Tiếu Nguyệt Dung thở dài một tiếng, dừng bước, cúi đầu dùng ngón chân đùa bỡn ngọn cỏ xanh. Cảm giác như tâm tình của mình giống y như ngọn cỏ xanh, có chút phức tạp rối rắm:
– Nhưng mà mấy hôm nay, tôi luôn nghĩ, nói thì dễ, nhưng làm được thì có mấy người, tôi phát hiện lời nói của tôi có chút tàn nhẫn, giống như người khác nếu bắt tôi quên đi mẹ của mình, thật sự là không thể.
Sau một lúc lâu không hề nghe thấy Lâm Dật Phi nói chuyện, cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn dường như vẫn đang nhìn mình, hai mắt lại giống như bao phủ bởi sương mù, làm cho cô thấy đau lòng.
– Cảm ơn cô.
Lâm Dật Phi dời ánh mắt, dường như là thở dài một tiếng.
– Chị, chị ở đây à, em tìm chị khắp nơi!
Tiếng kêu to vang tới từ phía sau hai người, phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi và khó lý giải.
Tiếu Nguyệt Dung quay đầu lại nhìn, thấy một người mắc quân phục nữ sinh lanh lợi chạy tới. Có chút vui mừng, lại có chút kinh ngạc hỏi:
– Nguyệt Như, sao em lại tới bệnh viện, chiều nay không có tiết học à?
– Còn buổi chiều nữa à, bây giờ sắp tối rồi, em có việc tìm chị.
Cô gái kia tiến lên ôm lấy Tiếu Nguyệt Dung có chút làm nũng nói.
– Chuyện gì?
Tiếu Nguyệt Dung thật vất vả tránh cái ôm của em:
– Em nhàn rỗi đăng bảo tam điện, toàn nói là bận học ở trường, nhà cũng ít khi về, sau khi khai giảng thì chưa thấy em tới thăm chị.
– Người ta sợ làm ảnh hưởng tới công việc của chị mà.
Cô gái cười hì hì nói, liếc nhìn Lâm Dật Phi bên cạnh, ánh mắt có chút giật mình.
– Thế bây giờ em không sợ làm cản trở à.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, đánh cho em gái một cái:
– Vài ngày không gặp, hình như là đen đi một chút, nhưng mà thấy có vẻ rắn rỏi hơn.
Cô gái thấy Lâm Dật Phi nhìn cô mỉm cười, tràn đầy thiện ý, lại mân mê miệng hừ một tiếng:
– Chị, tại sao chị biết hắn?
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn người ra:
– Tại sao chị lại không biết anh ta?
– Hắn ta chẳng phải tốt lành gì.
Cô gái lôi chị gái sang bên mình, sợ muộn một chút sẽ bị Lâm Dật Phi chiếm mất.
– Không được nói như thế.
Tiếu Nguyệt Dung sắc mặt hơi đổi:
– Sao em có thể vô lễ với người ta như vậy!
Có chút áy này nhìn sang Lâm Dật Phi một cái:
– Dật Phi, thật ngại quá, đây là em của tôi Tiếu Nguyệt Như, học chung trường với anh, tôi chiều quá nên hư rồi, ăn nói chẳng có quy củ gì.
– Làm gì có.
Tiếu Nguyệt Như ở sau lưng bất mãn lớn tiếng nói, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi cứ như là muốn ăn thịt hắn, thị uy huy vũ một chút rồi nắm tay:
– Chị, tại sao hắn ta biết chị, có phải là có một ngày hắn ta chủ động tiến lại bên chị ở trên đường, sau đó nói chị rất giống một người bạn của hắn?
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu, không biết tại sao con bé ngày thường hay ỷ lại mình bây giờ lại có thành kiến lớn với Lâm Dật Phi như thế:
– Anh ấy là bệnh nhân của chị, hết bệnh rồi….
– Hết bệnh rồi mà vẫn chủ động tới đây tìm chị à? Muốn lấy lợi từ chị?
Tiếu Nguyệt Như đã cắt đứt lời chị mà nói:
– Chị, chị không phải tin chuyện hoang đường của hắn, hắn là một kẻ đăng đồ không hơn không kém, mỗi ngày nhìn thấy cô gái nào cũng sẽ chủ động đến gần đấy.
