– Tông chủ có dặn dò, bảo chúng ta phải thuận theo lẽ tự nhiên, nếu có thể thì cố gắng không xung đột gì với anh Lâm, anh
đừng có quên đấy.
Phục Bộ Ngọc Tử thở dài một tiếng:
– Nếu như anh quên rồi thì tốt nhất là về xin chỉ thị một chút đi.
Bách Địa Trung Thụ than nhẹ một tiếng:
– Ngọc Tử, cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nếu không thì tôi đã phạm vào một sai lầm lớn rồi.
Phục Bộ Ngọc Tử tự nhiên cười một cái. Cửa thang máy mở ra, cô bước
ra ngoài nhưng không chú ý đến ánh mắt của Bách Địa Trung Thụ phía sau
lộ ra một tia oán độc và giả dối, hoàn toàn khác so với biểu hiện cung
kính ngày thường của anh ta.
Lâm Dật Phi đóng cửa phòng lại, lúc quay đầy nhìn lại thì Giang Hải Đào đã chui ra khỏi cái tủ, thần sắc có chút chật vật:
– Cậu Lâm, cậu tuyệt đối không được tin những gì Phục Bộ Ngọc Tử nói.
– Trang web giết người của các anh có quy định này sao?
Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống.
– Cái đó…quy định thì có.
Thần sắc Giang Hải Đào có chút hoảng sợ:
– Nhưng thực sự từ lần trước tôi đã không còn nghĩ đến việc ám sát cậu
nữa, con mụ kia sợ cậu, muốn mượn tay cậu để diệt trừ tôi. Cậu Lâm, cậu
nhất định phải tin tôi, thực sự tôi rất muốn sống tiếp, tìm một nơi
tránh đầu sóng ngọn gió rồi sau đó ra nước ngoài, không bao giờ quay lại đây nữa.
– Trang web giết người ở đâu vậy? Có phải là ở Afghanistan không?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
Giang Hải Đào ngẩn ra, cười lớn nói:
– Cậu Lâm nói đùa rồi, cậu nói vậy thì chẳng phải chúng tôi trở thành các phần tử khủng bố sao?
– Lẽ nào các anh vẫn không phải là các phần tử khủng bố?
Lâm Dật Phi cau mày nói:
– Hiện giờ tôi muốn biết rốt cuộc trang web giết người ở đâu, còn nữa, người đứng đầu của các anh là ai?
– Cái này…
Trên mặt Giang Hải Đào lộ ra vẻ khó xử:
– Cậu Lâm, tôi thực sự không biết.
– Anh không biết sao?
Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lẽo:
– Vậy thì anh biết những gì? Nếu như anh không biết cái gì, anh cảm thấy anh vẫn còn giá trị gì sao?
Mồ hội Giang Hải Đào lại chảy xuống, sắc mặt xám xịt:
– Cậu Lâm, quả thực tôi không dám giấu, tôi từ nhỏ đã là cô nhi.
– Uhm?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Theo tôi được biết thì hình như anh không phải là cô nhi gì cả, bố anh là Giang Vạn Sơn – Tổng giám đốc của Tập đoàn Hải Thiên, hơn nữa việc
kinh doanh còn trải rộng khắp Đông Nam Á.
– Đó chỉ là danh nghĩa thôi, có Giang Vạn Sơn, cũng có Tập đoàn Hải Thiên.
Giang Hải Đào cười khổ nói:
– Nhưng con trai của Giang Vạn Sơn tên là Giang Hải Phong, Giang Hải Đào tôi đây chỉ mạo dùng một chút, nếu không tôi vào tù ra tội, làm sao ông ta có thể ngồi yên không quan tâm đến chứ?
– Anh không sợ người khác vạch trần ra sao?
Lâm Dật Phi có chút buồn cười, điều này thì Chương Long Châu chưa từng
nói, hoặc có lẽ Chương Long Châu cảm thấy đây không phải là vấn đề quan
trọng.
– Tôi sợ gì chứ?
