– Cô bé kia vẫn cầm cây sáo, đi qua đi lại, nhăn mày lại, dáng vẻ như
một bà cụ non. “Không được”, cô bé lẩm bẩm nói, “mình nhất định phải nói rõ ràng với Nhan đại ca, không thể chỉ nghe lời nói một chiều của Tiêu
đại hiệp, như vậy là không công bằng với Nhan đại ca.” Bức rèm được vén
lên, biểu ca Vụ Quan của cô bé bước vào: “Uyển Nhi, hôm nay là hội chùa, mẫu thân của huynh nói muốn dẫn huynh dẫn cả muội đi, muội thấy sao?”
Cô bé ngẩn ra, trong lòng vừa động: “Vụ Quan huynh, hôm nay muội thấy
hơi khó chịu, không muốn ra ngoài quá xa, thật đấy.” Vụ Quan bước lại
gần, giơ tay đặt lên trán cô thử: “Rất bình thường mà, vậy huynh đi gọi
đại phu đến.” “Không cần, không cần”, cô bé vội vàng nói: “Muội nghỉ
ngơi một chút là được, huynh nói với cô mẫu là muội không đi được.” Vụ
Quan thấy thế thì nói: “Nếu đã vậy thì huynh ở nhà cùng muội, không đi
nữa.”
Tô Yên Nhiên nói đến đây thì nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Uyển Nhi nghĩ, trong lòng hiểu rõ, có chút tức giận nói: “Có phải Tiêu
đại hiệp bảo huynh đến đây giám thị muội, không cho muội ra ngoài
không?” Vụ Quan ngẩn ra: “Biểu muội, sao muội lại biết?” “Đó là người
xấu, anh ta không muốn để muội ra ngoài tìm Nhan đại ca.” Uyển Nhi lại
kêu lên, trong lòng cảm thấy bực bội không nói ra lời, biết rằng nhất
định là đã xảy ra chuyện lớn. Tên Tiêu đại hiệp này nhìn thì trầm mặc,
nhưng chắc chắn là biết bọn họ nghe lén ngoài cửa sổ, tính toán mọi
chuyện rõ ràng đâu vào đấy, đến hành động của một cô bé cũng nằm trong
suy nghĩ của anh ta.
Cô nói đến đây, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, anh nói xem có đúng không?
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng mới nói:
– Yên Nhiên, sao cô không nhìn sự việc dưới góc độ khác, có lẽ anh ta chỉ là không muốn cô bé đó bị tổn thương.
Tô Yên Nhiên nghĩ một lát, cuối cùng mỉm cười nói:
– Có lẽ anh nói đúng, cô bé đẩy Vụ Quan ra, đang định xông ra ngoài đi
tìm Nhan đại ca thì Vụ Quan hét to một tiếng: “Biểu muội, thật ra thì
muội thích Nhan Liệt, muội muốn đi tìm huynh ấy phải không?” Cô bé quay
đầu lại, trong ánh mắt có sự kiên định không nói nên lời: “Đúng vậy,
biểu ca, huynh đối xử với muội rất tốt nhưng muội thích Nhan đại ca,
muội sẽ không làm vợ của Lục gia.” Trong tâm trạng kích động, cô bé
không chú ý đến vẻ mặt hoảng sợ thất sắc của biểu ca, nhìn cô bé không
chớp mắt, hình như ra hiệu cô bé đừng nói nữa, Uyển Nhi nói từng chữ
một: “Hiện giờ muội phải đi tìm huynh ấy, nói muội thích huynh ấy.”
Tô Yên Nhiên nói một mạch xong, dáng vẻ rất kích động:
– Nhưng khi cô bé quay người lại thì ngẩn ra, đứng đó một lúc lâu, không
nói ra lời, gọi một tiếng “Cô mẫu”. Cô bé nhìn mẫu thân mình và mẫu thân của Vụ Quan cùng đứng đó, nhưng sắc mặt mẫu thân mình thì tái nhợt, còn sắc mặt của mẫu thân biểu ca thì xanh mét.
– Gay rồi!