Tiếu Nguyệt Dung vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, chị cũng hy vọng đúng như em nói thì tốt quá, thật khó khăn mới được thấy mặt Dật Phi, không ngờ bị em phá hỏng:
– Không phải, bạn của anh ấy bị bệnh, tới đây thăm bạn, bọn chị mới gặp, thuận tiện thì tán gẫu thôi.
– Có gì tốt đẹp đâu mà nói với hắn.
Tiếu Nguyệt Như chắn trước mặt chị:
– Này, anh nghe rõ đây, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, anh bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi, có tôi ở đây, anh vĩnh viễn không theo đuổi được chị tôi.
Tiếu Nguyệt Dung thiếu chút nữa thì té xỉu, lại có chút không hiểu hỏi:
– Sao em lại quen anh ấy?
– Ngày đó ở trong thư viện.
Tiếu Nguyệt Như xếch mép lên, đầy khinh thường nói:
– Hắn nhìn thấy xung quanh không có người, liền cợt nhả đi tới. Nói với em, tiểu thư, cô rất giống với một người bạn của tôi, chị, chị xem cái người này, có lẽ là ngày nào cũng theo đuổi các cô gái nên mới quê mùa như vậy, xem ra chỉ số thông minh cũng chẳng tới đâu.
Lâm Dật Phi có nằm mơ cũng thật không ngờ lần chủ động chào hỏi lúc ấy, lại gặp phải phiền toái lớn như vậy, cũng chỉ cười khổ.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, đi ra từ phía sau lưng em. Nhìn Lâm Dật Phi không nói được một lời, sắc mặt có chút phát khổ, đành phải nói:
– Dật Phi nói em rất giống một người bạn của anh ấy thì cũng không sai. Tuy rằng tóc em ngắn và tóc chị dài, người ta nói một câu em giống chị, cũng chẳng có gì là lạ, hơn nữa anh ấy thật sự đã gặp qua em.
– Hắn gặp qua em ?
Tiếu Nguyệt Như khó hiểu nói:
– Hắn làm gì mà gặp qua em?
– Anh ấy nhìn qua hình của em ở đây.
Tiếu Nguyệt Dung giải thích:
– Khi đó chị còn chỉ một người cho anh ấy nhìn, để anh ấy chiếu cố em đó.
– Hắn còn đi qua chúng ta? Lúc nào? Sao em không biết?
Tiếu Nguyệt Như bắn câu hỏi liên hồi:
– Em cũng không phải là trẻ con, không cần hắn quan tâm, hơn nữa hắn có thể tự bảo vệ mình hay không còn chẳng biết nữa.
– Cả ngày em chẳng biết tới nhà, làm sao mà biết được cơ chứ.
Tiếu Nguyệt Dung biết là em gái mình hiểu lầm, yên lòng:
– Nguyệt Như, anh ấy chào hỏi em thì cũng không phải là ác ý, không cần phải lo lắng, cứ coi như là gặp phải Kgb đi
Tiếu Nguyệt Như có chút bán tín bán nghi:
– Thật không?
Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu:
– Cực kỳ chính xác, tuy nhiên nói thật, Nguyệt Như và chị Nguyệt Dung có bảy phần là giống nhau đó.
– Gọi tôi là Tiếu Nguyệt Như!
Tiếu Nguyệt Như bất mãn nói:
-Anh nên gọi chị tôi là y tá Tiếu, cái gì mà Nguyệt Như, Nguyệt Dung hả, đây không phải là để cho anh gọi đâu.
Mặc dù biết chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng Tiếu Nguyệt Như dù sao cũng có chút khúc mắc, cô sống với chị nhiều năm như vậy, lão ba vẫn luôn vất vả đi làm, cũng quan tâm chị em cô, dù sao cũng không thể thay thế vị trí của mẹ, cô đã sớm không còn ấn tượng gì về mẹ, chỉ là chị gái này đối với cô giống như là mẹ, chăm sọc cẩn thận cho cô.
Tuy rằng Tiếu Nguyệt Dung chỉ lớn hơn Nguyệt Như hai tuổi, trong trong lòng của Nguyệt Như, chị là người quan trọng nhất, một khi đã như vậy, đối với bạn trai của chị thì trọng trách đó phải để lên đầu của cô!
