Lâm Dật Phi vốn không để ý đến, nghe thấy Chương Long Châu nghẹn ngào kêu lên cũng sững sờ. Trên thế giới này chuyện giật tiền cướp gái không ít, nhưng cướp thi thể đúng là lần đầu tiên nghe nói đến.
– Xin lỗi, bên kia có chút chuyện, tôi phải qua đó xem một chút. Chương Long Châu buông điện thoại xuống, rất nhanh lấy ra hai trăm tệ từ trong ví tiền vứt xuống mặt bàn:
– Có chuyện gì sau này nói tiếp.
– Cần tôi giúp gì không?
Lâm Dật Phi không ngờ cũng đứng lên. Chương Long Châu khẽ giật mình:
– Cầu còn không được, tôi chỉ sợ nhờ cậu không giúp nên mới không mở miệng. Thi thể của ba tên mà cậu giết vốn để trong nhà xác, không biết tại sao, không ngờ có người xông vào và cướp đi rồi!
Sắc mặt Lâm Dật Phi khẽ thay đổi:
– Bọn họ có ý đồ gì?
– Quỷ mới biết được. Chương Long Châu cười khổ nói:
– Bọn họ chắc là lũ điên, kẻ điên nghĩ gì người thường khó mà hiểu được.
Hai người đi ra khỏi quán lẩu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, chính là thời gian thành phố Giang Nguyên vào đêm phồn hoa náo nhiệt. Chương Long Châu bước mấy bước đến trước một chiếc xe máy, lên xe nổ máy rồi vứt cho Lâm Dật Phi một cái mũ bảo hiểm, mình cũng đội mũ lên và lao như bay về hướng bắc.
Trên đường đi xe máy của Chương Long Châu quả thực lao đi còn uy phong hơn cả mấy chiếc BMW, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ vậy mà cũng không bị cảnh sát giao thông phát hiện. Lâm Dật Phi sau khi xuống xe có chút cười khổ, nói:
– Lần sau nếu còn ngồi xe của anh, thì phải mua bảo hiểm mới được. Anh lẽ nào không sợ bị cảnh sát giao thông phạt tiền à? Chương Long Châu nở nụ cười:
– Đây là chỗ tốt của đặc quyền. Chiếc xe này của tôi cậu chớ có chỉ nhìn vẻ nát nát bên ngoài, biển số của nó có quyền được miễn đấy. Về chuyện mua bảo hiểm, tôi nghĩ loại thân thủ như cậu không cần đâu, có tiền thừa chi bằng mời tôi ăn một bữa.
Trong lúc hai người nói với nhau mấy câu thì đã đi đến trước một bệnh viện. Bệnh viện không lớn, mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đó, đèn xe lập lòe, người người đến đi vội vàng, vẻ mặt đều có chút nặng nề.
– Trong bệnh viện này có nhà xác chuyên dụng của Cục ông an thành phố. Chương Long Châu giải thích nói:
– Ba thi thể đó đặt ở đây, có cảnh sát đặc biệt trông coi. Tuy nhiên trước nay chưa từng có chuyện này xảy ra, việc phái cảnh sát trông coi chỉ là cho có lệ mà thôi. Ai ngờ…
Nói đến đây, anh ta kìm không nổi mà thở dài một hơi.
Một cảnh sát đi tới, giơ tay ngăn Chương Long Châu lại:
– Đang làm gì vậy, ở đây người rảnh rỗi không được vào. Chương Long Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người kia:
– Đội trưởng Long, anh Long Nghị đến chưa?
Anh cảnh sát kia nhìn qua tờ giấy, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, kính lễ nói:
– Đội trưởng Long không có ở đây, nhưng trưởng phòng Giản của phòng hình sự đang ở bên trong.
Nói xong, anh ta để cho Chương Long Châu đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật Phi hơi trẻ, định hỏi nhưng rất nhanh lại nghĩ, người phía trước lai lịch không nhỏ, bản thân mình chỉ là kẻ làm công ăn lương, tội gì phải hăng hái như vậy. Đã như vậy, chi bằng cứ để anh ta vào cho xong đi, dù sao nếu có chuyện gì, thì đã có Chương Long Châu chống nóc rồi.
