Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 256: Chương 256: Không Phá Bỏ Cái Cũ Thì Không Lập Được Cái Mới!




Lâm Dật Phi chỉ cảm giác được bàn tay đang nắm chặt của mình, tràn đầy sự khích lệ, trên khuôn mặt vốn đã ngưng trọng lộ rõ ý cười:

– Em cũng đừng coi nhẹ bản thân. Nếu không dựa vào mối quan hệ với em, con số năm trăm triệu anh đây gom góp cũng là ảo tưởng mà thôi.

– Cho dù không dựa vào em, anh nhất định cũng sẽ có cách khác.

Bách Lý Băng lắc đầy nói:

– Em chỉ là xe chỉ luồn kim, nhưng lại giống như một thỏi vàng, đến cuối cùng sẽ phát sáng, anh cũng như vậy. Anh nói em không nên coi nhẹ bản thân, nhưng chẳng phải anh cũng như vậy sao? Tám trăm năm trước, có chuyện gì mà anh từng do dự như vậy, mấy ngày này xem ra lại có chút sa sút tinh thần. Lẽ nào bởi vì xuất hiện một Hoàn Nhan Phi Hoa, anh cảm thấy không thể chống lại? Hay là anh cảm thấy anh không bằng cô ta?

Lâm Dật Phi không hề tránh né ánh mắt của cô gái, trầm giọng nói:

– Anh chỉ là đối diện với sự thật mà thôi. Anh không bằng cô ấy, điều này không thể phủ nhận, cũng không cần phủ nhận, nhưng đây chỉ là sự trêu đùa của ông trời, nhưng anh sẽ không thua kém cô ta mãi đâu!

– Có lẽ trong số mạng của anh nhất định phải trải qua kiếp này.

Bách Lý Băng cười nói:

– Tái ông thất mã, làm sao biết được họa hay phúc. Em nghe mấy đạo lý lớn này đều là mất cái cũ thì mới có được cái mới, võ công của anh cũng có thể sẽ như vậy?

Lâm Dật Phi hơi dao động, dường như đang suy nghĩ điều gì đến độ say mê cả người. Mặc dù hắn đã nói với Bách Lý Băng mình là Tiêu Biệt Ly, cũng đã nói đến Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng đã nói đến nguyên nhân hậu quả nảy sinh gần đây nhất ở thành phố Giang Nguyên, nhưng chưa từng nói đến cái gì gọi là độ kiếp mê cung. Nhưng chính sự vô ý của Bách Lý Băng lại kích thích huyền cơ trong lòng hắn.

– Những lời em nói đều là kiến giải nông cạn.

Bách Lý Băng thấy Lâm Dật Phi đang say sưa suy nghĩ liền nói:

– Nếu như anh nghĩ nó vô lý, vậy có thể quên đi.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Em nói rất đúng, kỳ thực trước giờ anh chưa bao giờ thoải mái như vậy. Anh hy vọng sau này em cũng sẽ không cho rằng đây là một cái kết, song anh nghĩ em sẽ không làm vậy. Ví như trước đây anh dùng thuốc, hy vọng có thể giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng, giúp em bình ổn tâm khí. Hiện tại em không phải cũng hy vọng giúp anh như vậy?

Sắc mặt Bách Lý Băng trở nên ửng hồng:

– Xem ra không thể gạt được anh rồi, anh thông minh hơn em rất nhiều đấy.

Lâm Dật Phi cười cười, biết cô gái này luôn dành cho người khác sự cổ vũ vô hình:

– Em muốn nói cái gì, cứ nói thẳng là được. Anh không đến nỗi là người chịu chút khó khăn đã sa sút tinh thần, không gượng dậy nổi, hơn nữa…

Thiếu Niên thản nhiên cười nói:

– Có rất nhiều việc khó có thể nói rõ ai thắng ai thua. Năm đó Câu Tiễn thua, nhưng sau này ai lại nghĩ được rằng ông đã đánh cho Phu Sai thua tơi bời, tự kết liễu đời mình. Văn Chủng thắng, nhưng sau này lại bị ban kiếm tự sát. T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n Lưu Bang thua, nhưng lại vẫn trở thành cao tổ nhà Hán, vạn người ngưỡng mộ. Hàn Tín thắng Cai Hạ một trận, làm cho Sở Bá Vương Ô Giang tự sát, uy danh thiên hạ nhưng sau này lại không có cái chết yên lành!