Phải cẩn thận đánh giá Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Như cảm thấy không thích hợp với chị, không chỉ là không thích hợp, mà là cực kỳ không thích hợp.
Theo Tiếu Nguyệt Như cảm nhận, chị thì thành thục điềm đạm, chắc chắn, cẩn thận, đoan trang, còn tên tiểu tử trước mắt này chỉ là một học sinh, chắc chắn là chẳng có tiềm lực kinh tế gì, cũng không biết sau khi tốt nghiệp có tìm nổi việc làm gì không, sao có thể sánh với chị, hơn nữa chị nên tìm một người khoảng ba mươi tuổi, có cơ sở kinh tế, sự nghiệp thành công, đối với chị phải ngàn trăm theo ý, chăm sọc gia đình, cái thằng nhóc này nhìn thế nào thì cũng là người cần chị mình chăm sóc.
– Anh bây giờ chỉ là một sinh viên.
Tiếu Nguyệt Như nhìn Lâm Dật Phi, lời nói thấm thía, lại có chút ra vẻ nói:
– Bây giờ hẳn là lấy việc học làm trọng, không cần cả ngày cứ đi theo phía sau con gái, nếu quả thật anh thích chị tôi, tôi đề nghị tới khi tốt nghiệp, tìm được việc làm, rồi hẵng theo đuổi chị tôi.
Trong lòng lại nghĩ tới, mấy năm nay chị vẫn chỉ nghĩ vì cái gia đình này, chính mình cũng đã quên mất là bản thân vẫn chưa có bạn trai, còn cần phải kết hôn, không khỏi có chút hổ thẹn, nghĩ lại, cho dù chị lập gia đình, cũng tuyệt đối không phải là thằng nhãi này, đúng rồi, bệnh viện của chị còn có bác sỹ Tần, anh ta dường như là có ý với chị, mình đã từng gặp qua hắn vài lần, anh ta thấy lúc không có ai, còn làm bộ không quan tâm mà hỏi vài câu, làm sao có thể lừa gạt mắt lửa ngươi vàng của mình, xem ra lần sau nếu có thời gian thì phải hợp tác một chút mới được.
Trời toại nguyện cho ý người, hai mắt Tiếu Nguyệt Như sáng lên, dùng sức phất tay hô:
– Bác sỹ Tần, bác sỹ Tần.
Tiếu Nguyệt Dung không kìm nổi quay đầu nhìn lại, thấy Tần An Lý đang đi tới, không khỏi có chút bất mãn:
– Gọi anh ta làm gì?
– Tất nhiên là có tính toán của em!
Tiếu Nguyệt Như thị uy trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi.
– Nguyệt Như, có chuyện gì?
Bác sỹ Tần mặc dù là nói chuyện với Tiếu Nguyệt Như nhưng lại không tự chủ nhìn thoáng qua phía Tiếu Nguyệt Dung, lại thoáng nhìn thấy Lâm Dật Phi cũng ở đây, có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ gật gật đầu.
– Không có gì.
Tiếu Nguyệt Như nói chuyện với anh ta thì lại chẳng có dị nghị gì, hiển nhiên là trong mắt cô, địa vị của Tần An Lý so với thằng nhãi này cao hơn rất nhiều:
– Nhưng mà hình như gần đây anh hơi bận.
– Cũng không bận lắm.
Tần An Lý cười cười:
– Đúng rồi, sao em lại tới bệnh viện thế, là tới gặp Nguyệt Dung? Học hành ở trường có ngột ngạt lắm không?
– So với cao học thì thoái mái hơn rất nhiều.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Mặc dù anh không bận, nhưng sao chẳng bao giờ thấy anh mời chị em đi xem phim! Cũng chẳng thấy anh…..
– Nguyệt Như!
Tiếu Nguyệt Dung giọng hơi nghiêm khắc:
– Không được ăn nói lung tung, sao mà càng ngày càng không có phép tắc gì hết!
Tần An Lý thở dài, thầm nghĩ trong lòng, mình hẹn đi xem phim với cô ấy mười mấy lần rồi, xem phim, ăn cơm, cứ cho là mình không thích đi dạo phố, nhưng cô ấy chưa bao giờ đồng ý một lần:
– Nguyệt Dung, tối nay có rảnh không, nghe nói rạp chiếu phim có bộ phim mới ra đấy, hình như tên là cái gì mà số ấy, rất nhiều người thích xem, em…
– Thật ngại quá, buổi tối tôi bận chút việc, anh hẹn người khác đi.
