏ nhưng cũng không thể làm giảm sự đau đớn trong người anh ta, thậm chí một lúc sau anh ta còn có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.

Anh ta muốn há to miệng để hét lên, trút hết ra sự đau đớn trong cơ thể nhưng yết hầu như bị chặn lại bằng xi măng, cho dù anh ta có dùng hết sức cũng không thể nói nổi nửa âm. Anh ta muốn lăn đến va vào tường nhưng toàn thân không nhúc nhích chút nào, càng khiến anh ta cảm giác sâu sắc sự đau khổ này.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người kia như một quả dưa hấu bị một quyền dập nát, không có quy tắc gì thì Đàm Giai Giai giật mình. Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt đau khổ như vậy nhưng Lâm Dật Phi cũng không quan tâm, chỉ xoay đầu nhìn Đàm Giai Giai:

– Trong nội công có một loại thủ pháp là cắt mạch, có thể làm nghẽn đường lên của huyết mạch, như vậy thì máu sẽ không chảy thông thuận lợi và sinh ra cảm giác đau đớn.

– Oh?

Đàm Giai Giai có chút khó hiểu, không rõ lúc này Lâm Dật Phi nói những điều này là có ý gì.

– Cô có thể tưởng tượng một con sông vốn mênh mông đột nhiên tới một chỗ nước ngoặt cực kỳ hẹp.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Khi đó sẽ sinh ra một loại lực va chạm cực kỳ mạnh, giống như máu tuần hoàn ở bên trong cơ thể, như vậy thì thành mạch máu sẽ đau đớn như bị kim đâm vậy.

Cuối cùng Đàm Giai Giai cũng hiểu được một chút khái niệm này:

– Như vậy thì sao?

– Vừa nãy tôi vỗ cho anh ta một chưởng, dùng thủ pháp cắt mạch một cách nhẹ nhàng, hiện giờ anh ta chỉ đang chịu 10% sự đau khổ thôi.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Nhưng tôi cảm thấy anh ta đã không chịu được nữa rồi. Chỉ có điều nếu như anh ta vẫn không nói thì đành phải tăng thêm 20% xem thế nào vậy.

Khi hắn nói thì bàn tay đã di chuyển đến bên người kia. Người kia thầm kêu khổ trong lòng, không biết cái tên Lâm Dật Phi này không hiểu hay là giả bộ hồ đồ. Bản thân anh ta có lòng xin tha, cố gắng không phát ra hơi thở, không ngờ mồ hôi đã nhanh chóng chảy đầy đầu. Người này từ khi xuất đạo đến nay đều thuận buồm xuôi gió, làm gì có chuyện trải qua đau khổ như thế này, anh ta chỉ liều mạng nháy mắt, hy vọng Lâm Dật Phi có thể thấy được dụng ý của mình.

Lâm Dật Phi vốn là người quan sát nhạy bén nhưng lúc này lại trở nên vô cùng chậm chạp, lại vỗ một chưởng vào người người kia. Hai mắt anh ta trắng dã, gần như hôn mê bất tỉnh.

Thời khắc này anh ta bị sự đau đớn dày vò không phải là tê liệt mà càng thêm sắc bén. Đến khi Lâm Dật Phi vỗ một chưởng vào đầu vai thì cổ họng anh ta vang lên những tiếng “ư ư”. Mười lăm phút sau thì anh ta cảm thấy đến tóc tơ cũng đau đớn, loại đau đớn khiến anh ta cảm thấy sống không bằng chết.

Lâm Dật Phi vỗ xong một chưởng cũng không nhìn cái nào mà mỉm cười với Đàm Giai Giai:

– Mạng là của người khác, mặc dù Nhạc Hạo Phong gặp nguy hiểm nhưng chúng ta cố gắng là được, ngàn vạn lần không thể đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, như vậy thì mất còn nhiều hơn được.

– Oh?

Đàm Giai Giai lại “uhm” một tiếng, cô ít nhiều cũng hiểu ý của Lâm Dật Phi, càng không phải Lâm Dật Phi không sốt ruột cho sự sống chết của Nhạc Hạo Phong, trên thực tế, đối với người đang nằm trên mặt đất này mà nói thì việc mặc cả đường sống càng ngày càng ít, so với việc hư thanh đe dọa thì có hiệu quả hơn rất nhiều.

Lâm Dật Phi đợi một lúc rồi mới lên tiếng:

– Anh ta vẫn không nói ra tung tích của Nhạc Hạo Phong, xem ra quả nhiên là một con người cứng rắn, xem ra hai thủ pháp cắt mạch vẫn chưa đủ, tôi lại thêm 20% nữa vậy.

Hắn nói đến đây thì lại giơ bàn tay lên, nếu như người kia không lớn gan thì chắc đã bị dọa cho chết ngất luôn rồi. Nhưng nếu như ngất đi thì còn có thể chống được cảm giác đau đớn này nhưng anh ta còn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên anh ta cảm thấy yết hầu hơi thoáng ra thì không khỏi khàn giọng kêu lên:

– Khoan đã.

Khoảnh khắc nói ra được câu này thì trong lòng người kia mừng như điên, quả thực giống như cây vạn tuế nở hoa hay người câm điếc nói chuyện được vậy.

– Chuyện gì vậy?