Hai người đến cửa gian nhà xác, nhìn thấy một cánh cửa đã bị đánh sập. Chương Long Châu không để ý tới, nhưng Lâm Dật Phi lại dừng ở đó nhìn nhìn mấy cái, rồi mới đi vào theo. Bên ngoài có chút mát mẻ, vào bên trong phòng thì trở nên rất lạnh. Xem ra vì phòng thi thể bị thối rữa nên nhiệt độ đã để đến mức thấp nhất, khắp nơi thoạt nhìn đều là mang màu xanh nhạt, khiến người ta khi nhìn thấy, chỉ cảm thấy cả người mát lạnh.
Từng tầng ô vuông kim loại phía bên kia tường của căn phòng, tản ra từng sợi khí nhỏ, hẳn là vị trí để xác. Chính giữa căn phòng có một cái bàn, bên trên có đặt hai thi thể, trừ hai cái chân thò ra ngoài ra, tất cả đều được phủ bằng tấm vải trắng. Bên cạnh có mấy người đứng đó, vây quanh một pháp y thân mặc áo khoác trắng, nghe y giảng giải gì đó. Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tất cả đều lần lượt quay đầu lại nhìn. Một người trong đó hai mắt hốc hác, khuôn mặt hao gầy, dường như là người dẫn đầu, mấy người còn lại tuổi cũng còn trẻ, sắc mặt có chút xanh xao, dưới ánh đèn điện trông chẳng khác người chết là mấy.
Người nọ nhìn thấy Chương Long Châu dẫn theo Lâm Dật Phi đi vào, hơi sững sờ rồi bước nhanh lên trước, thấp giọng nói:
– Hai cảnh vệ đã chết, khi chúng tôi nhận được báo án thì lập tức đến ngay. Thi thể đã biến mất, thật không biết bọn họ cướp thi thể là vì mục đích gì. Chương Long Châu cau mày, quay đầu lại giới thiệu với Lâm Dật Phi một chút:
– Vị này là Trưởng phòng Giản của phòng hình sự. Còn đây là Lâm Dật Phi, đội trưởng Long có biết.
Nói xong mấy câu, liền đi đến trước bàn đặt hai thi thể, quay đầu hỏi vị pháp y đứng bên canh:
– Chết như thế nào vậy?
Pháp y ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trưởng phòng Giản, có chút kinh ngạc, rõ ràng không biết Chương Long Châu. Trưởng phòng Giản đi đến bên cạnh Chương Long Châu, giới thiệu với các đồng nghiệm xung quanh:
– Vị này là đồng chí Chương bên Cục An Ninh Quốc gia, lần này đến giúp đỡ chũng ta giải quyết một số vụ án. Chương Long Châu cười khổ một tiếng:
– Trường phòng Giản, anh khách khí rồi.
– Một người bị hung thủ đâm thủng ngực ở vị trí tim, chết vì mất quá nhiều máu. Người còn lại thì bị vật nhọn đâm vào đầu, do áp lực quá lớn, nên não bắn tứ phía.
Vị pháp y khoảng trên dưới 30 tuổi, đeo một chiếc kính mắt màu đen to bản, nhìn thấy Trường phòng Giản rất khách khí với Chương Long Châu nên không dám chậm trễ, tuy nhiên khi nói đến đây thì rùng mình một cái:
– Thủ pháp giết người có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, tuy nhiên hiện trường không tìm thấy hung khí.
Anh ta vào nghề cũng đã được mấy năm, nhưng nhìn thấy thảm trạng của người chết vẫn thiếu chút nữa thì nôn ra. Chương Long châu im lặng không nói, nhìn tấm vải trắng phủ trên thi thể không muốn đến mở ra. Không phải ảnh hưởng ta sợ, chỉ là nhìn thấy não trắng bóng dính đầy máu đỏ có chút ghê ghê, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, vốn muốn nói “Tôi vốn cho rằng cậu đã đủ tàn nhẫn, tuy nhiên so với bọn chúng mà nói, thủ pháp giết người của cậu xem như còn khá ưu nhã”. Tuy nhiên nghĩ đến việc Trưởng phòng Giản không biết ba tên trước là do Lâm Dật Phi giết, cuối cùng lại nuốt lời vào bụng.