Tiếu Nguyệt Dung cấu cấu lưng em.
– Ao…ui….
Tiếu Nguyệt Như quát to một tiếng.
– Sao thế, Nguyệt Như?
Bác sỹ Tần không kìm nổi hỏi, cho rằng lần này em gái của Tiếu Nguyệt Dung ở đây, lại chủ động đề xuất, sẽ có chút hy vọng, thật không ngờ vẫn y như lần trước.
– Không có gì.
Thấy chị liếc mắt một cái, Tiếu Nguyệt Như le lưỡi, trong lòng có chút khó hiểu, ở góc độ của cô thì thấy bác sỹ Tần mạnh hơn Lâm Dật Phi rất nhiều, tuy nhiên hơn phân nữa là do mình quá lo lắng, nói không chừng chị chỉ đối với Dật Phi giống như là bạn bình thường, tuy nhiên chị ấy rất ít khi nổi cáu, hôm nay thậm chí có chút không vui, chẳng lẽ là tại loạn điểm uyên ương (nhân duyên nhầm) của mình?
– Nguyệt Như vốn là như vậy, chẳng phân biệt được nặng nhẹ của việc nói đùa.
Tiếu Như Dung có chút áy náy nói:
– Bác sỹ Tần, anh còn bận việc, đừng để ý tới em ấy.
Bác sỹ Tần liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cười cười:
– Tôi quen rồi, không sao, không quấy rầy nữa, tạm biệt.
Lịch sự chào hỏi, bác sỹ Tần quay người đi, bóng dáng có chút cô đơn.
– Bác sỹ Tần này cũng không tồi.
Tiếu Nguyệt Như còn chưa có ý định từ bỏ:
– Chị, chị cũng lớn rồi, nên suy xét chuyện đại sự của mình, anh thấy có đúng hay không, anh bạn học này?
Cô vẫn không thèm hỏi tên của Lâm Dật Phi, cũng không thèm hỏi hắn, chẳng có tác dụng gì, gọi là anh thì đã là lễ phép lắm rồi.
Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu:
– Cô nói rất đúng.
– Đúng cái gì.
Tiếu Nguyệt Như lườm hắn một cái:
– Nếu anh thật sự biết, vừa rồi nên rút lui, để chị tôi và bác sỹ Tần riêng tư nói chuyện, còn ở nơi này mà làm kỳ đà.
– Nguyệt Như!
Thấy Tần An Lý đã đi xa, Tiếu Nguyệt Dung thở phào, thấy em gái và Lâm Dật Phi giống y như là oan gia gặp nhau, chẳng hiểu sao mà thấy hình như em gái rất ghét Lâm Dật Phi:
– Đừng mò mẫm, cũng không sợ người ta chê cười, nói chuyện chính đi, hôm nay em tới đây là có chuyện gì?
Tiếu Nguyệt Như rốt cục cũng bỏ qua đấu khí với Lâm Dật Phi, thật ra cô là người thị uy, Lâm Dật Phi chưa từng phản bác:
– Được thôi chị, em ở tiệm sách thấy một quyển sách tham khảo, nội dung rất phấn khích, nhưng thư viện không có, nên em đã mua.
– Mua sách?
Tiếu Nguyệt Dung không do dự chút nào, sờ túi tiền, mới phát hiện không mang tiền:
– Ví tiền của chị còn ở trong phòng.
Tiếu Nguyệt Dung nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói:
– Xem ra chị đã lười biếng một lúc rồi, hai người cứ từ từ, tôi đi lấy túi da.
Không đợi hai người nói chuyện, Tiếu Nguyệt Dung phóng đi như một trận gió hướng tới phòng y tá, Tiếu Nguyệt Như nhìn bóng lưng của chị, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi:
– Hình như anh rất rảnh thì phải?
– Cũng vậy vậy thôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Lát nữa tôi cùng chị đi về nhà, anh cứ tự mà về đi.
Tiếu Nguyệt Nhưng không hề khách sáo mà đuổi khách.