Đột nhiên A Thủy kêu lên một tiếng:
– Cái cô bé này, cái cô Uyển Nhi này nói thẳng quá, lại bị mẹ của biểu ca cô bé nghe thấy, nếu như gả sang đó thì làm sao mà sống yên ổn được?
Cậu không hề ngu ngốc chút nào, cậu đã sớm đoán ra được tất cả nguyên nhân
từ lời kể tỉ mỉ của Tô Yên Nhiên, không khỏi cảm thấy lo lắng cho cô bé
Uyển Nhi đáng thương kia, cũng thấy căm ghét cái tên biểu ca Vụ Quan
kia. Hay là anh đừng lấy cô nữa, đã đồng ý là sẽ chăm sóc cô cả đời mà
lại còn cố ý mượn cớ gì mà lệnh của mẹ mà bỏ người ta, lại còn lấy người khác. Làm đàn ông mà làm chuyện như thế này thì không thể tha thứ được, đúng là đồ hèn nhát, sau khi người chết đi còn giả vờ giả vịt khóc
thương, như vậy có thể bù đắp lại chuyện kia sao?
– Giấc mơ lại hết rồi sao?
Đại Ngưu nhẹ giọng hỏi, thầm nghĩ giấc mơ này ngắn nhưng cậu lại muốn biết
kết quả xem Nhan Liệt đã chết chưa, sau này Uyển Nhi thế nào nhưng cậu
không hề biết rằng tất cả đã là định cục không thể tránh được, không thể thay đổi.– Vẫn còn hai đoạn nữa, không biết mọi người còn muốn nghe tiếp nữa không?
Tô Yên Nhiên than nhẹ một tiếng, nhìn A Thủy một cái, chỉ khẽ gật đầu.
A Thủy lại vừa mừng vừa lo, vui mừng vì hiển nhiên là Tô Yên Nhiên đã
công nhận ý kiến của mình, lo lắng là do Tô Yên Nhiên đừng có giống như
trong giấc mơ, chỉ thích mỗi Nhan Liệt. Điều này đối với ai mà nói cũng
không phải là chuyện tốt.
– Đương nhiên là muốn nghe rồi.
Đại Ngưu vội vàng nói, thay đổi cái tính không kiên nhẫn trước đây của
mình. Điều này cũng giống như nghe một câu chuyện, đang đến giữa mà đột
nhiên dừng lại thì đúng là rất khó chịu.
– Giấc mơ đó là một buổi tối mưa thảm gió sầu.
Tô Yên Nhiên nói:
– Cô bé kia lén chạy ra, chạy về phía một ngọn núi nhỏ, đến hiện giờ cô
bé vẫn không biết làm sao mình xác định được Nhan Liệt ở trên ngọn núi
kia.
Cô cười khổ một cái:
– Đây chắc có lẽ chính là cái
gọi là tâm đầu ý hợp. Ngọn núi đó rất cao, cũng rất dốc mà thân thể Uyển Nhi luôn không tốt, nhưng cô lại có một ý nghĩ kiên định, nhất định cô
phải leo lên được đỉnh núi, Nhan đại ca nhất định là ở trên đó. Cô không biết mình đã ngã bao nhiêu lần nhưng ông trời có mắt, cuối cùng cũng để cô nghe thấy tiếng nói của Nhan đại ca, để cô gặp Nhan đại ca lần cuối.
Nước mắt chảy xuống trên mặt Tô Yên Nhiên, giây lát phát hiện ra sự thất thố của mình thì nhanh chóng sờ sờ nước mắt, cười lớn nói:
– Tôi
luôn cho rằng mình rất kiên cường, cũng tưởng rằng mình sẽ không khóc,
nhưng mỗi lần mơ đến đây thì lại khóc, không biết sao nữa.
Thúy
Hoa thầm nghĩ trong lòng, có triệu chứng của bệnh tinh thần rồi, nếu
không bị đè nén, không chừng để cô trút ra bớt thì tinh thần sẽ tốt hơn
nhiều. Cô nghĩ đến đây thì cũng không ngăn cản.
– Cô bé vừa nghe thấy tiếng của Nhan đại ca thì trong lòng vui vẻ như có tiếng pháo nổ.