Không ngờ trong mắt Giang Hải Đào lộ ra vẻ khinh bỉ nhưng đương nhiên không phải là nhằm vào Lâm Dật Phi:
– Tôi đến Giang Nguyên chỉ tùy tiện tìm một cán bộ mời ông ta ăn bữa
cơm, tiêu tiền như nước một chút. Ông ta nhìn thấy xe thể thao hàng hiệu của tôi, đồng hồ Rolex, toàn thân là hàng hiệu thì có lý gì lại không
tin chứ? Tôi cũng không phách lối, chỉ tùy cơ ứng biến nhưng buồn cười
là lại gặp phải cái cô Tô Tình kia. Chỉ quẳng cho cô ta ít tiền là cô ta cùng ngoan ngoãn xúm lại, sợ bỏ lỡ một con rùa vàng là tôi đây.
Nhưng Giang Hải Đào nhìn Lâm Dật Phi một cái, không kìm được giải thích:
– Cậu Lâm, tôi biết cậu có quan hệ rất tốt với cô Yên Nhiên nên lúc ấy
cũng sợ tiếp xúc với cô ấy rồi tiết lộ chi tiết nên không tiếp xúc với
cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ hơn Tô Tình, cũng không xem trọng tiền bạc, một cô
gái nếu như không xem trọng tiền bạc thì rất khó có thể cấu kết chỉ
trong thời gian ngắn.
Lâm Dật Phi chỉ cười khổ:
– Chẳng lẽ anh muốn nói từ nhỏ anh là một cô nhi, một người thần bí đào
tạo anh từ nhỏ, huấn luyện kỹ năng ám sát của anh rồi sau đó dựa vào
giấy tờ thông tin gì đó để sắp xếp nhiệm vụ cho anh chứ?
Không ngờ Giang Hải Đào gật đầu thật:
– Mặc dù hơi khác nhưng cũng đại khái là thế.
Lâm Dật Phi nhìn Giang Hải Đào một lúc lâu:
– Nói vậy tức là anh không biết chút gì về người đứng đằng sau anh sao?
Mồ hôi Giang Hải Đào chảy xuống:
– Cậu Lâm, tôi không lừa cậu đâu nhưng thực tế là tôi không biết nhiều.
– Thế anh nói thế nào với bọn họ?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Phục Bộ Ngọc Tử nghe anh giải thích như vậy thì sao lại bỏ qua cho anh rồi còn bảo anh đi lấy Loan Phượng Thanh Minh một mình chứ?
– Tôi cứ nói một chút manh mối mà họ cần, tôi nói lừa bọn họ là tổng bộ của chúng tôi vẫn ở thảo nguyên.
Giang Hải Đào có chút xấu hổ:
– Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi.
Thần sắc Lâm Dật Phi vừa động:
– Thế hiện giờ thì sao?
– Tôi chỉ nghe nói trước đây là thảo nguyên.
Giang Hải Đào lộ vẻ mặt khó khăn:
– Nhưng do nguyên nhân bất đắc dĩ nên hiện giờ đã dời sang nước ngoài,
nhưng cụ thể là ở đâu thì những nhân vật nhỏ như chúng tôi cũng không
thể biết được.
– Lý do bất đắc dĩ? Thế cấp trên của anh là ai?
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ:
– Chắc anh biết người này chứ?
– Đúng vậy, đó là Đỗ Bách Tuyền.
Giang Hải Đào giảm thấp âm thanh.
– Cái gì?
Lâm Dật Phi kinh ngạc:
– Là ông ta sao? Vậy còn chuyện của con trai ông ta?
– Đó chỉ là tung hỏa mù thôi.
Giang Hải Đào cười khổ nói:
– Ông ta chỉ phối hợp hành động với tôi thôi, việc con trai ông ta mất
tích cũng là ngụy trang nhưng chuyện này được làm một cách bí mật, cũng
không có sơ hở gì, muốn nắm được nhược điểm của ông ta cũng không dễ
dàng, nhưng tôi nghĩ với cậu Lâm, nếu như cậu có thể buông tha tôi thì
chắc là sẽ không đi tìm ông ta gây phiền phức chứ?
– Quan hệ giữa anh và ông ta rất tốt sao?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nếu như tốt thật thì anh cũng sẽ không bán đứng ông ta.
Giang Hải Đào biến sắc, lẩm bẩm nói:
– Ông ta rất tốt với tôi nhưng đương nhiên là mạng của tôi quan trọng hơn chứ.
– Oh.