Lâm Dật Phi không kìm nổi nói:
– Tôi cũng không phải là cứ ở đây không chịu đi, chỉ là chị cô muốn chúng ta đợi ở đây, có phải là không lịch sự?
– Không lịch sự?
Tiếu Nguyệt Như hừ một tiếng:
– Nước biết trong lòng anh nghĩ gì đó, tôi cảnh cáo anh, đừng có tơ tưởng tới chị tôi! Anh không xứng đâu!
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, rốt cục chậm rãi nói:
– Vậy được, xin cô nói lại cho chị cô một tiếng, tôi có việc phải đi trước.
Tiếu Nguyệt Như chỉ gật đầu, nhưng lại không thèm nhìn hắn, Lâm Dật Phi mới đi chưa được mười thước, Tiếu Nguyệt Dung đã chạy về, ở sau hét lớn:
– Dật Phi.
Lâm Dật Phi đành phải dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Nguyệt Như có vẻ bất mãn, lắc đầu, không thèm chấp nhặt với cô, có lẽ cô đã quá quan tâm tới chị, nên mới có thái độ như vậy.
Tiếu Nguyệt Dung thở gấp, trên trán đổ chút mồ hôi, làm ướt cái trán Lưu Hải Nhi. Mặt hơi ửng hồng, một lúc sau mới nói:
– Sao anh đi nhanh thế?
Lâm Dật Phi cười khổ trong lòng, nếu không đi nữa thì em cô chặt tôi thành tám mảnh:
– Tôi còn có chút việc, cô và Nguyệt….cô với em gái cô còn phải về nhà, tôi còn phải về trường học.
Tiếu Nguyệt Dung có chút thất vọng, liếc nhìn em một cái:
– Nguyệt Như, hôm nay em về nhà à?
Lấy ví tiền ra, mở ví:
– Quyển sách kia bao nhiêu tiền?
– Một trăm hai.
Tiếu Nguyệt Như thấp giọng nói, giọng nhỏ như muỗi, cô biết là so với người khác thì một trăm chẳng là gì không đáng kể, nhưng đối với người tiết kiệm như chị mà nói, đó là con số không nhỏ, nếu không thật sự thích quyển sách kia, muốn học thêm chút kiến thức, cũng sẽ không mở miệng với chị.
Tiếu Nguyệt Như rất tiết kiệm, nhưng đối với việc mua sách cho em thì không hề do dự, biết em gái là đứa hiểu chuyện, cũng rất ít mở miệng đòi, tuy nhiên khi em gái mở miệng thì người làm chị nhất định sẽ phải làm được:
– Trong ví chị chỉ có mấy chục đồng, để tối mua thức ăn đấy.
Tiếu Nguyệt Dung khóa túi lại, kéo cánh tay của em:
– Đi, bên bệnh viện có một máy rút tiền, chị đi rút cho em.
– Không cần.
Tiếu Nguyệt Như trong lòng có chút hối hận, số tiền này bằng tiền ăn cả nửa tháng của mình, chị vì mình mà đều tiếc tiền mua mấy cái quần áo:
– Vậy thì đợi vài ngày đi, nói không chừng lúc đó thư viện sẽ có. Nếu không, ngày nào em cũng có thể tới tiệm sách đọc mà.
– Vậy thì mệt lắm, hơn nữa ở tiệm sách cũng rất ồn ào, sao mà đọc cho được, không sao đâu, không cần vì chị mà tiết kiệm.
Tiếu Nguyệt Dung lôi kéo em, đi thẳng về phía trước, quay đầu lại nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Chúng ta cùng nhau đi thôi, tiện đường mà.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nhìn thoáng qua túi xách trong tay mình, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng nhịn lại, hắn nhớ rõ trong tay mình còn đang cầm mười nghìn tệ của bác sỹ Tiền, chỉ có điều cho là một chuyện, Tiếu Nguyệt Dung muốn lấy hay không thì không dám nói, hơn nữa cái kiểu của cô em kia, nếu thật là hắn lấy tiền ra, có khi sẽ bị cô ta lẫm liệt nói cái gì mà đi không chịu làm ăn xin, không vì năm đấu gạo mà khom lưng nịnh nọt, nói không chừng càng thêm lòng dạ khó lường, tội danh ý đồ bất chính.
