Nhưng hắn không hề có cảm giác với tiền, khả năng duy nhất mà có chút cảm giác chính là chút chỉ tiêu mà ông ta đưa ra cho
hắn: một nửa lợi nhuận của chế dược Bách Thảo phải nộp vào quỹ từ thiện
Bách Thảo.
– Tôi ở công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo, tên là Phương Chính.
Người kia móc ra tấm danh thiếp đưa cho Lâm Dật Phi, nếu Tề Lạc Danh nhìn thấy thì chắc là sẽ ngã quỵ mất.
Nếu như ông ta ở công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo thì Hoàn Vũ vừa nãy là chuyện gì vậy?
Hiển nhiên Lâm Dật Phi không biết những chuyện này nhưng vẫn lịch sự giơ tay nhận tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua:
– Xin chào!
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thầm nghĩ trong lòng,
không phải là tìm cô đấy chứ, không phải cô luôn nói là có người mời cô
thu đĩa nhạc sao?
Hiển nhiên Tô Yên Nhiên cũng hiểu được tâm tư của hắn, chỉ chậm rãi lắc đầu.
– Tổng đạo diễn Triệu Mộng Điềm của chúng tôi rất thích võ công phi phàm của cậu.
Phương Chính thẳng thắn nói:
– Vừa hay cô ấy đang bắt tay làm một bộ phim võ thuật, hy vọng cậu có thể đảm nhiệm vai chính, không biết cậu có hứng thú không?
Phương Chính đắc ý nói, tương đối tự tin, thực ra đoạn nhạc đệm khi
nãy là một khảo nghiệm đối với Tề Lạc Danh, đạo diễn Triệu chỉ nói nếu
Tề Lạc Danh đồng ý đến Hoàn Vũ thì sắp xếp cậu ta đến Hoàn Vũ, hầu hết
các công ty điện ảnh và truyền hình trong nước đều có mối liên hệ mật
thiết với công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo.
Triệu Mộng Điềm nói đây không phải là cô lừa gạt mà chỉ là khảo
nghiệm một chút lòng của Tề Lạc Danh xem cậu ta có đáng tin cậy hay
không. Một người thất bại không đáng sợ nhưng nếu như đến lòng tin cũng
bị mất thì hoàn toàn mất đi tư cách gia nhập điện ảnh và truyền hình
Thiên Đạo.
Kết quả là Tề Lạc Danh đã thông qua khảo nghiệm, thực ra cú điện
thoại vừa nãy là ông ta gọi cho Tề Lạc Danh nhưng Tề Lạc Danh không phát hiện ra, khi Phương Chính nhìn thấy vẻ hưng phấn của ba người bọn họ
thì có cảm giác lần này mình hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
– Triệu Mộng Điềm?
Lâm Dật Phi nhíu mày, trong ấn tượng không hề có cái tên này, hắn xoay đầu hỏi Tô Yên Nhiên:
– Cô nghe qua người này chưa?
Hắn cảm thấy công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo là một công ty rất nổi tiếng vì từ thái độ của Phương Chính có thể nhìn ra được. Ông
ta hoàn toàn thuộc về tư thế nhìn từ trên cao xuống, người ở công ty nhỏ thường không có khí chất này.
– Không.
Tô Yên Nhiên lắc đầu:
– Tôi có nghe qua một Thiên Ngu nhưng công ty đó mới thành lập, quy mô không lớn lắm.
Phương Chính suýt nữa thì sặc chết, vì hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ đành kiên nhẫn giải thích:
– Công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo có ảnh hưởng rất rộng cả
trong nước và quốc tế, cái công ty Thiên Ngu mà cô nói có xách giày cho
Thiên Đạo cũng không xứng.
Nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì Phương Chính biết điều này cũng buồn
cười giống như việc giải thích sự khác nhau giữa năm màu cho một người
mù màu.
– Tôi không có hứng.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, trực tiếp trả lại danh thiếp cho Phương Chính:
– Nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của ông.
– Cái gì? Cậu không có hứng sao?
Tròng mắt Phương Chính gần như lòi ra ngoài, ông ta ngàn tính vạn tính
nhưng không ngờ vẫn có người từ chối lời mời của công ty điện ảnh và
truyền hình Thiên Đạo.
Tên tiểu tử vừa rồi chỉ là một vai diễn phụ mà cũng vui đến phát
điên. Phương Chính nghĩ kĩ lại, rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề ở đâu.
Chắc chắn người này không biết chút gì về công ty điện ảnh và truyền
hình Thiên Đạo, không biết về đạo diễn Triệu, còn tưởng là mình nói dối
cậu ta. Điều này cũng giống như việc mời cao tăng uống trà, thay lá trà
vài lần nhưng cũng không hợp tiêu chuẩn của ông ta, ông ta một mực lắc
đầu, sau này mới biết không phải lá trà không ngon mà là nước trà quá
nóng.
– Tôi nghĩ chắc cậu Lâm không biết đãi ngộ của công ty chúng tôi rồi.
Phương Chính lại nói:
– Thực ra đãi ngộ của công ty chúng tôi có thể nói là có một không hai,
các diễn viên dưới trướng chúng tôi ai cũng được ca tụng đấy.
Ông ta nói đến đây thì có chút uất ức, không kìm được thầm nhủ, ai
da, đây không phải là hỏi đường người mù sao? Mình chỉ cần công bố tin
tức casting ra ngoài thì các minh tinh đến hưởng ứng còn không phải xếp
từ đây đến trạm xe sao?