Khóe miệng Tô Yên Nhiên nở một nụ cười khổ:
– Nhưng chỉ trong giây lát thì cô bé lại rơi vào hầm băng. Nhan đại ca
nói: Tiêu Biệt Ly, người quả nhiên không hổ là đệ nhất cao thủ trong
giang hồ, tâm tư kín đáo như vậy, Nhan Liệt của ta bại trong tay ngươi
cũng coi như không oan, nếu ta đã bại trong tay ngươi như vậy thì cũng
đừng phí lời nữa, xuất kiếm đi!”T.r.u.y.e.n.2.4.7.n.v Tiêu đại hiệp cũng lạnh giọng hỏi: “Nhan Liệt, ngươi có một thân võ công tốt như vậy nhưng lại không đóng góp cho nước cho dân. Quần hùng xuất kích, bày ra kế
thiêu cháy kho lương ở hậu phương của 300 trăm ngàn quân Kim nhưng ngươi lại lén mật báo với chúng, ngươi không thấy xấu hổ với liệt tổ liệt
tông sao?” Không ngờ Nhan Liệt cười phá lên: “Tiêu Biệt Ly, ngươi thông
minh như vậy, lẽ não đến bây giờ ngươi cũng không biết rằng những điều
ta làm không thẹn với tổ tông sao?” Tiêu đại hiệp ngẩn ra, lạnh giọng
hỏi: “Ngươi là người Kim? Vậy được, có lưu lại ngươi cũng không hay gì.” Uyển Nhi vừa nghe thấy thế thì đã biết đến lúc sống chết, bước nhanh
ra, kêu lên: “Khoan đã!” Không biết từ lúc nào trong tay cô bé đã cầm
một con dao găm, tinh quang tỏa bốn phía, chỉ vào ngực mình, buồn bã
nói: “Tiêu đại hiệp, muội xin huynh, Nhan đại ca là người Kim cũng được, người Tống cũng chẳng sao, huynh tha cho huynh ấy đi, huynh ấy đã sắp
chết rồi.” Lúc này cô bé nhìn thấy Nhan đại ca nằm bên vách núi, cả
người toàn máu, sắc mặt còn khó coi hơn cả người chết, hộc ra từng búng
máu tươi, bên người gần như đọng lại một vũng máu lớn, mưa to xối thẳng
xuống, muốn rửa sạch vết máu quanh người huynh ấy nhưng làm sao có thể
rửa sạch chứ?
Đại Ngưu nghe cô kể bình thản nhưng lại thấy sởn tóc gáy, dường như
trước mặt hiện ra một bức tranh, dưới cảnh gió thảm mưa sầu, một người
đang hấp hối, một người cầm bảo kiếm trong tay, còn có một cô bé đang
nước mắt giàn giụa, muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy người trong
lòng mình.
– “Uyển Nhi, muội đi đi” – Nhan Liệt hét to một tiếng.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng nói:
– “Mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến muội cả, Tiêu Biệt Ly, ngươi
còn không ra tay đi”. Anh ta vừa hét lên thì một tia sét cũng đánh
xuống, mặc dù toàn bộ tâm tư của Uyển Nhi đều đặt trên người Nhan đại ca nhưng lại phát hiện hóa ra vẻ mặt Tiêu đại hiệp cũng trắng bệch, cả
người loang lổ vết máu, cầm một thanh kiếm giống như cây gậy, đầu kiếm
bị tù.
Mọi người vẫn chưa nói gì thì A Thủy suýt nữa đã kêu lên,
đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Dật Phi. Đại Ngưu cũng bị
dọa cho đứng bật dậy:
– A Thủy, cậu sao vậy?
A Thủy nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói:
– Không sao, không sao.
Cậu ta ngồi xuống nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang. Thúy Hoa và Đại
Ngưu nghe qua liền quên luôn nhưng cậu lại nhớ rõ ràng giấc mơ Lâm Dật
Phi kể khi nãy, lúc đó hắn cầm một thanh kiếm đi giết người, thanh kiếm
đó không phải như vậy sao?
Tô Yên Nhiên thản nhiên cười:
– Trừ những người ở đây ra thì A Thủy là một người thông minh.