– Thật là xui xẻo.
Tiếu Nguyệt Dung sững sờ đứng trước máy rút tiền:
– Cái máy quỷ quái này, ngày nào cũng giống y như là con quỷ keo kiệt, lấy không được bao nhiêu tiền, thì đã bắt đầu cự tuyệt phục vụ.
Tay cầm thẻ ngân hàng, Tiếu Nguyệt Dung có chút thất vọng:
– Nguyệt Như, hay là chúng ta đi tới phía trước xem? Chị nhớ là vẫn còn một ngân hàng nữa.
– Tôi đây có chút tiền.
Lâm Dật Phi thật sự lười không muốn đi tiếp, liều mạng để cho Tiếu Nguyệt Như làm một nhân viên xử lý án trong bộ máy chính trị lấy tiền ra để giải quyết vấn đề:
– Nếu mà Nguyệt….y tá Tiếu không ngại, cứ lấy tạm tiền của tôi mà dùng, khi nào rảnh thì trả lại cho tôi cũng được.
Tiếu Nguyệt Như lạnh lùng hừ một tiếng:
– Con quỷ hẹp hòi, muốn theo đuổi chị tôi mà còn tiếc chút vốn, cứ ứng ra trước đi.
Tiếu Nguyệt Dung vốn muốn cự tuyệt, nghĩ lại, đột nhiên cười nói:
– Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ trả lại anh.
Lâm Dật Phi lấy một bó tiền ra, cũng không nhìn, đưa cho Tiếu Nguyệt Như:
– Cô cứ cầm lấy mà mua cuốn sách yêu thích, có trả hay không thì tùy cô.
Tiếu Nguyệt Như ngẩn ra, đưa tay nhận lấy:
– Cái gì thế, một bó to, giấy báo à?
Mở ra mới phát hiện một xấp tiền thật dày, phải vài nghìn tệ, không khỏi có chút giật mình:
– Sao mà nhiều thế?
Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết tại sao hắn lại có nhiều tiền như vậy, liền đoạt lấy, rút ra hai tờ đưa cho em:
– Anh cho nó nhiều như vậy, nó lại còn nói nhảm nữa, mượn anh hai trăm, khi nào rảnh sẽ trả lại anh.
Một lần nữa cẩn thận dùng báo gói lại, đút vào túi cầm tay của Lâm Dật Phi:
– Anh cẩn thận, đừng để cho trộm rình mò.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Trộm dám đánh tôi, tôi sẽ trộm cả ổ nhà hắn.
Tiếu Nguyệt Dung khẽ cười, nhớ tới ở trên xe buýt, hắn còn giáo huấn hai tên du côn, biết hắn không phải khoác lác, sắc mặt của Tiếu Nguyệt như có vẻ tốt hơn chút, từ âm không lên tới không, than thở một câu:
– Đồ nói láo cũng không thèm soạn bản nháp.
Nhưng vẫn đem tiền bỏ vào trong túi, giơ tay kéo chị:
– Chị, ăn canh không ở căn tin cả một tuần, hôm nay em về nhà, chị phải cho em ăn một bữa ngon nhé.
– Biết rồi, mèo sam.
Tiếu Nguyệt Dung giơ tay dí vào trán em:
– Chị mà dám để em chết đói à, Dật Phi, anh cũng đi nhé.
Tiếu Nguyệt Như ngẩn người ra, liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cũng không nói gì thêm, trong ấn tượng của cô, chị chưa hề chủ động mời một người con trai nào cả, nhưng đối với Lâm Dật Phi này thì hình như là không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ chị thích anh ta?
– Tôi còn có việc.
Lâm Dật Phi liếc nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái, chỉ có thể chối từ.
– Việc gì vậy?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn hắn, ánh mắt có chút chờ đợi, hơn nữa còn là chấp nhất.
– Tôi…
Tạm thời thật sự không nhớ nổi việc gì. Lâm Dật Phi cũng không phải là loại biết nói dối.
– Cùng đi đi.
Tiếu Nguyệt Như hiếm thấy không châm chọc khiêu khích:
– Một người con trai mà sao lại nhỏ nhặt thế. Chị gái tôi cũng đã mở miệng rồi, anh còn nhăn nhăn nhó nhó như con gái.