Lâm Dật Phi biết anh ta thẳng thắn, xoay xoay cây tăm trong tay, dường
như đang tự hỏi gì đó. Giang Hải Đào có chút thấp thỏm, trộm nhìn sắc
mặt Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Những tiếng “rầm, rầm, rầm” như đè lên người Giang Hải Đào, thần sắc
anh ta vừa động, đột nhiên đứng bật dậy, tay mò vào trong ngực.
Lâm Dật Phi chỉ khoát tay:
– Đừng căng thẳng, tìm tôi đấy.
Người ngoài cửa kêu lên:
– Huấn luyện viên Lâm, tỉnh dậy đi.
Lâm Dật Phi đứng dậy mở cửa, Giang Hải Đào không biết ý của Lâm Dật
Phi, không biết là trốn đi một chút hay là đứng nguyên tại chỗ. Đến khi
nhìn thấy cô gái bước vào thì Giang Hải Đào giật nảy mình, đột nhiên móc súng ra, lớn tiếng quát:
– Cậu Lâm, cậu bán đứng tôi.
Người đi vào là Đàm Giai Giai, cô cũng nhìn Giang Hải Đào với vẻ mặt
kinh ngạc, nhìn thấy anh ta rút súng ra thì vội vàng chắn trước mặt Lâm
Dật Phi, thất thanh nói:
– Huấn luyện viên Lâm, cẩn thận.
Lâm Dật Phi chỉ khoát khoát tay thì Giang Hải Đào đã hoảng sợ nhảy
lên như một con thỏ, anh ta chỉ cảm thấy tay đau đớn, đột nhiên bủn rủn
vô lực, năm ngón tay không khỏi buông ra, khẩu súng giảm thanh của anh
ta vừa mới rơi xuống đất, đột nhiên như sống lại mà bay lên tay Lâm Dật
Phi.
Đàm Giai Giai có chút bất ngờ vui mừng, sớm đã móc ra khẩu súng ngắn chĩa về phía Giang Hải Đào, đầu cũng không dám quay đi:
– Huấn luyện viên Lâm, Giang Hải Đào là tội phạm bỏ trốn, tôi nhận được tin của cảnh quan Chương là anh ta đã trốn tù.
Lâm Dật Phi cười cười, cổ tay rung lên đã tháo hết băng đạn rồi ném khẩu súng cho Giang Hải Đào.
Đàm Giai Giai và Giang Hải Đào đều ngẩn người ra, không biết hắn định làm cái gì.
– Giai Giai, có chuyện gì vậy?
Lúc này Lâm Dật Phi mới nhìn Đàm Giai Giai.
– Hạo Phong gặp nguy hiểm rồi.
Đàm Giai Giai giảm thấp âm thanh.
– Hả?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Nói cụ thể đi!
– Thời gian gấp lắm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tôi không gọi được cho anh.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Đã làm chậm trễ thời gian nhiều rồi, nhưng còn người này thì sao?
Tuy Nhạc Hạo Phong phải cứu nhưng trong ý thức của Đàm Giai Giai thì tên Giang Hải Đào này cũng không thể không bắt.
– Tôi đồng ý là tha cho anh ta rồi.
Âm điệu Lâm Dật Phi hơi cao một chút khiến Giang Hải Đào ở một bên nghe được thì sắc mặt hòa hoãn hơn.
– Nhưng mà…
Đàm Giai Giai hơi vội, thấy được ánh mắt của Lâm Dật Phi, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Huấn luyện viên Lâm, cứu người quan trọng hơn, tôi chỉ đành coi như không nhìn thấy gì cả.
– Được, chúng ta đi thôi.
Lâm Dật Phi xoay người ra ngoài cửa, làm sao hắn có thể bỏ mặc sự an nguy của Nhạc Hạo Phong chứ?
– Nhưng cậu Lâm, chuyện cậu đồng ý với tôi thì sao?
Giang Hải Đào lo lắng.
– Tôi đưa cho cậu một bức tranh và một bản đồ.
Lâm Dật Phi cũng không thoái thác, tìm giấy bút:
– Anh đem đủ lương thực của một tháng là có thể lên đường rồi.
Giang Hải Đào vô cùng vui mừng, nói một cách thấu hiểu lòng người:
– Vậy cũng được, cậu Lâm, chúng ta lên xe rồi nói tiếp.