– Kỳ quái nhất là hung khí mà hung thủ sử dụng.
Pháp y đẩy đẩy gọng kính:
– Có thể khiến cho nạn nhân trong thời gian ngắn mất máu mà chết, hung khí bình thường không thể đạt được hiệu quả như vậy. Chương Long Châu thần sắc khẽ biến, phân biệt rõ một chút vết tích trên tấm vải trắng, gio tay lật tấm vải trắng trên một thi thể ra, sắc mặt người đó trắng bợt, không còn một chút máu nào. Một lỗ sâu trên ngực, xung quanh máu thịt lẫn lộn.
Quan sát cẩn thận một hồi lâu, Chương Long châu thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trưởng phòng Giản:
– Đây hẳn là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh tạo thành.
Người bên ngoài không biết là cái gì, Trưởng phòng Giản lại rùng mình một cái:
– Lưỡi lê?
– Không sai. Chương Long Châu tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lật mở tấm vải trắng trên thi thể ra, chỉ nhfin hai cái rồi lại phủ lại. Một nữ cảnh viên nhịn không được nhìn sang, đột nhiên bịt miệng lao ra ngoài, tiếp đó là một loạt tiếng nôn ọe bên ngoài cửa truyền vào. Mấy cảnh sát còn lại sắc mặt vốn trắng bệch, lúc này cũng trở nên xanh mét. Bọn họ vào nghề chưa lâu, tuy ở trường và trong các vụ án đã nhìn thấy qua người chết, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn vượt qua giới hạn thấp nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng mà mấy người nhìn ánh mắt của Lâm Dật Phi đều rất kỳ quái, trong lòng thầm nói, đây là ai? Nhìn tuổi thì hình như là học sinh, không ngờ một chút vẻ sợ hãi ghê ghê cũng không có, vừa nghi ngờ lại có chút khâm phục, đều cho rằng Lâm Dật Phi cũng học tập ở Cục An ninh Quốc gia. Nói như vậy người ta là một nhân tài, so với kẻ mới ra đời như mình thì mạnh hơn rất nhiều.
– Lưỡi lê ba cạnh 56, từng là loại dao găm quân đội đánh xáp lá cà với địch mạnh nhất của quân đội chúng ta. Chương Long Châu giải thích nói:
– Các trận chiến thời xưa, rất nhiều lính trinh sát cũng dùng qua nó.
Vị pháp y kia có chút hổ thẹn, cảm thấy người trước mặt này còn giống một pháp y hơn mình, tuy nhiên y cũng không thể trách được y, bởi vì những niên đại đó cách y cũng khá xa, trong trường học lại chưa từng dạy qua các kiến thức này, sau khi vào nghề loại vụ án đặc biệt như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Trường phòng Giản gật đầu, rõ ràng là cũng biết một chút, nhìn thấy mấy đồng nghiệm xung quanh vẫn mang bộ dạng mơ hồ, chỉ đành giải thích nói:
– Lưỡi lê ba cạnh 56, trên thân có ba gờ, thân của nó đã qua xử lý độ bóng nên có màu xám trắng, sẽ không phản quang, tính bí mật cao, có ba rãnh máu, trên thực tế tác dụng chủ yếu ban đầu là dùng để lấy máu nhanh, cả lưỡi lê đã được qua xử ký nhiệt, độ cứng cao, có thể đâm xuyên qua áo giáp chống đâm bình thường.
Mọi người có chút giật mình, hai cảnh viên này đều mặc áo giáp chống đâm, dụng cụ cắt gọt bình thường khó có thể làm bị thương, lần này bị người ta đâm chết, có thể nghĩ ra độ ghê gớm của loại lưỡi lê ba cạnh kia.