Cô nói tới đây thì dừng lại một chút:
– Ngay sau đó Tiêu đại hiệp trở nên vô cùng kiên định, hạ giọng nói:
“Uyển Nhi, muội lại đây, huynh đồng ý với muội, không giết Nhan đại ca
của muội nữa.” Cô bé rất vui mừng, biết đại hiệp gì đó nói lời giữ lời,
không nghi ngờ gì mà bỏ con dao găm đang chỉ vào ngực mình, tiến lên một bước, vui vẻ kêu lên một tiếng: “Nhan đại ca!” Cô bé còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy kình phong lướt qua mặt, ngực tê rần rồi xoay người ngã
quỵ xuống, tứ chi bất động, thần trí vô cùng tỉnh táo nhưng lại không
biết chuyện gì xảy ra. Nhan đại ca lại cười như điên: “Tiêu Biệt Ly,
ngươi quả nhiên là một anh hùng, cũng là thiên tài diễn kịch, đến cả đứa bé mười mấy tuổi cũng bị ngươi lừa.” Lúc này Uyển Nhi mới biết mình bị
Tiêu đại hiệp gì đó điểm huyệt, không khỏi chửi ầm lên: “Tiêu Biệt Ly,
ngươi có phải là đại hiệp hay không vậy? Ngươi là đại hiệp thì nên giữ
lời hứa chứ, ngươi thả Nhan đại ca ra, nếu không thì giết ta đi, ngươi
không giết ta thì ta sẽ nói ra chuyện mất mặt của ngươi hôm nay, khiến
cho tất cả mọi người trong giang hồ đều biết.”
A Thủy nhìn Lâm Dật Phi một cái, không kìm được nói:
– Yên Nhiên, nói thật thì tôi cảm thấy vị Tiêu đại hiệp kia cũng là có
nỗi khổ tâm, mà cô bé Uyển Nhi kia cũng có phần không hiểu chuyện.
– Lúc đó cô bé đâu có nghĩ được đến những điều này, nếu không thì đã là
đại hiệp rồi, nhưng cô bé cũng không mắng chửi quá khó nghe, chỉ cầu xin Nhan đại hiệp tha cho Nhan đại ca thôi.
Tô Yên Nhiên cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi có chút áy náy:
– Nhưng Tiêu đại hiệp lại cười dài, vang chín tầng mây, có khí phách
không nói ra được. Mưa và mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt anh ta nhưng
đôi mắt anh ta không chớp cái nào, giây lát lại nhìn Nhan đại ca chằm
chằm, nói từng chữ: “Nhan Liệt, ngươi nói sai rồi, thứ nhất, từ trước
đến nay ta không cho rằng mình là đại hiệp gì đó, thứ hai, khi ta giết
ngươi chỉ nghĩ đến năm chữ “không thẹn với lương tâm”. Mọi người nói ta
lấy danh lừa đảo cũng được, nói ta tiểu nhân bỉ ổi cũng được, ta chẳng
coi vào đâu cả, giống hai chưa đại hiệp này, ta chưa bao giờ để trong
lòng. Nếu như ngươi là người Kim, lại có võ công như thế này thì ngươi
chính là kẻ thù của Nhạc nguyên soái. Hôm nay đừng nói là một Uyển Nhi
đến khuyên, cho dù là mười hay một trăm Uyển Nhi thì ngươi cũng không
thể tránh được một kiếm của Tiêu mỗ.” Tiêu đại hiệp nói tới đây thì tiến lên trước một bước, định vung kiếm ra thì đột nhiên Nhan đại ca khoát
khoát tay, mỉm cười: “Tiêu Biệt Ly, khoan đã!” Mặc dù Tiêu đại hiệp đã
có ý muốn giết nhưng cũng dừng bước, chậm rãi nói: “Ngươi còn gì muốn
nói sao?” Nhan đại ca chỉ nhìn Uyển Nhi, thấp giọng nói: “Uyển Nhi, xin
lỗi muội nhưng muội cũng đừng oán hận Tiêu Biệt Ly, bọn huynh luôn chỉ
có thắng bại, không có đúng sai.” Giây lát anh ta lại cười: “Tiêu Biệt
Ly, ta kính ngươi là một anh hùng, sẽ không thất hứa với Uyển Nhi.” Anh
ta nói đến đây thì khẽ đẩy một cái rồi lăn một vòng, rơi xuống vách núi
sâu vạn trượng.Tô Yên Nhiên nói tới đây, mặc dù mọi người cũng phần nào biết kết quả
nhưng vẫn “a” lên một tiếng, trong lòng cảm thán, không biết nên nói gì.