Dáng vẻ thấp giọng của mình sao mà giống như đang cầu xin cậu ta vậy? Nhưng đây là nhiệm vụ đạo diễn Triệu truyền xuống, thân làm thủ hạ thì
không được hỏi lý do, mình cũng không nhìn ra được tên tiểu tử này có kỹ thuật diễn gì. Chẳng qua chỉ là quán quân của cuộc thi khu Hoa Nam thôi sao, ít nhất năm nay Trung Quốc cũng có năm người nhưng nghĩ lại thì
mình cũng có thể thấy được đây chính là phiên bản nam của Triệu Mộng
Điềm, thôi thì cứ hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau vậy.
Thấy Lâm Dật Phi không nói gì, Phương Chính nói tiếp:
– Làm diễn viên hợp đồng chính thức dưới trướng Thiên Đạo thì chúng tôi
có thể phụ trách toàn bộ việc tuyên truyền, tiền lương mỗi tháng thì
phân theo các bộ phim được nhận, tiền hoa hồng cuối năm, phí quảng cáo
đều cao hơn gấp mấy lần các công ty điện ảnh và truyền hình khác, hơn
nữa…
Đột nhiên ông ta ngừng lại, cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nói ra được.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Tôi không cần những thứ này.
Phương Chính đứng ngẩn ra, ha ha hỏi:
– Cậu nói cái gì?
– Ông nói một cái là danh, một cái là lợi.
Đột nhiên Lâm Dật Phi thở dài, bất cứ ai cũng có thể thấy tiếng thở dài của hắn là từ tận đáy lòng:
– Cái thứ nhất thì hình như là tôi đã có rồi, còn cái thứ hai thì thực ra chính là thứ tôi chán ghét và muốn thoát khỏi nó.
– Hả?
Phương Chính ngậm chặt miệng, chỉ nói ra được một chữ.
– Vậy nên tôi rất cảm ơn ý tốt của ông.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi cũng cảm ơn ý tốt của đạo diễn Triệu Mộng Điềm kia nhưng tôi cảm thấy cái đó không hợp với tôi.
– Hả?
Nhất thời tư duy của Phương Chính trở nên rối loạn, đến khi thấy Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên đi qua rồi mới không nhịn được mà kêu lên:
– Cậu Lâm, cậu đợi chút.
Lâm Dật Phi xoay người lại, có chút khó hiểu nhìn ông ta:
– Còn có chuyện gì sao?
– Tôi nghĩ điều kiện mà cậu cần thì chúng ta có thể thương lượng một chút, về phần tiền lương thì cậu xem qua rồi hãy nói.
Thực ra loại tình huống như thế này rất ít khi xuất hiện nên Phương Chính nói hơi lộn xộn.
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc lâu, rốt cuộc hiểu được lúc nãy mình hỏi đường người mù:
– Ông Phương, tôi không có ý này, tôi cũng không có gì bất mãn với tiền
lương cả. Điều tôi muốn nói là tôi làm một việc gì đó thì ít nhất cũng
phải cảm thấy nó có ý nghĩa gì đó. Nếu như chỉ vì tiền hoặc là muốn nổi
tiếng thì tôi sẽ không làm.
Chắc đầu của tên tiểu tử này có vấn đề rồi, Phương Chính đứng ngẩn
ra, tiểu tử cậu không vì danh, không vì lợi, lẽ nào phấn đấu vì chủ
nghĩa cộng sản sao?
– Lẽ nào chuyện này không có cách nào vãn hồi đường sống sao?
Đột nhiên Phương Chính cảm thấy mình ăn nói rất ngu ngốc, từ trước đến
nay cũng chưa từng nghĩ đến phải thuyết phục một người lại là chuyện khó khăn đến vậy, hoặc là chuyện này cũng giống như phú ông đối xử với tên
ăn mày, đa số những tên ăn mày vẫn mang ơn với người bố thí. Người phú
ông không cần phí chút nước bọt nào, chỉ cần chấp nhận phần tâm lý cảm
ơn kia, đột nhiên lại xuất hiện một tên ăn mày không thèm sự bố thí thì
phú ông cũng có chút khó hiểu.
– Vậy ông cho tôi biết lý do diễn cái gì mà nam chính đi.
Cuối cùng Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Đóng phim mà cần lý do sao?
Phương Chính cảm thấy rất buồn cười, quả thực là vô cùng buồn cười.
– Không cần sao?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi.
– Cần sao?
Phương Chính giống như lão bà trong Đại Thoại Tây Du, thì thào nói lại
một lần, đến khi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện Lâm Dật Phi đã biến mất tăm.
Mà ở một chỗ xa xa, Tề Lạc Danh vẫn chưa đi, đang lén lút nhìn về
hướng này, thấy tầm mắt ông ta nhìn sang thì vội vàng quay mặt đi, không biết tại sao lại có chút mất mát trong ánh mắt, cậu ta chắc đang nghĩ
Lâm Dật Phi cũng từ chối Hoàn Vũ rồi.
Phương Chính phục hồi tinh thần, lấy ra điện thoại di động:
– Tiểu Vương à? Mẹ kiếp! Biết rồi, không phải là đồ khốn kiếp, tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu, điều tra tư liệu chi tiết về Lâm Dật Phi
cho tôi ngay lập tức. Chú ý khi điều tra, chúng tôi muốn biết rốt cuộc
thì cậu ta cần gì.