Chương Long châu gật gật đầu,
– Trưởng phòng Giản nói không sai, loại lưỡi lê này đã qua thiết kế đặc biệt, một khi đã đâm rách da thịt thì rất khó mà khép lại. Cho dù là không đâm vào bộ vị trọng yếu, đều có thể khiến cho nạn nhân bị sốc vì mất nhiều máu. Năm đó dùng để chống địch, không ngờ bây giờ lại dùng để đối phó người mình.
– Đồng chí Chương.
Một nhân viên cảnh sát hỏi:
– Loại lưỡi lê này trên thị trường hẳn là rất ít, vậy thì tên hung thủ này sao có thể dùng được loại hung khí này. Chương Long châu trầm ngâm một lát:
– Có vài loại khả năng, một là y hiểu rõ lực sát thương của loại lưỡi lê này cho nên đã sử dụng. Cũng có khả năng y là bộ đội đặc chủng trước đây, sử dụng đã quen tay. Đương nhiên cũng có các khả năng khác, ví dụ như y muốn mê hoặc tầm mắt của chúng ta… hung thủ hẳn không phải chỉ có một, phải không Trưởng phòng Giản?
Trưởng phòng Giản khẽ giật mình:
– Sao đồng chí lại biết?
Đây là kết luận mà y đưa ra khi lấy chứng cứ ở hiện trường, trong điện thoại cũng không nói rõ với Chương Long Châu, cũng không hiểu tại sao vừa vào nhìn qua một chút là có thể khẳng định.
– Dật Phi, cậu có cao kiến gì không? Chương Long Châu đột nhiên quay đầu hỏi Lâm Dật Phi, trong ánh mắt có phần chờ đợi.
– Cao kiến thì không dám nhận.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Kẻ giết hai cảnh sát này có thể là hai người, tuy nhiên hung khí mà bọn họi dùng lại cùng một loại.
Vị pháp y kia lộ ra vẻ không cho là đúng, nghĩ bụng mình kinh nghiệm bao năm, nếu không có dụng cụ kiểm tra đo lường, cũng không dám đưa ra kết luận như vậy, cậu tuổi tác còn trẻ, nói như vậy không phải là quá võ đoán rồi hay sao. trong lòng tuy lộp bọp khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn cố thể hiện vẻ khiêm tốn:
– Cậu nói rõ chút đi.
Nữ cảnh sát vừa rồi chạy ra ngoài cuối cùng cũng đi vào, nhìn thần sắc khó chịu của Trường phòng Giản, cô lúng túng ra vẻ đạo mạo nói:
– Trưởng phòng Giản, vừa rồi…
Trưởng phòng Giản khoat tay nói, ý bảo cô đứng sang một bên, cô có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhìn cô cũng tạm coi là xinh đẹp, nhưng có bộ trang phục cảnh sát làm nền, nét xinh tươi cũng đậm thêm phần mạnh mẽ.
– Đạo lý rất đơn giản.
Khi Chương Long Châu lật tấm khăn che ra Lâm Dật Phi đã nhìn thấy rất rõ ràng:
– Vị trí ngực bị lưỡi lê đâm, dấu vết rách xung quanh miệng vết thương có thể nhìn thấy có chút lệch trái và hướng lên trên, mà một nhát đâm trên huyệt Thái Dương, miệng vết thương lại hơi nghiêng phải và hướng xuống. Tuy không quá rõ ràng, mới nhìn vào cái lỗ sâu thi không có gì khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra.
Mấy nhân viên cảnh sát đánh mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết Lâm Dật Phi nói lời vô nghĩa. Cậu chỉ nhìn qua một cái, nhìn không rõ người ta bị đâm ở đâu cũng không biết được, còn có thể nhìn ra chi tiết miệng vết thương sao? Dù cậu có nhìn ra mấy thứ đó thì có tác dụng gì chứ?