– Nói rất hay…

Bách Lý Băng thần thái hưng phấn, vui mừng hớn hở nói:

– Em muốn nói chính là ý này, nhưng mà anh nói nghe hay hơn em nhiều.

Cô gái nhoẻn miệng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ dí dỏm nói:

– Nếu anh đã hiểu được đạo lý này, vậy em không cần phải nói nhiều nữa, Nhan Phi Hoa hiện giờ rất mạnh, nhưng… thứ nhất, cô ta đối với anh không hề có ác ý; thứ hai, cô ta không biết…

Cô gái nhìn bốn xung quang rồi trầm giọng nói:

– Thứ hai, cô ta không biết anh là Tiêu Ly Biệt, cô ta khuấy động nhiều người tới, nhưng lại bị anh dễ dàng hóa giải; cô ta có thể giết anh một cách dễ dàng nhưng lại không động tới anh, rất có khả năng cô ta vẫn sợ Tiêu Ly Biệt!

Lâm dật phi im lặng không nói gì.

– Nhưng anh chính là Tiêu Ly Biệt. Những việc Nhan Phi Hoa có thể làm được, anh nhất định cũng có thể làm được.

Bách Lý Băng kiên định nói:

– Bởi vì anh biết rõ đường đi, song muốn đi thêm lần nữa, thứ anh cần chỉ là thời gian, nhưng chúng ta có thể đợi, không thể nhẫn nhục thì sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, một chút trắc trở cũng không chịu được thì sao có thể xứng đáng là anh hùng? Nếu như có người siêu việt hơn anh, anh sẽ cảm thấy vô cùng bực bội, anh sẽ sợ không sống nổi quá một phút rưỡi, huống chi trước mắt anh không phải sự nhẫn nhục gì đó, mà lại là quang cảnh vô hạn!

– Em nói rất có đạo lý.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Vì thế hiện giờ anh nên làm gì?

– Anh đã biết nên làm gì từ lâu rồi mà!

Trong ánh mắt của Bách Lý Băng hiện lên sự vui tươi:

– Kỳ thực mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, rất muốn hỏi những lo lắng của anh. Vốn em đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để nói cho anh nghe, nhưng thật không ngờ anh đã hiểu được đạo lý này từ lâu rồi.

– Không sai, không có ai là không thua.

Ánh mắt Lâm Dật Phi tràn đầy sự cảm kích, cảm kích với cô gái này, lại cảm kích đối với người mà mình kính trọng tám trăm năm trước.

– Cho dù Nhạc nguyên soái lần đầu gặp Quải Tử Mã, Thiết Phù Đồ của quân Kim bị điêu binh tổn tướng, nhưng ông ấy biết làm thế nào để giành được thắng lợi cuối cùng. anh đã học được từ ông điều này, nhưng bất luận là thế nào, anh vẫn nên cảm ơn em!

– Cảm ơn em?

Bách Lý Băng cau mặt lại:

– Món quà tốt nhất mà Anh nên cảm ơn em chính là đánh bại Nhan Phi Hoa. Đương nhiên, nếu cô ta không trêu tức anh, vậy có thể mở một lối thoát hợp lý…

– Đánh bại Nhan Phi Hoa?

Khóe miệng Lâm Dật Phi cười nhếch lên:

– Kỳ thực em đã nói sai điểm này. Anh và cô ta đều như nhau, kẻ thù lớn nhất chính là bản thân. Kẻ thù của anh chính là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước, còn kẻ thù của cô ta không phải là anh, mà là Hoàn Nhan Phi Hoa của tám trăm năm trước. Chỉ đáng tiếc là cô ta không nhận ra được điều này, hơn thế lại đơn thương độc mã chiến đấu. Nhưng anh lại khác, anh có điều phải bận tâm, có điều cố kỵ, đó là thế yếu của anh, nhưng anh cũng có ưu thế của mình, anh biết có người quan tâm anh, anh biết hiện tại tuyệt đối không chỉ có mình anh!