Lâm Dật Phi nhíu mày nhưng cũng không buông bàn tay xuống.

Người kia nhìn tên đồng bọn của mình nằm trên mặt đất như một cái bao tải, đột nhiên hỏi:

– Đồng bạn của tôi hiện giờ thế nào rồi?

– Anh ta bị tôi phong bế huyệt đạo, hôn mê bất tỉnh rồi, chắc phải đến sáng mai mới tỉnh được.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

Người kia nhìn bàn tay Lâm Dật Phi cứ huơ trước mắt, quả thực là còn kinh khủng hơn cả dao mổ. Anh ta nuốt nước miếng, gian nan nói:

– Tôi tên là Phong Bình, đó là đồng bạn của tôi, tên là Bạch Gia Hoa.

– Oh?

Lâm Dật Phi cười cười:

– Tên các anh là gì có liên quan đến tôi sao?

– Tôi…tôi…

Tròng mắt Phong Bình đảo mấy vòng:

– Tôi có thể nói cho cậu biết tung tích của Nhạc Hạo Phong nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi biết thì cậu phải thả chúng tôi ra.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Tôi lấy mạng các anh làm gì chứ?

Phong Bình cười khan một chút:

– Nói cũng đúng.

– Thả các anh rất đơn giản, chỉ cần anh nói thật thôi.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

– Nói thật?

Phong Bình có chút cười khổ:

– Điều này thì phán đoán thế nào đây?

– Cái này có gì là khó?

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Anh nói một lần tôi sẽ nhớ lại rồi lại hỏi đồng bạn của anh một lần nữa. Nếu không khớp nhau thì …

Phong Bình đổ mồ hôi, cuối cùng cũng hiểu Lâm Dật Phi không phải là một người đơn giản, phương pháp phán đoán của hắn rất đơn giản nhưng cũng rất hữu hiệu:

– Nhưng nếu như cậu ta nói dối thì sao?

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Nói thật nói giả là do các anh nhưng người phân biệt vẫn là tôi, vậy thì anh không cần lo lắng nữa rồi.

Yết hầu Phong Bình chuyển động hai cái:

– Vậy được, thực ra hiện giờ Nhạc Hạo Phong đã ở ngoại ô, Mã Đặc Lợi đã bị đưa đi, tên vệ sỹ của anh ta do bị phản kháng nên…nên đã bị chúng tôi giết rồi.

– Anh dám bán đứng tổ chức?

Người nằm trên mặt đất đột nhiên thấp giọng quát nói:

– Phong Bình, anh không muốn sống sao?

Phong Bình ngẩn ra:

– Anh…anh không bị ngất sao?

– Nếu như tôi ngất đi thì không nghe được anh nói gì sao?

Người nằm trên mặt đất tuy không động đậy được nhưng nghe lời anh ta thì hiển nhiên là có thể nói tương đối tỉnh táo.

Mồ hôi trên người Phong Bình túa ra như nước Trường Giang, một lớp rồi lại một lớp sóng “ì oạp”, đột nhiên anh ta tỉnh ngộ, xoay đầu nhìn Lâm Dật Phi, oán hận nói:

– Vừa nãy cậu lừa tôi sao?

Hiện giờ anh ta mới hiểu được Lâm Dật Phi sau khi chế phục đồng bọn của mình thì chỉ phong bế huyệt đạo của anh ta chứ không phải là hôn mê bất tỉnh như hắn nói. Đối với Phong Bình mà nói thì chiêu này có thể coi là rất thâm mà hiện giờ anh ta có thể coi là không còn đường lui nữa.

Giữa anh ta và Bạch Gia Hoa hiển nhiên chỉ có một người có thể sống.

Phong Bình đương nhiên biết hậu quả của việc phản bội tổ chức nên anh ta đưa ra quyết định, nói với Lâm Dật Phi bằng giọng hòa hoãn:

– Cậu Lâm, tên Bạch Gia Hoa này có thể được coi là nhân vật cao cấp trong tổ chức, trừ một người khác đảm nhiệm ra thì có thể nói anh ta chính là nhân vật xếp thứ hai.

– Phong Bình, anh còn dám nói tiếp sao?

Bạch Gia Hoa úp mặt xuống đất, không nhìn rõ sắc mặt, tuy âm điệu âm trầm nhưng uy lực đã giảm đi rất nhiều.

Phong Bình như dân đi làm đang nằm trong chăn ấm áp trong những ngày giá rét, đánh chết cũng không ra ngoài, nếu đã nhảy ra thì cũng quyết không quay lại ngủ nữa:

– Tôi có gì mà không dám nói chứ? Bạch Gia Hoa, vừa nãy anh luôn giả chết, đó cũng không phải là lừa dối để thoát nạn sao? Muốn đánh lén cậu Lâm sao? Thực ra tôi đề nghị là chúng ta hòa hợp đến gặp mặt cậu Lâm nói chuyện nhưng anh còn cố ra vẻ đánh lén một cách huyền bí. Hiện giờ thì thế nào đây? Chẳng phải là đi ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo sao?

Bạch Gia Hoa gào lên thảm thiết:

– Phong Bình, anh được lắm, anh được lắm, anh đừng quên là tổ chức sẽ không bỏ qua cho bất kỳ thành viên nào phản bội đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.