Chỉ có điều thần sắc của vị pháp ý kia, còn có Chương Long Châu và Trưởng phòng Giản đều lộ ra vẻ kinh ngạc như nhau, hai mắt Trưởng phòng Giản sáng lên, vốn định nói gì đó lại thôi.
– Cho dù dấu vết của miệng vết thương giống như cậu nói.
Nữ cảnh sát nhìn Lâm Dật Phi, không hiểu hỏi:
– Vậy thì có liên quan gì chứ?
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, thản nhiên nói:
– Cô dùng tay phải cầm lưỡi lê thử xem, xem xem có thể đâm ra một miệng vết thương giống như miệng vết thương trên ngực người kia hay không.
Nữ cảnh sát kia rùng mình một cái, lầm bầm nói:
– Cũng đâu phải tôi đâm, mà tôi cũng không có lưỡi lê.
Lâm Dật Phi có chút cười khổ, liếc xéo Trưởng phòng Giản một cái, thấy sắc mặt y có chút xấu hổ, Chương Long Châu thì lại lắc đầu.
– Đúng vậy, miệng vết thương này là dùng tay phải đâm.
Nữ cảnh sát kia tuy vẫn đang lầm bầm, nhưng lại không tự chủ được mà khoa chân múa tay, bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Không sai, nhát này có thể khẳng định là dùng tay trái đâm, nhưng nhát kia hẳn là dùng tay phải, hơn nữa còn rất ngọt, nhưng lực đạo và tốc độ của nhát trước cũng không yếu hơn, tuy nhiên là người thuận tay trái. Thói quen sử dụng binh khí của người bình thường rất ít người luyện cả hai tay. Cho nên tôi nghi ngờ thứ mà hai người này dùng đều là lưỡi lê quân dụng, một người thuận tay trái, người kia lại dùng tay phải.
– Vậy cũng có thể là một người dùng hai lưỡi lê, thuận cả hai tay.
Nữ cảnh sát có phần tự hào về điểm mà mình nghĩ đến.
Lâm Dật Phi lại gật gật đầu:
– Đương nhiên không ngoại trừ khả năng này. Tuy nhiên một người có thể thuận cả hai tay, nhưng thi thể có ba, y hơn phân nửa là không thể khiêng đi được, tôi nghĩ căn cứ trong cách nói của đồng chí Chương là ở chỗ này.
Trưởng phòng Giản thầm kêu hổ thẹn, mình dựa vào thủ đoạn tiên tiến nhưng lại xem nhẹ kiến thức cơ bản này, những càng sát khác nét mặt càng mang đầy vẻ hổ thẹn. Trong lòng đều nói, người ta rốt cuộc là đi ra từ Cục An ninh Quốc gia có khác, kinh nghiệm khám nghiệm tử thi và suy luận mạnh hơn mình quá nhiều, nhưng lại không biết được rằng Lâm Dật Phi kinh nghiệm sa trường, binh pháp tinh thông, thực sự hết sức chu đáo, những kinh nghiệm này đều là do nhiều năm tích lũy mà thành. Chương Long Châu gật đầu:
– Hiện trường có đầu đạn không?
Trưởng phòng Giản lắc đầu:
– Hai người mặc dù có súng lục, nhưng đều không rút ra.
– Vị trí khi chết ở đâu?
Lâm Dật Phi ở bên cạnh hỏi. Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn xuống hai bãi máu trên sàn nhà, nhìn thấy hai vết máu cách nhau khá xa, cách cửa cũng phải một đoạn, không khỏi nhíu mày:
– Chỗ này chính là hiện trường đánh nhau sao?
Trưởng phòng Giản nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ hung thủ từ hai người trở lên, hơn nữa thủ pháp giết người lão luyện, động tác nhanh nhẹn. Vị trí của chết của hai viên cảnh sát lệch nhau khoảng năm sáu mét trở lên, đều là bị đâm ở khoảng cách gần, nhưng đến súng cũng không rút ra, nếu như chỉ có một người rất khó làm được điểm này.