Bách Lý Băng cúi đầu xuống, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng, lặng lẽ cảm nhận sức nóng từ trong tay Thiếu Niên. Lắng nghe tiếng lá trúc đung đưa, dường như trong giờ khắc này, tất cả niềm vui của nhân gian đều bị mình nắm giữ!

– Nhưng ban nãy hình như điều em nghĩ không chỉ có như vậy…

Lâm Dật Phi từ từ nói:

– Anh biết, em còn có nỗi lòng khác.

– Anh biết sao?

Bách Lý Băng ngẩng đầu lên, trong giây lát ánh mắt lại nhìn lên mặt bàn.

– Chuyện của anh, không phải chỉ mình em biết, đúng không?

– Còn có một y tá họ Tiêu.

Lâm Dật Phi không hề giấu diếm.

– Cô ấy là người tốt.

Ánh mắt của Thiếu Niên có chút buồn bã.

– Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cô ấy cũng vậy. Có lẽ bởi vì sự việc lần trước, nên cô ấy cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm, nhưng đây không phải nguyên nhân thực sự của cô ấy. Chưa từng bước chân vào giang hồ sẽ không bao giờ biết được sự hiểm ác của nó. Cũng giống như người bên cạnh dùng một dao giết người, cây đao này cùng lắm chỉ có thể coi là thương hại, chứ không coi là ác.

– Em nghĩ là cô ấy cũng…

Bách Lý Băng nhỏ giọng nói:

– Em vẫn luôn thấy kỳ lạ tại sao cô ấy bắt em đọc sách lịch sử nhà Tống, hơn nữa anh có thể thức tỉnh, nói chung đến bây giờ đã hiểu rồi…

Hai người cùng im lặng một hồi, Bách Lý Băng ngẩng đầu lên nói:

– Dật Phi, anh còn nhớ bộ phim chúng ta đã đi xem lần đó không? Lần ấy em đã nói nếu anh đi cứu vớt trái đất, thì em sẽ giống như nữ diễn viên chính trong trò chơi, sẽ kiên quyết đứng bên cạnh anh.

Lâm Dật Phi gật đầu.

– Lần đó anh đã nói với em…

Bách Lý Băng hạ giọng nói:

– Nếu có một ngày anh vượt không gian và thời gian đi tới một thời đại khác thì em sẽ như thế nào. Em đã nghĩ rằng anh nói đùa, nhưng hiện giờ em đã hiểu được ý của anh, nhưng em có thể hỏi anh một câu được không?

Cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa muôn vàn ý nghĩ phức tạp nói:

– Nếu quả thật có cơ hộ này đặt trước mắt anh, vậy anh có lựa chọn quay về không?

Quả nhiên Bách Lý Băng bị vấn đề này gây phiền não rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra điều nghi hoặc luôn quanh quẩn trong đầu này. Lúc này Lâm Dật Phi lại rơi vào trạng thái suy tư, một hồi lâu mới nghiêm mặt nói:

– Anh cảm thấy trước hết em nên hỏi anh cơ hội này có xuất hiện hay không! Bởi vì, theo như anh thấy hiện nay, loại hy vọng này thực sự bằng không!

– Đây không phải là vấn đề có xuất hiện hay không…

Bách Lý Băng cắn răng, lại nhìn thẳng Lâm Dật Phi, rõ ràng không muốn bỏ qua biểu cảm của hắn:

– Đây là vấn đề lựa chọn hay không…

Thấy Lâm Dật Phi đang nghĩ ngợi điều gì, cô nói:

– Nếu anh muốn quay về, vậy anh cũng giống như Nhan Phi Hoa, có được nhiều của cải đi nữa cũng không thể mang về được. Nhưng, nếu anh không quay về, vậy thì tiền lại có thể làm được nhiều việc hữu ích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.