Ba người bước xuống lầu, cái xe taxi Đàm Giai Giai
gọi vẫn đỗ dưới lầu, tiết kiệm được thời gian gọi xe. Lâm Dật Phi và
Giang Hải Đào ngồi đằng sau, Đàm Giai Giai ngồi ghế lái phụ, thỉnh
thoảng lại nhìn chằm chằm động tác của Giang Hải Đào qua gương chiếu
hậu.
Lâm Dật Phi có thể thoải mái nhưng cô không dám khinh thường chút nào.
Lâm Dật Phi vừa lên xe đã vuốt tờ giấy lên đùi rồi lấy bút ra vẽ. Hắn vẽ rất nhanh, không đến mấy phút đã vẽ ra một thông đạo quanh co khúc
khuỷu, khoanh tròn mấy nơi trọng điểm, lúc đó mới đưa cho Giang Hải Đào, thấy mặt anh ta lộ ra vẻ hoài nghi thì hắn không khỏi mỉm cười:
– Tấm bản đồ này chỉ là một phần của mê cung dưới đất, khẩu quyết để đi
trong phần này tôi đã viết phía trên nhưng những nơi tôi đánh dấu đều là những nơi nghiêm cấm anh đến đó, một khi đã đến đó thì khẩu quyết sẽ
khác hoàn toàn. Anh không được ra khỏi phạm vi này, nếu không bị lạc
đường thì tôi không thể đảm bảo là anh có thế sống sót mà ra được đâu.
Giang Hải Đào thất vọng:
– Chỉ có thế này thôi à?
– Hở?
Lâm Dật Phi dương lông mày lên:
– Không phải anh muốn trốn một thời gian thôi sao? Một khu này thôi cũng đủ để anh trốn rồi.
Giang Hải Đào lại nhìn tờ giấy kia một chút:
– Cậu Lâm, nếu đã vậy thì tôi cảm ơn sự chiếu cố của cậu trước. Tôi xuống xe phía trước, không làm phiền hai người nữa.
Đàm Giai Giai cứ đợi Giang Hải Đào xuống xe, đến khi không nhìn thấy bóng dáng anh ta nữa mới hỏi:
– Huấn luyện viên Lâm, anh thả anh ta ra thì cẩn thận lại thành thả hổ về rừng đấy.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, chỉ cười cười:
– Hiện giờ anh ta chỉ là một quân cờ, người khác có thể lợi dụng anh ta mà tại sao tôi không thể chứ?
– Quân cờ gì vậy?
Đàm Giai Giai có chút kỳ quái.
Lâm Dật Phi lảng đi:
– Hạo Phong có chuyện gì thế? Cô báo cảnh sát chưa vậy?
Hắn biết Đàm Giai Giai là người làm việc có chừng mực nên kéo dài vấn đề này đến tận bây giờ mới hỏi.
Nhưng câu trả lời của Đàm Giai Giai lại rất bất ngờ:
– Không.
– Hả?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu:
– Tại sao?
Đàm Giai Giai nhìn thoáng qua người lái xe:
– Thân phận hiện tại của anh ấy là một lái xe nhưng thực ra là đồng nghiệp của tôi, có thể tin tưởng được.
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ gật gật đầu, thực ra từ lúc bước vào xe
hắn đã biết người lái xe này không hề đơn giản nhưng nếu như Đàm Giai
Giai không nói thì hắn cũng không vạch trần.
Người lái xe khoát tay ra hiệu nhưng đầu cũng không quay lại mà chuyên tâm lái xe.
– Anh cũng biết nhiệm vụ của chúng tôi rồi đấy.
Đàm Giai Giai nói ngắn gọn:
– Tất cả việc hành động không thể công khai, nếu kinh động đến cảnh sát, gióng trống khua chiêng đi điều tra thì sẽ khiến cho bên nước Mỹ bất
mãn.
– Không phải là các cô không còn hợp tác với bọn họ nữa đấy chứ?
Lâm Dật Phi biết thời gian gần đây Đàm Giai Giai đều ở bên Ngọc Nhi. Mấy ngày gần đây nghe Kế Mập nói muốn đưa con gái rời khỏi Bắc Kinh, đến
một nơi vắng vẻ, yên tĩnh. Anh ta có tiền nên muốn để Ngọc Nhi được đi
học, anh ta cũng chuẩn bị buông tay tất cả. Tuy Đàm Giai Giai không nỡ
nhưng cô biết đây là cách duy nhất, so với đến cô nhi viện thì Ngọc Nhi
đúng là khổ tận cam lai.