– Uyển Nhi hét to một tiếng, hộc ra một búng máu tươi, phát giác tứ chi có thể nhúc nhích thì khóc lớn lao về phía vách núi.
Không ngờ Tô Yên Nhiên vẫn có thể nói tiếp:
– Lúc đó cô cứ lao về phía trước, không hề suy nghĩ gì đến hậu quả gì đó
khi rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy một kích sau cổ, trước mắt tối sầm
rồi ngất đi.
Tất cả mọi người đền yên lặng nhưng lại nhìn Tô Yên
Nhiên, hiển nhiên chờ cô kể tiếp nhưng Tô Yên Nhiên lại nhìn về phía Lâm Dật Phi, hạ giọng nói:
– Dật Phi, anh nghe đến đây, không biết anh có suy nghĩ gì về vị Tiêu đại hiệp kia?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói:
– Tôi chỉ cho rằng cái người Tiêu gì kia quá mức do dự, nếu như anh ta cứ một kiếm chặt luôn đầu của Nhan đại ca thì không phải là kết thúc sao?
– Anh nói gì?
Hào quang vừa hiện trong mắt, Tô Yên Nhiên đứng dậy:
– Anh nói Nhan Liệt chưa chết?
A Thủy vội vàng nói:
– Yên Nhiên, cô làm khó Tiểu Phi rồi, đây là giấc mơ của cô, chỉ có mỗi
cô biết được kết quả, người khác chỉ có thể nói được suy nghĩ của mình
chứ làm sao mà biết được?
– Anh nói cũng đúng.
Tô Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, cười xin lỗi:
– Nhưng cho dù là tôi thì cũng có rất nhiều chuyện tôi không biết. Giấc
mơ sau đó của tôi chính là sau khi Uyển Nhi yếu ớt tỉnh lại, chỉ nghe
thấy hai giọng nói đang thấp giọng nói gì đó. Cô hơi hơi nhận ra là
tiếng của di nương và Tiêu đại hiệp, chỉ thấy di nương hỏi Tiêu đại
hiệp: “Tiêu đại hiệp, nghe nói y thuật của cậu không tệ, lẽ nào nghiêm
trọng như vậy thật sao? Đến cậu cũng phải bó tay?” Ngữ điệu Tiêu đại
hiệp chua xót: “Bệnh của cô bé là một loại bệnh của Tiên Thiên, quan
trọng là điều dưỡng, không thể bị sợ hãi, thương tâm, lo lắng hay giận
dữ, chỉ là lúc nãy vừa kích động, quả thực ta cũng không ngờ tính cách
cô bé lại cương liệt đến vậy, giải khai huyệt đạo nhưng kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu như cô bé có thể bình tâm lại thì có lẽ
cũng có thể sống được mấy năm nữa.” Uyển Nhi nghe thấy, biết mình sắp
chết rồi nhưng lại không cảm thấy đau buồn, chỉ nghĩ nếu như Nhan đại ca chết rồi, mình có sống thì cũng còn ý nghĩa gì nữa? Tiêu đại hiệp lại
nói: “Giang hồ có một người y thuật rất cao, có chút giao tình với ta,
ta sẽ bảo huynh ấy đến chữa trị hoặc là hi vọng chút, chỉ có điều…” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng: “…thân thể cô bé suy nhược như vậy, có lẽ
sau này gả đi rồi, không thể…aizzz…” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng,
không nói gì nữa.
Nhưng lòng A Thủy lại trầm xuống, chỉ nhớ cô bé Uyển Nhi đáng thương kia sau này bị chồng bỏ, nguyên nhân quan trọng là do phạm vào một trong những điều quan trọng của lễ giáo phong kiến đáng ghét, có ba điều bất hiếu, không có con là tội lớn sao?