Người bên cạnh nghe xong phân tích của Trưởng phòng Giản thì đều gật đầu, nhưng Trưởng phòng Giản sắc mặt lại có chút ngưng trọng:
– Từ áo giáp chống đâm của một trong hai người họ bị đâm, và một người kia phần đầu bị một nhát trí mạng, ta có thể thấy hung thủ hơn phân nửa võ dũng mà có lực, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Điều này cũng không ngoại trừ như đồng chí Chương vừa nói, có khả năng là quân nhân xuất ngũ.
Mọi người khẽ rùng mình, Chương Long Châu lại nhìn Lâm Dật Phi một cái, thầm nhủ, lời nói này của anh phân tích từ góc độ bình thường đương nhiên là có đạo lý, nếu hôm qua tôi không nhìn thấy Lâm Dật Phi, không nhìn thấy ba cái xác kia, đương nhiên đối với những lời anh nói không tin mười thì cũng tám phần. Tuy nhiên từ khi nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Dật Phi, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì mới gọi là cao thủ võ công. Hôm qua là vụ án do Đội phòng Long xử lý, nếu anh nhìn thấy thảm trạng của ba người kia, e là sẽ cho rằng đó là do một con voi đã ra tay, nếu không một người làm sao có thể có lực sát thương ghê gớm như vậy?
Tuy mọi người đều cho rằng Trưởng Phòng Giản và Lâm Dật Phi nói đều có đạo lý riêng, nhưng nghĩ tới mục đích của người đến thì lại không hiểu ra sao. Đám người này vì ba cái xác, không ngại giết hai nhân viên cảnh sát, chỉ có thể dùng bệnh rồ để hình dung:
– Động cơ của bọn họ là gì? Lẽ nào chỉ là vì cướp thi thể của đồng bọn?
Nữ cảnh sát kia không nhịn được hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, người tới chắc là kẻ điên, kẻ điên đương nhiên không thể nói lý. Tuy hi vọng bọn chúng sẽ sớm có ngày ác hữu ác báo, nhưng nếu bản thân thực sự gặp phải, như vậy không nghi ngờ là một chuyện bất hạnh. Lâm Dật Phi nhìn thi thể dưới tấm vải trắng, ánh mắt lay động, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh.
Trưởng phòng Giản cũng không chú ý đến biểu hiện của hắn, đánh mắt nhìn Chương Long Châu, hai người đều có thể nhìn ra sự lo lắng bất an trong mắt đối phương. Trưởng phòng Giản cười lạnh một tiếng:
– Nếu bọn họ đã khiêu chiến với phía cảnh sát chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không lui bước. Chờ đợi bọn họ chỉ là sự nghiêm trị của pháp luật mà thôi!
Mỗi một thời đại đều có pháp luật riêng của mình, nhưng giang hồ thì luôn muốn dùng cách nợ máu trả bằng máu để giải quyết. Khi trưởng phòng Giản đang cho rằng khi hung thủ nên chịu sự nghiêm trị của pháp luật, nhưng lại không ngờ hung thủ chỉ đang lên kế hoạch cho một hành động trả thù lớn hơn.
Một nhân vật cho dù có vô cùng hung ác đi nữa, cũng sẽ có bạn bè thân thích. Rất nhiều khi, một người cho dù tội ác chồng chất, gặp phải sự chế tài của chính nghĩa, người vỗ tay khen hay nhiều, làm cho người này chịu thương tổn đương nhiên cũng có!
Giống như khi Nhạc Phi chết, tuy có rất nhiều người vô cùng đau đớn, mắng chửi tên cẩu tặc Tần Cối. Nhưng cái ngày mà Tần Cối sống thọ và chết tại nhà, người thân nghĩ lại cũng không hề dễ chịu.
Thành phố Giang Nguyên là thành phố dẫn đầu về phát triển kinh tế của tỉnh, GDP bình quân đầu người dẫn đầu cả nước. Đương nhiên đây là một khái niệm bình quân đầu người, cho dù có một trăm người sắp chết đói, chỉ cần có một triệu phú, trị số bình quân tổng thể qua báo cáo nghe ra vẫn rất đáng mừng.