– Bên đó cũng do do dự dự, thực ra bọn họ làm việc cũng không được
mấy vì vụ án này không có manh mối gì, việc gây án có thể nói là vô cùng kín kẽ, hầu như trên khắp thế giới nơi đâu cũng thấy dấu chân bọn họ,
vậy nên việc chúng ta ôm cây đợi thỏ cũng là bất đắc dĩ.
Đàm Giai Giai có chút cười khổ nói:
– Nếu người mất tích là người bình thường thì có thể bỏ qua nhưng bên Mỹ kia đột nhiên có hai nhà khoa học vô cùng quan trọng bị mất tích, nghe
nói lý luận của họ còn có sự phân chia nguyên tử gì đó đối với việc thăm dò vũ trụ, có vai trò chỉ đạo rất lớn. Bọn họ đang hoài nghi liệu có
phải là các phần tử khủng bố ép buộc các nhà khoa học đó rồi chuẩn bị tự nghiên cứu đầu đạn hạt nhân, tiến tới uy hiếp nền hòa bình của thế giới hay không.
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Xem ra bọn họ đúng là rất yêu hòa bình thế giới.
– Tôi thì không thấy vậy.
Đàm Giai Giai cười khổ một cái:
– Tôi cảm thấy bọn họ cây to đón gió, luôn làm cái gì phòng ngự vũ trụ,
kết quả là hai chiếc máy bay đã gây ra những tổn thất nghiêm trọng cho
bọn họ. Nếu như có phần tử khủng bố nghiên cứu ra đầu đạn hạt nhân được
thì còn đỡ, vậy nên sau khi hai nhà khoa học kia mất tích thì cuối cùng
cũng thu hút được sự chú ý của bọn họ nhưng vụ bắt cóc này quả thực là
trời nam biển bắc. Lĩnh vực các nhà khoa học bị bắt cóc cũng không giống nhau, các chuyên gia hạch vật lý như trọng binh phòng hộ, thiết lập cơ
quan đều bình yên vô sự nhưng những nhà khoa học nghiên cứu về lý luận
thời không đều bị bắt cóc. Bọn họ cũng bất đắc dĩ, lúc đó mới nhờ đến sự giúp đỡ của chúng tôi. Đối với chuyện này thì chúng tôi luôn giữ thái
độ hợp tác, giúp đỡ tích cực nhưng bọn họ không phá được án thì bắt đầu
oán trời trách đất, nói bên chúng ta làm việc không tốt, lúc này mới
phân ra hành động. Hạo Phong nhận được chỉ thị của cảnh quan Chương, cải trang rồi âm thầm bảo vệ, không để cho bọn họ phát hiện ra, còn tôi thì mỗi ngày liên hệ với bọn họ một lần, tránh cho việc quá nhiều người lại gây ra xung đột với họ. Nhưng hôm nay đến lúc gọi điện cho Hạo Phong
thì thấy di động của cậu ấy không hề mở, tôi tưởng cậu ấy đang làm nhiệm vụ nên mười phút sau tôi lại gọi một lần nhưng thấy cậu ta vẫn chưa
khởi động máy, lúc này tôi mới sốt ruột, đến chỗ cậu ấy ở xem qua thì đã không thấy tăm tích cậu ta đâu nhưng chỗ ở của cậu ta vô cùng lộn xộn,
rõ ràng là đã trải qua một trận đánh nhau. Trên bàn cậu ấy còn để lại
một tờ giấy, nói người dạy quyền pháp cho Nhạc Hạo Phong liên hệ với bọn họ.
– Oh.
Lâm Dật Phi cảm thấy hình như đây mới là vấn đề chính:
– Vậy nên cô đến tìm tôi hả?
– Đúng vậy.
Đàm Giai Giai không chút do dự:
– Tôi thấy một huấn luyện viên Lâm còn có ích hơn mười người cảnh sát ấy.
– Thế hai người giả trang nhà khoa học đâu?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
– Phòng của họ cũng vô cùng lộn xộn, không biết kết cục thế nào nữa.
Đàm Giai Giai thở dài nói:
– Xem ra đối phương đúng là cao thủ rồi, ba người bọn họ liên kết với
nhau chỉ sợ cho dù mười mấy người cũng không lại gần được ấy chứ.
– Trên giấy không để lại địa chỉ sao?
Khi Lâm Dật Phi hỏi đến đây thì đã xuống khỏi taxi, cùng chạy vào một khách sạn với Đàm Giai Giai.
– Không.
Đàm Giai Giai lắc đầu:
– Tôi cũng thấy rất lỳ lạ, không biết bọn họ liên hệ với chúng ta như thế nào nên mới mời anh đến xem manh mối.
Bọn họ vừa đi vừa nói, đến căn phòng của Nhạc Hạo Phong, Đàm Giai Giai đưa tay chỉ, thấp giọng nói:
– Chính là phòng này, phòng 802.
Cô đang định đẩy cửa phòng ra thì Lâm Dật Phi đã kéo tay cô lại, môi
bất động nhưng lại có một giọng nói rất nhỏ bay đến tai Đàm Giai Giai:
– Khoan đã, trong phòng có người.
Trong phòng có người?
Đàm Giai Giai thấy nghi hoặc, tuy muốn hỏi Lâm Dật Phi liệu có phải
là nhân viên khách sạn hay không nhưng nghĩ lại thì thấy không giống.
Bây giờ không phải lúc quét dọn phòng, Đàm Giai Giai không hỏi gì nữa mà móc ra khẩu súng ngắn tùy thân.
Mặc dù có Lâm Dật Phi bên cạnh nhưng đây là lần đầu tiên Đàm Giai
Giai không tự tin về võ công của mình. Võ công của Nhạc Hạo Phong, Mã
Đặc Lợi và cả vệ sỹ tùy thân kia đều tương đương với cô, nếu như bọn họ
đã mất tích thì lúc này Đàm Giai Giai cũng không dám lên mặt.
– Có một người, chắc là gần cửa sổ, uhm, đang ngồi.
Giọng nói của Lâm Dật Phi lại truyền tới.
Đàm Giai Giai rất muốn hỏi một chút sao Lâm Dật Phi biết được đối
phương đang ngồi nhưng cô không có bản lĩnh như hắn, không thể phát ra
âm thanh để người thứ ba không nghe thấy nên đành phải thôi.
– Nếu không vạn bất đắc dĩ thì đừng nổ súng.
Sau khi dặn dò một câu thì Lâm Dật Phi mở cửa, tay hắn mới đang sờ soạng đến công tắc đèn trên tường thì một giọng nói đã vang lên:
– Đóng cửa lại, không được bật đèn, nếu không tôi không đảm bảo được sự sống chết của Nhạc Hạo Phong đâu.
Giọng nói có chút trầm thấp lại mang theo chút uy hiếp. Từ chỗ cực
sáng đến chỗ tối nên Đàm Giai Giai có chút không thích ứng, ánh đèn
ngoài hành lang không chiếu được vào phòng nhưng Lâm Dật Phi đã đóng cửa phòng lại, loáng cái trong phòng tối đen.
Lúc này Đàm Giai Giai mới phát hiện rèm cửa đã kéo lại, sau khi hơi
thích ứng với bóng tối thì thấy quả nhiên bên cửa sổ có một bóng người,
hình như trong tay cầm một cái gì đó nhưng với nhãn lực của cô thì không nhìn rõ đó là gì.
– Nhạc Hạo Phong ở đâu?
Đàm Giai Giai cảm thấy Lâm Dật Phi đang nhìn về phía tủ quần áo, một lúc lâu sau mới nhìn sang phía cửa sổ. Hành động này rất nhỏ, nếu không để ý thì chắc chắn là không nhìn thấy được.
– Cậu là ai?
Người kia chậm rãi hỏi, trong ngữ khí mang theo tia đùa cợt.
Mặc dù trong phòng rất tối nhưng Lâm Dật Phi có thể nhìn thấy người
tới một cách rõ ràng, trên tay anh ta là một cái chiết phiến chứ không
phải súng lục, điều này khiến Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút kinh
ngạc. Mặc dù ở trong bóng tối nhưng người kia vẫn che mặt, lộ ra đôi mắt âm u lạnh lẽo nhưng ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dật
Phi, dường như không để ý gì đến khẩu súng của Đàm Giai Giai.